Tả Thiếu Dương cáo bệnh ở nhà suốt ba ngày, hiệu thuốc đang làm bếp trong nhà dừng lại, cái vườn đang chuẩn bị dùng trồng thuốc cũng thôi, bảo Bạch Chỉ Hàn trồng rau hoặc hoa cỏ là được, các nàng không hiểu sao y lại đột nhiên thay đổi như thế, hỏi Tả Thiếu Dương cũng chỉ lắc đầu.
Cuộc đời là như thế, không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như kế hoạch.
Trong ba ngày cũng không có tin tức gì của Tôn Tư Mạc.
Hôm đó Tả Thiếu Dương đang tọa đường chẩn bệnh ở y quán thì thái y lệnh Hà Trạch tới.
Đám Liêu y giám lại lần nữa ra cổng nghênh đón, gần đây y quán của bọn họ rất tấp nập, chính xác là từ khi Tả Thiếu Dương tới đây. Vào sảnh tiếp khách, Hà Trạch cười khà khà, phương pháp bào chế phụ tử mới của Tả Thiếu Dương được Hứa lão và Tôn lão tiến cử, muốn thái y thự tổ chức năm y quán trực thuộc cùng mười hai y quán tư nhân trong kinh, thí nghiệm phụ tử, cho nên cần cung cấp lượng phụ tử lớn, muốn y đảm bảo nguồn cung.
Tả Thiếu Dương tất nhiên là mừng rồi, y đã bán phương pháp bào chế phụ tử cho Hằng Xương dược hành độc quyền sử dụng, trong đó có cổ phần của y, họ kiếm được tiền thì y có lãi, trả lời Hà Trạch rằng Hằng Xương dược hành đã tới kinh thành lựa chọn địa điểm mở hiệu thuốc, chắc chắn không thành vấn đề.
Điều này khiến đám Liêu y giám cao hứng hết sức, đây là thành tích chắc chắn, vì Tả Thiếu Dương là người y quán đông nam, y làm ra thành tích trước tiên là mọi người thơm lây, sau này được thưởng thì sai cũng có phần.
Tiễn Hà Trạch đi rồi, Tả Thiếu Dương viết phong thư gửi Chúc Dược Quỹ, bảo họ nhanh chóng vận chuyển phụ tử lên kinh thành, đồng thời đẩy nhanh mở phân hiệu ở đây.
Thư viết xong, thông qua dịch trạm nha môn, gửi khẩn về Hợp Châu.
Thư đưa đi không lâu thì Tôn Tư Mạc đại giá quang lâm, toàn bộ y quán nháo nhào, Tôn Tư Mạc chỉ tới gặp Tả Thiếu Dương, nói một câu, nghiên cấm y sau này nói y thánh sai.
Tả Thiếu Dương đã suy nghĩ điều này suốt mấy ngày qua.
Y thánh Trương Trọng Cảnh đích thực là vĩ nhân, trong lịch sử Trung y, ông có địa vị không thể lay động, Thương hàn tạp bệnh luận của ông, cho dù thời hiện đại cũng được ứng dụng rộng rãi, rất nhiều phương thuốc sau này dựa trên cơ sở đó mà hoàn thiện. Rất nhiều lý luận trong Trung y cũng từ Thương hàn tạp bệnh luận mà phát triển thành. Chính vì tác dụng cực lớn không gì sánh bằng đó, ngàn năm qua đều được xưng là y thánh.
Thánh nhân, đó là vinh dự chí cao vô thượng, không mấy người có.
Nhưng đó là nói tới địa vị của Trương Trọng Cảnh ở lịch sử phát triển y học, chứ không phải y thuật của ông là tối cao, không ai vượt qua được. Dù sao, y học giống như tất cả môn khoa học khác, đều tiến bộ không ngừng, người sau đứng lên vai người trước, tất nhiên nhìn càng xa hơn, thành tựu y học càng cao hơn, đó là điều không ai nghi ngờ.
Có điều triều Đường cách thời Đông Hán mà Trương Trọng Cảnh sống chưa tới năm trăm năm, trừ Đông Hán tới thời Đường, đa phần là chiến loạn liên miên, trong thời đại mà khoa học kỹ thuật không được coi trọng, tư tưởng bị gò bó, giáo hóa thấp, trăm người mới có một người biết chữ này, “thánh” phải là tấm gương, là biểu trưng cho sự hoàn mỹ, không được chất vấn, không được nghi ngờ, để mọi người noi theo.
Thế nên nếu y thánh sai mà có sai lầm, thì không còn là “thánh” nữa rồi, chỉ là vị đại phu tài giỏi hơn một chút thôi, người ta sẽ đặt ra câu hỏi, vậy điều khác thì sao, có đúng không? Mọi người sẽ nghi ngờ, sẽ phủ định, ngay cả không đủ kiến thức chứng minh nó sai, thì họ cũng không học theo nữa, mọi thứ sẽ hỗn loạn.
Thà để vài lý luận bị sai, còn hơn để tất cả bị nghi ngờ.
Đó là kết luận bất đắc dĩ mà Tả Thiếu Dương rút ra.
Phải đợi tới khi kiến thức mọi người đã tới mức độ nhất định, có thể phân biệt đúng sai, mới không gây hậu quả.
Tả Thiếu Dương cười khổ, gật đầu.
Tôn Tư Mạc lúc đó mới mỉm cười nói:
- Được rồi, mai mặt trời mọc, ngươi tới nhà ta, ta sẽ thay sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ dạy ngươi.
Sau đó cướp hết số phụ tử trong rương thuốc Tả Thiếu Dương ở y quán, sau đó bỏ đi không một lời giải thích.
Mấy ngày qua Tôn Tư Mạc có thể nói là bị dày vò từ sáng tới tối, lúc thì tức giận, lúc thì cười lạnh, lúc thì thờ dài, rồi hoang mang, từng lời từng chữ của y thánh không ngừng hiện ra trong đầu.
Ý nghĩ y thánh sai lầm vừa xuất hiện đã bị ông bóp nát, không thể nào.
Trương Trọng Cảnh là thánh nhân của y giả, là thần thánh được người người kính ngưỡng mấy trăm năm nay, không thua kém Khổng Mạnh trong lòng người đọc sách, y giả mấy trăm năm qua đều coi mỗi lời y thánh là châu là ngọc, không hề có sai lầm.
Trước kia tuy Tả Thiếu Dương trong bài thi nói y thánh sai, nhưng y chỉ là một tiểu lang trung, lời y không ai coi ra gì, chỉ cho rằng y tuổi trẻ ngông cuồng, hoặc thiếu suy sét, hoặc thích gây chú ý, không ai nghĩ y thánh sai, không thèm xem xét lập luận của y.
Nhưng cứ theo đà phát triển này của y, Tôn Tư Mạc tin chắc rằng y sẽ có địa vị không kém gì mình, thậm chí còn sớm hơn nữa, vì y không tu đạo thuật, chỉ toàn tâm toàn ý hành y, khi y có tiếng nói rồi, lời của y được người ta chú ý, nếu lúc đó y vẫn cứ nói y thành sai, không biết toàn bộ giới hạnh lâm sẽ chấn động và hỗn loạn thế nào.
Tôn Tư Mạc có cảm giác không rét mà run.
Cho nên Y thánh không thể sai, ông phải bắt Tả Thiếu Dương ngậm cái miệng lại, cũng may là y hiểu rồi.
Còn thật sự y thánh sai hay không, tự biết trong lòng là đủ.
Tôn Tư Mạc hành y mấy chục năm, kiến thức bác đại tinh thâm, người khác nói ra một phương thuốc như thế nào, dùng để chữa chứng bênh gì, ông sẽ biết ngay đúng hay sai. Phương thuốc trúng phong giá rẻ, không, tạm thời không nói nó chữa trúng phong, mà đúng là chữa chứng "khí huyết nội hư, lao quyện nội thương, ưu tư não nộ gây ra, khiến tạng phủ âm dương mất điều hòa."
Phối phương tinh diệu tuyệt luân, không tìm ra chút sơ hở nào, nếu phương thuốc này chữa được trúng phong, thì chỉ có một kết luận duy nhất, lý luận trúng phong của y là đúng.
Tôn Tư Mạc rời y quán đông nam, ngồi xe ngựa tới thẳng "Tôn thị y quán".
Tôn thị y quán do đại đồ đệ cũng chính là đại nhi tử Tôn Thủ Nhiên của Tôn Tư Mạc mở, ông ta có chín đồ đệ, sáu người tu đạo ở Thái Bạch sơn, ba người tọa đường chẩn bệnh ở đây.
Tôn Tư Mạc không ngồi yên được một chỗ, cho nên chẳng bao giờ tới đây tọa đường, Y thuật Tôn Thủ Nhiên cũng rất cao, ở kinh thành có chút danh tiếng, năm nay đã trên sáu mươi, râu tóc đã bạc, da nhăn nheo, đứng cạnh nhau, người ta không biết ai là cha ai là con.
Một đám đồ tử đồ tôn thấy lão gia tử hôm nay đột nhiên tới đây, đều rất bất ngờ, song vẫn ai làm việc nấy, biết lão gia tử không quá coi trọng lễ tiết phàm tục nữa rồi, chỉ Tôn Thủ Nhiên chạy tới khom người đợi sai bảo.
Tôn Tư Mạc trực tiếp hỏi nhi tử:
- Những người nghèo trúng phong tới đây chữa bệnh còn lưu lại địa chỉ không?
- Còn ạ, có không ít.
- Ừm, ngươi phái người gọi hết bọn họ tới đây.
Tôn Thủ Nhiên tròn mắt:
- Phụ thân, để làm gì ạ?
- Ta chữa bệnh
- Hả?
Tôn Thủ Nhiên giật mình không phải vừa:
- Phụ thân, nhiều bệnh nhân lắm, mấy chục người cơ, chúng ta chỉ có thể chọn những người nguy cấp nhất để cứu tế thôi, nhân sâm ngày càng đắt đỏ, chúng ta không có đủ.
- Chẳng phải có một loại phương thuốc trị trúng phong giá rẻ đó sao?
Tôn Thủ Nhiên lộ vẻ tức giận:
- Phụ thân nói tới phương thuốc của tên cuồng đồ họ Tả thích mua danh kiếm tiếng đó sao? Phương thuốc đó nhìn vào là biết không phải thuốc thật rồi, rất có thể y không viết thuốc ra, giữ lại những thứ quan trọng cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...