Giờ cơm tới, Tả Quý bảo Bạch Chỉ Hàn làm vài món nhắm nhỏ, hâm bầu rượu ngon, hai cha con ngồi uống với nhau.
Vài chén rượu vào bụng, Tả Quý cảm thán nói:
- Trung Nhi, giờ con đỗ đạt làm quan, lại thành gia lập thất, vi phụ rất cao hứng, công việc của con cũng ổn định rồi, cha càng yên tâm. Bây giờ đã khai xuân, chuyện đồng áng cũng bận rộn, ngàn mẫu ruộng ở đó, không thể cứ bỏ mặc cho tỷ phu con với đám Bội Lan, hiệu thuốc đóng cửa cũng lâu, chỉ e người bệnh cho rằng không mở nữa, cái biển hiệu này do gia gia con truyền lại cho, không thể để hỏng. Cho nên vi phụ quyết định rồi, ngày kìa lên đường, cùng Tiểu Tam về Hợp Châu.
Tin này làm Tả Thiếu Dương hơi bất ngờ, đặt chén rượu xuống:
- Cha, hay là bán hiệu thuốc ở nhà đi, chuyển cả tới đây có phải tốt không, cha mẹ có tuổi rồi, ở xa như vậy con không yên lòng.
Kiều Xảo Nhi cũng nói:
- Đúng đấy ạ, cha mẹ chuyển cả lên đây, cho bọn con được làm trọn chữ hiếu.
Tả Quý lắc đầu:
- Không được, ít nhất bây giờ chưa được, cha mẹ già chưa yếu tới mức đó, tự lo cho mình được.
Chuyển nhà rời quên với người xưa là đại sự, Tả Quý không tùy tiện đưa ra quyết định, nhất là nhi tử ở kinh thành mới khởi đầu, căn cơ chưa vững, cái nhà này thêm phu thê bọn họ rồi Thảo Nhi, Đinh Tiểu Tam sẽ chật chội vướng víu ngay, mà mua nhà mới bây giờ không thích hợp.
- Thuốc con trồng ở nhà hẳn là thứ trọng yếu, dù sao Bội Lan không hiểu thuốc, cha về tiện giúp nó việc này, còn sang Tang gia nói vài câu cho họ yên lòng, cuối năm nay con về nghỉ Tết nạp cả Chỉ Nhi hai đứa bọn nó về là vừa.
Tả Quý uống thêm vài chén rượu, nói:
- Trung Nhi, con là đứa nặng tình cảm, đây là điều tốt, nhưng quá si mê nữ nhi tình trường không hay, ảnh hưởng tới sĩ đồ của con, nhớ kỹ, trọng trách vinh diệu tổ tông đặt lên hai vai con đó, cái gì cũng đúng mực thôi.
Về chuyện này Tả Thiếu Dương sẽ không bao giờ tranh cãi với cha nữa:
- Vâng, lời cha giáo huấn, con nhớ kỹ rồi.
Hiểu con chẳng ai bằng cha, Tả Quý nhìn nhi tử mắt không ức chế được niềm vui, thầm thở dài, đứa con này tài hoa tuy có, nhưng không hợp làm quan, mong nó chuyên tâm sĩ đồ, thăng quan tiến tước là không thể rồi. Nhưng mà nghĩ lại, trước kia vốn đâu có mong đợi chuyện này, chỉ muốn kiếm một nhi tức phụ cho con yên bề gia thất là được, giờ có hỉ sự ngoài dự liệu như thế, không nên cưỡng cầu nữa, đây gọi là biết đủ mới có hạnh phúc, tiếp đó cùng nhi tử uống rượu thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau Tả Quý đi cáo biệt Cù lão thái gia, Kiều gia, Bảo chưởng quầy, thuê một chiếc xe ngựa, đúng lịch trình dự định trước, cùng Đinh Tiểu Tam về Hợp Châu.
….
Thái y lệnh Hà Trạch vừa mới khám bệnh cho thân thích một vị quan lớn, tiễn người bệnh trở về, ngoài cửa có tiểu lại bê tới một chồng hồ sơ, là các loại văn thư ở cơ cấu phía dưới mang lên.
Hà Trạch vặn mình, chọn tư thế thoải mái chuẩn bị phê duyệt văn thư, nội dung luôn na ná nhau, địa phương nào nghi ngờ có bệnh dịch, cần cử y quan tới xem xét, phê duyệt. Rồi xin cấp thêm kinh phí, nhiều y cụ đã cũ, năm qua dùng nhiều thuốc, không đủ nữa, duyệt, không có kinh phí thì sao đảm bảo sức khỏe cho bách tính... nhưng tiền thì thong thả đợi hộ bộ cấp.
Xem tới báo cáo của y quán đông nam, tiêu đề là " phương thuốc giá rẻ chữa được trúng phong nhiều năm!", y quán đông nam? Ông ta liền liên tưởng tới ngay một cái tên từng làm mình đau đầu, mở ra xem không ngờ liên quan tới y thật, nói y chính tân nhiệm sử dụng phương thuốc chỉ có vài chục đồng, chữa trị thành công cho Ngưu bả thức trúng phong liệt giường suốt hai năm, nay đã xuống giường đi lại.
Hà Trạch chấn kinh không nhỏ, ông cụ vốn định để y ở đó vài năm mài rũa nhuệ khí vài năm, tên tiểu tử đó mới tới đó chưa lâu đã làm ra chuyện chấn động thế này.
Độ đáng tin của văn báo này rất cao, ông ta biết Liêu y giám do Vu lão thái y cất nhắc, nếu không phải chắc cả mười phần mười, sẽ không tùy tiện tiến cử phương thuốc của Tả Thiếu Dương lên.
Báo cáo này do Mã y chính viết, ông ta thấy Liêu y giám giảng hòa với Tả Thiếu Dương rồi, nếu thế trong y quán, chỉ còn mình đối đầu với tên nhãi có chỗ dựa kinh người đó sao, không được, ông ta tuy ghét Tả Thiếu Dương, nhưng cái mũ quan quan trọng hơn, thế là nghĩ cách này, mau mắn viết báo cáo gửi lên trên, đây là tín hiệu hòa giải ít mất mặt nhất.
Triều Đường chẳng hề có tạp chí học thuật nào hết, muốn truyền bá kiến thức, thơ văn chỉ có hai con đường, một là tự bỏ tiền ra làm sách, hoặc là thông qua nha môn phát hành hình thức công văn.
Cách thứ nhất do kỹ thuật in ấn kém phát triển, vô cùng tốn kém, với người bình thường mà nói gần như công thể. Cách thứ hai cũng là đãi ngộ cao cấp, chỉ có đại phu danh khí cực cao mới hưởng vinh diệu này, hoặc là sự tình đủ trọng đại, một phương thuốc rẻ hơn cách chữa trị thông thường cả trăm lần, đủ điều kiện rồi.
Hà Trạch ngồi dựa lưng vào ghế, cầm lấy báo cáo, suy sét kỹ càng, quyết định hành sự cẩn thận là hơn, trước tiên dựa theo công văn bình thường phát cho năm y quán trực thuộc thái y thự, trước tiên coi như thí điểm phạm vi hẹp, nếu khiến mọi người hứng thú, các y quán khác sẽ tổ chức người tới lấy kinh học tập, căn cứ tình hình phản hồi mới quyết định thông báo toàn quốc không.
Suy nghĩ kỹ càng, Hà Trạch cầm bút phê văn, lập tức chuyển cho năm y quán.
….
Cái miệng Ngưu bả thức qua hơn nửa tháng dùng thuốc của Tả Thiếu Dương đã có khởi sắc rõ ràng, ít nhất là không còn chảy nước dãi ra nữa, tay trái cử động được rồi, rõ ràng nhất là đã dùng ngôn ngữ giao tiếp được.
Sáng hôm đó Ngưu lão thái nấu một nồi cháo nhỏ ngồi bên mép giường cho trượng phu ăn, nhi tử nhi tức đều đi làm việc kiếm tiền rồi, chỉ còn đôi phu thê già.
Lúc này có tiếng gõ cửa, tiếng gõ này đều đặn có nhịp điệu mà Ngưu lão thái đã ghi nhớ, vì nó mang tới hi vọng cho Ngưu gia, đặt bát cháo xuống, chạy ra mở cửa, quả nhiên là vị quan gia trẻ tuấn tú, mang theo con sóc tinh nghịch, trên mũ trên vai đều là tuyết trắng phau phau.
Mấy ngày qua trời trở lạnh, tuyết cứ rơi suốt, lúc buổi sáng ra khỏi nhà Bạch Chỉ Hàn nhìn thấy trời âm u đã đoán được hôm nay sẽ có tuyết rơi, liền chuẩn bị cho y một cái ô đỏ treo bên lưng Tiểu Hoàng, nhưng mà cưỡi ngựa cầm cái ô đỏ trông mái đừng hỏi, trong nhà âm thịnh dương suy, chẳng có cái nào khác, cho nên y không dùng, tới được Ngưu gia thì đầu đầy tuyết rồi.
- Ài, Tả đại nhân, mau mau vào nhà, trời tuyết như thế, sao ngài không che ô... ô ngay đây mà.
Ngưu lão thái đã rất quen vị đại nhân trẻ này, vô cùng hiền hòa, không bao giờ lên mặt quan gia, nói một câu đại bất kính, bà coi y như con cháu trong nhà rồi, vừa trách vừa đưa tay ra phủi tuyết.
Bi Vàng nhảy tót đi tìm thức ăn, tới đây nó luôn được chuẩn bị cho rất nhiều loại quả hạt, nó không ăn vội, mà tha vào cái túi đeo trên lưng Tiểu Hoàng mang về nhà cất giấu, Bi Vàng là con sóc luôn lo xa, lúc nào xung quanh cái ổ của nó cũng dự trữ rất nhiều quả khô, chẳng sợ chuột ăn vụng, nó còn dữ gấp mấy lần mèo, ăn vụng của nó thì coi chừng.
Tả Thiếu Dương không giải thích chỉ cười xòa, đi thẳng tới chỗ Ngưu bả thức, ngồi xuống:
- Ngưu lão bá, khí sắc hôm nay không tệ.
Ngưu bả thức hiện giờ ít nhất nói chuyện rất liền mạch, tuy hơi khó nghe:
- May nhờ có đại nhân, nếu không chỉ e lão hán đã chết rồi.
- Ha ha, lão bá nhìn một cái là biết người đa phúc đa thọ đấy, không chết được đâu.
- Đại nhân nói cũng đúng, lão trước sau chết hai lần, đều sống lại, không phải đa phúc thì là gì.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:
- Lão bá chết hai lần sao?
- Đúng thế, lần đầu ở...
Ngưu lão thái ho mấy tiếng cắt ngang, bê một cốc trà cho Tả Thiếu Dương:
- Đại nhân uống trà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...