- Đại sư huynh, khoan đã …
Ngũ Thư không biết từ đâu xông vào, y phục xộc xệch, tóc tai rối bời, mặt mày thâm tím, một tay xách vò rượu, nách kẹp một vò, tay kia giữ tay Tả Thiếu Dương, cười rất ác liệt:
- Để đệ chúc mừng huynh đã chứ.
Chưa nói hành vi đẩy hắn vào miệng hổ lúc đầu, lúc sau cũng thản nhiên đi đón dâu bỏ mặc hắn cho đám bà nương dày vò, thù này không trả sao còn là quân tử.
Phù dâu cười khúc khích dẫn tân nương đi, Ngũ Thư ấn ngay vò rượu vào ngực Tả Thiếu Dương, lấy vò khác trong nách ra, Tả gia không có mấy bằng hữu ở kinh thành, được cái hàng xóm láng giềng thì vô cùng nhiệt tình, nhất là đám thanh niên trai tráng, hò reo kích động không khí, trong đám đó Tả Thiếu Dương nhìn thấy cả tên Điền Phong nhỏ thó nham hiểm ôm một bầu rượu khác, thầm kêu toi rồi, Tả Quý tất nhiên không cản, chỉ vuốt râu cười.
Chẳng chống đỡ được bao lâu, tới khi say ngã lăn quay ra đất, đám đông cười nghiêng ngả, nhưng bữa tiệc vẫn mới bắt đầu mà thôi.
Tả Thiếu Dương được hai phù dâu đỡ vào tân phòng, y say không còn biết trời trăng gì nữa, đặt lưng xuống giường một cái là ngủ mê mệt.
Tân phòng trải thảm đỏ dày, tường dán chữ song hỉ, sáu cây nến long phượng cháy bập bùng, chiếu đỏ rực cả gian phòng, tuyên bố long trọng đây là ngày vui của tân lang và tân nương.
Bên ngoài đã có tiếng trống cầm canh, khách khứa lục tục rời đi, nhưng tân lang ngủ như lợn, ngủ suốt nửa ngày rồi mà chưa tỉnh, tân nương ngồi đó nửa ngày, cái khăn vẫn đội nguyên trên đầu, đâu chỉ có khăn, còn có cái mũ to tướng đủ mọi đồ trang sức nặng tới muốn gãy cổ, nàng rất sốt ruột, nhéo tân lang chục lần rồi mà không ăn thua, chẳng lẽ đêm động phòng sẽ qua thế này, sắp khóc đến nơi rồi.
Có người đi vào, Kiều Xảo Nhi không nhìn thấy gì cả, đến khi người đó đi tới bê bát canh nóng tới gần nói:
- Phu nhân, đây là cảnh giải rượu, thiếu gia lúc này hẳn dã dậy rồi, uống bát canh cho tỉnh táo.
- Làm phiền tỷ tỷ.
Kiều Xảo Nhi đội cái hành động không tiện, phải để Bạch Chỉ Hàn giúp, nhìn Bạch Chỉ Hàn nâng trượng phu lên, cho uống hết bát nước canh, không chảy ra ngoài giọt nào thì rất khâm phục.
Bạch Chỉ Hàn mang bát đi, một lúc sau bê chậu nước đặt xuống giường, lần này Kiều Xảo Nhi cuống lên:
- Bạch tỷ tỷ, để muội làm cho.
- Phu nhân, đây vốn là chuyện của nô tỳ, nhà chúng ta là nhà quan hoạn, thiếu gia có công danh, quy củ phải giữ.
Kiều Xảo Nhi dứt khoát không chịu:
- Tỷ tỷ, sau này chuyện hầu hạ người để Hà Tử làm là được, tỷ không phải là nô tỳ, phu quân chưa bao giờ coi tỷ là nô tỳ hết, huống hồ một năm nữa tỷ quá môn rồi, chúng ta là tỷ muội, những chuyện này không thể để tỷ làm, nếu không hạ nhân coi rẻ tỷ.
Hà Tử là nha hoàn thiếp thân của Kiều Xảo Nhi, đại hộ gả khuê nữ, nha hoàn cũng gả kèm, Hà Tử chăm chỉ, tay chân nhanh nhẹn, có điều đang cùng Đinh Tiểu Tam, bận rộn dọn bàn tiệc bên ngoài, cho nên chuyện trong phòng giao cho Bạch Chỉ Hàn.
Đợi Kiều Xảo Nhi rửa chân lau mặt cho Tả Thiếu Dương xong, Bạch Chỉ Hàn ra ngoài đổ nước, Đinh Tiểu Tam đốt bốn cái đèn lồng đỏ, hai treo dưới mái hiên chính đường, hai treo ở cửa.
Trong tân phòng, nến hỉ đã cháy hết, lại thay nến mới, Tả Thiếu Dương thực ra tỉnh rồi, nhìn Bạch Chỉ Hàn bận rộn, muốn nói với nàng vài câu, nhưng đêm tân hôn đi nói chuyện với nữ nhân khác, thế nào cũng không ổn, nên nhịn xuống.
Bạch Chỉ Hàn làm xong hết mọi việc đi rồi, Tả Thiếu Dương đợi thêm một lúc mới vờ vươn vai tỉnh lại, Kiều Xảo Nhi vội ngồi ngay ngắn, làm bộ nhã nhặn yên tĩnh, nín thở nhìn khăn đỏ vén lên.
Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là hàng mi đó, vẫn đôi mắt to tinh nghịch đó, dưới cái màn đỏ, Kiều Xảo Nhi toàn thân váy đỏ, bên cạnh gối thêu uyên ương, khung cảnh cổ điển, khiến nàng đẹp như tranh vẽ.
Đó là thê tử của mình, Tả Thiếu Dương có chút khó tin, trước giờ vẫn coi nàng như muội muội, véo mũi, bẹo má, trêu ghẹo, bây giờ nàng ngồi đó, thành thê tử của mình. Nãy giờ cách nàng đối xử với Bạch Chỉ Hàn đã thấy hết, hôn lễ này tuy do y bị xã hội phong kiến khuất phục, nhưng đến giờ hoàn toàn vừa ý, vén mái tóc nàng, tháo cái mũ nặng trịch xuống:
- Mệt không?
- Ừm.
Kiều Xảo Nhi thẹn thùng gật đầu.
- Nương tử, vậy mệt rồi thì chúng ta đi ngủ thôi.
Hai chữ "nương tử" làm Kiều Xảo Nhi run lên, đó là cách xưng hô khi làm vợ người, có nghĩa là từ hôm nay trở đi nàng đã là thiếu phụ, tuy chưa tròn mười sáu, sau này nàng cùng ca ca mà nàng yêu quý thành phu thê, sẽ sinh con đẻ cái cho y. Nghĩ tới đó, tim Kiều Xảo Nhi đập thình thịch, nếu không giữ lấy, sẽ nhảy ra ngoài, nhưng là thê tử phải làm tròn phận sự của thê tử, ấp úng nói:
- Phu quân, để, để thiếp hầu hạ chàng cởi … y phục.
Tả Thiếu Dương quen cuộc sống hủ bại rồi, hơn nữa y vẫn còn hơi say, cử động một chút hơi rượu bốc lên trời đất quay quay, ngồi yên để nàng cởi y phục.
Nhưng mà Kiều Xảo Nhi đã bao giờ làm việc này đâu, vừa ngượng, lại không quen, mãi chỉ cởi được cái áo ngoài, Tả Thiếu Dương hơi nóng ruột:
- Để ta làm cho.
Thoáng cái quần áo đã bay hết, cả áo trong lẫn quần cộc không còn, Kiều Xảo Nhi lần đầu chứng kiến thứ đó của nam nhân, hoảng sợ hét một tiếng quay đầu đi.
Vốn Tả Thiếu Dương còn có chút chướng ngại tâm lý, Kiều Xảo Nhi còn quá nhỏ, nếu ở thời đại của y thì mới tốt nghiệp sơ trung mà thôi, nhưng khi cởi áo nàng chỉ còn chiếc yếm nhỏ, cơ thể thiếu nữ mười sáu tuổi hiện ra lập lờ dưới ánh đèn, bờ vai thanh mảnh, bầu ngực như trái đào non mới nhú, còn khắc chế bản thân sao được, nhào tới như sói đói.
Kiểu Xảo Nhi nhắm tịt mắt lại, cảm thụ y phục mình bay vèo vèo từng chút một, hai tay nắm chặt lấy chăn, dáng vẻ như sẵn sàng hi sinh tráng liệt, nàng được mẹ dạy hết rồi, nói lần đầu sẽ đau, chịu một chút sẽ qua, nhưng nàng sợ đau lắm, cắn chặt răng lại, chỉ cảm thấy Tả Thiếu Dương hết sờ nắn lại hôn hít khắp người, lát sau hai chân bị tách đôi, rồi thứ đó của nam nhân chạm vào, sợ tới cứng người, cái thứ đó chọc linh tinh, đau đâu không thấy, chỉ thấy ngưa ngứa.
Chẳng bao lâu thấy tướng công tựa hồ kiệt sức, nằm úp lên người mình thở hồng hộc, Kiều Xảo Nhi nghĩ, xong rồi sao, nhớ lại tất cả điều mẹ dạy, thấy không đúng lắm, lấy hết dũng khí, hỏi:
- Phu quân... Làm sao thế?
- Ta, ta, uống hơi say..
Tả Thiếu Dương nóng rát mặt, y cũng là lần đầu tiên, cứ tưởng dễ như ăn kẹo, ai ngờ, chuyện này không đơn giản, do mình say thôi, nhất định là thế.
Kiều Xảo Nhi len lén hé mắt nhìn, tuy nến chưa thổi, nhưng do màn dày, cho nên ánh sáng trong giường rất tối, chỉ nhìn được mờ mờ, can đảm hơn:
- Vậy, vậy để thiếp làm nhé?
- Làm, làm thế nào?
Tả Thiếu Dương nuốt nước bọt.
Mẹ dặn, trượng phu rất có thể sẽ uống say, không thể hoàn thành nghi lễ nhân luân, lúc đó làm thê tử phải chủ động một chút, chuyện này chỉ có thể làm không thể nói, Kiều Xảo Nhi đẩy Tả Thiếu Dương sang một bên, bò lên người y, tay lần mò tìm cái kia.
Thế nhưng Kiều Xảo Nhi còn kém kinh nghiệm hơn cả Tả Thiếu Dương, vất vả một lúc mà cái thứ kia cứ lúc lắc bên ngoài, không chịu vào.
Kiều Xảo Nhi áy náy lắm, vì không thể để trượng phu hưởng thụ khoái lạc trên giường, là không làm trọn chức trách của thê tử, gấp muốn chảy nước mắt ra. Tả Thiếu Dương cảm thụ được sự lo lắng của nàng, ôm Kiều Xảo Nhi nằm xuống giường, an ủi:
- Nghĩ một chút, đợi ta tỉnh rượu rồi tiếp tục..,
Qua một lúc Kiều Xảo Nhi hơi quen được ôm ấp rồi, người không còn cứng như mới đầu nữa, thậm chí đưa tay ra, ôm lấy người Tả Thiếu Dương, áp mặt lên lồng ngực của y.
Tả Thiếu Dương cũng tổng kết được kinh nghiệm đau thương, xoay người đè Kiều Xảo Nhi xuống, không nóng vội nữa, từ tốn cúi xuống đặt một nụ hôn lên bờ môi nhỏ nhắn kia, một tay vuốt ve dọc cơ thể chưa phát dục hết của nàng, ngực chưa đủ đày đặn, càng thêm mềm, mông đưa đủ tròn, da càng thêm non, thậm chí làm Tả Thiếu Dương không dám bóp mạnh sợ nàng đau...
Chỉ một lúc Kiều Xảo Nhi như dê con ngoan ngoãn, tự động hé miệng để chiếc lưỡi sói vào, mũi phả hương lan, phát ra tiếng rên như có như không, Tả Thiếu Dương cũng cảm thấy bàn tay ướt ướt dinh dính, tức thì tỉnh ngộ, thầm chửi bản thân học y bao năm uổng phí, ngay cả đạo lý đơn giản cũng quên mất, phấn chấn tinh thần, động tác càng thêm ôn nhu.
Cuối cùng giây phút đó cũng tới, trong cơn đê mê, Kiều Xảo Nhi phát ra tiếng kêu đau đớn, người không ngừng run rẩy, nước mắt ứa ra, nhưng nở nụ cười hạnh phúc, nàng chính thức thành thiếu phụ rồi...
Đêm hôm đó chẳng nhớ rõ hoa nở mấy độ, xuân qua rồi lại tới, hoa tàn rồi lại nở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...