Khuôn mặt nghiêm nghị của Kiều Quan nở nụ cười rất khó coi:
- Sẵn có bà mai ở đây, hôm nay chúng chúng ta hợp hôn, mai tổ chức hôn lễ luôn được không?
Tả Quý hơi ngẩn ra:
- Ha ha ha, hôm nay ta vội vàng tới đây đã thấy mình hấp tấp, không ngờ hiền chất còn nóng vội hơn cả ta.
Tuy muốn gả khuê nữ cho Tả gia song phu thê Kiều lão gia cũng không muốn vội vàng như thế, họ có đứa khuê nữ này thôi, cưng vô cùng, muốn khuê nữ phải được gả đi thật phong quang, đưa mắt nhìn nhi tử, nó luôn là đứa điềm đạm trấn tĩnh sao hôm nay nóng vội thế?
Kiều Quan chắp tay nói:
- Bá phụ, cháu nghe nói Tả huynh mười bảy này đi nhậm chức rồi, hôm nay đã là mười bốn, mai thành thân, mười sáu nghỉ ngơi một ngày, là vừa vặn. Nếu trì hoãn sau ngày mười bảy, không biết phải tới khi nào mới có thời gian thích hợp.
Tả Quý liên tục bị hối hôn ba ngày có chút sợ bóng sợ gió, Kiều Quan vừa nói thế, lập tức vuốt râu tán đồng:
- Được, không biết ý Kiều huynh ra sao?
Kiều lão gia cười lớn:
- Tả lão gia, không giấu gì, ta cũng sợ kim quy tế bị người ta cướp mất, hôn sự này kết sớm, tránh đêm dài lắm mộng.
Bà mai không để lỡ thời cơ, đứng dậy thi lễ liên tục:
- Chúc mừng hai vị lão gia, chúc mừng thiếu gia, chúc mừng tiểu thư.
Tiếp đó hai nhà ngồi xuống hợp hôn, bát tự rất hợp, lập tức hạ sính lễ năm mươi lượng, phía Kiều gia viết hôn thư.
Thời gian quá gấp rút, bây giờ mới là lúc bận rộn đây, nhất là Tả gia còn chuyển sang nhà mới, sau đó bố trí tân phòng, mời khách khứa, thế là Ngũ Thư đang chuẩn bị hành trang đi nhậm chức bị gọi tới, Bảo chưởng quầy nhiệt tình phái hỏa kế tới giúp đỡ. Phía Kiều gia thì nhiều bằng hữu ở kinh thành, hơn nữa họ không thiếu tiền, rải ra lo liệu là được. Bà mai nhiệt tình gấp ba gấp bốn, càng phát động toàn bộ mối quan hệ tới trợ lực, bà ta như con nhện ở trung tâm mạng lưới điều khiển tất cả.
Hôm nay xác định là rất nhiều người phải thức thâu đêm rồi.
Ai cũng bận rộn hết mỗi Kiều Xảo Nhi là không phải làm gì, tân nương tử mà lúc này chỉ còn đợi tân lang đến đón mà thôi.
Hà Tử bận rồi, cho nên trong phòng chỉ còn Kiều Xảo Nhi ngồi khoanh chân trên giường, tay cầm bộ đồ cưới đỏ rực, ca ca nàng vừa mang tới lúc nãy, không biết làm sao đã chuẩn bị nhanh như thế, lúc thì sờ áo cưới, lúc thì xem mũ phượng, nàng không giỏi thêu thùa, không giống các cô nương khác tự may áo cưới cho mình, cảm giác bộ váy cưới này vừa mới mẻ vừa xa lạ.
Chưa tới một ngày nữa thôi là nàng được gả đi rồi, trở thành thê tử của Tả đại ca, chuyện xảy ra quá nhanh, tuy rất thích Tả Thiếu Dương, thích ở bên y, nàng vẫn là cô bé ham chơi, nàng chưa kịp thích ứng.
Nghe nói tân nương gả đi ai cũng không, làm sao mà mình không muốn khóc tí nào thế này, mồm mà không giữ, có khi còn cười, không xong, mai mà không khóc thì thành trò cười mất, người ta nói mình nóng lòng muốn được gả đi, lúc đó giấu mặt vào đâu?
Đang ngồi ngây ra trên giường, tay cầm áo cưới, lúc thì ngẩn ngơ, lúc thì lại đỏ mặt xấu hổ, bỗng nhiên cánh cửa sổ không gió mà tự mở ra, tiếp đó một bóng đen loáng lên, xuất hiện bên giường như một bóng ma.
Kiều Xảo Nhi kinh hãi, chưa kịp hét lên đã bị bóng đen kia đưa bịt lấy miệng, nói nhỏ:
- Không phải sợ, ta không phải người xấu.
Có lẽ vì quá sợ hãi, Kiều Xảo Nhi chỉ biết tròn mắt nhìn, không có chút phản kháng nào.
Đó là một người toàn thân đồ đen, che mặt, một tay bịt miệng Kiều Xảo Nhi, một tay cho vào lòng lấy ra phong thư nói:
- Có người nhờ ta đưa phong thư này, ngươi xem là hiểu, hãy tuân theo điều viết trên đó, đồng thời không được tiết lộ cho bất kỳ người nào khác, nếu không sẽ hối hận, nghe rõ chưa?
Kiều Xảo Nhi không nói được, gục gặc đầu.
Hắc y nhân nói xong đặt phong thư lên bàn, xoay người muốn đi, tích tắc hắn xoay người, thì nghe thấy tiếng “phựt, phựt, phựt” rất nhỏ, như có gì đó vừa giật khỏi chốt, hắc y nhân thầm hô không hay, quả nhiên trên trần nhà có một tấm lưới đen phủ xuống như đám mây, động tác của hắn cũng rất nhanh, ngã người xuống đất lăn ra phía cửa sổ, vừa mới đứng lên, thì “rầm” một tiếng, có tấm gỗ lớn thả xuống che mất cửa sổ rồi, chưa kịp làm gì thì tiếng phựt phựt kia lại vang lên, một tấm lưới đen khác xuất hiện.
Khoảng cách quá gần, hắc y nhân không có đà phá tường thoát ra ngoài, liền đạp chân vào tường, mượn lực bật trở lại phòng, tính thoát thân bằng cửa ra vào, nhưng nửa đường thì va chạm vào thứ mềm mềm... lại là là tấm lưới nữa, cái này thậm chí bung ra mà không có bất kỳ tiếng động nào, hắc y nhân giật mình, hai lần trước đối phương cố ý phát ra tiếng động cho hắn đề phòng, âm thầm dùng đòn sát thủ này, như đã đoán trước được phản ứng của hắn.
Hàn quang lóe lên, lâm nguy không loạn, trong tay hắc y nhân đã có thêm một lưỡi đoản kiếm, nhanh như chớp chém xuông cắt lưới, nhưng cái lưới này làm bằng tơ tằm đen, muốn cắt được nó phải lấy kéo, một lưỡi dao cứa đứt rất mất thời gian, mà thời gian lúc này giành cho hắn là không có rồi, bốn phương tám hướng có người cầm yêu đao xông vào, tuy mặc trang phục nô bộc, nhưng nhìn thân thủ thì biết không phải nô bộc thật sự, ngoài ra còn có cung tiễn thủ chia ra bốn góc chĩa vào hắn.
- Cuồng đồ to gan, dám lộng hành giữa ban ngày ban mặt, mau buông vũ khí đầu hàng!
- Buông vũ khí ra ngay lập tức.
- Muốn sống thì nằm im.
Những tiếc quát mạnh mẽ vang lên khắp nơi, cực kỳ có sức trấn nhiếp, hắc y nhân biết mình không có đường thoát, quân tử không tính thiệt thòi trước mắt, thả đoản kiếm xuống.
- Bẩm đại nhân, cuồng đồ đã bị chế phục.
Một người mặc quan phục, da đen, vẻ mặt nghiêm nghị đi vào, nếu giữa trán hắn có vết xẹo hình trăng khuyết, ra đường chắc chắn có bách tính chạy tới ôm lấy chân gào khóc “ Bao đại nhân! Tiểu nhân oan quá!”.
Đó chính là Kiều Quan chứ còn ai.
Kiều Xảo Nhi vốn ở trong phòng chẳng biết sao lúc này lại thò đầu ra sau lưng Kiều Quan, lè lưỡi với hắc y nhân:
- Kẻ xấu, đáng đời ngươi.
Hắc y nhân nhìn phía giường của Kiều Xảo Nhi, thì ra ở sát tường có một miếng ván chỉ đặt hờ, thông sang phòng bên cạnh, hắn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ung dung nói:
- Kiều đại nhân thủ đoạn cao lắm, làm sao biết ta tới mà bố trí tuần bộ của Đại lý tự, đây chính là Thiên la địa võng trận lừng danh sao?
- Ngươi cũng có chút nhãn quan đấy.
Kiều Quan mặt lạnh tanh:
- Có điều đầu óc không được thông minh cho lắm, ngươi mấy lần phá hỏng hôn sự của Tả công tử, tất nhiên bọn ta có phòng bị xá muội xuất giá có kẻ gian tới làm loạn rồi, ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ mà thôi. Báo danh đi, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào mà khiến Vu lão thái gia phải hối hôn.
Hắc y nhân vẫn bình thản như không nói:
- Tò mò sẽ hại chết người đó, Kiều đại nhân cứ xem phong thư ta để trên giường lệnh muội đã, xem trên đó viết gì?
- To gan, dám ăn nói với đại nhân như vậy à?
Tuần bộ xung quanh quát:
Kiều Quan giơ tay cho tuần bộ im lặng, mắt nhìn về phía giường, hắn làm gì cũng đủng đỉnh, vì thế Kiểu Xảo Nhi nhảy lò cò tới, xé thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, viết vài chữ:" Muốn giữ tính mạng cả nhà, đừng gả nữ nhi cho Tả Thiếu Dương!" Chữ viết đẹp đẽ, phần tên họ có dấu một con ấn, khắc "Vĩnh Gia trưởng công chúa!". Kiều Xảo Nhi tức thì mặt cắt không ra máu:
- Ca, ca, mau xem, mau xem.
Vĩnh Gia công chúa hay còn gọi là Phòng Lăng công chúa, là nữ nhi của Lý Uyên, nổi tiếng dâm đãng trên lịch sử, cả đời có hai trượng phu, tình nhân vô số, nhìn trúng nam nhân nào, thì trăm phương ngàn kế đưa vào tay, xưa nay mục tiêu của ả chưa bao giờ thoát.
Dù hoàng gia nhiều lần phải lấp liếm tội cho ả ta, song ác danh của Vĩnh Gia công chúa truyền khắp kinh thành, thậm chí qua mồm miệng dân gian càng trở nên kinh khủng, Kiều Xảo Nhi tới kinh thành chưa lâu cũng biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...