Sắc trời bên ngoài đã tối đen, thực ra trời còn chưa phải là muộn lắm, chỉ là mùa đông trời tối sớm thôi thậm chí còn chưa tới giờ giới nghiêm, không giống phố xá ồn ào tập nập kia, cái ngõ Cù lão thái gia chọn khéo vô cùng, ngay cả ban ngày cũng yên tĩnh. Thi thoảng có cơn gió mạnh thổi qua đập vào cửa sổ, lại càng nổi bật thêm sự ấm áp ở bên trong căn phòng.
Cù gia đã ăn tối xong, ai về phòng nấy, trong căn phòng nhỏ hai gian, cái đèn dầu treo giữa tường, Bạch Chỉ Hàn ngồi trên giường nhỏ kê ở gian thư phòng bên ngoài, ngón tay thanh tú khéo thắt nút sợi chỉ, sau đó đưa cái áo bông tơ lên ghé răng cắn đứt, ghé mắt nhìn Tả Thiếu Dương ngồi thừa người bên bàn, mắt nhìn một tờ giấy ở tay, đôi mày nhíu chặt lại, tựa như có điều gì đó không thể quyết định được.
Từ lúc Ngũ Thư tới nhà đến nay, Tả Thiếu Dương hành động rất lạ lùng, nàng biết dứt khoát có liên quan tới vị ngự sử đại phu kia, nhưng nàng không hỏi, là cô gái thông minh, nàng biết chuyện gì mình nên xen vào chuyện gì không, hơn nữa, nàng cũng đủ lòng tin vào Tả Thiếu Dương.
Bây giờ thấy y gặp chuyện khó, Bạch Chỉ Hàn đặt cái áo xuống giường, đi tới hỏi:
- Thiếu gia, có chuyện gì khó nghĩ sao?
Tả Thiếu Dương thở dài, đưa tờ giấy trong tay cho Bạch Chỉ Hàn:
- Nàng tự xem đi.
Bạch Chỉ Hàn mở ra xem, là giải trạng hồi chấp, nàng có thể nhận ra ngay thứ này ngay lập tức, cảm giác không thở nổi:
- Thiếu gia, thế này là sao?
- Ta chữa bệnh cho một vị quan lớn, đây là món quà ông ấy đáp tạ.
Tả Thiếu Dương đưa tay day day trán tỏ vẻ mệt mỏi:
- Nhưng nàng biết rồi đấy, ta không muốn làm quan, không muốn a dua nịnh bợ, không muốn đấu đá gian dối, chỉ muốn tiêu diêu tự tại khám bệnh cứu người, có lẽ đành phải phụ ý tốt của ông ta thôi.
- Thiếu gia đúng là...
Bạch Chỉ Hàn cuống lên, dậm chân nói:
- Thiếu gia tham gia là y cử, tương lai cũng chỉ làm y quan, là quan khám chữa bệnh, không thì soạn ít y thư, dạy chút học sinh, lương bổng ít, công việc thanh nhàn, làm gì có mấy quyền lợi để tranh giành đấu đá. Chỉ cần thiếu gia đạm bạc danh lợi, không ham thăng tiến, thì cần gì phải a dua nịnh bợ, cũng vẫn có thể tiêu diêu tự tại làm chức quan nho nhỏ đi khám bệnh cả đời mà.
Tả Thiếu Dương vẫn lắc đầu:
- Người trên giang hồ, làm sao không bị trúng đao kiếm, người trong quan trường, sao tránh nổi tranh đấu bon chen?
- Thiếu gia.
Bạch Chỉ Hàn có hơi chút nóng nảy rồi, nhưng nàng biết chuyện này mình không thể gấp, nếu không hỏng việc, cố gắng trấn tĩnh khuyên nhủ:
- Trước kia Chỉ Nhi hay tới chùa Thanh Phong nghe Trí Không đại sư giảng kinh nghĩa, có nói tới tham sân si tam độc, Trí Không đại sư nói, con người chỉ cần không động vọng tà niệm, sẽ không bị tam độc xâm hại. Giống như người đứng trong bụi gai, không cử động sẽ không bị gai đâm. Thiếu gia, đạm bạc danh lợi, không tranh với đời, không có nghĩa là phải tới những nơi không có người, chỉ cần thiếu gia giữ được bản tâm của mình, không đi tranh giành với người ta, sẽ vẫn tiêu diêu như thường. Ma do tâm sinh ra, nếu giữ được tâm vô tranh, dù ở giữ quan trường vẫn an nhiên như không, nếu không cắt được dục vọng, dù sống với chó mèo cũng không an lành.
Tả Thiếu Dương đột nhiên phì cười:
- Suốt từ hồi chúng ta ở Long Châu về tới giờ, nàng chỉ suy nghĩ làm sao thuyết phục ta tham gia khoa cử thôi phải không?
Bạch Chỉ Hàn tròn xoe mắt nhìn Tả Thiếu Dương, mừng khôn siết, ôm chầm lấy y:
- Thiếu gia, vậy là thiếu gia đồng ý tham gia khoa cử rồi, phải không?
- Nha đầu mê quan.
Tả Thiếu Dương đã quyết định trước đó rồi, nãy giờ chỉ làm bộ làm tịch để Bạch Chỉ Hàn hỏi tới có cớ mà nói thôi, ôm thân hình mềm mại thiếu nữ trong lòng, nếu không làm gì thì thật thất lễ, một tay đặt lên đồi ngực căng tròn vừa bóp nhè nhẹ vừa nói:
- Ta nói trước, tương lai ta làm quan, không được bắt ta phải chơi đùa quyền thuật, cũng đừng khuyên ta luồn lách thăng tiến, ta không muốn làm những chuyện đó.
Bạch Chỉ Hàn vươn hai tay ôm lấy cổ y, ngước khuôn mặt trắng mịn như ngọc, ngọt ngào nói:
- Vâng, lão gia.
- Lão gia?
- Thiếu gia làm quan rồi, đương nhiên sẽ phải gọi là lão gia.
- Nàng thật là, ta thậm chí còn chưa đi thi nữa.
Tả Thiếu Dương tay bóp mạnh mông nàng, kéo sát vào người, nghiến răng nói:
- Ta vì nàng chấp nhận tham gia khoa cử, hi sinh lớn như thế rồi, nàng định báo đáp ta thế nào đây.
Con ngươi như nước xuân của Bạch Chỉ Hàn liếc y một cái, nhón chân lên, ghé môi hồng sát bên tai y thì thầm mấy câu.
Khó phụ nhất là mỹ nhân ân, Tả Thiếu Dương nghe mà không nhớ đông tây nam bặc gì nữa, bế xốc nàng lên, đi thẳng vào trong giường, ôm nàng nằm xuống, thoáng cái cởi sạch áo ngoài của Bạch Chỉ Hàn, y làm chuyện này đã nhiều, hết sức thành thạo.
Nhìn qua cổ áo trong bị y làm cho xộc xệch, cổ ngọc trắng thon dài, ưu nhã như thiên nga, tay vuốt nhẹ xương quai xanh ưu mỹ, nhìn xuống khe đồi đầy mị hoặc. Tay Tả Thiếu Dương luồn vào, khẽ nắm lấy bầu vú vừa vặn bàn tay, mềm như chim câu non, Bạch Chỉ Hàn mặt đỏ mừng, nàng không nhút nhát tới vậy, chỉ là hôm nay đồng ý làm việc kia, cho nên nhất thời không kìm nổi xấu hổ.
Yếm lót cũng bị Tả Thiếu Dương cởi ra rồi, theo cùng bàn tay Tả Thiếu Dương vuốt ve, đồi tuyết càng trở nên đầy đặn, núm vú phấn hồng kiều diễm như hai hạt lạc bóc vỏ, vươn lên mời gọi, nàng cố kiềm chế nói:
- Thiếu gia.. hay đem tin này nói cho lão gia biết đã, lão gia nhất định sẽ rất vui.
Trả lời nàng chỉ là hai chấm hồng trên đồi tuyết luân phiên lọt vào miệng Tả Thiếu Dương, hôm nay Tả Thiếu Dương đặc biệt nhiệt tình, đặc biệt dụng tâm, làm cơ thể nàng run lên từng chập, eo bất giác rướn lên như muốn nhiêu, nhiều hơn nữa, hàng mi khép lại, môi song hé ra, đã ngây ngất.
Bạch Chỉ Hàn đang thoải mái khép mắt tận hưởng sự âu yếm của Tả Thiếu Dương, chợt cảm giác có cái gì đó âm ấm chạm vào môi, mở mắt ra, tức thì toàn thân nóng như phát sốt.
- Chỉ Nhi của ta không phải là người rất giữ lời sao?
Cánh tay trần trắng trẻo vươn ra, khéo hai góc màn buông xuống, Bạch Chỉ Hàn ngồi dậy đẩy ngã Tả Thiếu Dương, thỏ thẻ:
- Thiếu gia, để Chỉ Nhi hầu hạ người.
Rồi cái miệng nhỏ hơi mở ra, hai cánh môi như hai cánh hoa nở rộ, tay đưa lên dẫn lối, gò má đỏ hồng hơi hõm vào. Tả Thiếu Dương có cảm giác thỏa mãn và thành tựu không nói lên lời, cảm giác đó giống như linh hồn bay khỏi xác vươn lên chín tầng mây vậy.
Tiêu này chẳng phải là tiêu
Chẳng trúc mà vẫn phiêu diêu sáo trời.
…
Con gà trống ở nhà bên cạnh liên tục rướn cổ gáy vang, đang ngủ ngon lành, Tả Thiếu Dương rất là bực, lần trước ở khách sạn Bằng Lai, đó là khu toàn người có tiền của, có sân vườn cũng chỉ trồng hoa nuôi chim thôi, nhưng cái nhà mới này của Cù lão thái gia ở chỗ bách tính bình thường, nhà nào cũng thích nuôi vài con gà, tuy không ồn ào như hậu hoa viên nhà y vào sáng sớm, cũng đủ khiến con sâu ngủ Tả Thiếu Dương không cách nào ngủ nướng được.
Mắt vẫn mơ mơ màng màng, tay thì đưa ra rờ rẫm, bên trái trống, bên phải cũng trống nốt, lúc này mới mở mắt ra, trong phòng chỉ còn mỗi mình y, không thấy bóng dáng Bạch Chỉ Hàn đâu cả, trước kia mỗi lần y thức dậy, dù sớm đến mấy đều thấy nàng ngồi bên cạnh, như con chim chăm chỉ sáng dậy bắt sâu.
Nha đầu đó chắc vẫn còn xấu hổ, nghĩ tới đó Tả thiếu Dương cười đắc ý.
Phải tự mặc quần áo, lâu lắm rồi chưa làm, may mà vẫn còn nhớ, xúc miệng búi tóc qua loa, đằng nào thì lát nữa cũng nhờ nàng búi lại.
Làm vàng động tác thể dục chẳng giống ai, mang tâm trạng hết sức khoan khoái, sang phòng cha, Tả Quý không như nhi tử, ông vẫn dậy sớm, luyện tập buổi sáng rồi pha một cốc trà lớn, ngồi một mình thưởng thức.
Tả Thiếu Dương đẩy phong bì tới trước mặt cha mình.
- Đây là cái gì?
Tả Quý vừa nghi hoặc vừa mở phong bì ra, nhìn một cái, người tức thì lảo đảo, chỉ thấy trời đất xoay vần, chân tay vô lực, tay run run, nhắm mắt rồi mở ra tới mấy lượt, không sai, không sai, trên đó ghi rõ tên tuổi, nguyên quán, đúng là con mình rồi, lắp ba lắp bắp nói:
- Cái, cái này, là thật à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...