Đại Đường Tiểu Lang Trung

Tiên sinh sờ phải con thằn lằn sợ hết hồn, hỏi ai làm, cả đám thống nhất không nói, thế là ông ta đánh tay cả đám còn gọi phụ huynh, ừ gọi cha mẹ mấy đứa bọn ta tới, về nhà bị phạt không cho ăn cơm. Ta rất ức, hôm sau bắt thêm một con nữa cho vào cặp tiên sinh, làm tiên sinh sợ khóc luôn, lần này không dám gọi cha mẹ bọn ta nữa, sợ bọn ta lại tiếp tục giở trò...

Chuyện quá nỗi bình thường, đám trẻ con cùng thời Tả Thiếu Dương mười đứa thì chắc hết chín đứa có sự tích oai hùng chẳng kém cạnh, song với Bạch Chỉ Hàn không khác gì nghe chuyện cổ tích:

- Thiếu gia nghịch phá quá mức, chả trách bây giờ cũng hay bày ra toàn thứ mới lạ.

- Còn cô thì sao?

Nụ cười trên mặt Bạch Chỉ Hàn biết mất, chuyển sang nét ưu thương:

- Chẳng có gì, gia gia nô tỳ cứ nhìn thấy nô tỳ là lắc đầu, bây giờ mới hiểu vì nô tỳ là con gái, chẳng kế thừa được gia nghiệp, chẳng nối tiếp được hương hỏa, nãi nãi thì thì toàn kể những chuyện trinh nữ liệt phụ..

Tả Thiếu Dương không thấy nàng nhắc tới cha mẹ mình thì mới nhớ ra cha mẹ nàng chết sớm, vô tình nói đụng vào nỗi đau của nàng:

- Xin lỗi, đáng lẽ ta không nên hỏi.

Bạch Chỉ Hàn im lặng, hồi lâu sau đột nhiên nói:

- Trước kia Chỉ Nhi không tốt, trách nhầm thiếu gia.

- Có gì đâu, tại ta không giải thích rõ ràng thôi.

- Không phải, tại nô tỳ.

- Lỗi của cả hai chúng ta, thế là công bằng, chuyện qua rồi.


- Ừm...

Cả hai đều không nói nữa, lặng lẽ nhìn trời đêm, trong lòng thấy nhẹ nhàng chưa từng có, tuy hiểu lầm đã sáng tỏ từ lâu, nhưng nói ra được và chỉ để trong lòng là hai điều hoàn toàn khác nhau, giống bụi bặm phủ trên tấm gương được quét sạch, mọi thứ trở nên trong sáng.

Một trận gió đêm thổi qua, Bạch Chỉ Hàn rùng mình, đều hạ trời tuy bắt đầu ấm lên, nhưng mặt trời xuống núi, ngồi trên tảng đá lâu cũng hơi lạnh.

Tả Thiếu Dương hỏi:

- Lạnh à?

- Chỉ Nhi không sao.

- Được rồi cái tính ương bướng đó nên sửa, lạnh thì bảo lạnh, lại đây.

Tả Thiếu Dương đưa tay ra ôm lấy vai nàng.

Bạch Chỉ Hàn hơi do dự, cuối cùng nhích mông ngồi gần hơn, không ngờ Tả Thiếu Dương vòng lấy thân thể mềm mại yêu kiều của nàng, kéo mạnh vào trong lòng mình.

Thế là trong hang đá càng thêm yên tĩnh.

Bạch Chỉ Hàn nằm ngửa mình trên đùi Tả Thiếu Dương, ánh mắt đầy hoảng loạn, tim Tả Thiếu Dương cũng đang đập mạnh như trống đánh, nhìn đôi mắt nàng, long lanh hơn cả ngôi sao sáng nhất trên trời, khuôn mặt xinh đẹp, cánh môi nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt nửa hờn nửa thẹn, trên đời còn ai đẹp hơn nàng nữa không?

Không có.


Cho nên Tả Thiếu Dương cúi xuống, hôn lên môi nàng, vừa chạm vào, liền như hai khối nam châm dính chặt vào nhau.

Bạch Chỉ Hàn rất muốn né tránh, rất muốn đẩy y ra, nhưng nụ hôn cuồng nhiệt của Tả Thiếu Dương như rút hết sức lực của nàng, dần dà nàng buông xuôi, để lưỡi y quấn quýt không buông, trong cơn mê say không biết mình đang uốn éo trong lòng y, như ngọn lửa, như điệu múa mạn diệu nhất, khơi lên khát vọng sâu xa nhất trong lòng, nhấn chìm trong dục hải bao la, rồi bùng lên phủ lên hai người, không cách nào kháng cự, giống như chim nhạn được gió xuân kêu gọi.

Tả Thiếu Dương cởi áo khoác ngoài, trải lên tảng đá, đặt Bạch Chỉ Hàn xuống, nàng vừa mơ màng tỉnh lại đã bị môi Tả Thiếu Dương áp xuống, chỉ kịp rên một tiếng, đôi bàn tay kia vuốt ve khắp cơ thể thiếu nữ mơn mởn nhựa sống, chạy từ đồi ngực nảy nở mềm mại dần xuống dưới, tìm tới nơi thần bi nhất, khiến nàng không còn nhớ được mình đang ở nơi nào.

Ánh sáng đầy trời lập lóe như đèn lồng ở hôn yến, như chiếc áo bách bảo choàng lên người bọn họ, đem hạnh phúc ôm lấy hai thân thể.



Hửng đông kéo đi màn đêm, ánh mắt trời từ từ nhô lên sau đỉnh núi, đám gà trống đua nhau rướn cổ gáy vang, như muốn so xem ai gáy to nhất vậy, Tả Thiếu Dương đang ngủ ngon cho nên vô cùng bực mình, làu bàu chửi vài câu, kéo chăn chùm lên mặt, đột nhiên ý thức được điều gì, đưa tay sờ xoạng, đệm, chăn?

Tả Thiếu Dương ngồi bật dậy, phát hiện ra khung cảnh quen thuộc, chính là khuê phòng của Bạch Chỉ Hàn, cúi đầu, quần áo nguyên xi hôm qua, hit hít, có hơi rượu, ngồi đực mặt ra đó như ngỗng ỉa.

Con bà nó, té ra là mơ.

Ngồi bần thần một lúc, Tả Thiếu Dương đành tự an ủi mình, thôi thì dù sao cũng là giấc mơ đẹp, hôm qua rượu vừa tới, không bị đau đầu, ngủ một giấc ngon nên tinh thần sảng khoái, vươn vai ngáp một cái rõ to, rõ dài.

- Thiếu gia dậy rồi à?

Giọng của Bạch Chỉ Hàn từ ngoài truyền vào, tiếp đó cửa mở ra, chỉ thấy nàng mặc bộ váy trắng muốt quen thuộc, hai hàng mi cong cong, đôi mắt như đầm nước thu, chiếc cổ cao tao nhã, bước chân nhẹ nhàng như tiên nữ lướt trên mây.

Có câu, không nên nhìn nữ nhân dưới đèn, không nên ngắm nữ nhân vào buổi sáng, Tả Thiếu Dương vốn đã quen với vẻ đẹp của nàng cũng nhìn tới ngất ngây.


Bạch Chỉ Hàn vẫn thản nhiên như không, đi mở cửa sổ cho ánh sáng luồn vào phòng, gấp chăn đệm.

Tả Thiếu Dương bật dậy khỏi giường, lắc tay lắc chân làm mấy động tác thể dục cơ bản, ánh mắt gian tà nhìn bóng lưng Bạch Chỉ Hàn đang cúi mình gấp đệm:

- Chỉ Nhi, hôm qua tả ngủ lúc nào nhỉ, ta nhớ hình như chúng ta lên cái động ở giả sơn nói chuyện đúng không?

Bạch Chỉ Hàn gấp đệm xong, quay lại:

- Đúng rồi, thiếu gia lên đó ngồi một lúc thì ngủ mất, Chỉ Nhi phải nhờ đám Lý đại ca bắc thang đưa xuống, thiếu gia ngủ say chẳng biết gì, mất ba người mới đưa xuống được đấy.

Vốn tưởng trước khi ngủ mình mình cũng làm được gì đó, nhìn nhìn nét mặt của Bạch Chỉ Hàn thì không sơ múi được gì rồi, thật là, đêm khuya thanh vắng ngồi một mình với mỹ nhân lại lăn quay ra ngủ, đúng là số một, Tả Thiếu Dương vươn vai thêm mấy cái, nói:

- Thôi, ta ra giếng lấy nước đây.

- Thiếu gia, nhớ về sớm, mọi thứ chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đường cho kịp.

Nha đầu này thừa biết mình đi lấy nước là ý gì mà chẳng thèm ghen, Tả Thiếu Dương không vui tẹo nào, nhân lúc Bạch Chỉ Hàn quay đi, làm động tác đá nàng một cái, sau đó xuống lầu.

….

Hoàng Cầm đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa đánh thức:

- Tẩu tử, dậy mau, trời sáng rồi mà không dậy, chum hết nước, chúng ta phải đi lấy thôi.

Hoàng Cầm tỉnh giấc, bên cạnh là Tang Oa Tử ngáy khò khò, nàng ôm lấy chăn, hồi vị xung kích mãnh liệt, còn cả hơi thở mạnh mẽ, mình như chiếc thuyền nhỏ trong gió bão.

Đó là chiếc thuyền nhỏ hạnh phúc, từ ngày kết hôn tới giờ, nàng mới biết, chuyện nam nữ thì ra có thể mỹ diệu nhường đó, môi nở nụ cười dịu dàng hiếm có, kéo chăn đắp che người cho hắn, mặc vội vàng quần áo vào, mở he hé cửa, thò đầu ra, giọng cáu kỉnh:


- Nha đầu, mới sáng sớm đã gọi cái gì chứ?

- Còn sớm gì nữa, muộn lắm rồi đấy, trước kia toàn tẩu gọi muội mà, hôm nay mãi không thấy tẩu gọi, nên muội mới phải qua đây.

Tang Tiểu Muội cười hì hì:

- Tẩu tử, còn chưa tỉnh rượu sao?

- Ừm, đợi một chút.

Hoàng Cầm trừng mắt một cái, nha đầu này chưa có nam nhân, chẳng hiểu cái gì hết, làm gì có muội muội nào sáng sớm đi gõ cửa phòng tẩu tử như thế, chỉnh lại y phục, tới bếp, cùng Tiểu Muội gánh thùng nước tới bên sông.

Hai người đi theo con đường quen thuộc ra giếng ngước, mặt trời hoàn toàn lộ ra khuôn mặt đỏ rực của mình, giống như đêm qua cũng uống rượu say, không khí tràn ngập mùi sương sớm mát lạnh, thi thoảng đâu đây có tiếng chim kêu lích rích.

Cây cối đã rụng hết lá, bây giờ mới nhú ra ít lá xanh chưa thấy rõ, nhưng mang hương vị khác hẳn, Hoàng Cầm vừa đi vừa cười nhẹ, nàng chẳng nghe thấy Tiểu Muội ríu rít gì bên tai.

Tiểu Muội không để ý, thấy Tả Thiếu Dương đứng bên sông, hớn hở muốn bước nhanh tới, chỉ được mấy bước chợt nhớ ra điều gì, bước chậm lại, đôi mắt ánh lên niềm vui.

Tả Thiếu Dương đã lấy nước xong từ lâu, những người khác đã về cả rồi, thấy mãi họ với tới còn đang định đến thẳng quán trà Thanh Hương:

- Tối qua không sao chứ?

Tang Tiểu Muội lắc đầu:

- Muội không sao, tẩu tử hơi say, giờ còn chưa tỉnh.

Tả Thiếu Dương quay đầu sang, thấy Hoàng Cầm mắt lim dim như chưa tỉnh ngủ, mái tóc đen nhánh chải qua loa, buộc tạm bằng sợi tơ sau đầu, trong nắm sớm bộ dạng uể oải khiến người ta sinh muôn vàn tơ tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui