Đại Đường Tiểu Lang Trung

Quả nhiên lúc này chẳng có gì hiệu quả hơn cái ăn, chẳng bao lâu mọi người đã tới nơi, hơn bốn mươi người tất nhiên không thể tụ tập ở Quý Chi Đường được, tập trung ở chính đường tiền viện của Cù gia, ai cũng hoặc phù hoặc là gầy trơ xương, Nghê mẫu thậm chí không đi được nữa, dùng kiệu mềm khiêng tới.

Triệu Tam Nương dẫn cả hai đứa con theo, má teo tóp, còn đâu bóng dáng của quả phụ phong vận, hai đứa bé thì bụng tròn căng, hiển nhiên là ăn phải thứ khó tiêu hóa rồi.

Tả Thiếu Dương thấy nàng thở dài, hai bọn họ suýt chút nữa làm phu thê một ngày, ngồi xuống xoa đầu hai đứa bé:

- Tam thẩm, lát nữa ta kê đơn thuốc cho hai cháu nó uống, trước tiên thải mấy thứ linh tinh trong bụng ra, rồi uống ít cháo loãng, sẽ khôi phục nhanh thôi.

Triệu Tam Nương òa khóc thương tâm:

- Cám ơn cậu đại lang... Làm phiền cậu quá nhiều rồi, lương thực...

- Tam thẩm không cần nói nữa, ta biết hết rồi, đừng lo, ta sẽ đưa thêm lương thực, không cần tiền, thẩm cứ yên tâm mà ăn.

- Thật, thật sao?

Tả Thiếu Dương gật đầu, đợi mọi người vào chỗ, trò chuyện hỏi han xong xuôi, đi ra giữa phòng cao giọng nói:

- Cuộc chiến này không biết còn kéo dài tới khi nào, trong thành lương thực đã cạn, ngoài thành rau dại cũng bị ăn hết, tiếp tục thế này thì mọi người chỉ chết đói. Cho nên ta đã chuẩn bị đầy đủ lương thực cho mọi người ăn ba ngày để khôi phục thể lực, ba ngày sau sẽ có người hộ tống vượt qua vòng vây của phản quân trốn thoát, ngoài ra mỗi người sẽ có thêm một đấu lương để ăn trên đường, đợi nạn đói qua đi, phản quân bị dẹp mọi người hẵng quay về, không biết ý mọi người thế nào?

Chính sảnh im phăng phắc, ở đây trừ nhà Hầu Phổ ra, những người khác chẳng có chút quan hệ thân thích gì với Tả gia, vậy mà người ta sẵn lòng lấy ra bao nhiêu lương thực giúp mình chạy nạn, đều cảm động không thôi.

Đương nhiên, không phải không có ngoại lệ, như Tang mẫu miệng cứ làu bàu cái gì đó, mắt nhìn Tả Thiếu Dương gườm gườm, còn Nghê Nhị thì nằm trên giường mềm giả chết, ông ta không ngờ tới một ngày mình cẩn tới cái nhà này cứu mạng.

Còn có Tang Tiểu Muội nằm ở phòng bào chế thuốc, nàng đã được báo trước, Tả Thiếu Dương muốn nàng theo người nhà chạy nạn, nhưng bản thân thì ở lại, lòng rầu rĩ, không rõ y an bài như vậy, rốt cuộc là vì không coi nàng là người của mình, hay là thương mình.

Hoặc như Lương thị đang khóc lóc nằm vạ, mới đầu bà tưởng cả nhà đi cùng nhau nên không ý kiến gì, sau mới biết nhi tử không đi, làm sao bà chịu, nhưng trượng phu đồng ý rồi, không dám nói thêm, chỉ biết khóc.

Với người khác mà nói, tin tức này chẳng khác gì miếng bánh từ trên trời rơi xuống, có ai lại không muốn thoát khỏi cái thành chết này chứ, chỉ có chạy thoát khỏi vòng phong tỏa của phản quân mới còn hi vọng sống, chẳng qua một là không còn sức mà chạy nữa, hai là sợ chạy không thoát mà thôi, giờ có người cho lương thực hồi sức, cho lương thực đi đường còn giúp thoát thân, có mơ cũng không thấy.

Cù lão thái gia run run đứng dậy, ra hiệu cho xung quanh im lặng:

- Nếu không phải Tả gia hai tháng qua tiếp tế, chúng tôi e là đã chết đói cả rồi, ân cứu mạng như ân tái tạo, chỉ cần báo đáp được Tả gia, hẳn mọi người không ngại gian khó, huống hồ đây là giúp mọi người tìm đường sống, làm gì có ai không theo?


Hồi Hương khóc nấc lên:

- Mọi người đi cả rồi, chỉ còn lại đệ và Bội Lan thì làm sao?

- Tỷ tỷ đừng lo, đệ có đủ lương thực rồi, đệ ở lại còn trồng ruộng, nếu không cuối năm, rồi năm sau ăn bằng gì?

Nghê đại phu rơi lệ chắp tay:

- Đại ân không thể tạ ơn bằng lời, lão hủ ghi nhớ cả đời.

- Mọi người đừng đau lòng, ông trời không có mắt, không cho người ta sống, chúng ta càng phải sống thật tốt cho ông ta tức chết, không những thế còn sống thật vui vẻ mới được.

Chúc Dược Quỹ cười lớn, tiếng cười kém vang, song khí thế chưa mất:

- Chính thế, Đại lang nói phải lắm, cuộc sống vốn khổ cực rồi, mọi người còn khóc nữa, không phải thềm buồn sao? Như đại lang nói đó, cười lên mà sống.

- Đúng thế!

Nghê Nhị đột nhiên giơ tay hô vang:

- Chúng ta phải sống qua khó khăn này, đồng thời không quên ân tình Tả gia, ai quên sẽ bị sấm sét đánh chết.

Tả Thiếu Dương bị Nghê Nhị nổi điên bất ngờ làm giật mình, tuy ông ta vẻ mặt kích động, nhưng bảo Tả Thiếu Dương tin thì đừng khó lắm.

- Nói đúng lắm, ai phụ ân Tả gia sẽ chết không tử tế.

Mọi người nhao nhao phụ họa:

Trong góc phòng lại có giọng nói già nua vang lên:

- Nhà lão thân không đi, ở lại giúp Tả công tử cày ruộng..


Mọi người quay đầu nhìn, thì ra là Lý đại nương, Chúc Dược Quỹ xua tay:

- Lão tẩu nói lời ấy làm gì, có ai không muốn ở lại giúp đại lang, nhưng chúng ta ở lại chi gây thêm phiền phức thôi.

Lý đại nương rất kiên quyết:

- Theo như lời Tả công tử nói, sáu người nhà lão thân được chia ba đấu gạo, ăn cùng với rễ cây, đoán chừng có thể giúp Tả gia qua xuân canh, bốn nhi tử của lão thân khỏe mạnh, có thể giúp vỡ đất cày bừa, lão thân và nhi tức phụ không làm được việc nặng, có điều nhổ cỏ, trông coi nước gì đó vẫn được.

Bốn huynh đệ Lý Đại Tráng đều tán đồng, cả Lý Tam Tráng trước nay luôn thích Miêu Bội Lan cũng vậy, hắn không phải là không biết phải trái.

Chúc Dược Quỹ thở dài:

- Lão tầu, ba đấu gạo chỉ ăn được một tháng thôi, sau đó thì thế nào?

- Đến đâu hay đến đó, nhận số lương thực này xong, lão thân thề không nhận thêm một hạt gạo nào của Tả gia, tính mạng của nhà ta do Tả gia cứu, sớm phải chết lâu rồi, giúp được chút nào cũng tốt, sau đó chết cũng được.

Tả Thiếu Dương vội nói:

- Đại thẩm, không cần đâu, mọi người đi đi, cháu kiếm người khác được.

- Kiếm ai?

Lý đại nương lắc đầu:

- Tả công tử, lão thân cả đời này gặp vô số chiến loạn, dám nói, chỉ cần đánh trận xong, bất kể bên nào thắng, quá nửa số người trong thành sẽ bỏ đi, người còn lại chỉ còn già cả tàn tật không đi nổi thôi, Tả công tử hi vọng vào bọn họ giúp sao?

Tả Thiếu Dương nhất thời cứng họng, tính toán của y xưa nay luôn lý tưởng ở mặt... lý thuyết, đến khi đi vào thực tế luôn gặp vấn đề, có điều Tả Thiếu Dương không sợ, y giỏi ứng biến, giặc tới tướng ngăn, nước lên đê chắn thôi, cần có định hướng là được, có điều nói ra khó thuyết phục mọi người.

Hành động của Lý đại nương cảm nhiễm mọi người, Chúc Dược Quỹ tiếc nuối nói:


- Chỉ tiếc năm xưa lão hủ chống thuyền bán thuốc, làm ruộng à, đến cầm cuốc thế nào còn chẳng biết, không giúp nổi mọi người.

Đến Triệu tam nương cũng lau nước mắt nói:

- Hay ta cũng ở lại, ta cũng có thể nhổ cỏ tát nước gì đó.

- Nếu vậy mọi người cùng ở lại đi, chứ dựa vào Tả công tử và Miêu cô nương thì e không được.

Tả Thiếu Dương nói khô cả cổ mới thuyết phục được mọi người, chỉ có nhà Lý đại nương là quyết ý ở lại, đành cười khổ chấp thuận.

Ăn xong mọi người mau chóng về nhà chuẩn bị đồ dùng thiết yếu, từ ngày mai sẽ chuyển vào Cù gia ở, phòng ở đây nhiều, không thành vấn đề, Tả Thiếu Dương rút kinh nghiêm không đưa lương thực cho họ mang về nhà tự nấu ăn, sợ xảy ra biến cố, mặc dù không phải ai cũng ngu xuẩn như Tang mẫu, song cẩn thận vẫn hơn.

Tang Tiểu Muội không cần về nhà, Tả Thiếu Dương đưa nàng vào luôn Cù gia, có Hoàng Cầm chăm sóc.

Tiếp đó y còn tháo dụng cụ cố định cho Kiều Xảo Nhi và Dư chưởng quầy, bảo bọn họ thử đi lại, đều có thể chậm chậm bước đi rồi, kể cả không đi được như Nghê Nhị cũng phải tự nghĩ cách khắc phục thôi, y không thể lo được tới chừng đó.

Bận rộn xong Tả Thiếu Dương cáo từ trở về, một mình đi trên con đường nhỏ rải đá, khi y bị kẹt trên núi, Tả gia đã chuyển vào đại trạch ở, chỗ ở của Tả Thiếu Dương là khuê phòng của Bạch Chỉ Hàn ở hậu hoa viên.

Hôm nay ánh trăng rất đẹp, trăng tròn vành vạnh tỏa sáng dìu dịu lên khu vườn yên tĩnh, xem ra ngày mai sẽ là một này trời quang đây, trở về nhà lòng có nhiều cảm xúc, lại chẳng có lúc não tĩnh tâm hưởng thụ, giang tay ra như muốn đón nhận tất cả vào lòng, sương khuya, gió đêm, trăng sáng...

Đột nhiên có người trong bóng tối gọi:

- Tả công tử.

Tả Thiếu Dương quay đầu, thấy bóng người đứng bụi cây bên đường, cảnh giác quát:

- Ai đó!?

Người kia chủ động lại bị tiếng quát của y làm giật mình, run run nói:

- Là ta.

- Cầm tẩu, cứ gọi ta là tiểu lang trung như trước là được, không cần khách khí, có chuyện gì sao?

Hoàng Cầm thong thả đi tới, nhỏ nhẹ nói:

- May mà cậu trở về kịp thời, cứu mạng Tiểu Muội cũng cứu mạng cả nhà ta, lúc nãy nhiều người không tiện nói, ở đây đợi cậu để nói lời cám ơn.


Tả Thiếu Dương đùa:

- Không cần, tẩu và Tiểu Muội là người làm ta thuê, ta là chủ chiếu cố là phải thôi.

- Thế sao?

Hoàng Cầm nghiêng đầu nhìn y, ánh trắng mờ phần nào giúp nàng che đi khiếm khuyết của khuôn mặt gày gò, phục hồi phần nào tư vị thiếu phụ xuân thì.

- Đúng thế.

Tả Thiếu Dương cảm giác ánh mắt nàng có chút nóng bóng:

- Vậy cậu cứu công công, bà bà rồi nam nhân ta là vì sao? Chẳng lẽ chiếu cố người làm, chiếu cố luôn cả thân nhân à?

- Đành vậy, ta không nỡ để Tiểu Muội đau lòng.

Tả Thiếu Dương nói thật, không vì Tiểu Muội, đám người kia sống chết thế nào liên quan gì tới y:

- Từ điểm này đủ nói lên tìm cảm của cậu với Tiểu Muội.

Hoàng Cầm cười, thực sự là người trong cuộc thì tối người ngoài thì sáng, Tiểu Muội cứ hay đa sầu đa cảm suy nghĩ linh tinh:

- Tiểu Muội bảo ta tới tìm cậu nói một câu cám ơn.

- Ồ, ra là cô ấy bảo tẩu tới.

- Thế cậu tưởng gì?

Ánh mắt Hoàng Cầm khó đoán.

- Ta tưởng là vì Cầm tẩu tới tìm ta.

Tả Thiếu Dương trêu, tâm trạng y đang rất tốt, có điều nói xong liền ân hận ngay, mình nói cái quái gì thế, sao có thể đùa kiểu này với tẩu tử của Tiểu Muội, đây đâu phải cô nương nào đó bên giếng nước:

Hoàng Cầm đi tới một bước, người sắp chạm vào Tả Thiếu Dương, đôi mắt lấp lánh như sao:

- Cậu hi vọng ta tới tìm cậu à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui