Đại Đường Tiểu Lang Trung

- Này, ai ở bên đó? Có ai không?

Trưa ngày hôm đó Tả Thiếu Dương đang thơ thẩn đi không mục đích trên đỉnh núi thì loáng thoáng có tiếng người, ban đầu y cũng không chú ý lắm, bởi vì hôm nọ Vượng Tài cũng gặp ảo giác tương tự, hắn đứng bên bờ vực nhảy múa như điên, tới khi y và Miêu Bội Lan vui sướng chạy tới nhìn theo hướng hắn chỉ thì nào có gì ngoài mây mù.

Bọn họ bắt đầu sinh ảo giác rồi.

Sau khi biết mình nhầm lẫn, Vượng Tài chạy về phòng đóng chặt cửa nhốt mình trong đó. Miêu Bội Lan nhìn hắn đầy cảnh giác, từ đó bất kể lúc nào nàng cũng mang đao bên mình.

Tả Thiếu Dương tính toán, nếu như may mắn ở phía dưới cuộc chiến kết thúc, mùa hè tới, mây mù sẽ tan đi phần lớn, bách tính trong thành chắc chắn sẽ lên núi kiếm cái ăn, vì dưới chân núi lúc này có lẽ không còn gì để ăn nữa, lúc đó cơ hội để người khác phát hiện ra bọn họ sẽ cao hơn nhiều.

Thế nhưng theo như Miêu Bội Lan dựa vào kinh nghiệm của mình nói thì phải hai tháng nữa mây mới tan hết, mà lương thực của họ cố lắm cũng chỉ được một tháng mà thôi.

Vượng Tài đã có những biểu hiện hết sức bất thường, Miêu Bội Lan rất đề phòng hắn, Tả Thiếu Dương hiểu rõ nàng, nếu Vượng Tài có bất kỳ hành vi nào đe dọa tới minh, Miêu Bội Lan sẽ không cho hắn có cơ hội thứ hai, đến lúc đó có lẽ lão khốn Liễu Thiện kia ở dưới địa ngục sẽ cười hả hê lắm.

Tai vẫn nghe thấy tiếng người gọi, Tả Thiếu Dương bắt đầu bực mình, định về phòng chùm chăn ngủ cho rảnh nợ, nếu đến y cũng mất lý trí thì nguy mất.

Miêu Bội Lan đang đào giun cách đó không xa cũng đứng nghe ngóng với vẻ nghi hoặc, thấy y đi qua nói:

- Ca, có tiếng người gọi phải không?

Tả Thiếu Dương đứng khựng lại, không thể nào cả hai người bị ảo giác một lúc được, ôm hi vọng mong manh, chạy ra bờ vực, đống cỏ khô Miêu Bội Lan đốt lúc sáng bây giờ chỉ bốc lên được cột khói nhỏ, gần như hòa vào cùng mây mù không thể nhận ra được nữa:

- Cứu, cứu với, bên này có người, bên đó có ai không?

Gọi liền mấy lượt bên kia không có phản hồi, cũng không thấy bóng người nào, Tả Thiếu Dương chán nản, nhảy vào cái hố cỏ, dậm đạp liên hồi, tới khi không có khói bốc lên nữa thì thôi.

Miêu Bội Lan chạy tới nửa đường cũng đứng đờ ra đó.


- Này, ai ở bên đó?

Bất chợt bên kia có tiếng người rất lớn rất rõ ràng.

Không thể nhầm lẫn được, có người, Tả Thiếu Dương nhảy lên khỏi hố, chạy tới sát mép vực, bắt tay làm lo, hét lớn:

- Có, có người, chúng tôi bị kẹt bên này!!!

Bên kia im lặng mất mấy giây, rồi truyền tới tiếng hô lớn hơn nữa:

- Tiểu lang trung!?

Mình nghe nhầm sao, hay là chỉ giọng giống nhau thôi, sao có thể trùng hợp thế được, Tả Thiếu Dương hét lại:

- Tiêu đại ca, có phải Tiêu đại ca không?

- Tiểu lang trung, là cậu thật sao, ta tìm cậu nhiều ngày lắm rồi, ơn trời, lão ca định bỏ cuộc đây, không sao chứ?

- Là Tiêu đại ca đấy, Tiêu đại ca đấy, huynh ấy đi tìm chúng ta, chúng ta thoát rồi.

Tả Thiếu Dương vừa khóc vừa cười, nắm lấy tay Miêu Bội Lan nhảy như con choi choi, nhìn thấy Vượng Tài đang hớt hải từ chùa chạy tới, gọi hắn:

- Vượng Tài, chúng ta thoát rồi, có người tới cứu chúng ta rồi.

- Này, tiểu lang trung, cậu sao rồi!?


Miêu Bội Lan quệt nước mắt, kéo Tả Thiếu Dương vui mừng tới mất kiểm soát:

- Ca, trả lời đi kìa.

- Phải, phải.

Tả Thiếu Dương lại vận sức hét lớn:

- Đệ không sao, vốn ở đây có cái cầu treo, nhưng mà chắc bị gió thổi xuống vực rồi, khoảng cách qua xa, đệ không qua được.

Tiêu Vân Phi đứng bên kia vách núi, lấy một tảng đá vận sức ném đi, tảng đá chạm tới vách núi đối diện, nhưng khi đó đà rơi đã hết, chúc xuống rồi, ông ta tuy sức lực có hơn Miêu Bội Lan thì cũng là con người, có giới hạn.

- Cứ ở yên đó, lão ca nghĩ cách.

- Tiêu đại ca, Tiêu đại ca.

Tả Thiếu Dương gọi mấy tiếng liền, nhưng bên kia không có ai trả lời nữa, Vượng Tài chạy tới nơi cuống lên:

- Người đó đi mất rồi, Tả công tử làm sao bây giờ?

- Không sao, huynh ấy sẽ quay lại thôi, chúng ta về ăn no ngủ kỹ lấy sức, chuẩn bị trở về là vừa.

Tả Thiếu Dương biết tình Tiêu Vân Phi xưa nay luôn tới lui như gió, chẳng sợ,xoa xoa tay nói:


- Chúng ta về làm một bữa cơm thật ngon, còn gì mang hết ra ăn, chim sống chim chín chén hết đi, à phải rồi đun một nồi nước lớn nữa, chúng ta phải tắm cho sạch sẽ, không thể để bẩn thỉu thế này mà về nhà được.

Hai ngày sau, ngày nào Vượng Tài cũng ra bên bờ vực trông ngóng, còn đem hết củi khô tích trữ được đốt một đống lửa lớn, nhưng ở bờ vực bên kia không có Miêu Bội Lan vốn rất tin tưởng Tả Thiếu Dương cũng bắt đầu lo lắng, chỉ có Tả Thiếu Dương vẫn ăn no ngủ kỹ.

Quả nhiên buổi trưa ngày thứ ba, Vượng Tài chạy từ bên vách núi về, vừa chạy vừa reo hò:

- Tả công tử, vị đại ca gì đó quay về rồi.

- Được, Lan Nhi, chúng ta xuất phát thôi, về nhà.

Tả Thiếu Dương ra khỏi phòng, theo sau là Miêu Bội Lan nai nịt gọn gàng sách túi lương thực, bọn họ còn gần hai đấu gạo nữa chia đôi cho Miêu Bội Lan và Vượng Tài.

Ba người đi tới bên bờ vực, Vượng Tài đi đầu hét lớn:

- Lão đại ca, chúng tôi chuẩn bị xong rồi.

- Tốt, đốt lửa chỉ đường cho ta rồi đúng lùi lại, cẩn thận tên bắn.

Vượng Tài nhanh nhảu làm theo, cũng không hiểu bắn tên làm gì, sao có thể qua được bên kia?

Đống lửa cháy rừng rực, bọn họ lui về sau mười bước, căng mắt chờ đợi, không lâu lắm có hai luồng sáng bạc xuyên mây bay sang, là Bạch vũ xuyên giáp tiễn, mũi tên này không ai trong số bọn họ có thể quên được.

Bờ bên kia không chỉ có một người, thêm ai nữa?

- Được không!? Kéo dây đi.

- Lão đại ca, được rồi.

Vượng Tài hiểu ngay, cùng Miêu Bội Lan chạy tới chỗ hai mũi tên cắm xuống đất, đuôi mũi tên buộc sợi dây mảnh, cả hai kéo thật nhanh, không ngoài dự đoán, kéo sang được sợi thừng lớn.

Tả Thiếu Dương cười ha hả:


- Tiêu đại ca, kéo lại đi nhé, thừng của bọn đệ còn to hơn.

Hai tháng trời bọn họ chỉ bện thừng, tất nhiên là hơn đứt dây thừng chuẩn bị vội vàng của Tiêu Vân Phi.

- Không nói sớm, mất công ta!

Ba người bọn họ buộc sợi dây thừng to bằng cổ tay mình vào, để bên kia kéo sang, sau đó mỗi bên đều buộc chắc mỗi đầu.

Tiêu Vân Phi hô lớn:

- Chắc chắn rồi đó, sang đi.

Tả Thiếu Dương dùng dao cắt vải bố, buộc lên người Miêu Bội Lan, sau đó buộc lên thừng làm bảo hiểm, Vượng Tài cũng tương tự.

Vượng Tài xung phong đi đầu, buộc túi lương thực vào bụng, sau đó treo ngược người bò qua.

Lúc một lòng một dạ thoát khỏi nơi này không biết sợ là gì, chỉ ném một cái rìu qua bên kia mà cũng dám nghĩ tới chuyện leo qua, bây giờ thực sự phải làm, an toàn hơn nhiều mà nhìn thôi đã toát mồ hôi lạnh.

Vượng Tài biến mất trong mây mù, hai người Tả Thiếu Dương nắm tay nhau hết sức căng thẳng, tới khi nghe được tiếng hắn reo hò mới thở phào.

Tiếp đó là Miêu Bội Lan.

Tả Thiếu Dương đi cuối, trước khi leo lên dây thừng, quay lại nhìn ngọn núi vây khốn họ hơn hai tháng trời, lòng hoàn toàn chẳng có chút lưu luyến nào.

Trên núi gió đã mạnh, giữa hai bờ vực gió còn mạnh hơn, lắm lúc Tả Thiếu Dương cảm tưởng mình có thể bị gió thổi lộn vòng, không ước tính nổi mất bao lâu, cảm tưởng tốn cả thế kỷ mới qua được bên kia, khi chạm vào gốc cây, có người đỡ lấy, vẫn run run một lúc mới dám chạm chân xuống dưới đất.

Tiêu Vân Phi đứng đó, hai tay chắp sau lưng, một thân trường bào màu xanh thẫm bây phần phật, giống như vị lão tiên sinh dạy học, ai mà ngờ đây là tên trộm khét tiếng bị truy nã khắp nơi, cười tủm tỉm nói:

- Ha ha ha, xem ra không khí trên núi hợp với đệ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui