Kiều Xảo Nhi hiển nhiên chẳng sợ cha mẹ, phản kích Tả Thiếu Dương:
- Vậy huynh đang nói tới ai vậy, là tỷ tỷ mắt to, hay tỷ tỷ xinh đẹp?
Tả Thiếu Dương đánh trống lảng:
- Thế làm sao muội thoát được.
- Muội nín thở, nhắm mắt, nhằm hướng bên ngoài la hét bò, tới khi chạm vào tường hé mắt ra, thấy khói cuồn cuộn hút về một phía, muội đoán đó là chỗ mình mở cửa sổ trước đó rồi, liền bò đến, lửa cháy tới nơi, nhảy ngay xuống... Hi hi hi, gãy mỗi cái chân mà không vỡ đầu đúng là may.
Trong tình huống như thế vẫn bình tĩnh phán đoán được, tiểu cô nương này thực sự đáng khâm phục, Tả Thiếu Dương không chắc mình làm được không:
- Muội là cô gái dũng cảm nhất, trấn định nhất mà ta từng gặp đấy.
- Hi hi, cám ơn đại ca khen ngợi... Muội gọi huynh một tiếng đại ca không quá lỗ mãng chứ?
- Ta muốn có muội muội láu lỉnh thế này mà không được ấy.
- Muội có hai ca ca, đại ca làm quan bé tí xíu thế này này.
Kiều Xảo Nhi lấy hai ngón tay khép lại thành khe nhỏ tẹo:
- Thế mà suốt ngày làm ra vẻ nghiêm túc đàng hoàng, còn nói đó là quan uy, muội thì thấy giống như bí... Nhìn muốn cười chết thôi. Nhị ca thì làm ăn, suốt ngày cười, gặp ai cũng cười híp cả mắt, bảo đó là hòa khí sinh tài, muội thì nói là giả dối, huynh ấy cũng không giận. Đều thương muội lắm, nhưng lại chẳng có nhà...
Thấy hai người nói cười vô cùng hợp ý, Kiều lão gia và phu thê Tả Quý ở bên đều mỉm cười, nhìn nhau gật đầu liên tục.
Tả Thiếu Dương lại hỏi:
- Vậy nhảy xuống thì sao?
- Tất nhiên là đau rồi, muội cúi xuống, xương lòi ra chọc thục cả quần, bình thường muội thích mặc Hồ phục, không thích mặc váy dài, vướng chân vướng tay...
- Đúng thế, Hồ phục gọn gàng, mặc vào vừa thoải mái cũng đẹp nữa.
Tả Thiếu Dương nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Chỉ Hàn khi mặc Hồ phục, không kìm được đưa mắt liếc nàng, vừa vặn như tâm linh tương thông Bạch Chỉ Hàn nhìn y mỉm cười, vội quay đầu đi, thẩm nghĩ nha đầu răng thỏ này làm sao vậy, ngủ một giấc mà thay đổi như thành người khác:
- Rồi sao nữa?
- Muội rơi xuống rồi, nhưng bên trên lửa vẫn cháy dữ dội, tàn lửa bắn cả lên người, tóc cháy xém cả, một đám nô bộc đứng ngoài hô bảo muội chạy nhanh nhà kho sắp đổ rồi, hừm, chạy được thì muội chạy ngay, mạng của muội chẳng lẽ không lo bằng bọn chúng, có sức kêu mà không đứa nào giúp. May lúc đó có Vượng Tài là nô bộc là bạn từ nhỏ của muội chạy tới bế muội ra ngoài, lúc đó muội đau lắm, kêu hắn chạy chậm một chút, hắn cứ cắm đầu chạy miết, thế rồi chẳng hiểu sao xương gãy chui lại vào vết thương …
Tả Thiếu Dương liên tục gợi chuyện với Kiều Xảo Nhi là để di chuyển sự chú ý, còn y phần lớn tinh thần chuyên tâm chữa thương, tình huống nhiễm trùng nặng hơn y dự tính, một phần tổ chức cơ đã thối, vết thương tới độ này, không chỉ phát nhiệt sợ lạnh, còn đau đớn liên miên, khiến bệnh nhân cáu kỉnh khó chịu, vậy mà Kiều Xảo Nhi còn nói cười vui vẻ, đúng là ý chí kiên cường.
Xử lý vết thương thì không khó, quan trọng là tính chất thương thế quyết định không thể dùng nẹp hay thạch cao cố định. Lau mồ hôi trán, coi như tạm ổn rồi, Tả Thiếu Dương ngẩng đầu lên:
- Trước tiên chỉ có thể làm tới đây, vết thương của muội không thể dùng nẹp cố định nữa, ta nghĩ cách khác, muội cũng không nên di chuyển, tốt nhất là ở lại hiệu thuốc, khống chế vết thương rồi hãy về nhà.
- Xong rồi, hả? Sao muội chẳng cảm thấy gì hết?
- Vì muội là cô bé dũng cảm kiên cường, ta chữa cho mấy thương binh, đại nam nhân thế mà khóc tu tu rồi.
Lúc này thuốc cũng sắc xong, Tả Thiếu Dương nhận lấy từ tay Miêu Bội Lan, trêu:
- Giờ tự uống hay để ta đút cho.
Kiều Xảo Nhi ngoẹo đầu sang bên nhìn y:
- Huynh đút cho muội.
- Xảo Nhi!
Kiều phu nhân hết hồn, lời thế này mà cũng nói ra được, quá tùy tiện rồi:
- Được.
Tả Thiếu Dương không nề hà gì chuyện này, thoải mái đồng ý, vừa nói vừa dùng thìa nguấy thuốc:
Kiều Xảo Nhi lại đỏ mặt, đón lấy bát thuốc:
- Trêu huynh thôi, muội còn nguyên hai tay, cần gì đứt... Huynh tốt với muội như thế, cẩn thận người ta ghen.
- Lại nói linh tinh, muội gọi ta là đại ca, ta coi muội như thân muội muội, không cần phải ngại.
- Ồ, vậy đại ca, rốt cuộc huynh có mấy muội muội thế?
Kiều Xảo Nhi chớp chớp mắt hỏi:
Tả Thiếu Dương ngẩn ra, trước kia y hay hát bài ( rốt cuộc anh có mấy người em gái) của Mạch Đình Vi, trong đó có câu " Phải chăng mỗi cô gái bên cạnh anh cuối cùng đều trở thành em gái?" Mình đừng thành loại nam nhân trong bài ca đó " thu những cô cái mình yêu và yêu mình thành em gái" nhìn từng người họ khóc, thành bộ sưu tập vết thương lòng của mình, khi ấy y thích giai điệu bi thương da diết của nó, cứ ngâm nga mãi.
Ngày tháng đó đã quá xa vời rồi, nhất thời ngồi ngẩn ra không trả lời Kiều Xảo Nhi.
Bên này chữa thương bên kia Kiều lão gia chắp tay nói với Tả Quý:
- Tả lang trung, phu thê ta muốn ở lại chiếu cố nữ nhi, liệu có được không?
Tả Quý biết nhà họ bị phản quân đốt mất rồi, phải đáp lều ở tạm, người ta rất có thể sẽ thành thông gia tương lai, tất nhiên sao có thể để họ màn trời chiếu đất như thế, dù sao thương binh cũng đã chuyển đi bớt, để ba người bọn họ ở trong phòng bệnh không thành vấn đề, bảo với Miêu Bội Lan:
- Bội Lan, cháu bảo Lý Đại Tráng dọn dẹp chỗ làm việc để ra khoảng trống, rồi sang đây khiêng cả giường sang phòng bệnh.
Miêu Bội Lan đáp lời chạy đi.
Nghê đại phu ho khẽ một tiếng, dắt nhi tử tới trước mặt Tả Quý:
- Tả lang trung, lão hủ có một thỉnh cầu hơi quá đáng, nghĩ thấy khó mở miệng, đó là muốn Trí Nhi bái làm môn hạ ngài, mong được Tả lang trung thành toàn.
Tả Quý làm bộ thất kinh:
- Nghê đại phu là đương y danh thế, sao không tự mình chỉ bảo.
Nghê đại phu lòng khổ sở, nếu chẳng phải giờ đói kém, sao lại đưa nhi tử tới nhà người ta làm học đồ chứ, cung kính chắp tay:
- Tả huynh và lệnh lang là ân nhân cứu mạng của khuyển tử, y thuật Quý Chi Đường hơn xa lão hủ, thêm vào thằng bé ở nhà được quá cưng chiều, không thể dạy dỗ được, nên mới đành nhờ cậy Quý Chi Đường, mong sao sau này nó được thành tựu.
Tả Thiếu Dương lúc này mới từ trạng thái thất thần tỉnh lại, thế nào mà tự nhiên lại xoay sang chuyện bái sư bái tổ thế này.
Tả Quý cười:
- Chuyện này... Ài, nếu Nghê huynh đã nói thế, ta cũng xin mạo muội.
Nghê đại phu mừng rỡ kéo tay nhi tử:
- Trí Nhi, mau quỳ xuống khấu đầu với sư phụ.
Trước khi tới đây Trí Nhi đã được cha dặn dò rồi, nên không kinh ngạc, đi tới một bước, quỳ trước mặt Tả Quý, vài ba cái, đầu còn kề sát đất ngước mắt nhìn quanh, nó cũng chẳng hiểu làm thế làm gì.
- Được rồi.
Tả Quý kéo nó dậy, chỉ Lương thị:
- Đây là sư nương.
Trí Nhị lại nhiệt tình dập đầu ba cái nữa, Lương thị cười híp mắt, bà thích trẻ con.
Tả Quý chỉ vào Tả Thiếu Dương:
- Đây là đại cư huynh của con, không cần khấu đầu, chắp tay là được.
- Vâng, sư phụ.
Trí Nhi vái một cái thật sâu:
- Ra mắt đại sư huynh.
- À, ừ được rồi...
Tả Thiếu Dương vẫn chưa hiểu chuyện này là sao, thấy Trí Nhi thi lễ với mình cũng lúng túng đáp lễ, nhìn mặt Trí Nhi, y chỉ thấy hiện lên hai chữ "rắc rối", thằng tiểu thiếu gia này khó bảo lắm đây.
Nghê phu nhân lau nước mắt, nắm tay nhi tử nói:
- Trí Nhi, con nhất định phải nghe lời sư phụ và đại sư huynh, không được ngang bướng, ở ngoài học tập không giống như ở nhà, nếu không nghe lời sẽ bị phạt đó, nãi nãi với mẹ không bảo vệ được con đâu, nhớ kỹ chưa?
Trí Nhi gật đầu:
- Con nhớ rồi.
Nghê mẫu mắng nhi tức phụ:
- Đủ rồi, Tả lang trung và Tả công tử đều tâm địa rất tốt, không bạc đãi Trí Nhi đâu.
Tả Thiếu Dương lẩm bẩm đúng thế, yêu cho roi cho vọt mà, thằng tiểu tổ tông này mà càn quấy thì phải yêu nó thật nhiều, đó là tốt cho nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...