Trong lúc họ kể chuyện thì Tả Quý cũng đã khám xong cho Thảo Nhi:
- Cô bé chẳng qua đói quá nên xỉu thôi... Mau đi nấu cháo.
- Để cháu làm cho.
Miêu Bội Lan nói trước Lương thị, chạy ngay vào bếp:
- Thôi, thôi, để mẹ làm cho.
Không biết vì sao Miêu mẫu lại hoảng hốt tập tễnh chạy vội theo:
Tả Thiếu Dương không nói gì, tay vẫn đặt trên cổ tay Thảo Nhi chẩn mạch, mày nhíu chặt, lắc đầu:
- Cô bé sắp đoạn khí rồi, giờ nấu cháo e không kịp, nhà còn bánh bao không ạ, đem ngâm nước nguấy loãng cho nó uống tạm.
Bây giờ nhà nào cũng ăn bữa nào biết bữa đấy, thậm chí còn chả đủ no, lấy đâu ra đồ dư, Lương thị tuy thường ngày tính toán chi li, song là người nhiệt tâm nói:
- Hay là, lấy trứng gà làm canh trứng cho nó uống.
- Đúng, đúng làm thế cho nhanh... Bội Lan không nấu cháo nữa.
- Vâng, cháu nghe thấy rồi.
Miêu Bội Lan ở bếp đáp vọng ra, chạy đi lấy trứng gà, nàng quen thuộc Tả gia không kém gì nhà mình:
Miêu mẫu ở bên nghe thấy nói tới trứng gà thì mắt sáng lên, Tả gia không có gà, bà biết vì lần trước tôn tử tới đây trị bệnh, đang giới nghiêm còn đi mua canh gà bên ngoài, hơn nữa bây giờ lương thực người ăn còn chả đủ, lấy gì nuôi gà đẻ trứng? Tức là mình suy đoán đúng, chuyện có thể thành.
Lương thị nghe cô bé chỉ bị đói xỉu đi, có cái ăn là ổn thì nhẹ nhõm, bấy giờ mới đi chào Nghê mẫu:
- Lão thái thái tới chơi ạ, vừa rồi không kịp chào.
Nghê mẫu mỉm cười:
- Lão thân chỉ đi ngang qua thôi, thế nào, cái chuyện lần trước lão thân nói ở trước nha môn có manh mối gì chưa?
Lương thị hiểu ra Nghê mẫu nói tới chuyện cưới tức phụ, chạm đúng nỗi đau của bà, thở dài, thấy xung quanh đều là người bệnh chờ khám, nói nhỏ:
- Chúng ta vào phòng nói.
- Được.
Vì phòng ngủ phu thê bọn họ để thuốc chật kín rồi, Lương thị dẫn Nghê mẫu vào phòng bào chế, thấy chăn đệm Tả Thiếu Dương để bừa bãi, lẩm bẩm:
- Thằng bé này, bừa bãi quá thể... Chi Nhi đâu rồi không biết.
Nghê mẫu ngồi xuống bên giường:
- Nghê phu nhân, chuyện sao rồi?
Bạch Chỉ Hàn bị cảm nhẹ đang nằm ngủ trên gác, nghe thấy động tĩnh, tiếp đó là giọng Lương thị hỏi, vội vội vàng vàng ngồi dậy, đang định đáp lời thì nghe thấy ở dưới Lương thị thở dài:
- Củ sâm thì dùng rồi, nhưng tức phụ vẫn chưa có.
Củ sâm? Bạch Chỉ Hàn tự nhiên có linh tính, không lên tiếng nữa im lặng lắng nghe.
Nghê mẫu nghe củ sâm không còn thì giật mình, như đỉa phải vôi:
- Thế là sao?
Lương thị đang gấp chân dừng tay, ngồi xuống giường, nói liền một hơi như trút bỏ tâm sự trong lòng:
- Đúng là tạo hóa trêu người mà, hôm đó ở nha môn, lão thái thái hảo ý cho củ nhân sâm ngàn năm, thiếp thân giữ lại cho Trung Nhi cưới tức phụ, không dám cho cả lão gia và Trung Nhi biết, dấu dưới bô vệ sinh, sợ cha con nó biết lại trả về. Sau đó có ngoại tôn nữ của Cù lão gia vì chữa bệnh cho ngoại công, thế nếu Trung Nhi cứu được Cù lão gia, nguyện ý làm thê thiếp. Thế là thiếp thân mới lấy của sâm đó ra cứu người, cũng biết làm thế là không tốt, nhưng chẳng còn cách nào, như lão thái thái nói đó, đều là vì Tả gia.
Nghê mẫu a một tiếng:
- Lão thân nghe nói tới Bạch tiểu thư rồi, đều nói cô nương đó mỹ mạo tuyệt luân, khuynh quốc khuynh thành, lại còn rất giỏi thêu thùa may vá nữa, thế chẳng phải tốt quá sao, nam tài nữ mạo, xứng đôi với lệnh lang.
Lương thị cười khổ:
- Vốn là thế, thiếp thân và lão gia đều vô cùng hài lòng, tiếc là chẳng hiểu vì sao, hai đứa nó lại không vừa mắt nhau, ở một chỗ là như hai con gà chọi, Trung Nhi sống chết không chịu cưỡi, lão gia và thiếp thân đành chịu.
- Vậy nhân sâm thì sao?
- Hết rồi, cho Cù lão thái gia chữa bệnh, Trung Nhi nói Cù lão thái gia tuổi cao, bệnh nặng cần điều dưỡng lâu ngày thì mới khôi phục hoàn toàn, thế là nhân sâm dùng hết cho bên đó. Chỉ Nhi thực hiện lời thề, làm nô tỳ cho Trung Nhi.
- Sao, thế này thì không phải lỗ nặng à, củ sâm đó phải mấy trăm năm, lão thân không thổi phồng lên đâu, đem đi mua nha hoàn, tùy tiện chọn cũng mua được ngàn đứa, cái này có vàng ra cũng chẳng mua được, là năm xưa nhi tử được vương gia ban thưởng cho đó, giữ mãi mà không nỡ dùng, ài, nếu cưới được Bạch tiểu thư thì cũng đáng, chứ nô tỳ, mua bao nhiêu chả có.. Ài, biết nói thế nào đây? …
Cù lão thái gia liên tục giộng quải trượng xuống đất, vừa nói tới đó thì có con vật nhỏ lông lá nằm trên giường, chít một cái rồi chạy ù đi, làm bà hết hồn:
- Á, chuột chuột, có chuột …
Lương thị nghe Cù lão thái gia la hét thì cũng hết hồn, nữ nhân đều sợ chuột, nhìn kỹ vỗ ngực nói:
- Lão thái thái đừng sợ, không phải chuột đâu, là con sóc nhỏ do Trung Nhi nuôi đấy, ài nó đi đâu mất mấy hôm, làm thằng bé cứ buồn mãi, tưởng bị người ta bắt mất, không ngờ về rồi, nó khôn lắm …
Bi Vàng về tối hôm qua, Tả Thiếu Dương vui lắm, còn để nó ngủ cùng trên đầu, đang ngủ say thì bị tiếng Cù lão thái gia gõ gậy đánh thức, thời gian qua nó đi kiếm ăn, một hôm đang ngồi trên cành cây thì bị người ta lấy gậy ném, nó tức lên nhảy xuống đánh trả, không ngờ bị đoàn người ăn mặc rách rưới cầm gậy gộc đuổi theo, thế là chạy bán sống bán chết tới lạc đường, mất mấy ngày mới tìm được đường về nhà, từ đó nó đâm ra sợ tiếng gậy.
Chạy một lèo lên gác, Bi Vàng nhìn thấy Bạch Chỉ Hàn, lập tức nhào vào lòng nàng kêu chít chít kệ tội. Lương thị nghe thấy gọi:
- Bi Vàng, xuống đây nào, đừng sợ.
Trong nhà ai cũng thích nó, chỉ Tả Quý là không ưa.
Bạch Chỉ Hàn vội xuỵt khẽ một tiếng, ôm lấy Bi Vàng chui vào trong chăn chùm kín lấy cả hai, tim đập mạnh, nàng thông minh như thế sao không đoán ra kết cục câu chuyện, nhưng muốn nghe tận tai.
- Thôi kệ nó đi.
Nghê mẫu hỏi:
- Làm sao lại thành ra như vậy?
- Thì thiếp thân cũng định cưới tức phụ cho Trung Nhi mà, vốn tính kỹ rồi, gặp được nhà thích hợp sẽ lấy ra, dù bị lão gia đánh mắng cũng chịu, không ngờ lại gặp chuyện này. Mà Trung Nhi và Chỉ Nhi lại có hiểu lầm, nên dở dang hết.
Nghê mẫu ngạc nhiên:
- Hiểu lầm thế nào?
- Cù lão thái gia khi đó bệnh nặng, sắp chết rồi, chỉ có nhân sâm lâu năm mới cứu được, mà nhân sâm lão thái thái cho, lão thân dấu cha con Trung Nhi, Trung Nhi không biết trong nhà có nhân sâm, mới nói là không cứu được. Nhưng mà không hiểu sao Cù gia lại khẳng định trong nhà có sâm mà không chịu cứu, Chỉ Nhi lúc đó vì nóng lòng cứu ngoại công nên nói vài câu khó nghe, Trung Nhi không chịu được, thành ra cãi nhau. Hai đứa kết oán từ đó.
- Là thế à?
Nghê mẫu cười vui vẻ:
- Thế thì có cái gì đâu, nói rõ rồi chẳng phải cả nhà đều vui à?
- Nói rồi, nhưng vẫn cứ thế, hai đứa ở chung có khá hơn một chút, nhưng không nóng không lạnh, chẳng có tiến bộ gì cả, xem chừng là hết rồi, có thể lúc đầu kết oán quá nặng sinh ra thành kiến, không cởi bỏ được.
Lương thị cũng không nhắc tới Miêu Bội Lan, trong suy nghĩ của bà làm gì có cô gái nào so được với Bạch Chỉ Hàn, Miêu Bội Lan cũng là cô nương tốt, nhưng so bất kỳ mặt nào cũng còn kém xa lắm:
- Ài, giờ biết làm sao, thiếp thân cũng biết củ nhân sâm đó vô cùng giá trị, nhưng mà Cù lão thái gia cần cứu mạng, nên chẳng còn cách nào. Giờ thì hôn sự của Trung Nhi biết làm thế nào? Nghĩ tới chuyện ấy ban đêm thiếp thân ngủ không ngủ nổi, muốn khóc không ra nước mắt. Thiếp thân và lão gia quả thực vô cùng hài lòng Chỉ Nhi, đẹp người đẹp nết, thân thế mỹ mạo, lại còn rất biết thu vén cho gia đình... Ấy vậy mà vì chút hiểu lầm mà hỏng hết cả rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...