Tay Bạch Chỉ Hàn bị thương, cho dù không thương tới gân cốt, dù sao hành động cũng bất tiện, một tay dùng xẻng rất tốn công.
Tả Quý thức dậy, chuẩn bị ra ngoài giúp Bạch Chỉ Hàn, đúng lúc này có mấy bệnh nhân tới khám bệnh, hôm trước tuyết lớn, đêm qua tan ra, nhiệt độ giảm mạnh, rất nhiều người bị bệnh, ông vội khám bệnh cho bệnh nhân, không giúp được Bạch Chỉ Hàn dọn tuyết nữa.
Tuyết trên mặt đất đóng băng cả rồi, sức Bạch Chỉ Hàn vốn không lớn, lại dùng một tay, càng vất vả, tránh gió, cửa phòng bệnh đóng, người bên trong không biết nàng một mình ở ngoài dọn tuyết.
Bạch Chỉ Hàn thấy một tay dùng xẻng không tiện, liền quay về lấy một cái cuốc nhỏ và một cái sọt, ngồi trên mặt đất cầm cuốc đập băng, sau đó ném vào trong sọt, sau khi đầy mang tới bên đường đổ.
Nàng chỉ định dọn chỗ tuyết trước cửa thôi, nếu không đi lại rất dễ bị trượt ngã, giống như hôm qua Tả Thiếu Dương hôm qua vậy, nàng nghĩ rằng chẳng tốn mấy công sức, không ngờ tuyết đóng thành băng cứng như đá, mà nàng chỉ dùng được một tay, rất mất thời gian, không muốn ảnh hưởng tới giấc ngủ của Tả Thiếu Dương, nên chỉ lấy mũi nhọn của cuốc gõ cho băng nứt ra, sau đó nảy lên, tay cầm tuyết đã lạnh tới đỏ ửng, nàng dọn được có một góc mà đã mệt tới mồ hôi ướt trán, cởi áo ngoài ra, tiếp tục đào tuyết.
Lác đác vài người thức dậy, cũng chẳng buồn dọn tuyết, vì dù sao cũng chỉ ở nhà cả ngày, nhưng thấy Bạch Chỉ Hàn ngồi lọ mọ dọn tuyết một mình, Quý Chi Đường bây giờ khác rồi, mỗi hành động đều là tấm gương cho xung quanh, thế là rất nhanh hàng xóm trái phải đều mang công cụ ra dọn tuyết, mọi người vừa làm việc vừa trò chuyện, không khí thoáng cái trở nên rộn ràng, khu phố sống lại, làm quan binh đi tuần ngạc nhiên, họ đi tới đâu cũng thấy nhà đóng im ỉm, thấy quan binh còn vào nhà trốn, chẳng đâu như cái phố này.
Tả Thiếu Dương ở trong phòng ngủ say như chết, từ cái hôm bị thương ở chiến trường về, sau đó lại cả đêm chuyển gạo, tinh thần căng thẳng cao độ vì chuyện trưng thu lương thực, tiếp đến thức khuya thái thuốc, hôm sau đi phát cháo, thực sự không chịu nổi nữa, ngay cả đồng hồ sinh học cũng không đánh thức nổi, ngủ mê mệt.
Lơ mơ làng màng ngủ nghe thấy ngoài đường ồn ào, giật mình tỉnh dậy, chẳng lẽ quan binh lại bắt người, nhưng lắng tai nghe một lúc thì không phải, có tiếng cười đùa, mọi người đang dọn tuyết, cũng không nghĩ nhiều, chân y bị thương, đừng nói là xúc tuyết, đứng lâu một chút còn chóng mặt, ra cũng chẳng giúp được ai, chùm chăn ngủ tiếp.
Nhưng tỉnh rồi rất khó ngủ lại, mà bên ngoài tiếng ồn cứ đập vào tai, liền thức dậy, ngồi thừ mặt một lúc mà chẳng Bạch Chỉ Hàn tới giúp mình mặc áo, ngó quanh chẳng thấy nàng đâu, làu làu mặc áo ngoài vào, mặt chả rửa chống quải trượng ra ngoài.
Đại đường có mấy người bệnh đang ngồi chờ tới lượt, cha ngồi khám bệnh sau bàn, cũng không thấy Bạch Chỉ Hàn, nha đầu này mới sáng sớm mà đã chạy đâu chơi rồi? Cũng không thấy mẹ đâu, Tả Thiếu Dương hỏi:
- Mẹ đâu rồi cha?
- Mẹ con với nhà Bội Lan tới chùa Long Tuyền dâng hương hoàn nguyện.
Tuy gần nhà có chùa Thanh Phong, nhưng hòa thượng trong chùa quá cổ quái, xưa nay hương khách tới đều lờ đi, kệ muốn làm gì thì làm, chùa thì nhếch nhác, tượng Phật sứt mẻ, cho nên chẳng ai tới dâng hương, mọi người đều tới của Long Tuyền, phương trượng nơi đó nhiệt thành, hòa thượng trong chùa thân thiện, nên hương hỏa không bao giờ tắt, chiến loạn thế này người tới chùa thành tâm khấn bái càng đông.
Đi ra ngoài cửa, một khung cảnh đông vui nhộn nhịp, cả phố tưng bừng dọn tuyết, ai nấy nói cười rộn ràng, nhìn ngay thấy Bạch Chỉ Hàn đang ngồi trước cửa, người chỉ mặc cái áo sam nhỏ, áo ngoài đã cởi ra đặt trên ghế, tay cầm cái cuốc nhỏ đập băng, đầu dùng tấm khăn lụa quấn quanh, đã có chút tán loạn, mồ hôi lấm tấm, gò má hồng hồng vì lạnh, bên cạnh có hai thanh niên trẻ giúp nàng cho băng cậy được vào sọt, trong đó có tên Thẩm Quân mới hôm nọ bị đánh roi tới nhà y chữa trị còn kêu chết cha chết mẹ, mà giờ chạy lăng xăng bên cạnh Bạch Chỉ Hàn rồi.
Tả Thiếu Dương bực tức gọi:
- Này Chỉ Nhi, cô đang bị thương đấy, mau về đi.
Xung quanh thấy Tả Thiếu Dương thì đều chào hỏi, cả người già cũng thế, Thẩm Quân hớn hở nói:
- Thẩm huynh đừng lo, có ta giúp Bạch cô nương mà.
Bạch Chỉ Hàn quay đầu nhìn y mỉm cười nhẹ, xung quanh đang giúp cả hàng xóm dọn tuyết, lắc đầu tiếp tục công việc.
Tả Thiếu Dương hừ lạnh:
- Cô không nghe thiếu gia nói đúng không?
Bạch Chỉ Hàn vội dừng tay đứng lên, gần như đã dọn được con đường nhỏ chạy dọc phố rồi, liền xách giỏ băng chưa đầy đổ bên đường trở về nhà trong ánh mắt đầy lưu luyến của đám thanh niên trẻ Thẩm Quân.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra muốn giúp nàng cầm đồ, Bạch Chỉ Hàn lắc đầu, tự mang vào bếp cất đi, lấy khăn mặt lau mồ hôi. Tả Thiếu Dương lấy áo khoác đưa cho nàng:
- Mặc vào đi, cẩn thận bị...
Mới nói tới đó thì Bạch Chỉ Hàn đã hắt xì một cái, vội lấy áo khoác muốn mặc vào, lại hắt hơi liền một tràng, nước mũi chảy thành hàng dài, ngay cả nước mắt cũng chảy ra, xấu hổ định chạy về phòng tìm khăn tay thì Tả Thiếu Dương đã nắm cổ tay nàng giữ lại, tay khác lấy khăn tay ở ngực áo ra, y vốn không dùng khăn tay, nam nhân ai xài thứ đó, nhưng từ khi có Bạch Chỉ Hàn hầu hạ, nàng luôn để cái khăn tay trong áo y, hôm nay mới có cơ hội dùng tới, lấy khăn đặt bên mũi nàng:
- Xì đi!
Bạch Chỉ Hàn mặt đỏ rực, chỉ xì nhẹ một cái, lại nghe Tả Thiếu Dương nói lớn "xì mạnh vào", mới xì thật mạnh, không dám nhìn thành tích của mình, vội ôm áo chạy vào trong phòng.
Tả Thiếu Dương lắc đầu, chống quải trượng đi ra tủ thuốc, lấy vài vị, vào bếp.
Chẳng mấy chốc trong bếp bay ra mùi thuốc thơm nức.
Bạch Chỉ Hàn ngay cả áo lót bên trong cũng ướt mờ hôi, lúc làm việc không để ý, giờ bị gió thổi qua rùng mình từng chập, áo lạnh băng dính cả vào sống lưng, vào phòng bào chế lại hắt hơi thêm vài cái, nhớ lại hành động vừa rồi của Tả Thiếu Dương, tai nóng rực, cài cửa lại, vội vàng cởi y phục ướt ra, thay Hồ phục bông vào, ngồi trong phòng bào chế, lấy đồ may vá chuẩn bị làm việc.
Vừa ngồi xuống thì lại hắt hơi liền tù tì, người vẫn lạnh, lấy thêm một cái áo khoác nữa mặc lên.
Lúc này nghe thấy tiếng quải trượng gõ trên mặt đất, Bạch Chỉ Hàn ngẩng đầu lên, thấy Tả Thiếu Dương bê bát thuốc bốc hơi nghi ngút đi vào, tới bên cạnh nàng, nói:
- Đợi lát nữa nguội một chút rồi uống, sau đó đắp chăn tới khi ra mồ hôi là ổn... Nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng làm gì nữa.
Nói xong lại chống quải trượng ra cành cạch ra ngoài, còn đóng cửa lại.
- Cám ơn.
Bạch Chỉ Hàn ngớ một lúc mới nói được câu cảm tạ, Tả Thiếu Dương thì đã đi mất rồi, trong đầu vẫn là giọng nói nhẹ nhàng ánh mắt quan tâm của Tả Thiếu Dương, đặt đồ may vá xuống, hai tay cầm bát thuốc lên, nhìn tới xuất thần.
Trời rất lạnh, thuốc để một lúc là nguội rồi, Bạch Chỉ Hàn uống một hơi hết sạch, nàng vốn chuẩn bị tinh thần thuốc sẽ đắng nên mới uống nhanh, không ngờ tuy thuốc có vị gừng hơi cay cay chút, nhưng ngòn ngọt dễ uống... Hơn nữa, thuốc cảm cúm không phải nên uống nóng sao, Tả Thiếu Dương lại bảo nàng nguội hãy uống? Y biết mình sợ đắng à, mình đã bao giờ nói ra đâu?
Không nghĩ nhiều nữa, đầu nặng chân nhẹ, Bạch Chỉ Hàn chuẩn bị một bộ y phục để toát mồ hôi xong thì thay ra, chui vào chăn, cong người như con tôm, mới đầu lạnh phát run, qua một lúc luồn hơi ấm từ bụng lan tỏa tỏa chi, rồi trán, lòng bàn tay đều có mồ hôi, mắt trĩu nặng, ngủ thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...