Hai cánh môi chạm vào nhau, Bạch Chỉ Hàn liền nhắm tịt mắt lại, dù không có khái niệm nụ hôn đầu, song lần đầu tiếp xúc thân mật với nam nhân như thế, nàng vẫn xấu hổ tới không dám nghĩ tới xúc cảm đang lởn vởn ở đầu môi, tới mấy giây sau mới mở ra, Tả Thiếu Dương không hề có phản ứng, mặt nàng đỏ dừ như gấc chín, hôn nhanh một cái nữa, không có hiệu quả.
Bạch Chỉ Hàn sực tỉnh, mình làm cái gì thế này, như thế hiển nhiên không có hiệu quả, định hôn y thật hay sao, vừa thẹn vừa cuống, hít hơi lấy quyết tâm trước, sau đó cúi xuống mút lấy cánh môi Tả Thiếu Dương, khi môi y vừa lọt vào khoang miệng thì hai hàm răng hợp lại, cắn một phát mạnh tới mức môi Tả Thiếu Dương bật máu.
Tả Thiếu Dương run người, mũi phát ra tiếng kêu nhỏ, Bạch Chỉ Hàn rời khỏi môi y, mừng rỡ lay vai gọi:
- Thiếu gia, tỉnh lại đi.
Thế nhưng Tả Thiếu Dương chỉ ú ớ vài tiếng không rõ ràng rồi lại tiếp tục bất động, bên trên tiếng đao kiếm va chạm rợn người, gấp lắm rồi, Bạch Chỉ Hàn không nghĩ nhiều nữa, cúi xuống ngậm môi y, tiếp tục hôn y, thấy cắn môi không hiệu quả, lần này nàng tách hai răng y ra, luồn cái lưỡi nhỏ của mình vào, tìm tới đầu lưỡi.
Môi thì khác lưỡi nhiều lắm, độ nhạy cảm hơn gấp cả trăm lần, ướt, trơn, ram ráp, tê tê, Bạch Chỉ Hàn dù không có ý đó, cả người cũng khẽ run rẩy, nhất thời quên cả mục đích, hơi hoảng hốt rụt lưỡi rụt lại, thế nhưng cãi lưỡi phía kia đột nhiên truy theo làm nàng đờ người, hai chiếc lưỡi theo bản năng quấn lấy nhau.
- Khốn kiếp! …
Bạch Chỉ Hàn đầu muốn xì khói, đẩy mạnh Tả Thiếu Dương ra, tay vung lên muốn tát, nửa chừng thấy Tả Thiếu Dương nằm mê man mới hậm hực thu tay về, tức tới ứa nước mắt, không biết kiếp trước có nợ nần gì y không mà năm lần bảy lượt rơi vào tình cảnh éo le.
Hít liền mấy hơi lấy bình tĩnh, Bạch Chỉ Hàn cúi mình hôi môi Tả Thiếu Dương, lưỡi tách răng y luồn vào, Tả Thiếu Dương lại lần nữa theo tiềm thức đưa lưỡi ra, lần này Bạch Chỉ Hàn có chuẩn bị kỹ càng hơn, hai tay cố định đầu Tả Thiếu Dương, chủ động mút mạnh lấy lưỡi y, cái lưỡi kia hăng hái vươn ra, tức thì nàng cắn một phát, vị máu mằn mặn chảy vào miệng.
Tả Thiếu Dương rốt cuộc kêu một tiếng, hai mắt bật mở.
Bạch Chỉ Hàn gấp rút rụt đầu lại, lẩm nhẩm, đừng để y không biết, đừng để y biết, đó không phải là hôn, hỏi nhanh không cho Tả Thiếu Dương kịp suy nghĩ:
- Thiếu gia tỉnh lại rồi, rương cấp cứu ở đây, phải làm thế nào?
Tả Thiếu Dương vẫn lờ đờ, không nhận ra trước mặt mình là ai, chỉ nghe thấy ba chữ "rương cấp cứu", bản năng cầu sinh mạnh mẽ bùng lên, thần chí khôi phục phần nào, dùng toàn bộ tinh thần thoát khỏi trạng thái hôn mê:
- Cho ta uống... Nhân sâm tứ nghịch thang...
Bạch Chỉ Hàn đi theo Tả Thiếu Dương cấp cứu, nàng biết tác dụng thứ thuốc này, mau chóng lục rương lấy cái bình sứ nhỏ, chỉ còn ba viên nữa thôi, quỳ xuống nâng người Tả Thiếu Dương dậy, đổ cả ba viên vào miệng y, lấy nửa bình nước muối loãng còn lại giúp y uống xuống.
Nhân sâm tứ nghịch hoàn đặc biệt nhắm vào chứng sốc do mất máu, hồi dương cứu nghịch, ích ký cố thoát, hiệu quả cực cao.
Tả Thiếu Dương trước đó cứu chữa thương binh cũng không nỡ dùng, trừ khi tính mạng chỉ mành treo chuông mới cho một viên, một viên là đủ hồi dương cứu nghịch, huống hồ Bạch Chỉ Hàn cho y dùng tận ba viên, thêm vào nửa bình nước muối, mức độ lớn hòa hoãn lượng máu thấp trong cơ thể.
Ba viên thuốc vào bụng nhanh chóng phát huy hiệu lực, tuy chẳng giúp được y khỏe mạnh như thường, song thần trí dần tỉnh táo, nương theo ngọn đuốc cắm xiên xiên bên cạnh, nhìn rõ người đang đỡ mình là Bạch Chỉ Hàn, lòng nhẹ nhõm chút ít:
- Là cô à... Không sao chứ?
Không ngờ Tả Thiếu Dương tỉnh lại, câu đầu tiên lại lo lắng cho an nguy của mình, Bạch Chỉ Hàn thấy sống mũi cay cay, lòng mềm nhũn, bao oán hận nãy giờ bay biến cả:
- Thiếu gia lo cho mình trước đi, ta giúp thiếu gia thế nào đây?
- Lan, Lan Nhi đâu rồi?
Tả Thiếu Dương nỗ lực quay đầu tìm kiếm, vị trí của y hơi thấp, không nhìn thấy Miêu Bội Lan:
- Không sao, muội ấy ở trên kia, không sao hết.
Bạch Chỉ Hàn trấn an.
- Ta... Ta phải nhìn thấy muội ấy.
Chỉ nghe mỗi câu nói như thế thì làm Tả Thiếu Dương có thể yên tâm, cựa quậy muốn đứng lên, nhưng đầu óc không thể chỉ huy được chân tay nữa:
Ở bên trên Miêu Bội Lan vừa ra tay là giết liền mấy người, làm đám địch còn lại choáng váng, vội tản hết ra, nhanh chóng phát hiện, cô nương này quanh đi quẩn lại tựa hồ chỉ biết có hai chiêu, liền yên tâm, ra hiệu cho nhau, bốn năm tên đồng loạt xông tới, muốn dùng số đông thủ thắng, không ngờ chỉ có đi mà không có về, toàn bộ trước sau phải trái đều thành oan hồn dưới đao pháp kinh dị của nàng, không cả có kẻ bị thương.
Bấy giờ quân địch mới phát hiện, thôn cô sơn dã chẳng hiểu ở đâu xuất hiện chỉ biết có hai chiêu này không đơn giản chút nào.
Có câu võ công trong thiên hạ chỉ nhanh là không phá được, Miêu Bội Lan từ nhỏ luyện đúng ba chiêu, lặp đi lặp lại ngàn vạn lần, thuần thực cực kỳ, cho nên không cách nào so tốc độ với nàng được, dù nàng có cả đống sơ hở đi chăng nữa thì thanh đao của nàng luôn giết đối phương trước khi có thể bị tận dụng sơ hở đó.
Cách chiến đấu của nàng không chỉ nguy hiểm cho đối thủ mà cả đồng đội, Cuồng phong đao chỉ có thể dùng một mình, không thể phối hợp, bất kỳ ai ở trong phạm vi sát thương của đao là đều bị tấn công.
Tốc độ không ăn thua, vậy dùng sức mạnh, có tên ỷ sức vóc muốn đánh bay vũ khí của Miêu Bội Lan, song phát hiện tự chuốc nhục vào thân, vì thôn cô này quả thực trời sinh thần lực, vũ khí va chạm nhau không bị đánh bay thì bị chém đứt, kết quả không cần nói thêm.
Tên đầu mục hô lớn:
- Mọi người lui cả ra, không chọi cứng nữa, nha đầu này lợi hại lắm. Cung tiễn thủ, tấn công.
Trong số bọn chúng có một tên cung tiễn thủ, lập tức xoay người chạy, kéo giãn khoảng cách. Miêu Bội Lan không dám truy đuổi, nàng còn bảo vệ Tả Thiếu Dương, chỉ cần địch không đánh tới, là có thể tranh thủ thời gian quý giá Bạch Chỉ Hàn cứu chữa Tả Thiếu Dương.
Lúc này ở dưới có tiếng Bạch Chỉ Hàn gọi:
- Bội Lan, thiếu gia tỉnh rồi.
Miêu Bội Lan mừng phát điên, quay lại nhìn cái hố, chỉ thấy một đôi mắt đầy quan tâm yêu thương nhìn mình, run run gọi:
- Tả đại ca... Tỉnh rồi sao?
Tả Thiếu Dương cười yếu ớt:
- Lan Nhi, muội không bị thương chứ?
- Ừm, muội không sao.
Miêu Bội Lan mừng phát khóc, lại nhớ địch sắp bắn tên, nhặt vội lấy hai cái trường thuẫn của bộ binh cắm xuống đất, loại trường thuẫn này không làm bằng đồng như thuẫn tròn, mà làm bằng gỗ bên ngoài bọc da, cao bằng nửa người, nếu ngồi ở phía sau, cơ thể sẽ được che kín, hơn nữa có thể quan sát được tình hình bên ngoài nhờ chỗ khoét nhỏ bên cạnh.
Vừa mới dựng thuẫn xong thì nghe viu một tiếng, có mũi tên trong bóng đêm bắn ra, gim thẳng vào lá chắn bên tay trái Miêu Bội Lan.
Miêu Bội Lan giật nảy mình, vội quay đầu nhìn, thấy hai người kia không sao mới yên tâm.
Tả Thiếu Dương hiểu tình thế khẩn cấp, giọng hư nhược nói với Bạch Chỉ Hàn:
- Cô giúp ta lấy vải nhét vết thương ra, rửa sạch... Sau đó khâu lại... Dụng cụ có ở trong rương cả rồi...
Bạch Chỉ Hàn chưa bao giờ làm những chuyện này, song thời khắc này còn có chỗ nói không được sao, cẩn thận rút bàn tay sớm đã lạnh tới cứng đờ của Tả Thiếu Dương từ vết thương ra, kẹp vào nách của y, rồi rút tấm vải nhét trong vết thương, nhận ra đây là vải bó ngực của nữ hài, quay đầu nhìn Miêu Bội Lan đang khẩn trương dùng trường thuẫn chắn tên cho bọn họ, gò má nóng đỏ, tên này ngày hôm nay hưởng lợi nhiều quá rồi, đặt nó sang một bên.
Tả Thiếu Dương chỉ đẫn:
- Lấy kim chỉ tiêu độc... Khâu vết thương...
- Thiếu gia, nô tỳ không biết khâu thế nào!...
- Không thành vấn đề... Cô may vá giỏi như thế... Đường kim nhỏ lại kín, nhất định là được... Cứ theo lời ta bảo mà làm... Đừng lo.
Tả Thiếu Dương hai mắt nhắm nghiền, không biết Bạch Chỉ Hàn có theo kịp không, đều đều chỉ dẫn:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...