Tiền huyện lệnh và Thang bác sĩ nhìn nhau, Thang bác sĩ lắc đầu, Tiền huyện lệnh đập bàn:
– Bản quan không tin.
Dở hơi, thích đập bàn lắm sao, hơi tí là đập đánh rầm một cái, làm người ta giật cả mình, Tả Thiếu Dương rủa thầm trong lòng, ngoài thì vẫn một bộ dạng lương dân mẫu mực:
– Đại nhân tìm con lợn cho nó ăn tám miếng ô đầu do Quý Chi Đường bào chế xem nó có chết không, có điều phải là lợn bệnh cần nhiều ô đầu, nếu không người thường uống vào, thuốc không có chỗ phát huy sẽ hại cơ thể, tự nhiên trúng độc.
Thang bác sĩ hừ lạnh:
– Thế này không phải cố ý gây khó dễ à, kiếm đâu ra lợn bị bệnh cần ô đầu.
– Vậy ta còn có cách khác, nhưng rất bí mật, chỉ có thể nói với hai vị đại nhân.
Liên quan tới y thuật, Thang bác sĩ cực kỳ tò mò, nên vô tình vượt quyền cả Tiền huyện lệnh:
– Cho ngươi lên đây nói.
Tả Thiếu Dương đi tới trước bàn, hạ giọng nói:
– Nghê đại phu có đứa tiểu nhi tử bị bệnh nặng, đang ở bỉ đường cứu chữa, nó cũng cần dùng phương thuốc có ô đầu phụ tử, vừa vặn chứng thực lời thảo dân nói. Nhưng chuyện này liên quan tới bí mật bỉ đường, không thể truyền ra ngoài. Nếu hai vị đại lão gia muốn thấy, liền mời tới bỉ đường xem, có điều xin giữ bí mật này cho bỉ đường.
An y quan nhìn sắc mặt Thang bác sĩ rất khó coi, đoán ông ta không muốn đi, dù muốn giúp Nghê Nhị, nhưng thân làm kẻ dưới lúc này phải lên tiếng hộ quan trên những lúc khó nói, đó là phận sự của cấp dưới, quát lớn:
– Tiểu lang trung, ngươi to gan lắm, mời Huyện lão gia và Thang đại nhân tới hiệu thuốc của ngươi, cái miếu nhỏ đó dung được hai vị bồ tát này không?
Tả Thiếu Dương dửng dưng nói:
– Thế thì thôi vậy, dù sao ta lên đây làm chứng, các vị không muốn xem, ta cũng bớt việc. Hai vị đại lão gia, ta đi được chưa?
– Ngươi không đi chẳng lẽ muốn Huyện lão gia mới ăn cơm …
Tiền huyện lệnh phất tay ngăn An y quan, bảo Tả Thiếu Dương:
– Tiểu lang trung, ngươi ra ngoài đợi, để bản huyện cân nhắc đã.
– Vâng.
Tả Thiếu Dương chắp tay lui ra.
Tiền huyện lệnh ghé đầu về phía Thang bác sĩ:
– Thang đại nhân thấy sao?
– Xin nghe Tiền đại nhân.
– Nếu là vụ án bình thường, khẩu cung nhân chứng nhất trí, vậy có thể định án rồi, nhưng vụ án này thứ sử đại nhân chú ý, vậy cần có chứng cứ đanh thép mới được.
Vụ án này chẳng phải Âu Dương thứ sử cố ý muốn giết Nghê Nhị mà chỉ muốn có đáp án chính xác, nếu có hung thủ, tất nhiên quyết không nương nhẹ, song không thể hàm oan người tốt, dù sao đắc tội với một danh y là điều không ai muốn, ai mà biết lúc mình bệnh tật có cần tới người ta hay không, nên Thang bác sĩ gật đầu:
– Vậy chúng ta đi xem sao.
Tả Thiếu Dương biết quyết định Tiền huyện lệnh sẽ tới Quý Chi Đường thì mừng thầm trong lòng, người ở đây biết huyện thái gia đi tra án, nhưng bách tính khắp thành không biết, cho rằng huyện thái gia cầu y, hoặc mua thuốc, bất kể thế nào cũng sẽ thành đề tài bàn tán cho bách tính, Quý Chi Đường đang cần cái danh tiếng này.
Lệnh truyền ra, mau chóng kiệu chuẩn bị xong, phạm nhân đưa lại đại lao giam giữ, Tiền huyện lệnh và Thang bác sĩ lên kiệu tới Quý Chi Đường, sai dịch rầm rộ mở đường, không gây chú ý cũng khó.
Tả Quý hay tin huyện lệnh đại nhân muốn tới nhà mình thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi trước dẫn đường. Người dân không rõ chuyện gì, tuy đoán được tra án song không hiểu vì sao, bàn tán xôn xao theo sau, tạo thành hàng dài, người đi đường thấy vậy cũng tới hỏi xem có chuyện gì.
Thế là đoàn người như quả cầu tuyết, càng lúc càng đông, khi tới Quý Chi Đường thì cả phố chật kín rồi, không ai lấy đó làm phiền người nó hỏi người kia, đồn đoán đủ kiểu, náo nhiệt hơn cả Ngõa thị, nhiều người hùng hồn tuyên bố, huyện lão gia gọi Tả lang trung lên công đường tra án, vừa vặn bản thân có bệnh kín, cho nên thối đường, tới Quý Chi Đường cầu y.
Hồi Hương là hưng phấn nhất, chạy như bay về nhà, thở hổn hển nói với mẹ huyện lão gia tới công cán, làm Lương thị sợ nhũn chân, bà chưa bao giờ gặp viên quan lớn như vậy, nhiều nhất là thấy kiệu của huyện thái gia thôi, hơn nữa rèm kéo kín, có chiêng la mở đường, lúc này nghe huyện lão gia tới nhà mình, hoảng tới không nói ra lời, đứng đó run rẩy chẳng biết làm gì.
Hầu Phổ chạy theo lão bà, lúc này phải đứng ra làm chủ, bảo nhạc mẫu, lão bà mở toàn bộ cửa, quét nhà lau bàn, rửa cốc sạch sẽ, cả Mông đính vạn xuân ngân diệp trà do Tả Thiếu Dương mua về cho cha cũng được lấy ra, sẵn sàng đun nước pha trà.
Đang bận rộn chuẩn bị thì nghe thấy tiếng la, tiếng quát tránh đường, Lương thị càng loạn, tay cứ chùi vào tạp dề liên hồi, run run hỏi nữ tế:
– Làm … Làm sao bây giờ?
– Nhạc mẫu đừng sợ, huyện lão gia tuy nghiêm khắc, nhưng đối xử với bách tính rất tốt, chúng ta ra cửa nghênh đón.
Nữ quyến bách tính không cần quy củ nhiều, không phải tránh mặt nam nhân, huống hồ là nhà mở hiệu kinh doanh.
Sai dịch mở đường đứng hai bên, tiếp đó Tiền huyện lệnh và Thang bác sĩ đi xuống. Tiền huyện lệnh nhìn câu đối treo ngoài cửa, vuốt chòm râu dê lắc lư cái đầu đọc:
– Chỉ mong người đời không có bệnh, cho dù giá thuốc phủ bụi trần. Hay, rất hay, Tả lang trung viết hay lắm.
Tả lang trung vội khom lưng nói:
– Câu đối là do khuyển tử nghĩ ra, tiểu nhân chỉ viết thay nó thôi.
– A, tiểu lang trung còn có văn tài thế này à? Tuổi trẻ tài cao, hiếm có.
Tiền huyện lệnh gật gù:
– Tốt, y giả phải có phẩm chất như thế thì đó là phúc của bách tính rồi.
Cả đoàn người kéo nhau vào nhà, nha dịch theo lời Tiền huyện lệnh, quát:
– Ngoại trừ ba vị đại nhân, cha con Tả lang trung và tiểu nhi Nghê gia, toàn bộ người khác ra ngoài.
Nghê đại phu không hiểu giữ lại nhi tử mình làm gì, dù sao trị liệu ở chỗ người ta thì phải nghe người ta thôi, Lương thị cũng dẫn Hồi Hương, Hầu Phổ và nha hoàn bà tử ra hết ngoài đợi.
Tả Thiếu Dương đi tới bên giường, xem xét Trí Nhi, thấy nó đã tỉnh táo, chỉ là không có một người thân nào bên cạnh nên sợ hai, co mình vào góc giường nhìn bọn họ.
Tả Thiếu Dương giới thiệu chứng bệnh của đứa bé:
– Đứa bé này bị thiếu âm chứng, âm khí lan khắp cơ thể, lại bị cha nói dùng thuốc hàn khu nhiệt giảm sốt khiến càng trầm trọng thêm, cần phải dùng lượng lớn phụ tử để hồi dương, trục hàn, cho nên thang đầu tiên ta dùng tới tám miếng phụ tử.
Mấy người này đều có kiến thức, y không cần rườm lời:
Thang bác sĩ tới xem mạch đứa bé, bệnh tình đúng như Tả Thiếu Dương nói, rất nghiêm trọng:
– Không thể nào, phụ tử dùng nhiều nhất chỉ có thể là ba miếng thôi.
Tả Thiếu Dương đi vào bếp lấy nồi sắc thuốc ra:
– Đại lão gia, đây là thuốc trước đó ta sắc cho đứa bé, còn chưa đổ bã.
Thang bác sĩ ngồi xuống bới bã thuốc, đúng là có tám miếng phụ tử thật.
Chuyện làm kẻ xấu phải do nhân vật nhỏ làm, nên An y quan lại lên tiếng:
– Liệu có phải ngươi muốn đại lão gia tới tra, cho nên cho phụ tử vào thuốc để lừa gạt không?
Tả Thiếu Dương bình thản nói:
– Các vị tra án phải nghĩ tới mọi khả năng, nên nghi ngờ này là không thể tránh khỏi, không sao, bây giờ ta phải sắc thuốc cho đứa bé uống, mọi người nhìn là biết rồi.
Thang bác sĩ hỏi:
– Vẫn dùng tám miếng?
– Không, mà dùng ba mươi miếng.
Thang bác sĩ tuột tay rơi cả cái nồi sắc thuốc, An y quan quát:
– 30 miếng? Là một cân phụ tử, lớn gấp mười y thư, ngươi muốn giết người à.
– Giết người hay cứu người, đợi xem rồi biết.
Tả Thiếu Dương không hiểu chức trách An y quan, mấy lần bị ông ta làm khó cũng khó chịu, lạnh nhạt đáp, sau đó mở ngăn thuốc ra:
– Bên trong là phụ tử do Quý Chi Đường bào chế, mời các vị kiểm tra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...