Nhìn bề ngoài dường như Bạt Phong Hàn luôn lạnh lẽo vô tình, chuyên tâm nhất trí vào kiếm đạo, nhưng thật ra y có tình cảm cực kỳ phong phú. Chỉ vì đã trải qua quá nhiều nỗi truân truyên trong quá khứ nên y mới cố ý chôn giấu tình cảm vào sâu tận đáy lòng vì sợ bản thân lại bị đả kích về mặt tình cảm. Trong thời đại kẻ mạnh xưng hùng này, y phát hiện ra đạo lý “kẻ nào tàn độc, kẻ đó mới có thể tồn tại” nên gã càng hy vọng mình sẽ luyện được công phu Thiết Bố Sam (1) về tình cảm, khiến cho đao thương bất nhập, không bị bất cứ tình cảm gì làm liên luỵ. Nhưng ngờ đâu Phó Quân Du và Ba Đại Nhi liên tiếp xuất hiện khiến trái tim vốn được bảo vệ nghiêm ngặt của y phải chịu nhiều nỗi đau thương.
Trên đường tới Ngọc Hạc Am, trong lòng Từ Tử Lăng lại nghĩ tới hoàn cảnh của Bạt Phong Hàn, kể cả những nỗi khổ ải mà hồi còn nhỏ y đã gặp phải và tình hình khó khăn hiện tại.
Ngày trước, trong chiến dịch Hách Liên Bảo, ba gã Từ Tử Lăng, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đối mặt với Hiệt Lợi và Kim Lang quân của hắn, tưởng rằng chết chắc rồi nên Bạt Phong Hàn đã từng thổ lộ chân tình, trong lòng y vẫn nhớ nhung Ba Đại Nhi. Từ đó có thể thấy y vẫn chưa quên tình cũ với Ba Đại Nhi.
Nếu Bạt Phong Hàn không thể cởi được nút thắt trong lòng đó thì trong cuộc chiến với Tất Huyền, y ắt sẽ thất bại không sai.
Ngọc Hạc Am đã xuất hiện ở phía trước, nỗi vui mừng sắp được gặp Thạch Thanh Tuyền trào dâng mạnh mẽ, kết hợp với mối ưu tư trong lòng gã tạo thành tâm trạng phức tạp khó nói thành lời. Cảm xúc vô vàn, gã không khỏi thầm than, đang định giơ tay gõ cửa.
Đúng lúc đó, trong lòng gã phát sinh tín hiệu cảnh báo.
Ý niệm này vừa nổi lên thì hai luồng đao khí lợi hại từ phía sau ập tới chia ra đánh vào đầu và vai gã với tốc độ kinh người. Sát khí và đao khí nhất thời bao trùm toàn bộ thân hình gã.
Việc chỉ sau khi đối phương phát động tấn công gã mới phát sinh cảm ứng cho thấy đối phương là cao thủ nhất đẳng, không dễ ứng phó. Nếu đối phương còn có trợ thủ thì cuộc chiến này thật không thể lạc quan được.
Ý niệm xoay chuyển trong đầu như điện chớp, tâm thần gã tiến vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt tối cao của võ đạo, nắm rõ không hề sai lệch hoàn cảnh bản thân đang gặp phải, đồng thời biết mình đã rơi vào cục diện nguy hiểm cửu tử nhất sinh.
o0o
Đúng như Lý Uyên đã nói, cảnh sắc của Lâm Trì Hiên không hề kém Lăng Yên Các.
Đào trì gần giống như Yên trì, chỗ khác biệt là Đào trì do mười mấy chiếc hồ ao lớn nhỏ nối tiếp nhau mà thành, hình dạng mỗi cái đều khác nhau. Điện vũ, đình đài hoặc soi bóng xuống mặt nước, hoặc xây dựng bên bờ suối, dựng sát bờ nước hoặc xây ngay trên mặt nước, cao thấp bất đồng bên trong khu lâm viên. Dưới ánh mặt trời, sóng nước lại phản chiếu lên những bức tường vôi trắng, càng tăng thêm phần đẹp đẽ khiến người nhìn thấy muốn ở muốn thăm, hưởng hết thú sinh hoạt yên tĩnh và phong cảnh tuyệt vời. Chỗ càng động lòng người là chiếc cầu đá hình bán nguyệt thả bóng xuống mặt nước, bóng hình phản chiếu và cây cầu như nối tiếp nhau, ngói xanh tường đỏ của hành lang nối liền với cây cầu càng làm cảnh đẹp vươn dài, ẩn hiện giữa đám cành lá la đà làm người ta mê say.
Thế nhưng vật khiến Khấu Trọng chú ý chính là một trướng lớn mang đạm nét đặc sắc của dân tộc Đột Quyết dựng trên bãi cỏ ở bờ bắc Đào Trì. Nó và cảnh vật bốn bề hoàn toàn không ăn nhập với nhau, nhưng lại như hoà nhập với toàn bộ hoàn cảnh xung quanh thành một thể liền lạc như áo trời không vết vá.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng người, yên tĩnh đến mức không bình thường
Khả Đạt Chí dẫn gã bước lên một chiếc cầu hình bán nguyệt dẫn về hướng bắc, dừng bước than thở:
-Nếu Khả Đạt Chí ta là người có thể làm chủ thì sẽ đường đường chính chính giải quyết một cách rõ ràng công khai với Thiếu Soái mà không dùng mưu mô chước quỷ khiến Thiếu Soái coi thường bọn ta
Khấu Trọng đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn cảnh bầy cá đang bơi lội tung tăng bên dưới, trầm giọng:
-Đạt Chí sao không học theo những con cá đang bơi lội dưới nước kia, tự do tự tại quên hết sự tranh đấu trên giang hồ
Khả Đạt Chí rùng mình, xoay người lại nhìn gã, hai mắt loé lên, trừng trừng nhìn gã nói:
-Quả nhiên Hương Ngọc Sơn không hề đoán sai, Thiếu Soái và Từ Tử Lăng lần này đến Trường An là muốn giúp hoàn thành mộng tưởng Đế hoàng bá nghiệp của Lý Thế Dân chứ không phải là bắt tay kết minh với Lý Uyên. Bọn ta luôn bán tín bán nghi, cho đến lúc này tự tai nghe Thiếu Soái nói mong muốn được như con cá bơi lội dưới nước quên hết lạc thú tranh đấu trên giang hồ, còn lấy cái đó để khuyên Khả Đạt Chí ta nữa. Ai ngờ Hương Ngọc Sơn nhận xét thật thấu triệt, chuẩn xác
Trong lòng Khấu Trọng cười khổ mình đã để lộ tình cảm trong lòng tuyệt không phải vì gã sơ sót mà vì Khả Đạt Chí là huynh đệ tri giao nên gã không hề có lòng đề phòng. Bỏ qua không nói tới chuyện lập trường hai bên đối lập, Hương Ngọc Sơn có thể tính là “tri kỷ” của hai gã, nắm chắc suy nghĩ trong lòng gã và Từ Tử Lăng.
Khả Đạt Chí lại tiếp:
-Tử Lăng thì không cần nói, Hương Ngọc Sơn kiên trì cho rằng Thiếu Soái vốn chẳng có hứng thú gì đối với chiếc ghế Hoàng đế, chỉ coi chuyện tranh bá thiên hạ là một trò chơi đầy kích thích và hứng thú. Một ngày khi đã nắm chắc phần thắng trong tay sẽ cảm thấy vô vị. Thêm vào sự ảnh hưởng của Từ Tử Lăng đối với ngươi, ngươi sẽ sinh lòng muốn rút lui nhường chỗ, nhưng ngươi bằng cái gì có thể thuyết phục Tống Khuyết?
Khấu Trọng than:
-Chúng ta đều là huynh đệ, ta thật không muốn giấu ngươi. Cho dù ngươi dùng chuyện này để đối phó hoặc khống chế ta thì ta cũng nói. Sở dĩ ta có thể thuyết phục được Tống Khuyết đều là do đại quân của các ngươi áp sát tới biên cương làm bọn ta cảm thấy việc phò trợ Lý Thế Dân trở thành lựa chọn duy nhất. Được rồi! Theo ta thấy, dưới trướng Hiệt Lợi ngươi không được đắc ý cho lắm, bằng vào nhân tài, võ công của lão ca ngươi ở đâu chả có thể làm nên chuyện lớn, tung hoành thoải mái, cần gì phải nhập bọn với loại tiểu nhân, lại phải nhìn sắc mặt mừng giận của Hiệt Lợi mà làm người. Tại sao phải nhẫn nhục nỗi uất ức như vậy?”
Nét mặt Khả Đạt Chí hoà hoãn lại, hai mắt lộ ra thần sắc phức tạp, lại đưa mắt nhìn xuống đàn cá đang bơi lội thoải mái dưới chân cầu, chán nản thở dài:
-Thiếu Soái làm thế là vì sinh mệnh và tài sản của trăm họ ở Trung Thổ, Khả Đạt Chí ta lại vì tương lai của đại thảo nguyên, sự vinh nhục của chiến sỹ Đột Quyết. Giữa hai người chúng ta không còn chỗ để dung hoà nữa. Nhưng xin Thiếu Soái yên tâm, Khả Đạt Chí sẽ không tiết lộ tâm ý thực sự của Thiếu Soái đâu
Khấu Trọng nói:
-Đạt Chí nên biết điều quan trọng có thể thuyết phục Tống Khuyết chính là do Lý Thế Dân có lòng người đối xử với cả người Hán và người dị tộc như nhau. Việc này hoàn toàn ngược lại tâm thái thù địch với ngoại tộc của Tống Khuyết, cũng hoàn toàn trái ngược với các triều đại nắm quyền của Trung Thổ bọn ta, đại biểu cho một tinh thần mới là hoà hợp Hán – Di. Cho nên sự mâu thuẫn giữa ngươi và ta không phải là không thể dung hoà như Đạt Chí từng nói. Chúng ta là thế hệ mới, nên dùng một tư tưởng mới để giải quyết xung đột giữa hai dân tộc. Nên biết “tri túc thường nhạc” (biết đủ thường vui), đại thảo nguyên và trung thổ đều có ưu điểm đặc sắc riêng, kẻ mạnh muốn xâm chiếm lãnh thổ của đối phương sẽ chỉ dẫn tới tai họa vĩnh viễn không dứt. Một bên trở lên lớn mạnh thì bên khác sẽ gặp tai ương.
Khả Đạt Chí lắc đầu nói:
-Quá muộn rồi! Việc làm của Dương Quảng khiến trung thổ và các tộc trên thảo nguyên của bọn ta đã kết mối huyết cừu đại hận không thể giải khai, mọi thứ chỉ có thể giải quyết bằng chiến tranh. Đối với lời khuyên của Thiếu Soái ta không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa. Thánh giả đang ở trong trướng chờ đợi đại giá của ngươi. Nếu ngươi có thể sống mà rời khỏi đó thì chúng ta lại tìm cơ hội nói chuyện tiếp. Ài! Cẩn thận đấy!
o0o
Từ Tử Lăng không cần quay đầu lại nhưng trong não bộ vẫn có thể thấy rõ ràng như nhìn bằng mắt hình ảnh cao thủ thanh niên của Khiết Đan Hô Duyên Thiết Chân sử dụng song đao đánh lén. Gã tuyệt không rõ tại sao mình lại có dị năng này, nhưng sự thật là thế.
Sự linh ứng của gã không chỉ có thế, Hô Duyên Thiết Chân không làm việc một mình. Người đến đánh lén cùng lúc đó còn có thủ hạ hàng đầu của Mã Cát là Thác Bạt Diệt Phu và Hàn Triều An đang âm thầm lẻn tới từ hai phía sau lưng gã. Ý đồ của chúng là định đánh lén một đòn ác độc trong lúc đao khí của Hô Duyên Thiết Chân thu hút sự chú ý của mình.
Trước sau, địch nhân phát động hai lần ám sát, đều xảy ra trên đường đi thăm Thạch Thanh Tuyền, có thể thấy đối phương đã tính toán mọi bề, bố trí chu đáo lợi dụng lúc gã vì nhớ nhung Thạch Thanh Tuyền mà tinh thần phân tán, đánh lén đột ngột nhân lúc gã không kịp phòng bị.
Quá trình ám sát vốn không có gì sơ hở, uy thế của song đao của Hô Duyên Thiết Chân quả là không thể chống đỡ, hai luồng đao phong hoàn toàn bao trùm gã, lại ập xuống từ trên không khi gã bị tường cổng chắn lối, vào thời khắc trọng yếu khi gã không còn đường tiến thoái, bức gã phải vội vàng quay lại toàn lực tiếp chiêu. Cho dù gã có thể tiếp được chiêu số vô cùng lợi hại của Hô Duyên Thiết Chân thì cũng không tránh khỏi đòn sát thủ tiếp theo của Thác Bạt Diệt Phu và Hàn Triều An.
Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu gã như điện chớp, trong não bộ gã nắm rõ, bề ngoài tưởng chừng Hô Duyên Thiết Chân đánh tới cùng lúc, nhưng thật ra lại có sự khác biệt trước sau, nặng nhẹ trong thế công của song đao. Thậm chí thông qua cảm ứng của gã đối với song đao, gã nắm rõ không hề sai lệch góc độ, lực đánh và điểm tấn công của hai món binh khí của địch đang đánh tới, đạt tới cảnh giới tối cao hiểu địch rõ như trong lòng bàn tay.
Từ Tử Lăng tiêu sái mỉm cười, ngầm bắt Đại Kim Cương Luân ấn, thân thể xoay tròn, hai tay biến thành ảo ảnh vô cùng vô tận như thiên thủ quan âm, biến hoá ngàn vạn thủ ấn, bảo vệ toàn thân chặt chẽ không thể tìm ra sơ hở.
Hình ảnh của linh giác đã chuyển thành cảnh thật.
Ba tên địch đều mặc quần áo dạ hành, đầu trùm khăn đen, giữa ban ngày ban mặt hơi khiến người ta cảm thấy không hoà hợp với hoàn cảnh xung quanh, tới mức nảy sinh cảm giác buồn cười một cách hoang đường.
Đương nhiên, sức uy hiếp do sự liên thủ tấn công của ba người tạo ra tuyệt không dễ chịu. Lúc này, song đao của Hô Duyên Thiết Chân như hai tia chớp từ trên không đánh xuống. Bỗng thấy Từ Tử Lăng dường như đột nhiên mọc ra hàng trăm ngàn đôi tay mà mỗi bàn tay lại không ngừng tạo ra pháp ấn khác nhau khiến lưỡi đao như phát sinh cảm ứng, rung bần bật. Đao pháp cao minh vốn biến hoá tinh vi, lợi hại vô cùng, giống như hai con rắn độc hung ác muốn tìm chỗ hở mà chui vào. Thế nhưng tốc độ cũng vì thế mà bị ảnh hưởng nên hơi chậm lại. Mặc dù chỉ là một chút xíu nhưng lại chính là chỗ hở mà Từ Tử Lăng muốn công kích
Thác Bạt Diệt Phu tay cầm trường mâu, hắn và Hàn Triều An luôn che giấu hành tung. Lúc này hắn không còn cố kỵ gì nữa, toàn lực đâm vào mé phải Từ Tử Lăng. Trường mâu trong tay như giao long xuất động, bùng lên luồng khí kình khoá chết hoàn toàn mé phải Từ Tử Lăng. Còn cách một trượng, mâu khí đã khoá chặt Từ Tử Lăng, vẽ thành một đường cong lợi hại với lực đạo đạt tới đỉnh điểm, tưởng vụng về mà lại tinh xảo, không hề lưu tình, toàn lực đâm tới.
Hàn Triều An tuy là cao thủ hiếm có của Cao Lệ, nhưng so với hai tên đồng bọn lại rõ ràng kém một bậc, nhưng trường kiếm trong tay hắn cũng vọt ra một bông kiếm hoa phá không đánh tới, đủ để cản trở đường né sang trái của Từ Tử Lăng, tạo thành sự uy hiếp cực lớn.
Từ Tử Lăng cười rộ nói:
-Ba vị tới thật hay!
Tay trái gã điểm ra, trúng ngay lưỡi đao bên phải của Hô Duyên Thiết Chân. Khí kình Bảo Bình Ấn được tích tụ sung mãn không thể kháng cự tống nhập vào trường đao của đối phương theo hình dạng mũi kim.
Cùng lúc đó, gã dịch chuyển về phía Thác Bạt Diệt Phu, tay phải vỗ ra một chưởng.
Cho dù với năng lực của Thạch Chi Hiên, gặp phải Bảo Bình Ấn khí theo kiểu kim châm của Từ Tử Lăng cũng giật mình, nói gì là Hô Duyên Thiết Chân còn kém rất nhiều này. Tên cao thủ Khiết Đan đó lập tức la thảm một tiếng, bắn ngược ra sau, không bị thương đã là rất hiếm thấy, càng không thể dùng trường đao bên tay trái tiếp tục tấn công.
Từ Tử Lăng dùng lực đánh lui Hô Duyên Thiết Chân, sự uy hiếp giảm mạnh, càng đắc tâm ứng thủ. Một chưởng đang vỗ ra bỗng nhiên biến hoá, ngay trước khi tiếp xúc với mũi mâu của đối phương lại biến thành Nội Sư Tử Phược Ấn, biến hoá tinh vi thần diệu, xứng đáng được gọi là thần kỳ, làm Thác Bạt Diệt Phu thi triển hết sức lực toàn thân, thế mâu biến đổi liên tục nhưng vẫn bị Ấn pháp của gã phong toả không tiến thêm được chút nào mà muốn thôi cũng không được.
“Bình!”
Hai luồng kình lực va chạm, toàn thân Thác Bạt Diệt Phu chấn động kịch liệt, bị ép lùi ra sau, không khống chế được phải lùi lại hai bước liên tiếp.
Lúc Thác Bạt Diệt Phu lùi bước thứ nhất, Từ Tử Lăng chẳng những không hề tổn hại gì mà gã còn mượn một bộ phận nhỏ chân khí trong kình lực mạnh mẽ bá đạo của hắn, rồi bẳng phương pháp nghịch chuyển chân khí, mượn thế lúc Hàn Triều An đang nhảy xổ vào, đồng thời đá ra một cước nhắm thẳng vào chỗ yếu hại ở bụng dưới đối phương, Đại Kim cương Luân ấn bên tay trái mê hoặc địch nhân, bảo vệ thân thể.
Hô Duyên Thiết Chân vừa mới lùi lại cũng rất khá, có thể lợi dụng lúc này chấn chỉnh lại trận cước, tấn công tới lần thứ hai, nhưng so với lúc đầu thì sự uy hiếp đối với Từ Tử Lăng đã giảm nhiều.
Hàn Triều An làm sao tưởng nổi Từ Tử Lăng sau khi đấu lực với hai đại cao thủ mà vẫn có thể xuất chiêu lợi hại như vậy. Hắn vốn đang tấn công điên cuồng nhân lúc Từ Tử Lăng không kịp ứng phó, lập tức biến thành lỗ mãng thất thố, hoang mang biến chiêu, kiếm hoa biến mất, buông kiếm ngừng chiêu.
Trong lúc Từ Tử Lăng đã nắm chắc phần thắng trong tay có thể thoát thân rời khỏi thì phát sinh dị biến.
Kình khí cực kỳ khiếp người như tảng đá vạn cân ập tới gã, không những toàn thân đau đớn như bị kim châm mà hít thở cũng khó khăn. Một cước đang đá Hàn Triều An lập tức bị kìm chế chậm lại. Gã cảm thấy như bị một cơn ác mộng bị quỷ mỵ đến đánh lén, cảm giác bất lực, có sức mà không thi triển ra được.
Đầu tiên, trong lòng gã nghĩ tới ma công Đại Minh Tôn Giáo của Hứa Khai Sơn, tiếp đó lại liên tưởng tới Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kinh. Rồi trong não bộ nổi lên hình ảnh rõ ràng của Ảnh tử thích khách Dương Hư Ngạn.
Chính là tên này.
Dương Hư Ngạn không phụ danh tiếng lẫy lừng là Ảnh tử thích khách, có thể ẩn thân sau cổng viện mà gã không hề phát giác, vào lúc trí mạng sinh tử treo trên đầu sợi tóc thế này dùng chiêu số rất thất đức là Cách sơn đả ngưu, xuyên qua cánh cổng mà đánh ra. Công lực hắn cực kỳ đáng sợ, đã tiến bộ rất nhiều dung hợp giữa Bất tử ấn pháp và Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kinh, muốn phối hợp với ba đại cao thủ để một đòn đặt Từ Tử Lăng vào đất chết.
Khi chân khí tiếp xúc, Dương hư Ngạn không còn “ẩn hình” được nữa. Từ Tử Lăng có thể “nhìn” thấy ma quyền đen kịt của hắn xuyên qua cổng đánh thẳng vào sau lưng gã, muốn lấy cái mạng nhỏ của gã.
Thác Bạt Diệt Phu bên mé phải cũng đã ổn định lại trận cước, rung hai cổ tay, trường mâu lấp loáng lại đánh tới.
Đầu óc Từ Tử Lăng sáng láng, dưới thế kém tuyệt đối như thế này mà gã vẫn bình tĩnh yên lặng như trăng trong nước, nhìn rõ mọi biến hoá hư thật, nắm rõ thế công từ bốn phía nhất tề đánh tới. Gã rút chân về, rồi đá ngược ra sau, tạo thành thế đứng một chân.
Loa Hoàn Kình vận lên nhưng không để đánh địch chống địch mà để giữ mình, như thiểm điện thoát khỏi sự đeo bám của ma công đáng sợ của Dương Hư Ngạn.
Hai tay lại hoá thành ngàn vạn thủ ấn, khiến người ta không biết là công hay thủ.
“Bốp” Một tiếng, đầu quyền đen kịt phá tan cánh cổng đánh ra như phá một tờ giấy mỏng, gỗ vụn văng tứ tung, những bộ phận khác của cổng viện lại không hề tổn hại gì, tình cảnh quỷ dị đến mức khiến người ta phát rét.
Ngay trước khi thế công từ bốn phía đánh vào người, thân hình Từ Tử Lăng xoay tít bốc lên như bông vụ, vọt lên cao.
Vườn ngoài của Ngọc Hạc Am vốn không có bóng người, cực kỳ yên tĩnh.
Từ Tử Lăng chưa lên được tới ba trượng thì chân khí đã hết. Thật ra, vừa rồi gã ứng phó với sự tấn công điên cuồng liên tiếp của Thác Bạt Diệt Phu, Hô Duyên Thiết Chân, Hàn Triều An, nhìn bề ngoài thì tưởng ung dung, nhưng chân nguyên trong người không tránh khỏi hao tổn. Đến khi Dương Hư Ngạn điên cuồng đánh xuyên qua cổng, nếu như gã không mượn một bộ phận kình khí của Thác Bạt Diệt Phu biến hoá thành của mình để sử dụng thì tất đã bị thương dưới ma công của Dương Hư Ngạn rồi. Cố gắng tới lúc này, gã đã cảm thấy hụt hơi, cảm giác yếu ớt xâm nhập toàn thân.
Nhưng tâm linh gã vẫn duy trì cảnh giới linh mẫn thấu triệt, không lo không sầu, vì gã cũng đã tranh thủ được thời gian quý giá lấy lại một hơi chân khí. Dựa vào sự dung hợp giữa Trường Sinh Quyết và công lực kỳ dị trong Hoà Thị Bích và Tà Đế Xá Lợi gã có thể tự tin là trước khi đòn truy kích tới nơi, đã hồi khí thoát thân.
Thể xoay kết thúc.
Mặt hướng vào Ngọc Hạc Am, ba địch nhân bên ngoài tường theo nhau nhảy vọt lên, lăng không đánh tới. Bên trong tường, Dương Hư Ngạn đầu bịt khăn đen chỉ hở hai mắt cũng rút ma thủ đang từ đen chuyển thành trắng về, “xoảng” một tiếng rút Ảnh Tử kiếm trên lưng ra, ngửa mặt nhìn gã. Hai mắt hắn loé lên ánh sáng quỷ dị khó tả.
Khi Từ Tử Lăng cảm thấy vô cùng không ổn thì một luồng đao khí vô cùng lợi hại vượt không gian đánh tới với tốc độ kinh người. Đao khí còn vượt trước đám cao thủ Hô Duyên Thiết Chân, từ một tàng cây cổ thụ mé phải phá không đánh tới. Đao khí hoàn toàn bao trùm khoá chết gã.
Nhất thời, toàn thân Từ Tử Lăng như bị đao cắt, như lọt xuống hố băng, trong tai tràn đầy tiếng đao khí xé gió.
Từ Tử Lăng nhìn sang, chỉ thấy ánh đao khiếp người, chỉ thấy đao mà không thấy người, trong lòng nghĩ tới ba chữ “Cái Tô Văn” và cái chết sắp đến ngay trước mắt. Gã càng biết mình đã mất cơ hội tốt để hồi phục nguyên khí vì thân hình và tinh thần đều bị đao khí lợi hại đáng sợ của đối phương uy hiếp, khó có đất để phản kích.
Đúng lúc gã hãm thân vào liệt thế, tiếng Thạch Chi Hiên không biết từ chỗ nào truyền tới, lạnh lùng quát:
-Ai dám đả thương hắn!
Sau đó, Từ Tử Lăng cảm thấy mình bị người nào đó cắp ngang hông, rồi tiếng binh khí, kình khí giao kích liên miên bất tuyệt vang lên, xen lẫn vào tiếng địch nhân “hự” nặng nề và quát tháo tức giận. Sau đó, gã bị Thạch Chi hiên mang theo vọt lên, mau chóng rời khỏi chiến trường hung hiểm khiến gã cửu tử nhất sinh đó.
o0o
Khấu Trọng đến trước ngôi trướng lớn, thi lễ trước rèm trướng nói:
-Tiểu tử Khấu Trọng, bái kiến Tất Huyền Thánh giả
Tiếng Tất Huyền truyền ra:
-Cuối cùng Thiếu Soái cũng đến rồi! Không cần đa lễ, mời vào trong trướng gặp mặt
Khấu Trọng ưỡn ngực, hô hô cười rộ nói:
-Thánh giả minh xét, nếu Thánh giả muốn thuyết phục tiểu tử thủ tiêu việc kết minh với Lý Uyên thì xin miễn cho.
Tất Huyền trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
-Thiếu Soái là người thế nào làm sao đến giờ ta vẫn không biết. Vàng càng mài càng sáng, than càng tẩy càng đen, một khi tính cách con người đã hình thành thì không sức người nào có thể thay đổi được. Thế nhưng Thiếu Soái cũng biết, bọn ta là dân tộc của sói, lâu nay sống ở đại thảo nguyên hùng vĩ bao la, trưởng thành và lớn mạnh từ trong các cuộc chiến tranh liên miên. Đến hôm nay, hùng bá đại địa, cũng hình thành tính cách dân tộc vốn không thể thay đổi. Sự vinh quang của chiến sỹ là dùng máu tươi và sinh mệnh đổi lại, sau khi nhận rõ mục tiêu thì sẽ không bao giờ lùi bước hay thay đổi. Tất Huyền ta vốn không muốn nhiều lời, chỉ vì nghĩ tới Khả Hãn Đột Lợi nên không thể không tự tai nghe một lời của Thiếu Soái. Rốt cuộc là Thiếu Soái muốn chọn cách chung sống hoà bình cùng với bọn ta, hay là trở thành kẻ địch không đội trời chung?
Cuối cùng Khấu Trọng cũng hiểu lần này Tất Huyền gọi gã tới gặp không chỉ vì muốn gã lựa chọn là bạn hay là địch, mà phải đưa ra quyết định sinh tử là động thủ hay không động thủ. Gã hít sâu một hơi, nói:
-Tâm ý của ta đã sớm cho Ngôn soái biết rồi, nếu được quyết chiến một cách công bằng thì Khấu Trọng ta tất sẽ tranh đấu đến cùng, chết cũng không hối hận. Được Thánh giả coi trọng chính là vinh quang của Khấu Trọng.
Tất Huyền bất cười khoan khoái.
Cửa trướng không có gió mà chuyển động, rẽ sang hai bên. Một luồng không khí nóng bỏng đến mức làm người ta nghẹt thở từ trong trướng ùa ra. Cho dù đang ở trong toà trang viện đẹp đẽ đầy hoa nở đầu xuân nhưng Khấu Trọng vẫn phát sinh cảm giác đáng sợ đang ở giữa sa mạc cháy bỏng.
(1): cứng rắn không thể phá vỡ
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...