Phó Dịch Lâm ngước mắt nhìn bầu trời đêm nói với một ngữ điệu bình thản không chút cảm xúc gì:
- Thế giới này đầy rẫy những kẻ điên khùng và vô tri, nếu không đủ sức lực, ngươi sẽ bị cướp đi quyền được tận hưởng thần tích của sinh mệnh. Giữa các quốc gia là như vậy, và giữa người với người cũng là như vậy. Cuộc đối thoại của chúng ta hôm nay dừng lại ở đây, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ.
Nghe thấy lệnh tiễn khách của Phó Dịch Lâm, Khấu Trọng vội nói:
- Có thể cho phép tiểu tử nói mấy câu không?
Không nhìn gã, Phó Dịch Lâm như đã biến thành một bức thạch điêu không hề động đậy đáp:
- Nói đi! Nhưng nếu để giải thích chuyện giữa hai người và Quân Sước thì không cần, vì ta đã biết hai người là người thế nào.
Khấu Trọng không biết mình nên vui mừng hay nên thất vọng vì gã không rõ suy nghĩ thật sự về gã và Tử Lăng của Phó Dịch Lâm là thế nào, bèn nhẹ giọng nói:
- Ta xin bảo đảm với sư công, chỉ cần ta và Tử Lăng còn sống một ngày, thì sẽ tuyệt đối không để kẻ nào diễn lại hành động tàn ác của Dương Quảng năm xưa. Hai nước sẽ trở thành bằng hữu, cùng tồn tại trong hòa bình.
Phó Dịch Lâm điềm tĩnh hỏi:
- Vậy đời sau của các ngươi thì sao?
Khấu Trọng thiếu chút nữa thì cứng họng, cười khổ đáp:
- Hiện nay, mối uy hiếp lớn nhất đối với Cao Ly không phải là chúng ta mà là người Đột Quyết với mục tiêu duy nhất là bành trướng và chinh phục. Chỉ khi trung thổ trở thành một quốc gia thống nhất lớn mạnh, thì người Đột Quyết mới có thể bị chế ngự. Bài học mà Dương Quảng dành cho chúng ta chưa đủ thảm thiết hay sao? Hơn nữa mấy trăm năm chiến loạn đã khiến chúng ta đại thương nguyên khí, mệt mỏi tột cùng. Ai mà không hy vọng tương lai có một khoảng thời gian dài được nghỉ ngơi và làm ăn sinh sống. Không ai dự đoán trước được tương lai. Mọi người chỉ hy vọng ông trời có lòng từ bi. Trung thổ khát khao hòa bình thống nhất. Cao Lệ chẳng lẽ không muốn vậy. Những lời này, mỗi chữ đều xuất phát từ tim gan của Khấu Trọng, xin Phó đại sư suy xét.
Phó Dịch Lâm từ tốn đáp:
- Vấn đề này ta đã suy nghĩ rất lâu, đêm nay ta không muốn phí tâm sức cho nó nữa. Giờ tý đêm mai, mời Thiếu Soái lại đến, để ta được mở rộng tầm mắt, được thấy “Tỉnh Trung Nguyệt” của Thiếu Soái. Hy vọng đó cũng là một thần tích khác. Quân Du, tiễn khách!
o0o
Bước đi trên cây cầu gỗ hạnh, không ngăn nổi sự băn khoăn, Khấu Trọng buột miệng hỏi Phó Quân Du đang lặng lẽ đi trước dẫn đường:
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Phó Quân Du dừng bước đáp:
- Sư phụ yêu mến hai ngươi.
Khấu Trọng vò đầu nói:
- Sư công nói rõ ràng ngày mai muốn xem “Tỉnh Trung Nguyệt” của ta, thế mà là yêu mến sao? Ta thà rằng sư công ghét ta còn hơn.
Ba người Từ Tử Lăng dừng lại sau lưng Khấu Trọng. Hầu Hy Bạch trong đó lắc đầu cười nói:
- Phó đại sư hỷ nộ khó đoán, mọi người đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên lại tiễn khách.
Phó Quân Du mềm mại xoay người nhìn bốn người. Dưới vầng trăng ôn nhu, nàng ngước mặt nhìn vầng trăng, ánh mắt lấp lánh nhưng bằng một giọng buồn bã nói:
- Ta đã sớm bảo các người đi đi, chỉ tại các người không chịu nghe lời, nên mới rơi vào cảnh ngộ ngày nay. Sư tôn sẽ không tính toán với ngươi và Tử Lăng chuyện của đại sư tỷ nữa, nguyên nhân chính như sư tôn đã nói, là người đã hiểu các ngươi là người thế nào, càng hiểu tại sao đại sư tỷ lại vì hai ngươi mà hy sinh tính mạng.
Bạt Phong Hàn nhíu mày:
- Nếu ân oán cũ đã được cởi bỏ, vậy sao còn không chịu buông tay?
Phó Quân Du lần đầu tiên nhìn Bạt Phong Hàn, bình tĩnh đáp:
- Các người không phải người trong cuộc, không ở lập trường của sư tôn mà đánh giá toàn bộ sự việc. Ta không trách các ngươi, bởi vì các ngươi không hiểu tình cảnh của sư tôn.
Hầu Hy Bạch hiển nhiên rất có thiện cảm với Phó Dịch Lâm, thân thiết hỏi:
- Đại sư có vấn đề gì khó giải quyết ư?
Đôi mắt Phó Quân Du lộ rõ vẻ u buồn, khẽ nói:
- Tuổi thọ của sư tôn đã quá trăm năm, người biết mình không còn nhiều thời gian, đại nạn sắp đến. Nếu người ra đi, sẽ không ai có thể ngăn chặn dã tâm của Cái Tô Văn. Thế chân vạc hiện thời của Tân La, Bách Tế, và Cao Ly sẽ lập tức sụp đổ. Ngọn lửa chiến tranh sẽ lan đến từng tấc đất của bán đảo, đại lục. Đây là cục diện mà sư tôn không muốn phải chứng kiến nhất. Nhưng người càng thấy rõ hơn đây là xu thế không thể nào thay đổi được, sau đại loạn mới có thống nhất và hòa bình. Nhưng tình thế này chỉ có thể xuất hiện khi không có sự can thiệp của ngoại tộc. Các ngươi hiểu ý ta không?
Khấu Trọng cười nói:
- Hiểu một chút. Bởi vậy cục diện lý tưởng nhất của các người là người Đột Quyết xâm nhập trung nguyên, sa lầy ở đó, cùng chúng ta trở thành lưỡng bại câu thương, đúng không?
Phó Quân Du đáp:
- Đại khái là thế.
Hầu Hy Bạch lắc đầu nói:
- Điều này không công bằng!
Khuôn mặt Phó Quân Du như phủ một lớp sương lạnh, trầm giọng nói:
- Người Hán các người lấy tư cách gì mà nói chuyện công bằng với chúng ta. Ở Cao Ly, không ai có thể quên hành động dã thú của quân lính Dương Quảng. Nếu sư tôn không xuất sơn hiệu triệu, nhân lúc quân Tùy mải mê cướp bóc mà tiến hành phản kích toàn diện, đánh lui quân Tùy thì tình hình không biết còn phát triển đến bước nào? Đối với chúng ta mà nói, các người phải chịu bất cứ hình phạt nào cũng là đáng đời!
Sợ Hầu Hy Bạch vì bị động chạm nên có thể nổi giận, Tử Lăng bèn chen ngang:
- Dì Du bớt giận. Chúng ta đúng là đã từng phạm phải sai lầm lớn, nhưng thù hận không thể mang lại hòa bình. Trong tương lai chúng ta có thể cùng nhau chung hưởng hòa bình mới là quan trọng nhất.
Phó Quân Du thở dài:
- Các người đã gặp sư tôn, biết người là người thế nào rồi. Vấn đề là ở chỗ, sư tôn không dám chắc người sẽ thống nhất trung thổ trong tương lai không phải là một Dương Quảng khác. Nếu người thắng cuối cùng không phải Khấu Trọng mà là Lý Đường, vậy thì Lý Kiến Thành sẽ kế vị Lý Uyên. Sư tôn không hề có cảm tình với tên Lý Kiến Thành đó. Vì vậy, sư tôn thà để người Đột Quyết và các người tàn sát lẫn nhau, khống chế lẫn nhau.
Khấu Trọng băn khoăn không hiểu:
- Nếu sư công đã có cách nghĩ như vậy, tại sao không dốc toàn lực giúp ta, ngược lại còn muốn động đao động kiếm với ta, muốn lấy mạng ta?
Phó Quân Du bình thản đáp:
- Thiếu Soái hiểu nhầm rồi! Sư tôn sao có thể nhẫn tâm lấy đi tính mạng của người đã nhận đại sư tỷ làm mẹ kia chứ. Với thái độ của người với hai ngươi tối nay, có thể thấy là người chính vì yêu mến nên mới muốn để Thiếu Soái đêm mai biết khó khăn mà lui bước, từ bỏ ý định liên minh với Lý Uyên, tránh bị Lý Uyên hại chết. Tương lai nếu Trung thổ do Khấu Trọng ngươi thống nhất thiên hạ, thì sẽ có thể khống chế được người Đột Quyết, nhờ đó có thể tranh thủ thời gian thống nhất cho Cao Ly. Ta vốn rất lo lắng tối nay sư tôn sẽ ra tay lấy mạng ngươi, bây giờ thì không phải lo lắng nữa, bởi vì người rất thích các ngươi.
Khấu Trọng nói:
- Ta lập tức đi tìm Cái Tô Văn, lấy mạng chó của hắn để sư công yên lòng.
Phó Quân Du không hài lòng nói:
- Nếu sư tôn muốn giết Cái Tô Văn, hắn còn có thể sống đến hôm nay được không? Trong tình huống không còn chọn lựa nào khác thì Cái Tô Văn đã trở thành niềm hy vọng thống nhất của Cao Ly. Việc này chỉ có loại người vừa có thủ đoạn độc ác, vừa biết thi ân và thi triển uy lực mới có thể làm được. Cái Tô Văn chính là người như vậy. Sư tôn đồng ý cho hắn đi theo, chính là một trợ giúp rất lớn đối với danh vọng của hắn, ẩn chứa hàm ý ủng hộ hắn. Các người không được đụng đến hắn.
Khấu Trọng thất thanh nói:
- Không được động đến hắn? Vậy nếu hắn đến gây sự với chúng ta thì sao?
Phó Quân Du lạnh lùng đáp:
- Ngươi tự suy nghĩ đi!
Nói rồi lặng lẽ bỏ đi, để lại bốn người ngơ ngác trên cầu, không biết nói gì.
o0o
Trừ Hầu Hy Bạch, cả ba người Khấu Trọng, Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đều liên tiếp bị đả kích, giày vò từ nhiều phía, cảm xúc và ý chí đều có chút không chịu đựng nổi, sinh ra một cảm giác nản lòng như là dù ý chí có sắt đá đến đâu cũng không thể nào ngăn cản nổi.
Bước về phía cửa Lăng Yên Các, Khấu Trọng cười khổ:
- Đêm nay hẳn không ngon giấc rồi, ngày mai càng đáng lo hơn. Có qua được cửa ải Lý Uyên xử phạt Lý Thế Dân cũng không qua được cửa ải của sư công.
Hầu Hy Bạch nói:
- Nếu Phó đại sư đã không có lòng giết ngươi, thì ngươi có thể cự tuyệt ứng chiến. Mà dù có ứng chiến nhưng bại trận thì cũng chẳng có gì đáng lo.
Bạt phong Hàn lắc đầu:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy. Nhưng Thiếu Soái thì không thể, bởi vì hắn không thể thua được. Hiện cục thế ở Trường An đang rất vi diệu. Thiếu Soái buộc phải duy trì cường thế bất bại. Như vậy mới có thể trấn áp được Lý Uyên, đồng thời chiêu dụ được những kẻ có ý ủng hộ Lý Thế Dân đến phò tá. Còn Phó Dịch Lâm lần này ngàn dặm đến trung thổ, rõ ràng là có ý đồ dương uy cho Cao Lệ. Nếu Khấu Trọng thành một kẻ nhu nhược không dám ứng chiến hoặc trở thành bại tướng dưới tay Phó Dịch Lâm, vậy vẫn còn có tư cách trở thành người kế thừa của Thiên Đao Tống Khuyết nữa sao?
Dù biết rõ sự thực là vậy, nhưng nghe những lời của Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng lại càng thêm ảo não, buông một tiếng thở dài.
Bước đến cửa, một viên tướng đã bước đến nghênh đón, thi lễ nói:
- Theo lệnh của Vi công công, mạt tướng đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, xin cung tiễn Thiếu Soái về cung Hưng Khánh.
Nhắm mắt lại Khấu Trọng cũng nhận ra người này chính là Thường Hà. Vi công công phái viên tướng có cấp bậc cao nhất trong số các tướng lĩnh có nhiệm vụ canh gác hoàng cung đêm nay đến hộ tống bọn họ đi, hình như có gì đó không bình thường.
Biết Khấu Trọng đang nhìn mình dò xét, Thường Hà vội né tránh ánh mắt của Khấu Trọng rồi cúi đầu nói:
- Mời Thiếu Soái lên xe khởi giá!
Thần thái của hắn không lọt khỏi mắt của mấy người Từ Tử Lăng, bất giác họ cũng thấy gì đó khác thường. Nhưng Khấu Trọng là người đã cùng hắn trải qua hoạn nạn và hiểu rõ con người hắn thì lại cảm thấy hắn đang tự thẹn trong lòng. Nói gì thì nói, Thường Hà chắc chắn là người có lương tâm nên nếu bị Kiến Thành ép buộc làm hại bọn họ thì lương tâm hắn chắc chắn sẽ rất cắn rứt.
Chợt nảy ra một ý nghĩ, Khấu Trọng bước lên phía trước vài bước, khẽ dùng thanh âm của Mạc thần y nói:
- Thường đại nhân, là Mạc Nhất Tâm đây, lâu rồi không gặp!
Thường Hà nghe vậy mặt biến sắc nhìn gã.
Vì chỉ có một mình Thường Hà vào trong nghênh đón, khoảng cách với cấm vệ trấn cửa ngoài còn mấy trượng, người hầu cận phụ trách trông giữ xe ngựa của hắn còn đứng cách xa hơn, nên không phải lo ngại có người bên quân Đường nghe được cuộc trò chuyện giữa họ.
Khấu Trọng nói:
- Xin Thường huynh hãy thông báo với đại nhân Lưu Chính Hội là Mạc Nhất Tâm đã trở về.
Khuôn mặt của Thường Hà biến sắc, lúc sáng lúc tối, thoắt cái đã cúi gằm xuống, không dám đáp nửa lời.
Không đành lòng ép hắn, Khấu Trọng cười lớn:
- Vi công công thật chu đáo…
Thường Hà vội vã nói khẽ:
- Đừng lên xe!
Khấu Trọng lập tức đổi giọng, tiếp lời:
- Nhưng chúng ta lại muốn tản bộ ngắm cảnh đêm Trường An, không cần phiền đến Thường đại nhân.
Thường Hà giả bộ ngạc nhiên nói:
- Điều này thì… điều này… xin theo ý Thiếu Soái, nhưng xin để mạt tướng dẫn đường, phòng khi gặp phải lính đi tuần lại xảy ra những hiểu nhầm đáng tiếc.
Rồi lại thấp giọng nói:
- Không cần hồi cung, trời sáng thì sẽ không sao.
Khấu Trọng cảm thấy nhẹ lòng. Thường Hà quả là người có nghĩa khí, không uổng một thời xưng huynh gọi đệ với gã. Có thể thấy trong lòng hắn cũng không muốn bị Kiến Thành lợi dụng đến hãm hại bọn họ. Bởi vì sau khi trở thành thống lĩnh, Thường Hà chỉ phục tùng mệnh lệnh của Lý Uyên. Từ đó có thể luận ra, đây chỉ là âm mưu quỷ kế của Kiến Thành, Nguyên Cát, chứ không liên quan gì đến Lý Uyên.
Nghe thấy tường tận cuộc đối đáp giữa hai người, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Từ Tử Lăng. Kiến Thành, Nguyên Cát đã dám cả gan sắp đặt cạm bẫy hòng hãm hại bọn họ, thì đương nhiên sẽ không chịu buông tha cho Lý Thế Dân. Gã bèn nói xen vào:
- Chúng ta muốn đến cung Hồng Nghĩa để chào hỏi Tần Vương, làm phiền Thường tướng quân sắp xếp.
Thường Hà giật mình, định nói gì lại thôi, cuối cùng hắn làm ra vẻ khốn khổ:
- Cung Hồng Nghĩa ở phía Tây ngoài thành những mười dặm. Thiếu Soái nên đợi đến ngày mai, để tiểu tướng có thời gian thu xếp cho thỏa đáng.
Lúc này, Khấu Trọng đã chắc chắn trong đám cấm vệ hộ giá xe ngựa có người của Kiến Thành, Nguyên Cát. Thường Hà diễn kịch như vậy cốt để nói cho bọn người đó nghe, hòng để chúng có thể về bẩm báo lại với bọn Kiến Thành. Thường Hà lộ vẻ hoảng sợ là vì thấy rõ mối quan hệ giữa bọn họ và Lý Thế Dân, càng từ lời nói của Tử Lăng mà đoán ra Lý Thế Dân đang gặp nguy hiểm, và bọn họ đi đến để có thể bảo hộ.
Đột nhiên Thường Hà lộ ra vẻ kiên quyết, đưa mắt ra hiệu cho Khấu Trọng rồi mới nói:
- Thiếu Soái có lệnh, mạt tướng đâu dám không tuân, nhưng vì liên quan đến việc mở cổng thành, nên tiểu tướng phải bẩm báo Vi công công trước. Vả lại, đường xá xa xôi, quả là không thuận lợi cho lắm, mời Thiếu Soái lên xe trước.
Khấu Trọng vốn rất hiểu ý hắn, mỉm cười đáp:
- Nhập gia tuỳ tục, mọi việc dĩ nhiên phải tuân theo quy củ. Nhưng nói thật, ta không quen ngồi xe ngựa lắm, cảm thấy rất bí bách, làm sao so với việc tung vó sảng khoái trên lưng ngựa. Chi bằng cứ để chúng ta ở đây đợi tin của Thường đại nhân.
Sau khi Thường Hà lĩnh mệnh rời đi, Bạt Phong Hàn trầm giọng nói:
- Ngươi làm vậy nhỡ hại Thường Hà thì sao?
Khấu Trọng đáp:
- Yên tâm! Khả Đạt Chí vào lúc này tin rằng vẫn không tiết lộ ta chính là Mạc Nhất Tâm, vì tránh không để Lý Kiến Thành biết người Đột Quyết đã từng lừa gạt hắn. Không có được manh mối này, Thường Hà lại là thống lĩnh do Kiến Thành nâng đỡ cất nhắc. Như vậy đêm nay cho dù quỷ kế không thành, Lý Kiến Thành cũng chỉ có thể oán trời không giúp mình, chứ không giáng tội cho Thường Hà được.
Hầu Hy Bạch nói:
- Đầu óc của Tử Lăng quả là nhạy bén. Hiện giờ mục tiêu tấn công của của Kiến Thành, Nguyên Cát trừ chúng ta ra chính là Tần Vương. Thật ngoan độc!
Khấu Trọng vui vẻ cười:
- Như vậy xem ra, Lý Uyên vẫn đang do dự không biết nên đối phó với Lý Thế Dân thế nào. Nếu không Lý Kiến Thành sao phải mạo hiểm bị Lý Uyên trách mắng mà làm liều?
Bạt Phong Hàn lắc đầu nói:
- Chỉ cần sắp đặt để kẻ giết chúng ta là người Đột Quyết thì Lý Uyên sẽ không trách gì được Kiến Thành và Nguyên Cát. Còn về việc đối phó với Lý Thế Dân, với kinh nghiệm của thích khách Dương Hư Ngạn và thân thủ dung hợp với “Ngự tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh” cùng “Bất tử ấn pháp”, bất ngờ ám sát thì cơ hội thành công cũng không phải là không thể.
Khấu Trọng thở dài. Tiểu tử này đúng là tên khốn kiếp đệ nhất! Hy vọng có thể kịp đến cung Hồng Nghĩa. Đêm nay chắc chắn không được ngon giấc rồi! Mẹ nó!
Cả bọn lại rầu rĩ chờ đợi thêm gần một khắc, cuối cùng thì Thường Hà cũng quay lại. Hắn sai thuộc hạ đem đến bốn con ngựa tốt, hân hoan nói:
- Thưa Thiếu Soái, tất cả đều theo ý của Thiếu Soái, xin mời lên ngựa!
o0o
Sau khi cưỡi ngựa ra khỏi hoàng thành, dưới sự hộ tống của Thường Hà và hơn mười cấm vệ quân, bốn người rẽ phải phi ngựa về hướng Kim Quang Môn. Tiếng vó ngựa phá vỡ sự thanh tĩnh của đêm khuya. Tiếng trống sang canh từ xa vọng lại, nhắc cả đoàn người lúc này đã là canh ba.
Vượt qua cây cầu dài bắc trên dòng kênh, đến Kim Quang Môn thì cầu treo đã sớm được hạ xuống, ngoài trăm lính Đường trấn giữ cửa, còn có một đội kỵ binh khoảng tám mươi người, hàng ngũ chỉnh tề đứng cả trong và ngoài cổng nghênh đón. Điều này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Một viên võ tướng thúc ngựa lại thi lễ:
- Thống quân vệ thành Lưu Hoằng Cơ tham kiến Thiếu Soái, Từ tiên sinh, Bạt tiên sinh và công tử Hy Bạch.
Đây là lần đầu tiên Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, và Bạt Phong Hàn chạm mặt hắn, biết hắn và Ân Khai Sơn chính là hai viên tướng lĩnh chỉ huy lính giữ thành, là thân tín của Lý Uyên, nên không khỏi đặc biệt chú ý đến hắn.
Lưu Hoằng Cơ thân hình cao gầy, để râu đen nhánh làm tăng vẻ lão luyện, đôi mắt lạnh lùng. Hắn có bộ dạng trầm tĩnh đặc trưng của quân nhân chuyên nghiệp, khiến người ta không chút hoài nghi việc khi nhận được mệnh lệnh chém giết địch nhân, hắn sẽ lập tức chấp hành không chút do dự, và quyết tâm chấp hành hiển nhiên không thể dễ dàng bị lay chuyển. Điểm đặc biệt nhất ở hắn là đôi lông mày đen sẫm, vút dài chạm đến tận hai bên tóc mai. Tại ấn đường trên sống mũi hai đầu lông mày xoắn vào nhau, càng làm nổi bật vẻ tàn bạo của hắn.
Hầu Hy Bạch cười nói:
- Lại phải làm phiền Lưu đại tướng!
Lưu Hoằng Cơ lạnh lùng đáp:
- Hy Bạch công tử khách sáo rồi. Đây vốn là chức trách của Hoằng Cơ ta.
Rồi hắn quay sang Thường Hà:
- Hoàng thượng có lệnh, Thiếu Soái giao cho ta tiếp đãi, mời Thường đại nhân lập tức hồi cung.
Thường Hà hơi ngạc nhiên, nhưng không dám nói gì, nhìn Khấu Trọng xin lỗi xong rồi quay ngựa, theo tuỳ tùng trở về cung.
Bốn người đã sớm đoán biết chuyện này sẽ kinh động đến Lý Uyên. Hiện giờ từ Lưu Hoằng Cơ lại khẳng định là không bị đoán nhầm. Bởi vì Khấu Trọng muốn xuất thành gặp Lý Thế Dân, chuyện này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ nên không ai dám tự ý quyết định. Dù Lý Uyên đã đi ngủ, Vi công công cũng phải liều mình mạo phạm thiên uy đánh thức lão dậy, để lão quyết định. Cũng có một khả năng lớn là Lý Uyên trong lòng đang nặng mối lo toan, lúc này vẫn chưa lên long sàng đi ngủ.
Hiện tại Lý Uyên cho phép bọn họ xuất thành. Điều đó chứng tỏ Lý Uyên vẫn không muốn trở mặt với bọn họ. Bởi vì nghiêm khắc ra mà nói, một ngày hai bên còn chưa chính thức kết minh, thì Thiếu Soái quân và quân nhà Đường vẫn ở trong trạng thái chiến tranh. Nếu Lý Uyên không để Thiếu Soái ra khỏi thành thì Khấu Trọng sẽ hoài nghi là mình bị giam lỏng trong thành. Hậu quả sau đó sẽ khó mà tính được.
Lý Uyên đương nhiên vì chuyện này mà mất hứng, nhưng cũng không thể làm gì Khấu Trọng. Dù gã rõ ràng đã can thiệp vào chuyện gia đình Lý Uyên, nhưng trừ phi Lý Uyên từ bỏ việc kết minh, không thì vẫn phải để mặc Khấu Trọng làm càn.
Lưu Hoằng Cơ nói:
- Xin mời Thiếu Soái khởi hành!
Đồng thời đưa tay ra hiệu cho đám kỵ binh chờ lệnh ngoài cổng thành để lại ba mươi người rồi sắp hàng dẫn trước.
Khấu Trọng cưỡi ngựa đến bên Lưu Hoằng Cơ đang cúi đầu cung kính đứng chờ, mỉm cười:
- Lưu đại tướng quân đừng quá đa lễ, chúng ta vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện vài câu được chứ?
Hai mắt Lưu Hoằng Cơ bắn ra thần thái khó hiểu, cúi đầu nhẫn nhịn nói:
- Thiếu Soái có lệnh, Hoằng Cơ đâu dám không theo.
o0o
Dưới sự hộ tống của gần bảy mươi binh lính, bốn người phóng ngựa ra khỏi cổng thành, đi trên con đường hoang vu phía Tây thành. Ánh sáng thanh khiết và rực rỡ của vầng trăng bao trùm khắp mặt đất, gió đêm thổi tới, đem lại một dư vị thật đặc biệt.
Khấu Trọng để ngựa chạy chậm lại, hướng Lưu Hoằng Cơ trầm giọng:
- Lưu đại tướng quân có biết tại sao ta không thể kiên nhẫn đợi đến mai mới đi gặp Tần Vương, lại phải phiền đến ngài như thế này không?
Đoàn kỵ bịnh hộ tống trước sau đều cách xa hai người, nên không e ngại thuộc hạ của Lưu Hoằng Cơ sẽ nghe được cuộc đối thoại này.
Lưu Huyền Cơ nhếch miệng cười khổ, cúi đầu đáp:
- Hoằng Cơ không dám đoán bừa.
Khấu Trọng điềm tĩnh đáp:
- Rất đơn giản, bởi vì ta lo Trường An đột nhiên phát sinh biến đổi, Quan Trung sinh linh bị đồ thán. Nếu Khấu Trọng ta ngồi im để mặc không lo, ta sẽ trở thành tội nhân của lịch sử.
Lưu Hoằng Cơ giật mình kinh ngạc, đưa mắt nhìn Khấu Trọng.
Khấu Trọng biết lời nói giật mình đó của gã đã thu được hiệu quả như dự tính, gã đón nhìn ánh mắt của Hoằng Cơ nói:
- Chắc hẳn đại tướng quân đang cho rằng lời nói của ta chỉ là sự dọa dẫm, nói để ra oai với người khác, nhưng sự thực mỗi câu mỗi chữ của ta đều xuất phát từ tim gan cả. Cục diện thiên hạ ngày nay đã phân làm hai phần rõ ràng, mà kẻ có thể khiến Khấu Trọng ta lo ngại ở Quan Trung chỉ có duy nhất một mình Lý Thế Dân mà thôi. Nếu Khấu Trọng ta chỉ nghĩ đến tư lợi, thì chỉ cần để mặc mọi chuyện không lo, ngày mai Đường chủ tất sẽ đoạt lại binh quyền của Tần Vương, thậm chí còn đầy hắn đến một chốn xa xôi nào đó, vậy thì sự liên minh giữa chúng ta sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì Khấu Trọng ta tuyệt đối không bao giờ hợp tác với những kẻ cấu kết với người Đột Quyết như Kiến Thành và Nguyên Cát. Người Đột Quyết nếu như biết Lý Thế Dân không còn, liên minh của chúng ta thất bại trong gang tấc, chắc chắn sẽ đánh xuống phía Nam, xông thẳng đến Trường An. Trong lúc đó quân tâm Trường An lại dao động, đại tướng quân là người hiểu việc binh, hẳn biết kết quả khi đó sẽ thế nào? Đến lúc đó ngài có còn cho rằng Khấu Trọng ta nói lời lừa phỉnh hay không?
Lưu Hoằng Cơ nghe vậy sắc mặt lúc sáng lúc tối, cuối cùng cúi đầu hỏi:
- Những lời này sao Thiếu Soái không trực tiếp nói với hoàng thượng?
Khấu Trọng cười đáp:
- Vì ta không muốn bỏ mạng ở Trường An.
Lưu Hoằng Cơ hoảng sợ nhìn Khấu Trọng.
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...