Khấu Trọng trở lại, ngồi xuống bên cạnh Bạt Phong Hàn, lấy làm lạ hỏi:
- Ngươi dường như không hề động đậy gì cả, dường như có tình cảm chung thân với thềm đá này rồi hả?
Bạt Phong Hàn chú mục nhìn ra quảng trường, mỉm cười nói:
- Ta rất hưởng thụ loại cảm giác lười biếng chẳng muốn làm gì cả, đầu óc vì không chấp nhận nổi mà hoàn toàn trống trơn như thế này. À, ả đó đưa tới tin tức gì xấu không, trước mắt Lý Uyên đêm nay có xuống tay giết chúng ta không?
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Lý Uyên giết chúng ta chỉ là việc sớm muộn thôi, nhưng tuyệt không phải tối nay, mà là bất kỳ cơ hội nào, bất kỳ ngày nào sau khi liên quân tái ngoại rút lui.
Bạt Phong Hàn lãnh đạm nói:
- Hôm nay tuy ta gặp Lý Uyên lần đầu, nhưng khẳng định lão cũng chẳng hề đơn giản. Nói gì thì nói, lão dù sao cũng là một Đại tướng của triều trước, là một nhân vật xuất quần bạt tụy, đánh giá thấp lão sẽ làm chúng ta thất bại thảm hại.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Lão ca yên tâm, tiểu đệ sẽ không khinh địch đâu.
Bạt Phong Hàn nói:
- Vừa rồi Hồ Tiểu Tiên tìm đến Tử Lăng. Theo như Huyền Thứ nói, khi nàng biết Tử Lăng vắng nhà, có vẻ vô cùng thất vọng, chẳng biết nàng tìm Tử Lăng vì chuyện gì nữa?
Khấu Trọng cười nói:
- Tử Lăng tiểu tử này quả là được nhiều người đẹp yêu thích, xem ra nàng ấy đã phải lòng Tử Lăng rồi! Hắc!
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi:
- Tâm tình ngươi tựa hồ đã tốt hơn nhiều rồi?
Khấu Trọng nhún vai nói:
- Không phải tâm tình biến đổi, mà là phải trong cái khổ tìm cái vui, làm cho cuộc sống dễ chịu hơn một chút.
Lúc ấy có thủ hạ vào báo lại, Tần Vương Lý Thế Dân tới.
o0o
Tịnh xá nơi Thạch Thanh Tuyền đang ở ẩn sâu trong Ngọc Hạc Am, tại hậu viện phía nam của ao phóng sinh trong lâm viên. Những bước chân của Từ Tử Lăng như dẫn gã đi trên con đường tìm tới hạnh phúc, tâm tình kích động đã được thay bằng cảm giác ôn nhu ấm áp vô tận, gã bước đi thong thả không nhanh không chậm. Tình yêu của gã và Thạch Thanh Tuyền chân thật như vậy, không gì phải lo nghĩ cả.
Rẽ qua một lỗi rẽ, thân ảnh động lòng người của Thạch Thanh Tuyền đã ẩn hiện dưới hàng rào, Từ Tử Lăng bỗng dừng lại.
Thạch Thanh Tuyền như có cảm ứng, dừng lại việc cắt sửa những bụi hoa trong tịnh xá, vươn thân thể mềm mại thẳng lên, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Từ Tử Lăng cố đè nén tâm tình hỗn loạn như dòng nước sắp vỡ bờ, lửa tình yêu trong nháy mắt bốc lên làm cả người như nóng cháy, thốt lên:
- Thanh Tuyền!
Thân thể mềm mại của Thạch Thanh Tuyền hơi run rẩy, chậm rãi xoay người lại, hai mắt bắn ra thần sắc vô cùng phức tạp, ôn nhu nói:
- Từ Tử Lăng!
Từ Tử Lăng như bị một mộng du, tiến lên ba bước, khi còn cách Thạch Thanh Tuyền khoảng hai bước, ánh mắt họ như nam châm hút chặt vào nhau, không thể rời ra được.
Đôi mắt đẹp sáng như sao của Thạch Thanh Tuyền dần dần bị thâm tình sâu như biển hòa tan, nhìn gã không nháy mắt, đối lại với ánh mắt nóng cháy của gã, như giao cả trái tim không giữ lại chút gì cho gã, ánh mắt còn hơn thiên ngôn vạn ngữ, hơn mọi lời tâm tình ngọt ngào.
Trong lòng Từ Tử Lăng run lên, chỉ sợ hình ảnh trước mắt chỉ là những hình tượng hão huyền trong phút chốc sẽ vì một nguyên nhân nào đó mà xảy ra biến hóa thình lình, làm tất cả mọi thứ ở đây đột nhiên biến mất.
Gã hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình. Không biết tự bao giờ, gã cảm thấy mình đang ôm chặt lấy hạnh phúc trước mắt, đang tìm đôi môi thơm của nàng, dùng hết sức hôn nàng mãnh liệt, vuốt ve đôi vai mềm mại như không có xương của nàng, đem hết cả nhiệt tình, khí lực ra mà hôn.
Thân thể mềm mại của Thạch Thanh Tuyền không chịu nổi kích thích mãnh liệt khẽ run lên, nàng không từ chối đôi môi gã, đôi môi mềm mại trở nên nóng bỏng, đưa ngọc thủ ôm chặt lấy cổ gã, cả người chìm đắm vào trong sự nhiệt tình của gã.
Trời đất rung chuyển, Từ Tử Lăng hoàn toàn bị lạc vào cơn mơ tình ái ngọt ngào. Cái gì là Ngọc Hạc Am, thành Trường An cho đến cả không khí chiến tranh bao phủ cả Trung thổ lẫn Tái ngoại, đều bị ném văng lên chín tầng mây. Được trải nghiệm sự chân thật của thân thể, tràn ngập cảm giác huyết nhục, cảm nhận hạnh phúc thật sự, làm cho tình yêu đối với người ngọc vốn bị gã đè nén bao nhiêu năm nay được hoàn toàn phóng thích, vết sẹo từ việc chia xa Sư Phi Huyên nay dần dần khép lại. Mũi gã tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ hơi thở, mái tóc và thân thể mềm mại của Thạch Thanh Tuyền.
Cuối cùng hai người cũng tách ra.
Thạch Thanh Tuyền vuốt ve gương mặt gã, hơi thở dồn dập nói:
- Ông ấy là người thế nào?
Câu hỏi này đã làm hồn phách Từ Tử Lăng vốn đang phiêu du ở đâu đâu, buộc phải quay trở lại. May mà cơn mộng mỹ diệu này thật sự vẫn chưa tiêu tán, vẫn còn là hiện thực. Đến bây giờ gã vẫn khó mà tin được đây là sự thật.
Nghe Thạch Thanh Tuyền cũng chỉ dùng từ “Ông” để gọi Thạch Chi Hiên, cũng biết cho đến lúc này, nàng vẫn không chịu tha thứ cho lão. Nhưng nàng chủ động nhắc tới lão, dù sao cũng đã đã một sự tiến bộ của Thạch Thanh Tuyền rồi.
Từ Tử Lăng ôm chặt lấy nàng, thề với lòng tuyệt đối không để bất kỳ việc gì làm thương tổn nàng một lần nữa, ôn nhu nói:
- Ông ấy là một người rất đáng thương vì phạm vào một lầm lỗi rất lớn nên nửa đời còn lại phải sống trong sự hối hận đau lòng, nhưng đồng thời ông ấy cũng là một ma quân có năng lực phá hỏng mọi hi vọng ở trung thổ này, ta nói như vậy Thanh Tuyền có hiểu không?
o0o
Trên một bình đài bằng gỗ rộng lớn sát với mặt hồ ở Hoa Ngạc Lâu, Lý Thế Dân, Khấu Trọng dựa vào lan can, nhìn ra Long Trì, đợi Từ Tử Lăng trở về.
Khấu Trọng nói:
- Tần Vương tựa hồ tới sớm một chút, khi nào thì mới cử hành dạ tiệc thế?
Lý Thế Dân vui vẻ nói:
- Trước khi cùng Thế Dân tới dự quốc yến, mời các người tới nhà ta một chuyến, để cho Thiếu Soái, Tử Lăng và Phong Hàn gặp gỡ tiện nội và liệt nhi.
Khấu Trọng khó hiểu hỏi:
- Bây giờ cả thành Trường An này, mọi người đều nghi ta và ngươi lén cấu kết với nhau, tình ngay lý gian, đi về nhà ngươi như vậy không sợ làm tăng thêm sự nghi ngờ của người khác à?
Lý Thế Dân mỉm cười nói:
- Đây là diệu sách do Như Hối nghĩ ra đó. Nguyên nhân chính là ta phải chịu mọi hiềm nghi để lung lạc Thiếu Soái, ngược lại tỏ vẻ chúng ta trong trong sạch, đúng không?
Khấu Trọng giật mình nói:
- Hiểu rồi! Chiêu này gọi là lấy phụ được chính.
Lý Thế Dân nói:
- Lúc Các ngươi tới Lăng Yên Các gặp Phó Dịch Lâm, phụ hoàng triệu tập một hội nghị khẩn cấp, bảo chúng ta tới thảo luận chính sự. Tham dự hội nghị ngoài Thái Tử, Tề Vương, còn có Hoài An vương, Bùi Tịch, Phong Đức Di, Tiêu Di và Vũ Văn Thương. Vốn ý là muốn hỏi ta về những tin tức liên quan tới những hiệp nghị đã đạt thành với các ngươi và Tống Khuyết, cuối cùng lại biến thành Thái Tử và Tề Vương chỉ trích và chất vấn ta. May mà phụ hoàng cũng có ý muốn dựa vào các ngươi, do đó Bùi Tịch và Vũ Văn Thương đều không dám nói chen vào.
Khấu Trọng nhíu mày nói:
- Doãn Tổ Văn có ở đó không?
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Hắn không có tư cách tham dự.
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Ngươi có khơi vào vết thương của Kiến Thành không, xem gã giải thích như thế nào về hỏa khí phát nổ ở Đông Cung?
Lý Thế Dân thở dài nói:
- Ta cũng muốn lắm, nhưng lại thấy không thích hợp, phụ hoàng cũng biết ta và Thái tử, Tề Vương vốn như nước với lửa, hạ lệnh nếu bất luận kẻ nào có ý định khiêu khích, gây chuyện thị phi, người sẽ nghiêm trị không tha.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Đây là tin tức tốt, ít nhất đêm nay chúng ta không cần phải vừa đánh vừa chạy khỏi Thái Cực Cung.
Lý Thế Dân phì cười nói:
- Phụ hoàng đích xác cũng có tâm ý muốn cùng các ngươi liên thủ đánh lui địch quân, sau hội nghị còn bảo với ta là trước buổi dạ tiệc, tranh thủ dẫn Thiếu Soái tới ngự thư phòng nói chuyện, sau đó cùng nhau dự tiệc.
Khấu Trọng cả kinh nói:
- Không phải là một cạm bẫy đó chứ?
Lý Thế Dân đáp:
- Muốn đối phó với Thiếu Soái, Tử Lăng và Phong Hàn, không phải chỉ bằng một nhóm cao thủ là có thể làm được, phải điều động binh mã, bố phòng trùng điệp. Cho dù như thế, vẫn không ai có thể nắm chắc mười phần được. Lấy tiền lệ lần trước bao vây tiễu trừ Thạch Chi Hiên, phụ hoàng cũng không dám liều như vậy. Một khi thất thủ để Thiếu Soái phá vòng vây thoát đi, phụ hoàng tương lai sẽ bị thiên hạ thoá mạ khinh bỉ. Nếu làm như vậy, làm sao đoàn kết nhất trí ứng phó với sự xâm lấn của Hiệt Lợi được? Thiếu Soái không cần lo.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Tần Vương nói như vậy cũng hữu lý, nhưng theo những tin tức mà ta có được từ nhiều nguồn, lệnh tôn đích xác có ý định giết ta, chỉ có điều chắc sẽ kiên nhẫn đợi đến khi liên quân lui bước.
Trên mặt Lý Thế Dân hiện ra thần sắc ngưng trọng, nói:
- Phụ hoàng vì quan hệ giữa Thiếu Soái và ta, những ngày gần đây đích xác càng nghiêng về phía Thái tử, do đó chúng ta chẳng những phải ứng phó với Thái tử và Tề Vương, còn có cả phụ hoàng nữa, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Khấu Trọng than thầm trong lòng, phải đối phó với thế lực khổng lồ trong thành Trường An, bao gồm cả những người đến từ Đột Quyết, Cao Ly làm chỗ dựa cho Kiến Thành, tuyệt không phải là việc dễ dàng gì, cho dù thành công, lỡ như Lý Uyên phát động phản kích, cơ hội gã còn sống mà rời khỏi Trường An là rất xa vời.
Gã trầm giọng hỏi:
- Việc liên lạc với những đại tướng và trọng thần tiến triển như thế nào?
Lý Thế Dân cười khổ nói:
- Hoài An vương không dám hành động thiếu suy nghĩ, có thể nói là chẳng có tiến triển gì.
Khấu Trọng nói:
- Không mạo hiểm một chút làm sao thành công được?
Lý Thế Dân nói:
- Ta đồng ý với sự cẩn thận của Hoài An vương. Tình hình thực tế hôm nay, chúng ta cần phải kiến tạo một loại tình thế, làm cho mọi người hiểu được phúc lợi tương lai của toàn bộ Trung thổ cần phải có sự chung lưng đấu cật của chúng ta và Thiếu Soái, còn Thái Tử và đám người Đột Quyết lại là cùng một bè lũ, chỉ chuyên tâm muốn đưa Thiếu Soái và Thế Dân vào chỗ chết. Khi đến tình thế phải chọn một trong hai bên thì việc du thuyết của chúng ta mới có hiệu lực.
Khấu Trọng nói:
- Ngươi đích xác suy nghĩ cẩn thận hơn ta nhiều. Cách nghĩ này rất chính xác. Được rồi! Trước hết để chúng ta đi rêu rao khắp nơi, làm tăng lên sự nghi ngờ của Kiến Thành, Nguyên Cát đối với chúng ta, nếu chúng không nhịn được mà tới xâm phạm ta trước, chúng ta coi như đã thành công!
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng hiện thân trên sân, đi về phía họ.
Khấu Trọng cười nói:
- Sao không thấy bà chị của ta đâu nhỉ?
Từ Tử Lăng vui vẻ chào hỏi Lý Thế Dân, rồi đi cùng Bạt Phong Hàn tới trước mặt hai người, nói:
- Nàng ở lại Ngọc Hạc Am thì thích hợp hơn, Tần Vương tới sớm nhỉ!
Lý Thế Dân nói:
- Thời gian cũng không còn nhiều nữa, chúng ta từ từ vừa đi vừa nói.
o0o
Lý Uyên gặp Khấu Trọng ở ngự thư phòng, phân chia ghế ngồi chủ khách xong, nội thị dâng lên trà thơm.
Khấu Trọng tỏ vẻ lần đầu tới chỗ cao sang, thuận miệng tán thưởng bố trí và những thứ đồ quý giá trưng bày trong phòng, sự thật gã đã tới chỗ này rồi, còn ở trong phòng làm việc của Lý Uyên ngồi lên cả ngai vàng, chơi đùa với long tỉ.
Ánh tà dương buổi chiều chiếu theo cửa sổ vào phòng. Căn phòng chìm trong khung cảnh nắng chiều chợt tắt ngày đêm thay đổi.
Lý Uyên khoát tay cho Vi công công đang khom người đứng một bên:
- Tất cả lui ra cho trẫm.
Vi công công rất ngạc nhiên, đương nhiên không dám trái lệnh, đành phải suất lĩnh đám thái giám lùi khỏi ngự thư phòng.
Khấu Trọng tỏ vẻ rất giang hồ, giơ ngón cái trước mặt Lý Uyên khen rằng:
- Phiệt chủ đúng là bảo đao chưa mòn, dũng khí hơn người, làm cho tiểu tử càng tự tin hơn, có thể liên thủ đuổi kẻ thù xâm lược.
Lý Uyên thong dong cười nói:
- Thiếu Soái làm ta sinh ra cảm giác trở về giang hồ. Không giấu gì Thiếu Soái, cảm giác này đối với ta vừa mới mẻ lại vừa vô cùng kích thích. Không có người ngoài gây rối, chúng ta nói thoải mái hơn, không có gì phải cố kỵ.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Ta sẽ không khách khí nữa, Phiệt chủ có tin Khấu Trọng không?
Lý Uyên nói:
- Quan sát hành vi của người, nghe những lời của người, sẽ hiểu người đó thế nào. Trước giờ ta vẫn lưu ý về con người Thiếu Soái, nếu không tín nhiệm ngươi, sao hôm nay Thiếu Soái có thể ngồi ở chỗ này được? Nhưng người là người, việc là việc, trước tiền đề thiên hạ nhất thống, tình thế bị ảnh hưởng bởi nhiều nhân tố phát triển rất rắc rối phức tạp, liên quan rất nhiều người, thường làm cho người ta thân bất do kỷ. Lý Uyên muốn hỏi trước một vấn đề, với tác phong nhất quán chỉ làm theo ý mình của Tống Khuyết, làm sao để Thiếu Soái tới phía Tây này như vậy?
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Những lời bình phẩm của Phiệt Chủ về sự cao ngạo của Tống Khuyết, thực ra chỉ vì lão nhân gia giữ tín niệm chính thống của nam phương mà thôi. Phiệt chủ đã nói thẳng, ta cũng không lừa Phiệt chủ. Chà! Trước khi ta có quyết định này đã từng đắn đo rất nhiều, cuối cùng quyết định nhận lời đề nghị của Phi Huyên, một nửa vì Tử Lăng, một nửa khác cũng vì mình.
Lý Uyên nói vẻ có hứng thú:
- Xin được nghe rõ hơn.
Khấu Trọng hiểu được này lần nói chuyện này quan hệ đến hiệp định giữa gã và Lý Uyên, cho dù Lý Uyên chỉ muốn giết gã, nếu đối đáp thoả đáng, cũng có thể ổn định Lý Uyên lại, khiến lão đợi đến khi đánh hoặc dọa lùi liên quân tái ngoại mới động thủ, điểm mấu chốt là gã có thể có được lòng tin của Lý Uyên không.
Hơi trầm ngâm một chút, gã nói:
- Một nửa của Tử Lăng, chắc là Phiệt chủ đã hiểu rồi, Tử Lăng luôn luôn trách trời thương dân, không đem chuyện được mất cá nhân để trong lòng. Khi hắn hiểu được Trung thổ đại họa lâm đầu, mà việc liên thủ cùng chống kẻ thù là lựa chọn duy nhất, tất nhiên là sẽ không chối từ. Về phần một nửa của ta, nói ra khẳng định Phiệt Chủ sẽ không tin, chỉ vì làm cho một mỹ nhân vui lòng. Cũng giống như Hầu tiểu tử đã nói, ta cần phải có một hành động vĩ đại làm nàng quên những sai lầm dĩ vãng của ta, để nàng hiểu được Khấu Trọng ta không phải là kẻ bị quyền lực che mắt, mất đi lương tri.
Lý Uyên cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày nói:
- Lại có một nguyên nhân như vậy à, đích xác là ngoài ý liệu của ta, rất hy vọng Thiếu Soái nói rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Khấu Trọng trong lòng than thầm, mình đúng là dùng gậy ông đập lưng ông. Vì gã hiểu được cách làm người của Lý Uyên. Nếu nghe thấy lời này, thì loại người như Kiến Thành hoặc Nguyên Cát, khẳng định sẽ không có tác dụng gì, lại càng không tùy tiện mà tin. Nhưng loại đa tình như Lý Uyên, sẽ thông cảm với gã hơn bất kỳ kẻ nào. Sự thật thì gã cũng không nói dối, chỉ không nói ra việc quan trọng nhất là để Lý Thế Dân lên ngôi mà thôi.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Việc này nói đến thì dài lắm, thật sự một lời khó nói hết. Phiệt Chủ sáng nay quả đã nói trúng chỗ yếu hại của ta. Vì bá nghiệp của nam nhi, ta tuy cùng Tống gia Nhị tiểu thư có hôn ước, nhưng lại không quan tâm đến tâm ý và kỳ vọng của nàng với ta, nên càng gây nên hiểu lầm sâu hơn, yêu hận khó mà giải được. Chỉ có cộng tác với Phiệt chủ để chống lại kẻ thù, làm một hành động vĩ đại trừ khử một mối đại họa cho Trung thổ, mới có thể làm cho nàng hồi tâm chuyển ý, hiểu được Khấu Trọng ta người như thế nào.
Lý Uyên nghe thế cảm thấy hồ đồ, hỏi vẻ khó hiểu:
- Ta vẫn không rõ, việc này sao có thể làm cho nàng hồi tâm chuyển ý chứ.
Khấu Trọng thì thào nhỏ giọng nói:
- Bởi vì nàng vẫn phản đối ta và nhạc phụ tương lai của ta xuất binh của Lĩnh Nam, càng chờ mong Trung thổ có thể hồi phục lại sự hòa bình thống nhất, không còn bất kỳ phân tranh nào.
Lý Uyên ngẩn người nhìn gã, trầm giọng nói:
- Nàng có vì việc Thiếu Soái tới Trường An mà hồi tâm chuyển ý không?
Khấu Trọng vui vẻ đem câu chuyện “Biết khi nào về”(1) ra kể, thêm mắm thêm muối. Vì đây là nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng Khấu Trọng, nên nói đến thì cứ thế mà tuôn ra, Lý Uyên nghe không ngừng gật đầu, dần dần lộ ra thần sắc tin tưởng không nghi ngờ gì nữa.
Cuối cùng Khấu Trọng nói rất thật:
- Từ khi quyết định nam nhi phải sáng tạo một sự nghiệp bất hủ cho đến nay, chưa bao giờ ta thấy khoái lạc hơn bây giờ. Đây là bí mật của ta, hy vọng Phiệt Chủ giữ hộ.
Lý Uyên chậm rãi nói:
- Nhưng sao Tống Khuyết đồng ý với ngươi được chứ? Nếu ta là y, sẽ thừa dịp kẻ thù bên ngoài xâm lấn Quan Trung, tiến công Lạc Dương dồn dập, xét về mặt chiến lược, đây là cách làm sáng suốt nhất.
Khấu Trọng thong dong nói:
- Nếu phương bắc nguyên khí đại thương, thành trì biên cương bị tàn phá, cho dù Lạc Dương rơi vào tay Thiếu Soái quân của ta, sau này làm sao thu thập được tàn cuộc? Tương lai cũng có thể thấy được chúng ta sẽ sống trong cảnh người Đột Quyết không ngừng tàn phá vô cùng đáng sợ. Hiệt Lợi bây giờ có chuẩn bị kỹ lưỡng mà đến, họ sở trường là tiêu hao chiến theo kiểu lấy chiến dưỡng chiến, hắn sẽ ngày càng mạnh, ta lại càng yếu đi. Phía của Phiệt Chủ sẽ chịu đủ mọi tàn phá, còn liên quân Thiếu Soái và Tống gia nam chinh bắc chiến, trường kỳ chiến đấu xa quê hương cũng rất bất lợi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hơn nữa lại bị đám Lương Sư Đô cõng rắn cắn gà nhà, một khi đám người Tiêu Tiễn, Lâm Sĩ Hoành tro tàn lại cháy, thiên hạ sẽ bị hãm vào tình huống ngũ Hồ loạn Hoa năm xưa. Dưới quan điểm coi trọng lợi ích của thiên hạ vạn dân, việc hợp tác giữa ngài và ta là rất có lợi, nếu cứ đánh nhau sẽ chẳng có lợi ích gì, ta và Tống Phiệt chủ cũng không có lựa chọn nào khác.
Lý Uyên động dung nói:
- Thiếu Soái phân tích lợi hại như thế cho Tống Khuyết à?
Khấu Trọng trầm giọng nói:
- Tống Khuyết nắm chắc tình thế hơn bất kỳ ai, nếu không phải như vậy, cho dù miệng lưỡi ta có lanh lợi cỡ nào, cũng chẳng thể làm lay động ông ấy.
Lý Uyên nhíu mày nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
- Đối với việc Kim Lang quân của Hiệt Lợi cầm đầu liên quân tái ngoại, Thiếu Soái có phương pháp ứng phó gì không?
Khấu Trọng trong lòng cười khổ, thầm nghĩ một ngày lão nhân gia nhà ngươi còn ngồi ở trên cái ngai vàng này, Thiếu Soái và Đường quân tuyệt không thể hợp tác. Nguyên nhân chính là cố kỵ lẫn nhau, biện pháp duy nhất là Lý Thế Dân thay cho Lý Uyên, hai phương liên thủ, giao cho mình toàn quyền chỉ huy, lúc này mới nắm chắc được.
Ý nghĩ này đương nhiên không nói ra ngoài được, gã nói vòng vo:
- Phương diện này thì phải xem ý của Phiệt chủ rồi. Lý tưởng nhất là ngài và ta tạo thành liên quân, nếu Hiệt Lợi thật sự tiến nhanh đánh nhanh như dự liệu, xâm phạm thành Trường An, chúng ta có thể dùng sự hiểm yếu của Đại Hà, dựa vào ưu thế hạm đội thuỷ quân, ngăn trở hắn ở phía bắc Hoàng Hà.
Lý Uyên trầm giọng nói:
- Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Nếu chúng ta kết thành liên minh, ta lúc đó không cần phải lo lắng gì ở sau lưng như gã, nói không chừng Hiệt Lợi lúc đó sẽ biết khó mà lui.
Khấu Trọng trong lòng thầm than, Lý Uyên bị ảnh hưởng của Ma Môn và Kiến Thành, Nguyên Cát, nói đi nói lại vẫn cố kỵ gã rất sâu, không thể có cách nào có thể phối hợp để ứng phó hữu hiệu với kẻ thù bên ngoài. Việc này cũng là lý do vì sao phải giúp cho Lý Thế Dân ngồi lên đế tọa.
Khấu Trọng nói:
- Việc này đương nhiên là lý tưởng nhất, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Để ứng phó với sự xâm lăng ồ ạt của Hiệt Lợi, ta sẽ tập kết đại quân ở Lương Đô, chỉ cần Phiệt Chủ gật đầu, có thể tới giúp được ngay theo phương thức được Phiệt Chủ đồng ý. Phiệt chủ chớ có vì việc ta điều động quân lực mà sinh ra hiểu lầm.
Lý Uyên hít mạnh một hơi nói:
- Lý Uyên hiểu rất rõ Thiếu Soái là người như thế nào. Chúng ta cần phải chống lại xâm lược từ bên ngoài trước, sau đó sẽ giải quyết vấn đề giữa ngươi và ta.
Khấu Trọng biết mục đích đã đạt, ít nhất cũng làm cho Lý Uyên tạm hoãn ý định muốn giết gã, nhỏ giọng nói:
- Không nói dối Phiệt chủ, ta dưới ảnh hưởng của Tử Lăng, thực sự đã cảm thấy rất chán nản với chiến tranh, mà bản thân lại càng không muốn vì lợi ích cá nhân khiến cho sự hòa bình thống nhất của trung thổ trở nên vô vọng. Vấn đề duy nhất là làm sao ứng phó được với kỳ vọng của nhạc phụ tương lai thôi. Nhưng đây không phải là nút chết không thể giải quyết, tất cả đều có thể thương lượng.
Lý Uyên động dung nói:
- Thiếu Soái nói những lời này là sự thật đó chứ?
Khấu Trọng nói:
- Nếu có chút hư ngôn nào, xin cho trời tru đất diệt ta đi.
---
Chú thích:
(1) Bài thơ Viết quy Viết quy của Tống Ngọc Trí
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...