Đại Đường Song Long Truyện

Dưới ánh mặt trời chiều, quần thể kiến trúc Lăng Yên các lặng thinh không một tiếng người. Tĩnh mịch tới bất thường. Mái dát vàng mỏng cùng cửa chính trạm trổ hoa văn bằng vàng của căn lầu chính lấp lánh dưới ánh nắng, khiến ngọn lầu cao chọc trời được trang trí hoa lệ này tăng thêm mấy phần khí phái phú quý đường bệ.

Tiếng cá quẫy dưới nước, tiếng chim hót trong bụi cây, chẳng những không tổn hại tới bầu không khí cách biệt khỏi thế gian, mà còn làm tăng thêm cảm giác tĩnh lặng thần thánh.

Gió khẽ thổi qua, cây lá trong vườn rung lên xào xạc, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ rộng lớn, trong xuân ý lại pha lẫn tư vị uể oải biếng nhác.

Tiếng chân bước trên chiếc cầu bằng gỗ cây hạnh xem ra chính là sự nhiễu loạn không cần thiết đối với Lăng Yên các cách biệt bên ngoài này.

Trong lòng Khấu Trọng lại đang mang tâm sự khác, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Thượng Tú Phương hiện lên, còn khúc hát thiên hạ vô song của nàng cứ phảng phất đâu đây.

Từ Tử Lăng thì đang nghĩ tới Phó Dịch Lâm từ phương xa tới. Bởi mối quan hệ với Phó Quân Sước, bất kể Phó Dịch Lâm đối xử với bọn gã thế nào cũng đành tuân theo mà thôi. Trong tình huống bất lợi như vậy, sư công Phó Dịch Lâm đã trở thành người khiến bọn gã phải đau đầu nhất.

Bước qua bậc đá lên trước cánh cửa rộng mở, Vi công công cung kính nói:

-Mời Thiếu Soái đợi ở đây một lát, tiểu nhân đi thông báo.

Vi công công bước vào cửa rồi, ba gã mới nhìn vào sảnh chính. Bị ánh sáng phản xạ từ một tấm bình phong làm bằng đá Vân Mẫu ngăn cản tầm nhìn, song vẫn có thể trông thấy được chiếc thảm Ba Tư mềm mại trải trên sàn lát gỗ đỏ tía, không chỉ làm tăng thêm vẻ đặc trưng của dị quốc, mà càng khiến bầu không khí của nơi Phó Dịch Lâm cư ngụ thêm thần bí.

Khấu Trọng cười khổ:

-Cái này gọi là con dâu xấu trước sau gì cũng phải ra mắt bố chồng, cũng như Liệt tiểu tử đã nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Tới lúc sư công muốn chấp hành gia pháp đòi lại võ công của bọn ta, phải làm sao đây?

Bạt Phong Hàn vẫn ngạo nghễ mỉm cười đáp:

-Đây mới chính là nguyên nhân Bạt mỗ khăng khăng đòi đi cùng. Văn do các ngươi phụ trách, võ tất cả do Bạt mỗ tiếp nhận. Thế chẳng phải mọi vấn đề đều có thể giải quyết sao? Bạt mỗ đang muốn tìm hiểu xem... Ồ!

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giật mình kinh ngạc. Một mỹ nhân xuất hiện, bước theo sau Vi công công. Không chỉ Bạt Phong Hàn chấn động, nghẹn lời, cả Khấu Từ đều ngây ra nhìn, trong lòng dấy lên cảm xúc như thể ruột gan đứt đoạn, khó nói thành lời.

Người trước mặt là Phó Quân Du đã lâu không gặp. Thần thái khí chất của nàng y như Phó Quân Sước. Trước đây, dẫu nhan sắc diễm lệ bị che phủ phần nào bởi bộ trang phục võ sĩ, nhưng nàng vẫn khiến Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liên tưởng tới dáng vẻ của người mẹ nuôi. Giờ đây, trong trang phục trắng như tuyết, trang điểm lại càng giống Phó Quân Sước khi xưa, tựa như Phó Quân Sước sống lại, sao không khơi dậy nỗi niềm vĩnh viễn giấu tận đáy lòng hai gã.

Nàng đã gầy hơn hồi trở về Cao Lệ. Đôi mắt huyền thấp thoáng nét buồn bình tĩnh dò xét ba gã. Bước tới ba bước trước mặt ba gã, nàng dừng lại, khẽ nói:

-Xin công công đợi một lát, Quân Du có vài lời muốn nói cùng bọn họ.

Vi công công vốn đã quen xu nịnh Lý Uyên, vội đáp:

-Vậy tiểu nhân đợi ở bên ngoài cửa viện!

Nói rồi lão bước qua cầu rời khỏi.

Đợi bóng Vi công công khuất trong đám cây sau hành lang, Phó Quân Du nhìn sang Bạt Phong Hàn, chậm rãi hỏi:

-Tại sao người đưa ta về nước không phải Bạt Phong Hàn mà là Tống Sư Đạo?

Bạt Phong Hàn ngạc nhiên rùng mình, nhất thời không đáp được nửa lời.

Phó Quân Du nở nụ cười đầy sầu muộn, nói:


-Chuyện đã qua không cần phải bận tâm toan tính, cũng chẳng thể toan tính. Sư phụ đang nghỉ trưa, ta có thế sắp xếp cho các người gặp lão nhân gia vào giờ Tý đêm nay.

Khấu Trọng ngây ra hỏi:

-Ngủ trưa?

Phó Quân Du hờ hững đáp:

-Đây là thói quen của sư phụ hàng chục năm nay. Người cho rằng đêm tối là thời điểm đẹp nhất, cho nên khi người khác lên giường đi ngủ chính là lúc người đang thưởng thức thời khắc của sinh mệnh. Chà! Các ngươi tại sao phải tới Trường An, chẳng lẽ còn không biết sư phụ không có cảm tình với các ngươi ư? Tới hôm nay, người vẫn cho rằng đại sư tỷ khuất núi là tại các ngươi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe thấy, người này nhìn người kia, chẳng biết nên nói sao.

Từ Tử Lăng lén nhìn sang Bạt Phong Hàn, tên này mắt vẫn nhìn Phó Quân Du không chớp, ánh mắt phức tạp khó lòng lý giải.

Phó Quân Du không hề để tâm chuyện Bạt Phong Hàn chăm chú nhìn mình, dịu giọng nói:

-Chuyện các ngươi làm ở Long Tuyền đã khiến sự hiểu lầm của tệ quốc càng tăng thêm. Lần này đi theo sư tôn còn có cao thủ xuất sắc nhất tệ quốc sau sư phụ là “Ngũ đao bá” Cái Tô Văn, thêm vào đó, ngoài Hàn Triều An, Kim Chánh Tông ra còn có cả tên Mã Cát có mối hận ghi tâm khắc cốt với các ngươi và thủ hạ của hắn là Thác Bạt Diệt Phu, đệ nhất cao thủ người Đảng Hạng nữa. Cả bọn trọ ở Lương Viên của Vĩnh gia gần Thông Hóa môn. Nghe nói các người đến, ai nấy đều khoa tay múa chân, quyết tâm rửa nhục. Sao các ngươi lỗ mãng như vậy, không hiểu Đại Đường trên dưới chẳng có ai ưa thích các ngươi ư? Các ngươi câu kết với Lý Thế Dân, càng khiến người ta nghĩ tới lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai thấy cũng biết. Kể cả sự thật có khác, người ta vẫn nghĩ theo cách đó.

Khấu Trọng hỏi hàm hồ:

-Thế tiểu sư di thì sao?

Phó Quân Du đã nghe chuyện gã gọi Phó Quân Tường là tiểu sư di, khó chịu trừng mắt nhìn gã:

-Trước mặt sư tôn, tuyệt đối chớ gọi bừa sư công, tránh cho chuyện tới mức không thể dàn xếp được. Quân Tường tới Lương Viên gặp Cái Tô Văn rồi nên các ngươi mới yên ổn như vậy. Sư phó yêu quý nàng ta nhất, mà ấn tượng xấu của nàng ta với các ngươi đã không thể xóa mờ. Khi xưa nếu các ngươi chịu để nàng ta giết Vũ Văn Hóa Cập trả mối huyết hải thâm cừu cho đại sư tỷ, tình huống đã không phát triển tới mức như hôm nay, nhưng tất cả đã trở thành sự thật không thể thay đổi rồi. Các ngươi nếu muốn còn sống mà rời khỏi Trường An, đi càng sớm càng tốt.

Từ Tử Lăng cười khổ đáp:

-Chúng ta quyết đến đây, nên sớm đã dự liệu trước tình huống này rồi, đa tạ Du di đã quan tâm.

Phó Quân Du than:

-Vẫn biết khuyên các ngươi không được mà. Ở tệ quốc cũng chỉ có ta hiểu các ngươi là người như thế nào. Hiện giờ điều sư phụ không muốn thấy nhất là một triều đại hùng mạnh như Tùy xuất hiện, điều đó chỉ mang lại tai họa lớn cho chúng ta, người càng không muốn thấy ba kẻ mạnh nhất Trung Thổ liên kết lại. Ý này cũng tương đồng với sứ đoàn của Tất Huyền, cùng coi các ngươi là địch, mong các ngươi có thể hiểu hàm ý trong lời của ta.

Khấu Trọng hỏi:

-Sư công và lão Tất đã gặp nhau chưa?

Phó Quân Du bực bội:

-Còn gọi bừa cái gì mà sư công này nọ nữa, tức chết thôi! Họ vẫn chưa gặp nhau, chỉ trao đổi lễ vật thôi. Người ta phải nói thế nào nữa đây? Bất kể các ngươi ba đầu sáu tay thế nào, trong tình huống ai nấy liên kết với nhau đối phó các ngươi, còn cơ hội nào nữa. Mau cút về suy nghĩ cho kỹ đi!

Khấu Trọng vội nói:

-Ta muốn gặp Tú Phương tiểu thư.

Phó Quân Du khôi phục lại sự bình tĩnh, đáp:


-Tú Phương tiểu thư nhờ ta nói với các người, sau này sẽ đến thăm Thiếu Soái. Xin mời ba vị trở về! Nếu ta không có thông báo gì khác, đêm nay giờ Tý mời ba vị tới đây yết kiến sư tôn.

Nói xong nàng quay người bước vào sau bình phong, để lại ba gã nhìn chiếc bình phong Vân Mẫu tới ngây cả người.

Lý Thế Dân dự đoán quả không sai, vào thành rồi nguy hiểm khôn lường, vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn gã. Bọn gã từ tối chuyển thành sáng, ở vào thế bị động trong mọi chuyện.

Bước lên trên cầu, Khấu Trọng chợt nói:

-Hầu tiểu tử quả biết cách đối phó nữ nhân, làm một chút việc đã có thể khiến Trí Trí quên đi hết mọi chuyện. Chiêu thức này quả nhiên linh nghiệm như thần.

Từ Tử Lăng than:

-Ngươi đang phiền muộn về Thượng Tú Phương, nên mới cố ý nhớ Tống Ngọc Trí.

Khấu đưa tay đặt lên vai Bạt Phong Hàn, chán nản nói:

-Tiểu tử này thật hiểu ta.

Bạt Phong Hàn không nói gì, đi lên phía trước, để Khấu và Từ đằng sau nhìn nhau. Cả hai đều hiểu Bạt Phong Hàn đã nảy sinh tâm sự sau khi gặp Phó Quân Du.

Đến ngoài cửa, Vi công công đã gọi xe ngựa tới đợi sẵn, đưa bọn gã tới Hưng Khánh cung.

Vi công công bụng dạ thâm trầm, không hề hỏi bọn gã nói chuyện gì với Phó Quân Du.

Xe ngựa đi theo đường ngự đạo với hơn chục kỵ binh cấm vệ tiền hô hậu ủng, đi về hướng Thừa Thiên môn. Bên trong Thái Cực cung, chỉ có Lý Uyên và người của hoàng thất mới được hưởng đặc quyền này. Có thể thấy ít nhất là Lý Uyên đã để tâm, coi bọn gã là tân khách của quốc gia.

Trên xe ngựa không tiện nói chuyện, nên dẫu cả ba đều mang tâm sự riêng cũng chỉ tĩnh lặng, làm bạn với bọn gã chỉ có tiếng vó ngựa lộp cộp cùng với tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường.

Khấu Trọng vén màn nhìn ra cảnh quan bên đường, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Không cần Phó Quân Du cảnh báo, gã cũng đã biết thân trong hiểm địa, từ lời phân tích tỉ mỉ của Lý Thế Dân, cho tới việc Lý Uyên dưới ảnh hưởng của Ma môn, ngả về phe phái Thái tử và phi tần. Nhưng tình thế vẫn chưa hoàn toàn bất lợi với bọn gã, bởi vì giữa Lý Uyên và Kiến Thành, Nguyên Cát còn tồn tại mâu thuẫn, cốt yếu nhất là sự bất đồng ý kiến.

Lý Uyên thân là hoàng đế Đại Đường, ngoại trừ việc chưa hoàn toàn thống nhất thiên hạ, trên thực tế đã là người quyền lực lớn nhất rồi. Trong ba đại đô lão đã có hai, thu hoạch được rất nhiều, sở hữu những thứ mà người khác mong muốn. Đối với lão, nếu có thể liên minh với Khấu Trọng để chống lại liên quân tái ngoại đương nhiên lý tưởng, không chỉ đủ để loại bỏ mối lo ngoại xâm, còn có thể đợi khi Khấu Trọng về Lương Đô rồi thì thu thập Lý Thế Dân. Nói cho cùng thì Lý Uyên vốn không có lòng tự tin một mình ứng phó Hiệt Lợi. Cuộc sống cung đình đã làm mềm đi chí khí của lão.

Lý Kiến Thành lại là loại trẻ ranh, mới có chút uy thế khi đánh bại đại quân của Lưu Hắc Thát, chưa từng nếm mùi lợi hại của thuật xạ kỵ từ ngoại tộc, nên tự nhiên có lòng kinh thị với Hiệt Lợi. Lý tưởng nhất với hắn là một mẻ thu thập cả Khấu Trọng và Lý Thế Dân, thanh trừ chướng ngại trong công cuộc thống nhất thiên hạ và lên ngôi bảo tọa, rồi mới toàn lực ứng phó xâm lược từ tái ngoại, bởi vì Kiến Thành có lòng tự tin rằng mình đủ sức ứng phó.

Lý Uyên và Kiến Thành đều có ý muốn giết Khấu Trọng, điểm này không phải nghi ngờ. Nhưng cách nghĩ của cả hai có điểm bất đồng, thủ đoạn cũng khác nhau. Chỉ cần hắn và Lý Uyên cảm thấy cần sự hợp tác của gã, Lý Uyên hẳn không ngốc tới mức trừ gã trước khi đối mặt với đại quân của Hiệt lợi; mặt khác, gã phải hết sức khiêu khích Kiến Thành, bức bách hắn động thủ.

Đây quả là trò chơi nguy hiểm. Gã buộc phải vứt bỏ tất cả để toàn lực tập trung, thậm chí là quên luôn Thượng Tú Phương, không để mối tình nam nữ làm ảnh hưởng tới đại cục, mới có thể trở thành kẻ chiến thắng sau cùng.

Xe ngựa đi vào trong quảng trường.

Tiếng vó ngựa vang lên, một kỵ sĩ từ hướng Đông cung phóng tới. Ba người Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn theo hướng, kẻ tới không ngờ là Ảnh tử kiếm khách Dương Hư Ngạn.

Khấu Trọng vén rèm cười nói:


-Dương huynh lâu nay ổn chứ!

Dương Hư Ngạn cũng cười đáp:

-Hư Ngạn có việc trong mình không tiện tham dự lễ nghênh đón Thiếu Soái, nên đặc biệt tới vấn an thỉnh tội.

Rồi giục ngựa đi song song với xe, cùng đi vào hoàng thành, lại còn chào hỏi Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn. Người ngoài chắc cho rằng cả bọn là cố nhân gặp lại.

Khấu Trọng quan sát cẩn thận thần thái khí tức từ hắn, hiểu rằng hắn đã có đột phá từ Bất tử ấn pháp và Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kinh, nói không chừng còn có thể bổ sung cho những lỗ hổng trước đây. Gã vui vẻ nói:

-Dương huynh quả là xuất quỷ nhập thần, không hổ danh Ảnh Tử thích khách. Như hôm nay, tiểu đệ không ngờ rằng có ngày huynh có thể hiện ra dưới ánh mặt trời trên quảng trường rộng lớn này. Ha ha

Nghe lời trào phúng sâu cay của Khấu Trọng đối với Dương Hư Ngạn, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn trong lòng thấy thích thú, đợi xem phản ứng của Dương Hư Ngạn ra sao.

Hai mắt Dương Hư Ngạn lóe lên ánh sắc bén, quay đầu nhìn Khấu Trọng, nở nụ cười cao thâm khôn lường, dửng dưng nói:

-Cách nói chuyện của Thiếu Soái thật phong phú. Tình thế hiện nay có chút khác biệt, không thì Thiếu Soái cũng không có tâm tư đàm đạo cùng Hư Ngạn. Hư Ngạn lần này chỉ muốn tới chào hỏi ba vị, còn cầu chúc ba vị trường thọ trăm năm, vạn thọ vô cương.

Khấu Trọng cười ha hả:

-Dương huynh trả đòn hay! Trong lời nói có gai, lợi hại y như Ảnh Tử kiếm của huynh. Nói thẳng, mục đích lớn nhất trước mắt của tiểu đệ là cùng huynh đùa một trận, xem coi huynh tiến bộ đủ không.

Dương Hư Ngạn không để bụng, nhún vai đáp:

-Sẵn sàng thôi, chỉ cần Thiếu Soái có lòng thì trời sẽ chiều ý thôi.

Người ngựa lúc này đã vào hoàng thành, đi theo đường hướng tới cổng Chu Tước. Lính hộ vệ bên đường khi xe ngựa đi qua đều giơ binh khí lên chào.

Bạt Phong Hàn chỉ hừ lạnh, không nói gì.

Khấu Trọng bật cười:

-Hiếm khi tâm ý tương thông với Dương huynh. Chà! Nói thật nhé, chúng ta tuy từng giao thủ nhiều lần, chuyện huynh muốn ta chết, ta không muốn huynh sống chẳng bao giờ kết thúc. Nhưng tiểu đệ chưa bao giờ hiểu được huynh là con người như thế nào, ngoại trừ nữ nhân như Vinh Giảo Giảo ra còn ưa thích gì? Trong lòng có suy nghĩ gì? Vì sao lại trở nên bất chấp thủ đoạn, lãnh khốc vô tình như vậy? Mới nghĩ thôi mà lòng hiếu kỳ đã trỗi dậy rồi, Dương huynh có thể chỉ điểm cho chút ít chăng.

Sắc mặt Dương Hư Ngạn trầm xuống, hạ thấp giọng nói:

-Bởi Thiếu Soái không phải là Hư Ngạn, không có tao ngộ và cảm thụ như Hư Ngạn. Thiếu Soái có cách sống của mình, Hư Ngạn cũng thế. Ví như ta cũng không hiểu Thiếu Soái dựa vào cái gì mà dám tới Trường An, lại có lòng tự tin sống sót trở về?

Khấu Trọng mỉm cười đáp:

-Cái này gọi là mỗi người một kiểu, nói về chuyện sống sót, Dương huynh đã từng nghĩ tới vấn đề của lệnh sư chưa? Khi lão ca ngươi mất đi giá trị lợi dụng, lệnh sư sẽ tha cho ngươi sao?

Dương Hư Ngạn thảnh nhiên đáp:

-Vấn đề này không phiền Thiếu Soái bận tâm cho Hư Ngạn, Hư Ngạn hôm nay tới để chuyển lời thay thái tử, xem Thiếu Soái có thể gặp mặt thái tử điện hạ chăng?

Khấu Trọng cười nói:

-Thì tra Dương Huynh phụng mệnh thái tử tới thăm dò. Có điều thái tử dường như đã sai nhầm người rồi. Thứ cho tiểu đệ nói thẳng, hôm nay người ta tới gặp là hoàng thượng của các người, không có hứng thú với lời mời qua quýt của thái tử, phiền báo lại đúng như vậy cho thái tử.

Dương Hư Ngạn cười dài:

-Thiếu Soái rõ ràng đã tự đánh mất cơ hội rồi. Hi vọng Thiếu Soái khi trở về chịu khó suy nghĩ, nếu thay đổi lập trường, thái tử vẫn hoan ngênh ngươi vậy.

Đoạn giục ngựa quay đầu đi thẳng.


Đội xe rời khỏi cổng Thừa Thiên, rẽ phải đi vào dòng ngựa xe như nước, đông đúc nhộn nhịp, phảng phất như từ thế giới này tiến vào một thế giới khác.

Khấu Trọng than:

-Tiểu tử này có ý đồ gì, làm thuyết khách sao lại nói năng như vậy?

Bạt Phong Hàn trầm giọng nói:

-Hắn đang đe dọa, dò xét xem phản ứng của chúng ta thế nào.

Khấu Trọng vươn vai nói:

-Dương tiểu tử là của Tử Lăng, Liệt Hà thuộc lão Bạt, còn Cái Tô Văn do ta hỏi han. Đây gọi là phân chia công bằng, mọi người không cần tranh dành.

Xe ngựa tới Hưng Khánh cung, đi vào cổng lớn. Giờ ba gã mới hiểu Hưng Khánh cung là nơi như thế nào, càng hiểu hơn tại sao Lý Uyên phải sắp đặt như vậy.

Diện tích mà Hưng Khánh cung chiếm tương đương với Đông thị. Tuy không có quy mô như Thái Cực cung, song tuyệt không kém Đông cung của Kiến Thành hay Dịch Đình cung của Lý Thế Dân, tuy vậy số lượng nhà cửa phòng ốc lại không bằng vì kênh Long Khẩu chảy từ Đông Bắc vào tới góc Tây Nam, tạo thành một hồ lớn chiếm một phần tư của cung, thêm kênh Thanh Minh lại chảy từ phía Tây Nam của hồ ra ngoài cung. Ven hồ cây cối xum xuê, như thể đem từ rừng cây bên ngoài đặt vào vậy, chẳng trách Lý Uyên tán tụng nơi đây có cảnh đẹp chốn sơn lâm.

Mặt Đông của Hưng Khánh cung sát với tường thành, chỉ cách một con đường để quân đội đi qua, nên không có cửa. Tường phía Bắc có ba cửa, Tây Nam mỗi bên hai cửa, cửa chính của Hưng Khánh cung nằm ở chính giữa tường thành Tây. Ở mỗi cửa đều có quân bảo vệ thâm nghiêm.

Ba gã nghĩ, chỉ cần Lý Uyên hạ lệnh một tiếng, phong tỏa hết các cửa, lại phái người vây kín, bọn gã chỉ còn cách dựa vào bản lĩnh chân thực của mình để tìm sinh lộ.

Đông thị nằm ở phía Tây Nam của Hưng Khánh cung, nằm ở hai góc, cách nhau một con đường.

Xe ngựa tiến vào cổng Hưng Khánh, dừng trước điện Hưng Khánh, rồi cấm vệ mở cửa, mời ba gã xuống xe.

Không ngờ người đón tiếp bọn gã lại là Lý Thần Thông và Lý Nam Thiên, hai nhân vật có cân lượng của Đại Đường. Thấy Lý Thần Thông, bọn Khấu Trọng nhất thời nhẹ nhõm một phần, trong lòng thầm nhủ trong rủi có may, xem ra là điều vạn hạnh trong bất hạnh.

Lý Uyên làm cách này thật là tuyệt diệu, khiến cho nhất cử nhất động của bọn gã đều nằm trong sự giám thị, lại không thể kháng nghị, còn phải cảm tạ Lý Uyên „tiếp đãi chu đáo“ nữa.

Ba gã quét mắt một vòng, cây cối đình viện gần xa vươn cao ngạo nghễ, cành lá che đi phần nào cung điện đền đài, hành lang tĩnh lặng. Không thể phủ nhận đây là chốn bình yên giữa chốn phồn hoa nhộn nhịp. Ánh mặt trời từ Tây Nam phản chiếu lên mặt hồ lấp lánh, sóng nước nhấp nhô, càng khiến mọi người tinh thần rung động, rửa sạch bụi trần.

Sau đôi lời khách khí, Khấu Trọng hỏi:

-Hồ này hẳn có cái tên rất đẹp.

Lý Nam Thiên đáp:

-Hồ này tên gọi Long Trì, Hưng Khánh cung được xây bởi vì có nó. Đây là hồ nước tự nhiên, không có nó thì cũng không thể có cây cối nhiều như vậy.

Lý Thần Thông tiếp lời:

-Cung này là nơi nghỉ của ta và hoàng thúc. Hoàng thúc ngụ ở Tân Xạ điện phiá Đông Bắc, chỗ ở của ta là Nam Huân điện nơi trung tâm. Tuy thế nếu so về cảnh sắc, Trầm Hương đình phía Đông và Hoa Ngạc lâu phía Tây Nam là đẹp nhất. Hoa Ngạc lâu còn là nơi hoàng huynh tránh nóng, giờ đây làm hành cung cho Thiếu Soái. Hoàng huynh đã phân phó chúng ta báo với Thiếu Soái, Hoa Ngạc lâu là nhà của Thiếu Soái ở Trường An, ra vào tùy theo ý của Thiếu Soái.

Lý Nam Thiên tiếp lời:

-Tùy tùng của Thiếu Soái cũng được bố trí ở Hoa Ngạc lâu. Hoa Ngạc lâu cao ba tầng, nhìn từ đỉnh lâu xuống có thể thu hết cảnh đẹp ở trong ngoài cung vào tầm mắt.

Khấu Trọng cười ha hả:

-Thì ra trong hoàng cung còn có một nơi tốt như thế này, ta phải tận dụng cơ hội hưởng thụ một phen mới được!

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui