Khấu Trọng và Từ Tử Lăng được Liêu Nam dẫn vào Hoành Quán quảng trường, đi đến chỗ nuôi ngựa thì có một cấm vệ quân ra đón.
Liêu Nam giới thiệu qua hai gã rồi nói:
- Vị này là ngự kỵ trưởng Trình Mạc đại nhân, mọi việc liên quan đến trận đấu mã cầu đều do ngài phụ trách.
Nói xong hắn cáo từ bước đi.
Trình Mạc nhìn hai người từ trên xuống dưới vẻ dò xét, đoạn vừa cười vừa lên tiếng:
- Nghe nói kỹ thuật mã cầu của hai vị danh chấn Thái Hành, hơn nữa từng đánh bại những cao thủ nổi tiếng của Thổ Phồn.
Tiếp đó hắn hạ thấp giọng:
- Bốn cao thủ Thổ Phồn đó chưa từng thất bại một trận nào ở đây, ngờ đâu khi trở về cố quốc lại ôm hận dưới tay Thái Hành song kiệt. Vì vậy khi Hoàng thượng được tin hai vị đến Trường An đã lập tức cho người triệu vào cung để biểu diễn tài nghệ.
Hai gã nghe vậy thầm lo sợ trong lòng. Phải biết Đường cung cao thủ như mây, bản thân Lý Uyên cũng là nhất phiệt chi chủ, lại rất thích môn này, vì vậy kỹ thuật của lão cũng phải rất tốt, hơn nữa Lý Uyên cũng đã từng thắng liên tiếp nhiều trận. Từ đó có thể đoán ra đánh mã cầu không thể chỉ dựa vào võ công mà còn phải chú trọng đến kỹ thuật. Mấy lời của Trình Mạc lập tức làm lung lay lòng tin vốn mười phần chắc chắn của hai gã.
Trình Mạc thân thiện nói:
- Chơi mã cầu trong hoàng cung cũng có quy định riêng, có một người chuyên làm nhiệm vụ hô đếm thẻ, được một bàn thì thêm một thẻ và tăng một lá cờ, bớt một thẻ thì cũng giảm đi một lá cờ, lấy cờ đỏ để ghi điểm. Hãy nhớ nếu Hoàng thượng đánh cầu vào lưới đối phương thì các ngươi phải lập tức dừng lại và tung hô vạn tuế, còn nếu là người khác thì chỉ cần khen hay là được. Đánh cầu vào lưới được ba lượt là một hiệp, ba hiệp là một vòng đấu, sau đó thì phải xem tâm ý của Hoàng thượng, hoặc có thể nghỉ ngơi một chút hoặc vào điện uống rượu.
Đến lúc này hai gã mới hiểu rõ công dụng của những lá cờ đỏ ngoài sân đấu.
Đưa tay chỉ vào gần trăm cây gậy cong dùng để đánh cầu đang được cắm vào giá gỗ ở một bên, Trình Mạc giả thích:
- Đây là những cúc trượng thượng đẳng dành riêng cho các tân khách sử dụng, giờ hai vị có thể tùy ý lựa chọn. Hà hà! Chắc là hai vị chưa hề nghĩ đến việc sẽ vào cung để đánh mã cầu đâu nhỉ? Vì vậy không mang theo những dụng cụ quen dùng chứ gì? Các vị cũng có thể tự mình chọn ngựa, sau khi chọn xong ta sẽ dẫn đến sân để thử.
Khấu Trọng không nhịn được hỏi:
- Hôm nay bọn ta sẽ đảm nhiệm vai trò gì?
Trình Mạc vui vẻ đáp:
- Lần này đội Vương thất của Ba Tư đến đây thi đấu với Hoàng thượng, nhân tuyển sớm đã được chọn sẵn rồi. Các vị chuẩn bị ở bên ngoài sân, sau khi kết thúc vòng đấu thứ nhất sẽ vào sân biểu diễn. Tề Vương phủ cũng sẽ phái ra hai người có cầu kỹ cao siêu để thi tài. Được rồi! Hai vị có thể bắt đầu lựa chọn, ta đi xử lý vài việc rồi sẽ dẫn các vị ra sân để thử.
Trình Mạc vừa đi khỏi, hai gã liền bước tới bên cạnh giá để cúc trượng. Khấu Trọng gượng cười nói:
- Tim ta giờ đang đập thình thịch đây, biết làm sao bây giờ? Tình hình này khán giả không hàng ngàn thì cũng phải hàng trăm người. Để cho cả ngàn cặp mắt thao láo nhìn hai con gà tơ chúng ta ra sân biểu diễn cái con mẹ nó gì đó, thật chẳng khác gì việc bị chặt đầu ở pháp trường.
Lấy ra một cây cúc trượng rồi nhấc nhấc trên tay để xem nặng nhẹ, Từ Tử Lăng nhận xét:
- Rất chắc chắn!
Khấu Trọng nghe vậy cũng cầm lấy một cây, đoạn cuối của cúc trượng có hình bán nguyệt được trang trí nhiều hoa văn tinh xảo. Gã than thở:
- Cái đồ quỷ này còn khó dùng hơn cả Tỉnh Trung Nguyệt!
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
- Tiểu tử ngươi đã mất lòng tin rồi. Đó là chỗ khác nhau giữa nhân vật cấp tông sư và cao thủ thông thường trong võ học. Cao thủ bình thường chỉ giỏi về một loại binh khí, chuyển qua dùng thứ khác thì tựa như bị trói chân trói tay, không phát huy được đúng đẳng cấp của mình, thêm vào đó kỵ thuật có hạn, ra sân thi đấu đương nhiên không thể so sánh với những cao thủ chuyên đánh mã cầu. Còn nhân vật cấp tông sư lại có bản lĩnh điểm đá hóa vàng, cho dù trên tay là Tỉnh Trung Nguyệt hay mã cầu côn đều có thể phát huy đến mức lâm ly tận trí, thêm vào kỵ thuật nhân mã như nhất, dù cho là người phát minh ra trò chơi này cũng chỉ có thể ngửi bụi tung lên từ vó ngựa của chúng ta thôi. Đã hiểu chưa?
Khấu Trọng phấn chấn tinh thần đáp:
- Tiểu tử này dạy phải lắm, bỗng nhiên ta đã trở thành siêu cao thủ mã cầu. Lại đây! Chọn cái vừa tay đã!
o0o
Khấu Trọng ngồi trên lưng ngựa đón lấy quả cầu Trình Mạc vừa đưa cho. Loại cầu này rỗng ruột, cầm trên tay thấy nhẹ tênh, kích thước nhỏ hơn nắm tay một chút, bên ngoài bọc một lớp lụa sơn đỏ. Gã có thể tưởng tượng khung cảnh sôi động khi mọi người đánh cầu trên sân. Bất giác gã thầm kêu khổ, cái thứ cầu này chắc chắn không dễ khống chế, đoạn ném qua cho Từ Tử Lăng xem.
Từ Tử Lăng đón lấy quả cầu rồi thoáng lộ ra sắc mặt kinh hãi, chắc cảm nhận cũng giống như Khấu Trọng.
Giọng Trình Mạc vang lên:
- Nhân lúc quan khách vẫn chưa tới, hai vị có thể tùy ý ra đánh vài lần cho quen sân.
Khấu Trọng nào dám tự bêu riếu bản thân, thầm nghĩ tay mơ gặp kẻ chuyên nghiệp, chỉ với việc nên để quả cầu ở chỗ nào đã có thể để lộ sự kém cỏi, phải xem Lý Uyên đấu một hiệp xong xuôi đã. Gã vội nói:
- Hoàng thượng chưa khai cầu, làm sao đến lượt bọn ta. Đi xem qua sân bãi là đủ rồi.
Hiểu ý Khấu Trọng, Từ Tử Lăng vội trả mã cầu lại cho Trình Mạc, không chờ hắn nói gì đã thúc ngựa phi về phía sân đấu, đám cấm vệ quân được bố trí ngoài sân lập tức lộ vẻ chú ý.
Từ Tử Lăng cố ý thể hiện, trước tiên truyền chân khí vào mình ngựa để tăng tốc độ, sau đó thúc ngựa nhảy vọt qua khoảng cách dài đến hai trượng. Khi chân ngựa vừa chạm đất thì gã cúi hẳn người xuống, dùng “độc môn thủ pháp” vung trượng quét ngang trên mặt đất, nghe tiếng gió kêu vun vút.
Nào đã bao giờ nhìn thấy mã thuật như thế, đám cấm vệ quân đồng thanh reo hò.
Đang từ phía sau đuổi tới, Khấu Trọng càng thêm phần tin tưởng, cũng thúc ngựa nhảy lên thật cao. Rõ ràng hai thớt ngựa sắp đâm vào nhau rồi lại đột nhiên tách ra phi nhanh như gió về hai góc sân, đến khi chúng có vẻ sắp vọt ra khỏi sân thì đột ngột đứng khựng lại rồi tung hai vó trước hý vang. Lại thấy hai con ngựa chỉ với hai chân sau chạm đất nhanh nhẹn xoay mình lại phía tâm của sân đấu, lúc này chân trước mới hạ xuống rồi như hai mũi tên lao vào giữa sân.
Hai gã cũng không hề ngơi tay, thân thể linh hoạt lúc thì cúi mình vươn về phía trước lúc thì ngửa người ra phía sau hoặc nghiêng sang hai bên, cúc trượng múa lên như gió đánh vào quả cầu “tưởng tượng” trên sân. Bọn họ múa cả trăm đường, khiến cho đám cấm vệ quân ngoài sân mê mẩn, reo hò như sấm động, không ngừng kêu tuyệt.
Đây là sách lược chơi mã cầu mà hai gã đã hoạch định, chính là mười phần mã thuật, ba phần công phu. Nhân mã như nhất là kỹ thuật độc môn do Bạt Phong Hàn sáng tạo, riêng một trường phái, không hề có người nào biết. Dù cho biểu hiện của ngựa có xuất thần nhập hóa như thế nào thì người ngoài cũng không thể liên tưởng đến võ công của bọn họ.
Hai gã hết phi sang bên này lại lao sang bên kia, thực chất không phải muốn biểu diễn mã thuật mà là để nắm bắt cách sử dụng cúc trượng.
Lát sau cả hai xuống ngựa ở bên sân, đám cấm vệ quân tranh nhau chạy đến chào đón.
Trình Mạc vừa vỗ tay vừa nói:
- Mời Thái huynh và Khuông huynh qua đây!
Hai gã nghe vậy nhìn sang, liền thấy Trình Mạc và hơn mười ngự vệ xúm xít bên cạnh một thái giám đang nói chuyện ngoài sân. Chỉ nhìn thần thái tôn kính của họ Trình là có thể thấy lão kia rất có địa vị trong cung.
Vị thái giám này có thân hình tầm thước, niên kỷ vào khoảng năm mươi, gương mặt khá bình thường nhưng y phục lại vô cùng xa hoa, đầu đội mũ đen có thêu hoa văn màu vàng, mình mặc một chiếc áo có tay rộng màu đỏ viền hoa văn màu xanh sẫm, đeo một cái dây lưng da khảm ngọc, quần trắng, chân đi đôi giày như ý có màu đen trắng đan xen. Tất cả tạo cho người ta một cảm giác lão rất sạch sẽ, toàn thân dường như không vương một hạt bụi.
Sau khi vội vã tiến tới thi lễ chào hỏi, bọn gã đột nhiên nảy sinh cảnh giác, cảm thấy một cỗ hàn khí xâm nhập cơ thể.
Với bản lĩnh của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng mà cũng phải thầm giật mình kinh sợ. Hai gã hiểu được người này đã đạt đến cảnh giới võ học có thể cách không thăm dò hư thực của người khác, nhiều khả năng võ công còn trên cả Lý Uyên. Cả hai vội vàng thu liễm chân khí trong cơ thể, trong lòng cùng nghĩ đến một người.
Quả nhiên Trình Mạc cung kính nói:
- Vị này là đại Giám cung Vi công công, mọi việc của Hoàng thượng đều do người an bài.
Hai gã tự nhiên không rét mà run, thầm nghĩ chẳng trách Hầu Hy Bạch úy kỵ lão ta như vậy, quả thực bản lĩnh không vừa. Hoàng cung đúng là chốn ngọa hổ tàng long, ngay như vị cao thủ Vi công công đã từng nhiều năm thị hầu hoàng đế này, danh tiếng tuy không được giang hồ biết đến nhưng thật ra bản lĩnh chẳng kém bất kỳ một môn chủ của danh gia nào. Bất giác hai gã đều tự nhủ cần đặc biệt lưu tâm đến lão ta.
Đôi mắt của Vi công công mờ đục, ảm đạm không chút ánh sáng. Cho dù ông ta nhìn thấy điều gì thì ánh mắt cũng không có một chút thay đổi, có lẽ mọi sự vật trên đời không làm ông ta động tâm. Có cảm giác đây không phải là đôi mắt của một người còn sống mà chỉ là hai vật gì đó được bỏ vào hốc mắt. Tuy nhiên từ sự thần bí mạc trắc, lạnh lùng bình tĩnh và không chút biến đổi của đôi mắt ấy, hai gã với nhãn lực cao minh lại nhìn ra đó là kết quả của một phương pháp luyện công đặc biệt, vì vậy có thể hoàn toàn thu liễm nhãn thần, đạt tới cảnh giới chí cao chân nhân bất lộ tướng.
Lướt mắt qua Từ Tử Lăng và Khấu Trọng, như nhìn mà không phải nhìn, tựa cười mà không phải cười, Vi công công nói:
- Mã thuật của hai vị thật phi thường khiến cho người ta được đại khai nhãn giới, lát nữa chỉ cần tận tâm tận lực thể hiện, hoàng thượng tất sẽ có thưởng.
Giọng điệu khi lão nói ra bốn câu đó hoàn toàn tương phản với ánh mắt, biến hóa đa đoan, đang từ chỗ thấp trầm đột nhiên trở nên sắc bén, lúc lại như gằn từng chữ, khi nhanh khi chậm. Cái vẻ âm dương quái khí đó bảo đảm nghe một lần khó quên.
Khấu Trọng cung kính đáp:
- Hai huynh đệ bọn ta sẽ cố gắng hết sức, có gì mong Vi công công chỉ dạy thêm.
Trình Mạc mỉm cười nói:
- Xưa nay Vi công công rất ít khi nói chuyện với người ngoài cung, hai vị như vậy là đã được đối xử rất ưu ái rồi đó.
Nở một nụ cười hiếm hoi, viên thái giám nhạt giọng:
- Ta chỉ là hạ nhân mà thôi, chung quy là vì Hoàng thượng có tâm mến tài. Lát nữa nhìn thấy mã thuật kinh nhân của các ngươi chắc chắn người sẽ vô cùng vui vẻ. Để xem các ngươi có nắm được cơ hội đó không!
Chợt đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, lão ta nhìn về phía Hoàng thành rồi cất giọng bình tĩnh:
- Những tân khách đầu tiên đã đến!
Hai gã quay đầu nhìn lại, hiện ra trong mắt là Lý Mật và Vương Bá Đương đang đi cùng một vị quan nhỏ vào Hoành Quán quảng trường. Cả hai đồng thời nảy sinh những cảm giác phức tạp.
Ánh mắt khác thường của Vi công công cho thấy lão ta hiểu rõ Lý Mật tới chỗ này để làm gì. Đến thời điểm này bọn gã đã có thể khẳng định Lý Uyên quả thực rắp tâm trừ khử Lý Mật. Nếu không có sự chấp nhận của Lý Uyên, Lý Mật làm sao có thể bước chân vào quảng trường nửa bước!
Vi công công ra vẻ quan trọng không còn hứng thú nói chuyện, sai Trình Mạc dẫn hai gã sang một bên chờ đợi.
Ngoài sân tân khách đang lũ lượt đi vào.
Chẳng bao lâu Đông Tây khán đài đã không còn một chỗ trống, không khí ồn ào nhiệt náo như trong ngày hội.
Cho đến lúc này Từ Tử Lăng và Khấu Trọng mới hiểu tại sao mình được Lý Uyên triệu vào cung biểu diễn tài nghệ. Tầng lớp thượng lưu ở Trường An cần những kích thích mới, mà những kẻ xa lạ như hai gã lại vừa may có thể thỏa mãn bọn họ về phương diện đó. Tuy nhiên hai gã có được ra sân biểu diễn hay không trước tiên phải vượt qua con mắt khảo nghiệm của Vi công công. Vị thái giám này đã mấy lần khích lệ bọn gã tận tâm tận lực, bởi vì nếu biểu hiện của hai gã không đủ xuất sắc thì Lý Uyên sẽ bị mất mặt, lão ta tất cũng phải chịu trách nhiệm.
Số khán giả ở hai bên Đông Tây khán đài lên đến gần một nghìn. Trọng thần, quan lại và những thương gia hàng đầu cùng với thê tử và người hầu cũng đến xem. Đặc biệt là hoàng thân quốc thích và các phi tần cũng tham gia nhiệt náo. Hai bên khán đài trở thành một khu vực với đầy những mối quan hệ rắc rối và giao tình phức tạp, nhưng giống nhau ở chỗ tất cả đều là những người thành đạt. Tiếng cười nói huyên náo ầm ĩ có thể so với dạ yến cuối năm, chỉ là một chuyện thì diễn ra ban ngày, việc kia thì tổ chức vào ban đêm.
Đại đa số các phu nhân và thiếu nữ đều mặc loại Hồ phục thịnh hành, phong phú và sống động. Hai gã nhận ra khá nhiều gương mặt trong số những người đang ngồi ở khu vực dành cho thượng khách. Ngoài Lý Mật và Vương Bá Đương, toàn thể Sa gia đều đến dự. Có thể thấy rằng gia đình này đã du nhập được vào các sinh hoạt xã giao của Trường An. Những người khác như Hồ Phật, Hồ Tiểu Tiên, Trì Sanh Xuân, Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập Bản, Thường Hà, Phong Đức Di, Nhĩ Văn Hoán, Kiều Công Sơn, Bốc Kiệt ở Hưng Xương Long, phái chủ Quan Trung kiếm phái Khâu Văn Thịnh, phu phụ Lý Tịnh, Bùi Tịch, Lưu Văn Tĩnh, Tiêu Vũ, Độc Cô Phong, Vũ Văn Sĩ Cập đều đã xuất hiện, nhất thời không thể đếm xuể, có thể tưởng tượng được một khung cảnh vô cùng nhộn nhịp.
Giáp trụ sáng lòa, từng hàng ngự lâm quân cầm giáo được triển khai ở xung quanh. Thảm đỏ được trải dài hàng trăm bộ từ Thừa Thiên môn ra đến tận sân đấu, cấm vệ quân sắp hàng đứng dọc theo hai bên tạo nên một con đường dành cho Lý Uyên xuất cung. Tất cả nhằm thể hiện uy lực của Đại Đường cũng như khí thế của Hoàng đế.
Chỗ của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng được bố trí gần đám ngựa ở góc phía Tây sân đấu, may mà còn có Trình Mạc chiếu cố sai người mang đến hai cái ghế để bọn gã khỏi phải đứng chờ.
Đúng lúc này Thương Tú Tuần cũng vừa tới. Đi cùng nàng còn có đại quản gia Thương Chấn, đại chấp sự Lương Trì, Phúc đại tỷ và người hảo bằng hữu của mục trường là Lạc Phương. Cả đoàn được Vi công công đích thân ra đón. Thương Tú Tuần tuy ăn mặc nam trang nhưng sự hấp dẫn không hề vì vậy mà kém đi, nhan sắc diễm lệ của nàng thu hút sự chú ý của toàn trường.
Khấu Trọng than thở:
- Mỹ nhân trường chủ có đến cũng vô ích, Trầm tiểu thư căn bản không có cơ hội xuất hiện. Rốt cuộc Trương Tiệp Dư đã dùng cớ gì để làm cho nàng ấy không tham dự được cái dịp nhiệt náo này nhỉ? Theo lý thì với tài trí của mình Trầm mỹ nhân phải cảm thấy có chỗ không ổn chứ?
Từ Tử Lăng đáp:
- Vẫn chưa thấy bóng dáng Trương Tiệp Dư đâu, chờ đến lúc thấy rồi hẵng nói đi. Bây giờ ta lại không hề lo lắng, tệ lắm thì bọn ta chết theo Lý Mật để ngăn cản Độc Cô gia làm hại mỹ nhân quân sư là xong.
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, đoạn cất giọng đầy cảm xúc:
- Đây đúng là tư vị của kiếp nô tài, chỉ có thể nép ở một góc chờ đợi cho đến khi bị sai ra làm trò khỉ. Tuy nhiên trong cái rủi lại có cái may, ít nhất bọn ta có thể học lỏm khi xem hiệp thi đấu đầu tiên. Nếu bọn ta ra sân ngay từ đầu tất làm cho khán giả cười đến vỡ bụng, hoặc họ tưởng rằng ta và ngươi diễn hài. Khà khà, lão bằng hữu của ta đã đến rồi!
Tiếng nhạc cất lên, chính là điệu Hồ nhạc dùng để nghênh đón khách từ xa tới. Đồng thời tiếng vỗ tay cũng vang lên rào rào.
Được Thường Hà và Ôn Ngạc Bác dẫn đường, một hàng hơn ba mươi người Ba Tư cưỡi ngựa vào Hoành Quán quảng trường từ phía Hoàng thành, trong đó chỉ có sáu nhân vật mặc trang phục gọn nhẹ để chơi mã cầu, còn lại chắc là những người trong đoàn sứ tiết và thương nhân Ba Tư. Có thể thấy thi đấu mã cầu cũng là một cách để hai nước tương giao.
Vi công công và Trình Mạc nghênh đón rồi dẫn bọn họ đến những chỗ trống đã được dành sẵn ở phía trước của khán đài phía Đông.
Khấu Trọng rỉ rả:
- Lão bằng hữu Vân Soái của chúng ta chắc chắn là cao thủ mã cầu, nói không chừng còn là người phát minh ra môn này. Thời đó lão làm khách ở Thổ Phồn mà.
Từ Tử Lăng bật cười nói:
- Lại hồ ngôn loạn ngữ rồi!
Khấu Trọng cười khổ:
- Vậy ta phải nói gì đây? Nhìn đám mã cầu cao thủ Ba Tư kia đi, người nào người nấy tinh thần mạnh mẽ, cúc trượng đeo trên ngựa giống như thần binh lợi khí, ta thực sự sợ mình bị bêu xấu đó!
Từ Tử Lăng nói:
- Về mặt kỹ thuật đánh cầu thì bọn ta chỉ là tay mơ. Nếu ngươi còn e sợ như vậy, chi bằng sớm đến nói khó với Vi công công rằng bọn ta đều bị đau bụng là xong, khỏi phải ra sân làm gì cho mất mặt.
Khấu Trọng cười ha hả:
- Sao ta lại sợ chứ? Con mẹ nó! Lát nữa ta và ngươi dùng Trường Sinh khí điều khiển mã cầu từ xa, dù cho nó nhẹ như thế nào, khống chế khó ra làm sao, tóm lại sẽ phải trở nên ngoan ngoãn theo ý bọn ta. Trường Sinh khí của chúng ta cũng là độc nhất trên thiên hạ, bảo đảm chẳng người nào nhìn ra, có khi lại còn tưởng là kỹ thuật của chúng ta cao siêu đến nỗi có thể làm cho quả cầu chạy vòng vèo! Khà khà!
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Đề nghị này còn có tính xây dựng một chút!
Khấu Trọng cao hứng nói:
- Không biết ta đã nghe được ở đâu câu chuyện giang hồ đồn thổi rằng nếu như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liên thủ thì thiên hạ sẽ không ai địch nổi. Hai thắng một tuy không vẻ vang lắm, nhưng trong trận đấu này lại có thể coi là tinh thần đoàn kết. Ài! Biến Thái Hành song kiệt trở thành bộ đôi cao thủ mã cầu đệ nhất thiên hạ thì không biết lành dữ sao đây!
Từ Tử Lăng nói:
- Tình thế hỗn loạn này tất phải có người thu thập, may mà Quan Ngoại là thiên hạ của Lý Thế Dân. Hắn mà đề nghị thì đầu lĩnh của phái Thái Hành sao dám không ngoan ngoãn hợp tác chứ!
Khấu Trọng vẫn còn muốn nói tiếp, đột nhiên trống lớn, trống nhỏ, trống đồng tất cả đồng thời được đánh lên, tiếp đó là tỳ bà, địch, tiêu, phèng la cũng đồng loạt lên tiếng, âm thanh vang trời!
Toàn thể đám người ngồi hai bên khán đài đồng thời đứng dậy để nghênh tiếp một đội ngũ từ Thái Cực cung đang đi qua Thừa Thiên môn.
Với ba mươi sáu cấm vệ quân cưỡi ngựa dẫn đường, Lý Uyên mặc trang phục gọn nhẹ cưỡi ngựa đi vào, bên lưng ngựa là một cây ngự cúc trượng vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
Theo sau lão là Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông và Lý Nam Thiên. Bọn họ đều mặc kình phục, chân đi giày cao, trạng thái sẵn sàng ra sân thi đấu. Tiếp đó là ba vị ái phi mà Lý Uyên sủng ái nhất, cả ba cũng mặc y phục dùng để cưỡi ngựa. Duẫn Đức phi lạnh lùng diễm lệ, Trương Tiệp Dư thanh tú xinh đẹp, Đổng Thục Ni kiều mỵ quyến rũ, ba nàng như những bông hoa đua sắc khiến trường đấu càng thêm hương vị mùa xuân.
Khấu Trọng ghé lại bên tai Từ Tử Lăng nói nhỏ:
- Thì ra là đội Lý phiệt đấu với đội Ba Tư, chẳng trách không có phần của bọn ta.
Từ Tử Lăng chợt trầm giọng:
- Mỹ nhân quân sư đến rồi kìa!
Khấu Trọng nhìn ra phía sau ba vị phi tần, quả nhiên thấy Trầm Lạc Nhạn đi cùng với đám Vũ Văn Thương, Độc Cô Phượng, Vu Sở Hồng và một vài phi tần khác. Phía trước nàng một chút lại chính là Lý Tú Ninh.
Từ Tử Lăng nói:
- Chiêu này thật tuyệt, Thương trường chủ căn bản không có cơ hội nói chuyện riêng với nàng ấy.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Lý Uyên ngẩng cao đầu ngang nhiên đi vào.
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...