Đại Đường Song Long Truyện

Khấu Trọng thò đầu ra thám thính rồi lại thụt đầu vào, ánh mắt đầy kinh hãi. Trên khuôn mặt gã lộ vẻ không thể tin nổi vào những gì nhìn thấy. Khấu Trọng hít một hơi khí lạnh nói:

- Các ngươi tự mình xem đi!

Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch vội vàng bước lên bậc thang bằng đá rồi cùng nhìn ra ngoài.

Từ Tử Lăng giật mình nói:

- Con mẹ nó! Thì ra ngay chính giữa Thái Cực điện. Thậm chí ta và Khả Đạt Chí từng dẫm chân lên tấm cửa của địa đạo này.

Hầu Hy Bạch lướt mắt nhìn quanh, chỉ thấy ánh trăng sao lọt qua khe cửa sổ trên nóc đại điện còn cửa chính đại điện đóng chặt. Phía trên long tọa được đặt phía Bắc có bốn cây cung đăng hình bát giác đang tỏa sáng cả một góc đại điện, còn bên kia thì chìm trong cảnh mờ tối. Hắn nhíu mày nói:

- Chỗ này nếu như phải đẩy cửa mới ra được thì dường như không hợp lý lắm!

Khấu Trọng gật đầu nói:

- Đúng thế! Chỉ có một lối ra duy nhất ở cửa chính là điều không thể. Tấm thiết môn nặng nề này cần bốn năm tráng hán mới có thể lay chuyển được, hơn nữa lúc đẩy nó ra thì tiếng động có thể đánh thức mọi người trong cả tòa Thái Cực cung này. Hắc! Ta chỉ nói quá một chút thôi mà. Đằng sau long tọa chắc chắn còn có cửa sau, lần dạ yến nọ Lý Uyên chính là cùng với các phi tần theo lối đó để đi vào đại điện. Tuy nhiên, Thái Cực cung là trọng địa của Hoàng cung, bên ngoài tất có lính canh phòng và người ngầm giám thị. Dù bọn ta ra khỏi đây bằng cửa trước hay cửa sau thì chắc chắn sẽ đều chạm mặt binh lính bảo vệ. Nếu ta tính toán không sai thì còn có một đoạn địa đạo ngắn có thể thông tới tẩm cung của Lý Uyên.

Hầu Hy Bạch giật mình nói:

- Nếu cứ theo phương pháp lần tìm từng tấc của ngươi, không có thời gian vài ngày thì quên chuyện tìm được đường vào cái địa đạo đó đi!

Khấu Trọng ngồi xuống bên lối ra, lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình, cười lớn nói:

- Thượng sách của đạo dùng binh là sử dụng mưu kế, chỉ cần dùng cái đầu là có thể bớt được rất nhiều công sức. Nếu như thực sự có đoạn địa đạo thông đến tẩm cung, để tiết kiệm nhân lực thì lối vào phải nằm ở góc gần tẩm cung nhất trong điện, Lý Uyên cũng nhờ đó mà đỡ mất công đi xa thêm vài bước. Đệ tử đích truyền của Lỗ đại sư là Khấu tiểu sư ta đây dám khẳng định lối vào nằm ngay chỗ bệ rồng, khả năng lớn nhất là nằm ngay dưới long tọa. Như vậy có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm rất nhiều.

Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch đều gật đầu đồng ý, bởi vì sự suy đoán của Khấu Trọng rất hợp lý.

Khấu Trọng thấy hai người tán đồng, liền đứng bật dậy, lướt mình đến cái đài cao bằng bạch thạch. Không gian rộng lớn trong đại điện mang một vẻ trấn nhiếp khiến người ta phải sinh lòng kính sợ.

Từ, Hầu hai người cũng bước ra. Từ Tử Lăng thấy trên lưng Hầu Hy Bạch có đeo một cái túi, bèn hỏi:

- Bên trong là cái gì vậy?

Hầu Hy Bạch khoanh chân ngồi xuống giữa điện, lấy cái túi xuống để ngay trước mặt, trả lời:

- Khấu Trọng thì lo việc của hắn rồi, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian, phải phân phối thích hợp dụng cụ mưu sinh trước đã.

Từ Tử Lăng hiểu ra, cười mắng:

- Tên tiểu tử này được lắm!

Rồi gã cũng ngồi xuống xem Hầu Hy Bạch mở cái túi ra.

Bên kia Khấu Trọng đang bắt đầu nghiên cứu rất “chuyên nghiệp” bằng cách mò mẫm, dáng vẻ vô cùng tất bật. Chỉ cần nhìn thiết kế tinh xảo khéo léo của đoạn địa đạo khi nãy cũng biết lối vào của đoạn địa đạo đi vào nội cung này không phải có thể dễ dàng phát hiện ra.

Hầu Hy Bạch dương dương đắc ý lấy tất cả mọi vật trong bao bày ra trên sàn điện, cười nói:

- Trong mơ ta cũng không nghĩ tới cảnh tượng ngồi giữa Thái Cực điện để phân phối những công cụ phục vụ cho việc ăn trộm. Phần này là của ngươi, bởi vì ngươi là Tào Tam. Vì vậy so với bọn ta thì ngươi có thêm cái thắt lưng dắt mười tám cây phi đao và cái mặt nạ hung dữ này.

Từ Tử Lăng đối với đồ vật của “Tào Tam” không cảm thấy chút hứng thú chút nào, gã nhặt một sợi dây có gắn móc câu mà Hầu Hy Bạch đẩy qua, ngạc nhiên nói:

- Cái này là do gân trâu bện thành, móc câu thì được làm từ sắt tinh luyện, rõ ràng không phải là những thứ được chuẩn bị trong lúc cập rập. Nếu ngươi có mỗi một sợi thì ta không lấy làm lạ, nhưng có tới tận ba sợi thì đúng là ngoài tưởng tượng của ta đó.

Hầu Hy Bạch cười nói:


- Dù Thành hoàng ở đây cũng không biết làm sao để tìm được đồ tốt vậy đâu. Đây là ta nhờ Lôi gia, truyền nhân chân chính của Lỗ đại sư, chuyên tâm nghiên cứu để chế thành. Sợi dây này dài mười hai trượng, trong tay người bình thường thì không thể dùng được, nhưng chúng ta chỉ cần thêm chút thủ pháp công phu thì cũng giống như có thêm một đôi cánh dài để lượn trong không trung ra vào Hoàng cung, rất thuận tiện cho kẻ trộm; vào lúc khẩn cấp thì có thể dùng để chạy trốn.

Trên mặt đất còn có mấy viên đạn được chia làm ba phần, mỗi viên giống như hạt táo, không biết làm từ cái gì. Từ Tử Lăng chỉ vào đó rồi hỏi:

- Cái này là cái quỷ gì vậy?

Hầu Hy Bạch đáp:

- Đó không phải là Mê hương đạn thông thường của bọn hạ lưu trong giang hồ mà là pháp bảo độc môn phòng thân nổi tiếng của Tào Tam. Ngoài tác dụng mê hồn nó còn có thể sinh ra một đám khói lớn. Cái này ta đoạt được trên mình Tào Tam, vốn định lưu lại làm kỷ niệm, ngờ đâu lại có lúc dùng đến. Bọn ta mỗi người ba viên. Loại đạn này chỉ cần ném ra thì có thể phát huy hiệu quả đến không ngờ, đặc biệt ở những chỗ kín gió như trong phòng chẳng hạn. Hơn nữa còn khiến người ta tin tưởng ngươi đích thực là Tào Tam.

Từ Tử Lăng tỏ vẻ nghi ngờ:

- Một viên đạn nhỏ thế này thì có thể sinh ra được bao nhiêu khói mù kia chứ? Có phải Tào Tam dùng một lần mấy viên không?

Hầu Hy Bạch đáp:

- Ban đầu cả thảy có mười viên. Khi đó ta cũng nghi ngờ giống như ngươi, bèn lấy một viên ra thử. Nói ra sợ ngươi không tin, khói mù dày đặc khiến ta suýt nữa sặc khói mà chết. Ta không phải hay khoác lác như tên Khấu Trọng kia đâu.

Từ Tử Lăng bực mình nói:

- Xem bộ dạng, nghe giọng điệu của ngươi, dường như tối nay không phải là đến xem tình hình rồi mới tính toán sau rồi.

Hầu Hy Bạch lấy từ trong người ra một cuộn gì đó, hắn dẹp mấy thứ trên mặt đất sang một bên rồi trải nó ra, lấy mấy viên mê đạn đặt lên bốn góc, cười nói:

- Đây là bản đồ toàn bộ Đại Đường Hoàng cung, do tiểu đệ dựa vào trí nhớ vẽ lại tỉ mỉ trong mấy ngày nay, một cành cây ngọn cỏ cũng không bỏ sót, còn rõ ràng hơn bản đồ Hoàng cung trong tay Lưu Chánh Hội. Với bản lĩnh chỉ cần nhìn qua là không quên của nhị vị lão ca thì chỉ cần xem vài lượt là ghi sâu trong lòng, khi đào tẩu thì đường sá đã quen thuộc như ở nhà. Những chỗ trống là những nơi mà ta vẫn chưa từng đến.

Từ Tử Lăng nhíu mày:

- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta!

Két két!

Tiếng động từ phía bệ rồng thu hút sự chú ý của hai người. Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch nhìn qua liền thấy ngôi long tọa đã bị dời sang một bên, Khấu Trọng với vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn từ từ đứng dậy, ra hiệu với hai người là đã đại công cáo thành.

Lối vào địa đạo dưới long ỷ cũng có thiết kế giống như ở Duẫn phủ, chỉ là không có then cửa. Tuy nhiên chỉ cần công lực hơi thấp thì không có cách nào mở được. Vì vậy, trừ phi là đã cố ý tìm tòi từ trước như Khấu Trọng, nếu không thì đừng mơ phát giác được sự tồn tại của nó.

Bí đạo hướng thẳng về phía Bắc. Ba người theo đó đi đến hậu cung mới thấy lối ra. Lần này bọn họ vô cùng cẩn thận, sửa soạn đầy đủ, đeo các sợi dây móc câu sẵn bên lưng, Từ Tử Lăng cũng lấy phi đao và mặt nạ của Tào Tam cất vào người. Sau đó Khấu Trọng đặt thủ chưởng lên lưng Từ Tử Lăng truyền chân khí để gã có thể thám thính động tĩnh bên ngoài.

Trong sự chờ đợi của hai người, Từ Tử Lăng trầm ngâm nói:

- Có lẽ bên ngoài là Ngự Hoa viên gì đó, ta nghe được âm thanh rì rào của gió thổi qua các cành cây.

Khấu Trọng cả mừng:

- Theo bản đồ Đường cung của tiểu Hầu thì bên trên chắc là Ngự Hoa viên trong hậu cung, bên phải là tẩm cung của Lý Uyên, còn Ngưng Bích các của Trương nương nương là một tòa đình viện khá biệt lập.

Cung thành Đại Đường tọa lạc ở góc cực Bắc trên trục Nam Bắc của thành Trường An, nằm trên vùng đất cao, quay mặt về hướng Nam biểu tượng cho khí thế quân vương. Cung thành gồm có hai bộ phận lớn là Hoàng thành bên ngoài và Hoàng cung ở bên trong, được phân cách với nhau bởi Hoành Quán quảng trường chạy dọc theo hướng Đông Tây. Trong đó Hoàng cung gồm có ba phần, chính giữa là Thái Cực cung, phía Tây là Dịch Đình cung, cũng là nơi Lý Thế Dân dùng làm Thiên Sách phủ. Phía Đông là Thái tử Đông cung của Lý Kiến Thành.

Chính giữa Thái Cực cung là Thái Cực điện, tiếp đó là các điện Lưỡng Nghi, Thừa Khánh, Lập Chánh và Thần Long. Đi qua bốn điện này về hướng Bắc là Ngự Hoa viên và đình viện các phi tần của Hoàng đế. Cổng sau của Hoàng cung là Huyền Vũ môn, ở đó có đặt Cung Vệ sở, là đại bản doanh của thị vệ nội cung, lúc nào cũng có trọng binh để làm nhiệm vụ phụ trách canh phòng Cung thành. Vì vậy hậu viện của Hoàng cung là nơi nguy hiểm nhất trong Đại Đường cung. Chỉ cần sơ xuất thì rất dễ bị hàng ngàn ngự vệ tinh nhuệ vây bắt.

Từ Tử Lăng nói:

- Ta vẫn có chỗ hàm hồ đối với mục tiêu thực sự của việc thám thính Đường cung tối nay, lúc thì có người nói là chỉ để dò đường, lúc thì dường như muốn động quyền động cước thực sự.


Khấu Trọng cười nói:

- Không phải nói rằng là để Tào Tam đại triển uy phong sao? Lăng thiếu gia không cần nhìn ta như vậy đâu! Ta hiểu rõ việc kinh động đến cái Tru Tà đội con mẹ gì đó của Lý Uyên tuyệt đối là hành động ngu ngốc, hơn nữa còn điên cuồng. Vì vậy chúng ta chỉ cần ‘thuận tay dắt dê’ lượm vài món đồ bảo bối vừa mắt, sau đó lại dùng Yến Tử ấn ký hàng thật giá thật mà tiểu Hầu mang theo để lại vài Yến Tử ấn. Nếu sợ còn không đủ thì Lăng thiếu gia có thể viết lên tường mấy câu kiểu như là “Tào Tam đến chơi một chuyến”.

Hầu Hy Bạch hưng phấn nói:

- Vào kho báu sao về tay không được? Vậy thuận tay lấy luôn Hàn Lâm Thanh Viễn đồ, còn hơn là phải chờ Lý Uyên triệu Tống nhị gia của chúng ta vào cung.

Từ Tử Lăng đưa mắt ra hiệu cho Khấu Trọng, nhắc gã nói vài lời.

Khấu Trọng hiểu ý, vỗ vỗ vai Hầu Hy Bạch nói:

- Có việc dễ làm, cũng có việc khó làm. Đêm nay chúng ta chọn dễ bỏ khó, chỉ thám thính thư trai của Lý Uyên. Dù cho bảo họa thực sự được để ở đó thì Hầu đại gia cũng chỉ nên xem cho thỏa thuê rồi để nguyên trạng, sau đó mọi người cùng về nhà ngủ một giấc.

Hầu Hy Bạch vô cùng ngạc nhiên, nói vẻ thất vọng:

- Có phải còn giấu ta kế hoạch gì không?

Khấu Trọng nói:

- Đừng có nghi ngờ lung tung, mọi việc đều vì muốn tốt cho ngươi thôi. Cứ quyết định như vậy đi, đêm nay chúng ta đến vô thanh đi vô tức, chỉ lưu lại dấu vết của Tào Tam thôi. Xin hãy tắt hỏa tập đi.

Địa đạo lại trở về cảnh tối tăm xòe tay không thấy ngón như cũ.

Khấu Trọng vận kình lực một cách khéo léo để nâng tấm chắn bằng đá lên rồi dịch sang ngang một cách nhẹ nhàng.

Gã hạ giọng thì thầm:

- Tấm đá này nặng thật!

Bầu trời đêm tràn ngập ánh sao đã ở trên đầu bọn họ.

Từ Tử Lăng thò đầu lên nhìn thử, bất giác thầm khen sự sáng tạo của người thiết kế địa đạo, thì ra cửa ra nằm ngay trên một tòa giả sơn ở chính giữa một Ngự trì tại trung tâm Ngự Hoa viên. Ba người đang đứng ở một sườn khá bằng phẳng của tòa giả sơn đó, bốn phía đều có các tảng đá ngăn trở tầm nhìn. Vì vậy có thể nói ra vào địa đạo ở đây không lo bị người ta phát giác.

Ba người ra ngoài, đóng cửa địa đạo rồi cùng lấy khăn bịt mặt lại.

Từ Tử Lăng nói nhỏ:

- Dường như trong Ngự Hoa viên không có ai, điều này có khả năng là vì Lý Uyên muốn ra vào thuận tiện nên cố ý không sắp đặt tuần vệ ở đây.

Khấu Trọng thầm hít một làn không khí tươi mát trong gió đêm, cười nhỏ:

- Nơi vui chơi tốt nhất ở Trường An phải là Đại Đường cung mới đúng, chúng ta chuyến này đang tham quan đây, đi nào!

Dứt lời gã vọt mình băng qua mặt hồ rộng bảy tám trượng, mũi chân điểm lên một cái lan can bằng đá bên hồ rồi tung mình lướt chênh chếch lên một cành cây đại thụ gần đó.

Từ Tử Lăng vào Hầu Hy Bạch cũng lần lượt theo sát như bóng với hình.

Đứng từ trên cao nhìn ra xa, chỉ thấy phía Ngưng Bích các của Trương Tiệp Dư đèn đuốc vẫn sáng choang, nghe văng vẳng vọng lại tiếng đàn sáo. Bất luận là nơi ở của các phi tần hay hậu cung của Lý Uyên đều là các đình viện điện các với các hành lang uốn khúc nối thông nhau. Các tòa nhà với những bức tường cao liên miên không dứt vây quanh Ngự Hoa viên. Lúc này, ngoại trừ Ngưng Bích các, phần lớn các chỗ khác chỉ còn ánh đèn le lói. Nhưng các hành lang thì lại sáng như ban ngày nhờ ánh sáng của các cây cung đăng được đặt cách nhau mười bước một. Đứng từ xa mà nhìn, hành lang Đường cung giống như những đường sáng lấp lánh uyển chuyển đẹp mắt, cảnh tượng hoành tráng.


Ở phía ngoài hậu cung, cách khoảng hơn mười trượng là Tây Nội uyển, hiện vẫn đèn sáng huy hoàng. Nếu muốn rời đi từ phía đó thì chỉ có cách liều mạng xông qua.

Hầu Hy Bạch nhíu mày nói:

- Làm sao có thể bí mật vượt qua được bức tường cao này?

Khấu Trọng có vẻ đã dự tính sẵn, đáp:

- Chỉ cần chúng ta tìm ra được lối đi quen thuộc đến Ngự Hoa viên của Lý Uyên thì có thể ung dung đi lại như lão ta. Tóm lại thì dù sao Lý Uyên cũng không muốn mỗi lần “xuất tuần” lại kinh động đến toàn bộ thị vệ trong hậu cung.

Ba người nương vào sự yểm hộ của bóng tối, các cây đại thụ và đình các, nhanh chóng lướt về phía bức tường cao của hoa viên ở phía Đông hậu cung. Đến lúc cả ba đã ở trên một cái cây lớn, toàn bộ cảnh quan hậu cung đã nằm trong tầm mắt.

Hậu cung của Lý Uyên có tất cả chín tòa đình viện, bố cục hình vuông. Ở bốn góc đều có các tòa vọng lâu cao hơn ba mươi trượng, trên đó có thủ vệ canh gác. Theo bức bản đồ đường cung trong tay Hầu Hy Bạch, tẩm cung của Lý Uyên nằm ở chính giữa, thư trai nằm ở phía Tây. Trong cung cây cối xanh tốt, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Ba người lại thấy bốn tổ ngự vệ, mỗi tổ mười hai người đang tuần tra dọc theo các hành lang. Tuy nhiên, điều mà bọn họ quan tâm chính là các trạm canh ngầm được đặt trong bóng tối.

Từ Tử Lăng đảo mắt nhìn quanh rồi nói:

- Dù cho thân pháp của chúng ta nhanh như thế nào, chỉ cần thủ vệ của vọng lâu không ngủ gật, chúng ta đừng mơ đến việc vượt tường vào mà không kinh động người khác. Có phải Lý Uyên có một lối xuất nhập khác?

Khấu Trọng với phong thái của một đại sư Kiến trúc và Thổ mộc học quan sát tỉ mỉ bức tường phân cách hậu cung và hậu viên. Ngoại trừ lối ra vào chính thức có người canh giữ, nhìn bề ngoài bức tường đó có vẻ như không thấy điều gì đặc biệt.

Hầu Hy Bạch chỉ về góc phía Tây hậu cung nói:

- Đi qua cái chỗ cây cối rậm rạp đặc biệt kia là Ngự thư phòng của Lý Uyên. Nếu Lý Uyên muốn xuất cung, có thể giả vờ như đến Ngự thư phòng làm việc, sau đó dùng lối đi bí mật để vào Ngự Hoa viên. Suy đoán này của ta có hợp tình hợp lý không?

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Hảo tiểu tử! Đúng là nhờ có ngươi.

Đột nhiên gã biến sắc, dỏng tai lên nghe ngóng rồi nói:

- Tiếng động gì vậy?

Từ Từ Lăng cũng đang tập trung thính giác để nghe ngóng động tĩnh ở phía đó, nhíu mày đáp:

- Chắc là tiếng chó đi lại.

Khấu Trọng than thở:

- Vậy chúng ta càng thêm chắc chắn bí môn được đặt ở đó. Lý Uyên không muốn thủ hạ biết được hành tung của lão, vì vậy chỉ có ác khuyển canh gác Thư trai. Ôi mẹ ơi, dù cho có thể đến đó thì làm sao mà tránh khỏi ánh mắt và cái mũi tinh nhạy của các vị cẩu đại ca.

Từ Tử Lăng cười nói:

- Dường như ngươi quên mất chúng ta không sợ việc quá phô trương ầm ĩ. Đơn giản là để lão ca ngươi xuất thủ, dùng thủ pháp lôi đình vạn quân, gặp chó đánh chó, chế trụ toàn bộ huyệt đạo của bọn ác khuyển.

Khấu Trọng bật cười nói:

- Huynh đệ lại trêu ta rồi!

Gã quay sang nói với Hầu Hy Bạch:

- Thạch sư phụ có dạy ngươi làm sao để điểm huyệt đạo của chó không? Nhưng không được làm chúng bị thương.

Hầu Hy Bạch cười khổ đáp:

- Trên giang hồ e rằng không có người nào biết được loại công phu kỳ môn để khắc chế chó như thế. Không biết mê hồn đạn của Tào Tam có thể đạt được mục đích đó cho chúng ta hay không?

Sau một hồi lần tìm tỉ mỉ, quả nhiên trời chiều lòng người, bọn họ phát hiện một hoạt môn nằm ở bức tường ngăn cách Ngự Hoa viên và Ngự thư phòng.

Ba người không dám phát ra tiếng động nào, sợ kinh động lũ ác khuyển gần đó. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lại cùng nhau hợp tác một lần nữa, dùng Trường Sinh khí để dò xét tìm hiểu bức hoạt môn.

Bức tường này dày tới nửa tấc, nếu đúng là được làm thành bởi đá tảng, e rằng đến hai đại hán mạnh khỏe có đẩy cũng khó mà nhúc nhích.


Khấu Trọng chỉ chỉ vào dưới chân tường, ý nói hoạt môn chỉ có thể được mở ra từ phía dưới, đồng thời gã thò tay vào trong người, lấy ra một viên mê hương đạn.

Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch nhận được cái gật đầu hội ý của Khấu Trọng, cùng ngồi xuống đẩy vào phía dưới của bức hoạt môn.

Quả nhiên, bức hoạt môn lùi vào bên trong, lộ ra một khe hẹp rộng khoảng một tấc. Ba người đồng thời vận công thu liễm lỗ chân lông để phòng ngừa hơi người bị phát tán, nếu không bọn chó sủa ầm lên thì bọn họ coi như công không một chuyến.

Bầy chó bên trong phát hiện sự lạ, cùng nhau chạy đến chỗ hoạt môn. Nói không chừng bọn chúng đang nghĩ đại giá của chủ nhân đã về. Nhưng dù cho không phải như vậy thì bọn chúng cũng không thể biết được.

Khấu Trọng nhẹ nhàng bóp nứt viên đạn, khói mê hương từ từ tỏa ra. Gã dùng chân khí khống chế, đẩy toàn bộ mê hương theo khe hẹp qua bên kia bức tường.

Ngay lập tức, cả ba nghe tiếng chó hắt hơi rồi lần lượt ngã xuống ở phía bên kia. Khấu Trọng cả mừng, nhét viên Mê hương đạn đó xuống sâu trong đất, cười nói:

- Đại công cáo thành. Không ngờ là dễ đến như vậy, may mà có bóng cây che khuất, nếu không để người trên vọng lâu nhìn thấy đám chó nằm đầy trên đất thì đúng là làm trò cười rồi.

Bọn họ nghe ngóng một lúc, sau khi chắc chắn toàn bộ đám chó đã mê man liền đẩy bức hoạt môn mở hẳn ra, rồi tiến vào trong.

Ngự thư phòng của Lý Uyên là một tòa nhà tách biệt, được vây bọc bởi cây cối xung quanh, có hành lang ngăn cách với các tòa nhà khác. Nó được chia ra ba phòng, trước, giữa và sau. Phòng trước là một cái sảnh dùng để nghị sự, bốn bên sắp mấy cái tủ hồng mộc chứa đầy các quyển văn kiện. Phòng giữa là thư trai, có hai bộ bàn ghế có thể dùng để đọc sách khi nghỉ ngơi. Phòng trong là nơi Lý Uyên xử lý sự vụ trọng yếu, treo nhiều bức thư pháp, trang trí thêm bằng những thứ trân ngoạn cổ xưa và vật dụng tinh xảo của dân gian, bố trí thanh nhã, cả căn phòng mang đậm khí chất thư hương.

Khấu Trọng đi đến long ỷ ngồi xuống, quay mặt về phía hai người cảm thán:

- Có thể ngồi lên đây một lần cũng không uổng chuyến đi này!

Hầu Hy Bạch dường như không nghe mấy lời đó của gã, hai mắt sáng quắc đảo khắp nơi, sau đó bắt đầu lùng sục tìm kiếm bức họa ở bất kỳ cái tủ nào có thể cất giữ nó.

Từ Tử Lăng không nén nổi, cười nụ đi đến một bên chiếc bàn Hoàng đế thường dùng trước mặt Khấu Trọng, nói:

- Nếu thực sự hắn tìm ra được bức Hàn Lâm Thanh Viễn đồ thì ngươi phụ trách bắt giữ hắn còn ta sẽ cướp lại bức họa.

Khấu Trọng gác hai chân lên bàn, thò tay nhấc cái ấn để trên đó rồi nói:

- Vậy còn ăn cắp cái ấn này của Lý Uyên thì sao, bảo đảm lão sẽ nổi trận lôi đình, lật tung cả thành Trường An này để tìm kiếm Tào Tam.

Từ Tử Lăng lắc đầu cười đáp:

- Ngọc tỷ của Hoàng đế sao lại có thể để tùy tiện trên bàn như vậy được. E rằng đó chỉ là một cái ấn chương bình thường thôi.

Khấu Trọng thử xem kỹ nét khắc trên ấn chương, đoạn gã lập tức buông xuôi, lắc đầu đáp:

- Cái này còn khó hiểu hơn giáp cốt văn trên Trường Sinh quyết, Hầu tiểu tử mau lại đây giải nghĩa đi.

Hầu Hy Bạch bực mình lớn tiếng:

- Ta sao được rảnh rỗi như vậy. Còn không mau lại giúp một tay, ta sẽ hận các ngươi cả đời đó.

Khấu Trọng còn đang định cười nhạo hắn, đột nhiên có tiếng động đinh đinh đương đương từ trên mái ngói, tiếp đó là tiếng lạo xạo của một vật không rõ là cái gì bằng kim loại đang lăn trên mái ngói, cuối cùng là tiếng động của vật đó khi rơi xuống đất, gây nên một âm thanh khiến người ta kinh tâm động phách.

Trong không khí trầm lặng trang nghiêm ở hậu cung Đại Đường, âm thanh như thế truyền đi rất xa.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, cùng dựng tóc gáy, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng quát tháo từ bên ngoài phạm vi Ngự thư phòng bắt đầu vang lên.

Ba người thầm kêu không hay, dường như bọn gã đang ở trong cơn ác mộng.

Điều mà bọn gã lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.

Chú thích:

“Tiêu quy, Tào tùy”: Tiêu Hà quy định nên phép tắc nhà Hán trước, Tào Tham kế nhiệm, tuân theo sau (TĐHV., tập hạ, sđd., tr. 277)

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui