Đèn lửa vụt tắt.
Binh khí của Trường An Thất công tử nếu không phải chém đứt ghế thì cũng chém trúng mặt bàn, bóng hình Từ Tử Lăng không biết đã đi hướng nào từ sớm.
Bọn Kỉ Thiến vẫn còn đang hoảng sợ lần mò trong màn tối của Thái quán, Từ Tử Lăng đã nhẹ nhàng theo cửa sau rời đi không một tiếng động.
Đây là biện pháp hay nhất tức thời gã nghĩ được ra. Mà cũng chỉ mình Từ Tử Lăng mới có thể vung tay trong nháy mắt dập tắt tám ngọn cung đăng rực rỡ. Đúng lúc từ sáng chuyển sang tối, gã đã nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây, bảy vị công tử kia đến vạt áo của gã cũng không tài nào chạm trúng.
Đối với chuyện không đẹp mặt này, bọn Thất công tử tự xưng bất phàm kia đương nhiên sẽ không đi tuyên dương trước công chúng, ngược lại còn có thể khoe khoang rằng đã khiến cho tên Ung Tần giả trang Từ Tử Lăng kia sợ hãi đào tẩu. Vì thế nên sẽ không làm kinh động đến mọi người.
Quan hệ với Kỷ Thiến xấu đi là chuyện không có cách nào thay đổi, Từ Tử Lăng tạm thời có lẽ không nên nghĩ đến, nếu tương lai gặp lại sẽ giải thích tỏ tường.
Khi đi qua một ngõ rẽ, Từ Tử Lăng lập tức phi thân lên mái nhà, lắc mình hoá thành một "Đoản Mệnh" Tào Tam hình trạng diện mạo như quỷ, đoạn toàn lực phóng về hướng nơi ở xa hoa của Trì Sanh Xuân.
- - - oOo- - -
Trước khi phó ước, Khấu Trọng định bụng sẽ đem hết những điều Lý Thế Dân nói chuyển thuật lại cho Vương Thế Sung nghe không sót chữ nào. Nhưng đến khi gặp mặt, gã bắt buộc phải thay đổi chủ ý. Không những chỉ tuyển chọn những lời hợp nhĩ của Vương Thế Sung mà nói, gã còn phải cải biến cả khẩu khí của Lý Thế Dân, cắt bỏ những lời vũ nhục.
Trong nội sảnh của Từ Giản Tổng Quản phủ, Vương Thế Sung ra lệnh cho tả hữu ra ngoài, chăm chú lắng nghe báo cáo của Khấu Trọng.
Khấu Trọng tổng kết:
- Lý Thế Dân ước hẹn nói chuyện lần này chủ yếu là làm cho ta biết khó mà lui. Nhưng Thánh thượng an tâm, ta hiện tại hơn lúc nào hết càng có lòng tin có thể thủ vững Từ Giản. Nếu như Lý Thế Dân quả thật đi đường vòng để tấn công Lạc Dương, chúng ta cùng nhau công hạ doanh trại Lý Đường thành bình địa, rồi hợp lực phản kích đội quân đang công hãm Lạc Dương của hắn. Lạc Dương là một tòa đại thành kiên cố, một năm nửa năm vị tất đã có thể công phá được.
Gã nửa câu cũng không đề cập đến chuyện Lý Thế Dân đề nghị thách đố mà Khấu Trọng gã không thể tiếp thụ, cũng không nói ra chuyện của Trương Trấn Châu. Đó rất có khả năng là kế ly gián, đương nhiên cũng có khả năng là chuyện có thật. Về chiến lược của Lý Thế Dân thì gã thẳng thắn nói hết.
Vương Thế Sung mặt mày ảm đạm, hạ giọng nói:
- Nếu chúng ta trường kỳ công hãm thành trại Đường quân mà không hạ được, ba vạn tinh binh chẳng phải sẽ bị chỉ vạn người của hắn khiên chế tại đây sao. Lý Thế Dân nếu công hãm được Hồi Lạc, nối liền Bắc Mang Sơn, có thể dễ dàng cắt đứt con đường vận lương giữa Lạc Dương và Từ Giản. Trong tay hắn lại khống chế Hoàng Hà, nhận được chi viện theo thuỷ lộ của Quan Trung, về mặt bổ cấp lương thực hoàn toàn không có vấn đề. So đo ngắn dài, đối với chúng ta thật đại bất lợi.
Khấu Trọng một phen thất kinh, vội nói:
- Thánh thượng trăm ngàn lần không thể bỏ Từ Giản. Nếu mất thành này, Thọ An cùng Y Khuyết cũng không tài nào giữ được, sĩ khí của quân ta sẽ bị đả kích trầm trọng. Mặt biển phía Bắc đã nằm trong tay của Lý Thế Dân, nếu để quân Đường chiếm thêm các thành trấn phía Nam, cắt đứt liên hệ cùng Tương Dương, các thành trấn ở mặt đông Đại Trịnh như Yển Sư, Hổ Lao sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Vương Thế Sung lạnh lùng nói:
- Ta không đồng tình với sự bi quan của Thiếu soái. Hổ Lao cùng Lạc Khẩu, Huỳnh Dương, Quản Châu, Trịnh Dương, Biện Châu cùng Yển Sư là các thành trấn có thể hỗ tương ứng tiếp. Những thành này đều do đại tướng trung thành của Vương Thế Sung ta thủ vững. Lý Thế Dân muốn tấn công mặt Đông của ta cũng đâu phải dễ dàng. Còn như Lý Thế Tích muốn đánh Hổ Lao, chỉ là chuốc lấy diệt vong. Chỉ cần binh lực của ta tập trung ở Lạc Dương, mặt Đông nếu xảy ra chuyện, ta sẽ điều quân từ Lạc Dương ra tăng viện. Lý Thế Dân có thể phong quang được lâu không? Khi mùa Đông trời rơi tuyết lớn, hắn chỉ có thể trở về Quan Trung. Lúc ấy thiên hạ chẳng phải là của Vương Thế Sung ta sao?
Khấu Trọng điềm đạm nói:
- Thánh thượng đã thấy là thành bại của chúng ta có liên quan chặt chẽ với Hổ Lao. Chiêu này phải chăng là được ăn cả ngã về không, chỉ có thể cầu thần bái phật hy vọng Hổ Lao không bị công hãm thất thủ sao?
Vương Thế Sung lắc đầu nói:
- Trẫm đã quyết ý, rạng sáng ngày mai, chúng ta phân ra rút quân về Lạc Dương. Hồi Lạc đích thị là một trong hai kho lương lớn của Đại Trịnh ta, so với Từ Giản, việc còn mất của nó ảnh hưởng đến thành bại của Lạc Dương lớn hơn nhiều.
Khấu Trọng nghe lửa giận nổi lên, bất chợt đứng dậy, trầm giọng nói:
- Sẽ có một ngày, Thánh thượng phải hối hận với quyết định này. Binh bại như núi đổ, lui binh tuy không phải là chiến bại, thế nhưng Từ Giản thất thủ sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của tất cả tướng sĩ đối với Thánh thượng, cũng ảnh hưởng đến lòng trung thành của họ đối với ngài. Thánh thượng hãy cấp cho ta một vạn nhân mã, để Khấu Trọng ta vì người tử thủ Từ Giản.
Vương Thế Sung lạnh lùng nhìn gã, xong chầm chậm lắc đầu nói:
- Trẫm phải bảo tồn binh lực, để có thể trấn thủ Lạc Dương.
Khấu Trọng thở dài, mặt lộ vẻ không còn cách nào, không nói quay đầu bỏ đi.
Vương Thế Sung nổi giận hét to:
- Ngươi đi đâu vậy?
Khấu Trọng không quay đầu, trầm giọng nói:
- Đương nhiên là trở về Bành Lương, coi xem có được cơ hội đoạt lấy Giang Đô từ trên tay của Lý Tử Thông không? Giang Đô là một Lạc Dương khác, nếu vào tay ta, đại dương không bờ không bến là để cho Khấu Trọng tung hoành. Lý Thế Dân nếu tấn công Bành Lương, ta cũng có thứ mà chu toàn cho gã.
Vương Thế Sung nhỏ nhẹ hạ giọng nói:
- Trẫm thật tự có nỗi khổ riêng. Sao không cùng ngồi xuống mà thương lượng, nghiên cứu ra một kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ. Thiếu soái vì Từ Giản, ta lại nghĩ trước đến Lạc Dương. Nếu như có thể kiến lập hai tòa thạch bảo trên con đường giữa hai thành, có thể phòng ngự mặt Tây của Lạc Dương, lại không cần khổ thủ Từ Giản, làm việc ngoài tầm tay như vậy.
Khấu Trọng hiểu rằng Trương Chí đã nói với Vương Thế Sung chuyện gã và Dương Công Khanh tính toán trước kia. Nếu nói hết lẽ thì Vương Thế Sung vẫn vì sợ trong lòng mà quyết định vứt bỏ Từ Giản, lắc đầu đáp:
- Chỉ khi Từ Giản còn tồn tại, hai tòa thạch bảo mới có thể phát huy diệu dụng tích cực thôi. Ai, ta thực sự không muốn bỏ Thánh thượng mà đi, chỉ hận chẳng còn lựa chọn nào khác nữa. Ta thật không muốn bị Lý Thế Dân tiễu trừ một cách dễ dàng.
Vương Thế Sung đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến sau lưng Khấu Trọng, không vui nói:
- Thiếu soái sao có thể không ở lại giúp Trẫm. Trừ việc khó khăn liên quan tới Từ Giản này, việc nào cũng có thể thương thảo.
Khấu Trọng quay người lại, quyết liệt nói:
- Tốt! Chỉ cần Thánh thượng nhượng toàn quyền trấn thủ thành Hổ Lao cho Khấu Trọng ta phụ trách, ta nguyện cùng Thánh thượng đồng sinh đồng tử, tuyệt đối không bỏ đi.
---oOo---
Từ Tử Lăng nhẹ nhàng tiềm nhập Trì phủ, tránh qua đám chó hộ viện, tiến nhập nội trạch. Gã càng thêm đề cao tinh thần cảnh giác, bởi vì có thể gặp cao thủ Ma Môn bất cứ lúc nào.
Ba dãy nội viện chỉ có tiền sảnh là sáng rực lửa đèn, có tiếng người vọng lại, trung, hậu viện hai dãy đều ảm đạm không điểm sáng.
Từ Tử Lăng thầm cảm ơn trời cao ám trợ, theo đường nhỏ thám thính động tĩnh tẩm thất của Trì Sanh Xuân. Bạch Thanh Nhi không có trên giường, nệm gối tề chỉnh, cho thấy họ Trì chưa lên giường. Trong lòng gã tự hỏi không biết có phải Bạch Thanh Nhi luyện thành Xá Nữ tâm pháp gì đó đi hại người rồi không!
Từ Tử Lăng bước nhanh vào ngoạ thất, bằng nhãn quan chuyên nghiệp, không đến nửa khắc lập tức phát hiện miệng địa thất trong một chiếc tủ dựa vào tường, được y phục che khuất, không có cơ quan đóng mở gì. Đưa tay kéo đám áo quần lên, gã thấy hiện ra một cái thang gỗ dẫn thẳng vào địa thất. Tình hình thật quá thuận lợi, sau khi khẳng định không có ai lại gần, gã bèn đánh lửa rồi đi xuống.
Địa thất rộng khoảng trượng vuông, không có gì cả, một bên là ba cái tủ gỗ, bên kia là ba cái rương kiên cố bằng đàn mộc. Từ Tử Lăng mở tủ ra, bên trong chứa binh khí, dược vật cùng các loại đổ cụ. Rương gỗ thì chứa kim đỉnh, ba rương kim đỉnh hợp lại có hơn vạn lạng, đủ để mua cả Minh Đường oa, giả như "Đại Tiên" Hồ Phật gật đầu đáp ứng.
Từ Tử Lăng trong lòng kêu thầm bất diệu, quay qua nhìn bức tường trong nội thất, sàn nhà, nhanh chóng khẳng định bức "Hàn Lâm Thanh Viễn đồ" mà Hầu Hy Bạch mơ ước đúng là không cất giấu trong này. Gã cảm thấy nhức đầu, cuối cùng cũng nhận ra làm kẻ trộm nho nhã chẳng dễ dàng chi. Cả một tòa phủ đệ phòng xá liên miên, tìm một bức họa có khác chi mò kim đáy biển.
Đột nhiên trong lòng gã chấn động, tranh vẽ thì cần phải xem, Trì Sinh Xuân có lẽ treo bức tranh tại sảnh đường để trang trí mặt tường, còn mình thì khờ khạo đi tìm kiếm ở chỗ bí mật này.
Nghĩ như vậy, Từ Tử Lăng nhẹ nhàng lướt ra ngoài, nhất thiết hồi phục mọi vật về nguyên trạng, rồi theo đường thư trai nội sảnh ở trung viện, nhắm hướng đèn sáng phía tiền đường đi tới.
---oOo---
Khấu Trọng nổi giận đùng đùng đi qua thành môn, quân sĩ thủ môn đứng nghiêm kính chào, sĩ khí cao ngùn ngụt.
Hai người Dương Công Khanh và Ma Thường ngồi chờ đã lâu, vội đứng dậy nghênh đón.
Khấu Trọng đưa tay bảo bọn họ khoan hỏi vội, vừa bước đi vừa nói:
- Lý tiểu tử đúng là lợi hại, một lần hẹn ước với vài ba câu nói, chỉ vậy mà đã đánh văng Khấu Trọng ta. Con bà nó, hắn khẳng định là muốn báo thù việc ta muốn giết hắn đêm trước.
Dương Công Khanh cùng Ma Thường thấy thần sắc của gã không lành, biết là không hay, nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khấu Trọng đứng lại cách cửa trại chừng mười bộ, mắt nhìn về hướng đèn lửa sáng trưng của doanh trại địch phía xa xa, buồn rầu nói:
- Vương Thế Sung muốn thoái binh về trấn thủ Hồi Lạc và Lạc Dương!
Ma Thường thất thanh la:
- Thật sao? Vậy Thọ An cùng Y Khuyết mang dâng lên cho người à?
Dương Công Khanh kinh hãi nói:
- Như vậy là bức bách Trương Trấn Châu quy thuận Đường thất rồi.
Khấu Trọng trong lòng cảm thán, gã cùng Dương Công Khanh và cả Ma Thường đều biết là Trương Trấn Châu đối với Đại Trịnh đã hoàn toàn thất vọng rồi. Nếu như giết được Vương Thế Sung, lão sẽ đứng về phía với Khấu Trọng và Dương Công Khanh. Thế nhưng khi họ Vương rời bỏ Từ Giản, Trương lão đương nhiên khẳng định sẽ không vì tên tiểu nhân ti bỉ phản phúc Vương Thế Sung, chỉ tin dùng người thân, mà hy sinh tính mạng. Đầu hàng Đường thất đổi lấy quan tước, thật đúng là một việc sáng suốt, không ai có thể chê trách nửa câu.
Nếu như Lý Thế Dân quả thực dự liệu từ trước, chỉ một lần chuyện trò có thể khiến Vương Thế Sung triệt thoái quân đội, bỏ rơi Từ Giản, hậu quả của hành động ấy khiến cho một trong lưỡng đại danh tướng Trịnh quân phẫn uất đầu hàng, thì tâm kế của Lý Thế Dân vô cùng đáng sợ.
Khấu Trọng cười khổ đáp:
- Vì thế mới nói Lý tiểu tử lợi hại.
Đoạn nhất nhất đem tất cả những chiến lược quan trọng của Lý Thế Dân tường thuật lại cho hai người.
Dương Công Khanh thở ra một hơi than:
- Lý Thế Dân lần này cảnh cáo thật đúng lúc. Lạc Dương vừa mới đưa tin đến, một đội thuỷ sư của chúng ta bị thảm bại ở Mạnh Tân. Quân Đường tập kết ở Hà Dương sửa soạn sang sông tấn công Hồi Lạc. Lý Thế Tích dẫn theo hai vạn quân mã, ở nam ngạn sông Đại Hà cũng chuẩn bị lên bờ, công hãm Hà Âm, thật ra là uy hiếp mấy nơi Hổ Lao, Huỳnh Dương và Quản Thành. Lý Thế Dân đã dùng sự thật chứng minh những lời gã nói hoàn toàn không phải nói chơi.
Ma Thường hỏi:
- Chúng ta làm gì bây giờ?
Dương Công Khanh nói:
- Lý Tử Thông vẫn có một thực lực nhất định, hắn có thể uy hiếp huynh đệ ở Bành Lương của chúng ta.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Hiện tại ra phải đi rồi, tới Trường An trợ thủ cho hảo huynh đệ của ta đối phó với Thạch Chi Hiên. Vương Thế Sung triệt quân cũng đến mười ngày. Sau khi trở về Lạc Dương, lão sẽ không còn đường nào khác mà chỉ có thể phái các ngươi đi chi viện Hồi Lạc, lại sắp xếp loại người như Vương Huyền Ứng đến để giám quân. Hai vị hãy tìm cơ hội trở về Bành Lương cùng chúng huynh đệ hội hợp. Xong chuyện Trường An, ta sẽ lập tức trở về Bành Lương, coi xem có cách nào để bảo tồn thực lực, lại có thể công hạ Giang Đô. Đó là sinh cơ duy nhất của bọn ta.
Ma Thường thắc mắc:
- Nếu như Vương Thế Sung tự mình dẫn quân chi viện Hồi Lạc, chúng ta phải ứng phó như thế nào?
Khấu Trọng an nhiên lắc đầu, vỗ vào đầu vai Ma Thường, cười nói:
- Yên tâm đi, Lý Thế Dân mà để Vương Thế Sung phân thân đi cứu Hồi Lạc, thì thật không phải là Lý Thế Dân ta biết. Vương Thế Sung có thể thoái quân trật tự, còn Lý tiểu tử tuyệt đối không mạo hiểm truy kích. Hắn sẽ phân binh làm hai lộ, một lộ đến Thọ An, Y Khuyết, cùng Sử Vạn Bảo hội quân, cắt đứt liên hệ giữa Tương Dương và Lạc Dương. Hắn tự thân lãnh suất nhánh quân kia đông tiến, sau đó tựa lưng vào Bắc Mang Sơn để áp chế Lạc Dương. Đối với Vương Thế Sung mà nói thì Lạc Dương hay Hồi Lạc trọng yếu hơn?
Dương Công Khanh nói:
- May là gia đình quân chúng ta đang ở Yển Sư. Binh tướng thủ thành này toàn người của ta, từ đó đi về Bành Lương thật thuận tiện phi thường, chỉ cần có thời gian thì sẽ an bài được.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Đó quả là một sơ hở lớn trong việc khống chế thủ hạ binh tướng của Vương Thế Sung. Nếu như gia quyến của binh tướng toàn thể đều ở Lạc Dương, dù có ai muốn trở mặt làm phản cũng phải suy nghĩ thiệt hơn.
Dương Công Khanh nói:
- Làm như vậy thì cũng có chỗ khó của nó, lại không có lợi về kinh tế. Toàn thành Lạc Dương ba vạn hộ, nhân khẩu có đến bảy mươi vạn, cộng thêm quân đội đã đạt đến trạng thái bão hòa. Nếu còn mang thêm gia quyến của tướng sĩ, về phương diện cung ứng lương thực khẳng định rất khó khăn. Hơn nữa, để gia quyến của tướng sĩ ở nơi đóng quân cũng một là thủ đoạn ổn định quân tâm. Bằng không thì chỉ việc an bài tướng sĩ định kỳ về thăm nhà đã là một việc nhức đầu phi thường.
Ma Thường đề xuất:
- Thiếu soái không thể không đi được sao? Hay là chờ ngày mai lại nói lý lẽ với Vương Thế Sung lần nữa, nói không chừng lão sẽ hồi tâm chuyển ý. Thiếu soái mà đi bây giờ, thật đáng tiếc vô cùng.
Dương Công Khanh thêm vào:
- Ta cũng có thể nói với những đại tướng am hiểu binh pháp, ngày mai phân trần lợi hại với tên xuẩn tài đó. Hy vọng y sẽ không làm theo ý mình, tự tìm cái chết
Khấu Trọng thở dài nói:
- Ta rất hiểu con người Vương Thế Sung, hắn chỉ có tin vào bản thân thôi. Đây cũng là đặc tính của nhân vật xuất thân Ma Môn. Sau cùng, ta chỉ yêu cầu lão để ta tử thủ Hổ Lao, lão lại giở trò phải suy nghĩ lại để qua loa đối đáp với ta. Con mẹ nó! Ta không muốn lãng phí thời gian với loại người như thế. Hiện tại cơ hội duy nhất của ta là khi Lý Thế Dân công hạ Lạc Dương, ta chiếm lấy Giang Đô trước. Sau đó đợi nhạc phụ tương lai của ta theo đường biển đến chi viện. Ta sẽ có thể đối mặt với Lý tiểu tử.
Nói xong đi về hướng cửa trại.
Dương Công Khanh cùng Ma Thường theo bén gót, muốn nói lại thôi.
Đối với trí tuệ và mưu lược của Khấu Trọng, hai người toàn tâm thần phục, quyết định của y là lựa chọn tối hảo.
Khấu Trọng đột nhiên ngừng bước, dặn:
- Trong mấy ngày nữa, một người huynh đệ khác của ta là Bạt Phong Hàn sẽ đến Lạc Dương. Y biết quan hệ của bọn ta, tìm không ra ta, y tự nhiên sẽ gặp Dương Công.
Ma Thường nói:
- Ta sẽ cho người lưu ý, thành Lạc Dương hiện tại rất khẩn trương, không có người nói một lời, sợ là y khó nhập thành.
Khấu Trọng cười:
- Gã tiểu tử đó so với ta còn có nhiều biện pháp hơn. Hai vị không cần tiết lộ phong thanh gì cả. Bạt Phong Hàn này cũng là đại địch của Ma Môn. Yên tâm đi, gã sẽ có biện pháp vào thành.
Dương Công Khanh hỏi:
- Thiếu soái cứ yên tâm, chúng ta có cần mời y về Bành Lương chờ Thiếu soái không?
Khấu Trọng nói:
- Như vậy thì lãng phí nhân tài quá! Dương Công xin hãy truyền lại lời ta, mời gã tự thân bảo hộ ngài đi đến Bành Lương. Chỉ cần Bạt Phong Hàn cầm Thâu Thiên kiếm trong tay, dù bị hãm thân trong thiên quân vạn mã cũng có cơ hội đột vây mà đi.
Dương Công Khanh cảm động thốt:
- Đa tạ Thiếu soái!
Khấu Trọng nói:
- Lòng người không thể không phòng. Nếu Trương Trấn Châu hàng Đường, Vương Thế Sung đối với Dương Công sẽ càng thêm nghi kỵ. Khi tình huống như vậy xảy ra, càng phải cẩn thận đề phòng y hạ thủ. Tình thế bây giờ chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là bảo tồn thực lực.
Gã lại đặt tay lên đầu vai Ma Thường nói:
- Dương Công là trưởng bối mà Khấu Trọng ta kính nể nhất. Ma Thường ngươi nên tỉnh táo tinh thần, hết lòng chiếu cố người. Tương lai chúng ta nhất định sẽ tung hoành thiên hạ, để rửa mối hận lòng bị Lý Thế Dân sỉ nhục hôm nay.
Ma Thường hai mắt long lanh ngấn lệ, cúi đầu kiên định thốt lên:
- Ta dù có vào nước sôi lửa bỏng, cũng sẽ phò trợ Đại tướng quân có cơ hội gặp lại Thiếu soái.
Khấu Trọng cười khanh khách, nhắm hướng cửa trại đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của gã xa dần, hai người đều cảm thấy gã đã mang theo hy vọng cuối cùng để phòng thủ được Lạc Dương.
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...