Đại Đường Song Long Truyện

Khấu Trọng trở lại doanh địa, trong thành trên dưới đèn chiếu sáng rực, công trình đào hào phòng ngự vẫn đang được khẩn trương tiến hành, không vì đêm xuống mà ngừng lại. Bắt mắt nhất là tám tòa tiễn lâu bằng gỗ cao đến năm trượng dựng lên ở vòng ngoài, trên đỉnh có hai tầng, mỗi tầng có tám tiễn thủ canh gác.

Ma Thường đang chỉ huy thuộc hạ làm việc, thấy Khấu Trọng trở về, nhịn không được hỏi:

- Không phải ngài đã đi theo bọn họ sao? Vậy có đánh với bọn họ không? Ôi, Thiếu Soái không phải vừa uống rượu xong chứ?

Khấu Trọng khoác vai y đi về hướng lều chỉ huy, trả lời:

- Đánh thì trước sau cũng phải đánh, có điều không phải tối nay. Mà cái mũi ngươi cũng thính thật, ta mới uống có ba chén đã nhận ra.

Ma Thường ngạc nhiên hỏi:

- Lý Thế Dân trước giờ quân kỷ cực nghiêm, trong quân cấm rượu, sao lại có rượu uống?

Khấu Trọng vui vẻ đáp:

- Đó là vò rượu quý giá cuối cùng mà lão Trình chôn dưới đất trước khi dựng trại. Hà hà! Ôi mẹ ơi, vì vậy lúc dựng soái trướng, lão gia hỏa đó mới phải đích thân chỉ huy, không được sai một tấc. Ta với lão Tần, lão Trình cùng lão La bốn người trốn ở trong trướng uống trộm rượu, không ngờ lại mang đến cảm giác kích thích tuyệt vời.

Ma Thường thông cảm nói:

- Cảm giác này so với việc ta hồi còn trẻ, ban đêm trốn trong phòng đọc cấm thư chắc không sai khác mấy! Thứ cho ta không tiễn. Đại tướng quân đang nghỉ trong trướng, đêm nay bọn ta phải hết sức tỉnh táo tinh thần. Chiếu theo tác phong của La Sĩ Tín, đêm nay hắn ắt sẽ đến tấn công, đốt một vài doanh trướng bọn ta để thị uy, chỉ rõ binh lực bọn ta so với y còn kém xa.

Khấu Trọng cười nói:

- Yên tâm đi, lão La dù sao cũng phải giữ cho ta một chút thể diện chứ. Chưa nói đến giao tình giữa ta và hắn, nghiêm chỉnh mà nói hắn muốn đến còn phải hỏi Tỉnh Trung Nguyệt của ta nữa. Tấn công với quy mô nhỏ chỉ tổ tạo tiện nghi cho ta thôi.

Ma Thường lộ ra thần sắc ngưỡng mộ, kính cẩn nói:

- Thiếu Soái nói thật có đạo lý, mạt tướng hoàn toàn đồng ý.

---oOo---

Khấu Trọng vén màn trướng bước vào, Dương Công Khanh đã cởi bỏ khôi giáp đang ngồi bệt dưới đất. Khắp nơi trong trướng đều có bố trí tiểu kỷ (ghế nhỏ), kỷ bên trái đặt một lò đàn hương đang cháy, mùi thơm tỏa khắp trướng, kỷ bên kia đặt một bình trà nóng cùng ly tách.

Vị đại tướng này thần thái nhàn nhã, thấy gã trở về mỉm cười nói:

- Lại đây! Uống một chén trà nóng rồi nói sau.

Khấu Trọng ngồi xuống bên cạnh trà kỷ, nhận tách trà nóng do Dương Công Khanh rót đầy, cười nói:

- Không tưởng được Dương Công tuy tại chiến trường nhưng vẫn còn hưởng thụ cuộc sống như vậy!

Dương Công Khanh thở dài:

- Trà thơm và đàn hương là độc môn bí phương giải trừ lo lắng của Dương Công Khanh ta. Đối với ta mà nói, không ngủ được mới là đại kỵ của binh gia. Tý nữa ta còn phải phải thay phiên cho Ma Thường, không nghỉ ngơi một chút sao mà chịu nổi?

Khấu Trọng đáp:

- Dương Công cứ lo ngủ con mẹ nó đến lúc mặt trời nên cao ba sào hãy dậy, việc luân phiên đó để ta tiện thể làm giúp cho.

Dương Công Khanh lắc đầu nói:

- Bên ngoài tất cả đều là binh lính tùy tùng đã theo ta nhiều năm, nếu để họ phát giác ta lười biếng, không cùng họ đồng cam cộng khổ tất sẽ phát sinh tâm lý không tốt. Ngươi nói xem hậu quả sẽ như thế nào?

Khấu Trọng cười khổ:


- Có thể có hậu quả gì chứ? Người cầm đầu của Đường thất là Lý Uyên, thái tử là Lý Kiến Thành.

Dương Công Khanh hừ lạnh, nói:

- Lý Kiến Thành!

Khấu Trọng thấy hai mắt lão bắn ra tia cừu hận nóng bỏng, biết lão nhớ đến hận xưa, liền chuyển đề tài:

- Nhưng quả thật La Sĩ Tín thật sự là một tướng tài, trí dũng song toàn, không dễ đối phó.

Ánh mắt Khấu Trọng nhìn xuống nước trà xanh đậm trong ly, tâm thần kịch chấn, tỉnh ngộ nhận ra gã đang ở trong một tình huống hết sức nguy hiểm, bởi vì gã đã mất đi lòng tin có thể đánh bại Lý Thế Dân.

Sự ngu xuẩn ương ngạnh tự cho mình là thông minh của Vương Thế Sung đã vượt ra ngoài dự liệu của gã, mối bất hòa của lão ta với Đậu Kiến Đức càng làm gã trận cước đại loạn. Trong khi đó, Lý Thế Dân Đông tiến với uy danh từ chiến thắng Bách Bích, Tân An lại thất thủ vì La Sĩ Tín quy Đường, cộng thêm chư tướng ngoại tộc lập mưu ám sát Vương Thế Sung, Trịnh quốc trong khốn ngoài khó như con thuyền không ngừng chìm xuống, khiến Khấu Trọng sinh ra cảm giác chán nản, một mình khó chống đỡ.

Thêm nữa, lúc sáng khi bị Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim lôi vào trại của quân Đường, Khấu Trọng cảm thụ sâu sắc được rằng đối phương quân kỷ cực nghiêm. Sĩ khí cao ngất cùng với tư tưởng sùng bái, sẵn sàng liều chết cho Lý Thế Dân của quân tướng nhà Đường lại càng tiêu hủy chút đấu chí còn sót lại của gã. Nếu gã cứ giữ tâm trạng này, trận chiến Từ Giản chắc chắn sẽ bại.

Khấu Trọng toàn thân ngầm toát mồ hôi lạnh. Lúc trước vô luận là đại chiến thiên quân vạn mã hoặc đơn đả độc đấu tranh hùng quyết thắng, gã đều có thể dùng ít thắng nhiều, hoàn toàn dựa vào lòng tin đối với bản thân và đấu chí cực cao. Điều đó vốn có thể giúp gã bảo trì cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, đem binh pháp chiến lược hòa cùng đao đạo, phát huy đến cực hạn, tranh thủ thắng lợi.

Cho nên bây giờ, Khấu Trọng gã cần phải hồi phục lòng tin, trong tình thế thua thiệt không thể làm được gì này phải tạo ra được thành quả, xem giao chiến thiên quân vạn mã như Kỳ Dịch của gã, có thế mới mong giành được chiến thắng.

Lời nói của Dương Công Khanh lại truyền vào tai gã:

- La Sĩ Tín đương nhiên không dễ đối phó, Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim há lại dễ đối phó ư? Ngày mai đại quân của Vương Thế Sung sẽ đến. Nếu ta đoán không lầm, tên giảo quyệt ti tiện này sẽ ép bọn ta vì lão đánh trận đầu, tấn công doanh trại đối phương, hy sinh binh lính vô ích.

Khấu Trọng không thể nín cười, nói:

- Thật là một đại xuẩn tài.

Đang muốn nói tiếp thì giọng của Ma Thường vang lên ở ngoài trướng:

- Mĩ Hồ Cơ cầu kiến Thiếu Soái.

Khấu Trọng và Dương Công Khanh đưa mắt nhìn nhau, đáp:

- Mau mời nàng vào đây.

Ma Thường nói:

- Nàng ta muốn gặp Thiếu Soái ở bên ngoài.

Dương Công Khanh nhíu mày nói với Khấu Trọng:

- Đi xem nàng ta có lời gì muốn nói? Cẩn thận một chút, Linh Lung Kiều trước sau vẫn là người của Vương Thế Sung.

Khấu Trọng vỗ vỗ vai Dương Công Khanh, ý bảo lão yên tâm, rồi vén màn trướng bước ra.

Ma Thường nói:

- Thiếu Soái theo ta.

Nói rồi đi trước dẫn đường.

---oOo---

Hình dáng xinh đẹp của Linh Lung Kiều xuất hiện bên ngoài ven doanh địa. Khấu Trọng vỗ nhẹ tay một cái vào Ma Thường rồi nói:


- Ma tướng quân trở về làm việc đi, để ta đối phó với nàng được rồi.

Ma Thường lĩnh mệnh quay về. Khấu Trọng hướng về phía Linh Lung Kiều cất bước. Hai người đã lâu không liên lạc, chính xác là kể từ đêm nàng phóng hỏa ở Vinh phủ giúp gã chạy trốn. Không biết vì sao, lúc này gã sinh ra một chút cảm giác xa lạ với nàng, có thể do ảnh hưởng lời nói của Dương Công Khanh, hoặc cũng có thể là vì ánh mắt nàng đang nhìn gã.

Hai người rốt cuộc cũng đối mặt nhau.

Dưới ánh sáng của trăng sao, khuôn mặt tuyệt đẹp của mỹ nữ này lại càng tăng thêm vẻ đẹp huyền bí.

Linh Lung Kiều khẽ cất tiếng:

- Đi theo ta!

Rồi triển khai thân pháp, hướng về bóng đêm bên ngoài doanh địa.

Khấu Trọng theo sát phía sau nàng, hai người chạy đến dãy núi hoang dã trập trùng cách Từ Giản hơn mười dặm về phía Tây Bắc, trong rừng rậm hiện ra một khe suối trữ tình phản chiếu ánh trăng vằng vặc.

Linh Lung Kiều ngồi xuống một phiến đá lớn bằng phẳng bên khe suối, ra dấu bảo gã ngồi xuống kế bên nàng, đoạn lãnh đạm nói:

- Lý Thế Dân theo dòng Hoàng Hà, hiện đã lên bờ. Nếu như hắn hành quân xuyên đêm, có khả năng sáng mai sẽ đến đây.

Khấu Trọng ngẩn ngơ nói:

- Tiểu tử này tới nhanh thật.

Linh Lung Kiều liếc nhìn gã, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh khác lạ, nói:

- Đội thuyền của hắn tổng cộng có tám mươi chiếc thuyền lớn, chỉ có bốn mươi ba chiếc cập vào bờ, số còn lại tiếp tục giương buồm về hướng Đông. Xem ra binh lực của Lý Thế Dân từ ba đến bốn vạn, cánh quân kia rất có khả năng đi đánh Lạc Dương.

Khấu Trọng lắc đầu nói:

- Binh lính trên gần bốn mươi chiến thuyền đó sẽ không đánh thẳng tới Lạc Dương, mà dùng để công kích các thành thị xung quanh Lạc Dương. Khả năng cao nhất là công hãm Hồi Lạc thành ở phía đông bắc Lạc Dương, bờ nam của Đại Hà. Đây chẳng những là kho lương trọng yếu để cung ứng cho Lạc Dương, còn là trọng điểm giao thông của Đại Hà. Nếu như có thể công hạ Hồi Lạc, phối hợp với Hà Dương ở bờ bên, Lý Thế Dân sẽ cắt đứt giao thông thủy lộ về phía Tây của Đại Hà, khống chế con sông này, lại có thể tiến hành tấn công một kho lương khác phía sau Lạc Khẩu, như vậy có thể tấn công Hổ Lao. Tên tiểu tử này quả thật rất lợi hại.

Linh Lung Kiều thả mục quang theo dòng nước chảy xuôi, nhẹ nhàng nói:

- Ta chỉ hy vọng cuộc chiến tại Lạc Dương chóng kết thúc.

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Nàng hy vọng Vương quân thắng hay thua vậy?

Linh Lung Kiều không nhịn được đáp:

- Ta không muốn nghĩ đến chuyện này.

Khấu Trọng nghi ngờ hỏi:

- Nàng có nói với Vương Thế Sung chuyện Đại Minh tôn giáo xâm nhập không?

Linh Lung Kiều đột nhiên trở nên kích động, hơi thở gấp rút, lắc đầu nói:

- Không cần hỏi ta, cuộc chiến Lạc Dương bất luận ai thắng ai bại, ta cũng đã hoàn thành lời dặn dò của mẹ. Hiện tại, ta chỉ muốn trở về quê hương, không cần quan tâm đến kẻ nào nữa, lại càng không quản chuyện Ngũ Thải thạch, mà thật ra ta cũng không có tài quản nổi.

Khấu Trọng biết nàng vừa mới cãi nhau một trận với Vương Thế Sung nên mới trở nên tâm tàn ý lạnh như thế, cảm thấy thương hại, nhẹ nhàng nói:


- Kiều tiểu thư, nếu muốn ly khai, sao không đi ngay? Chỉ cần Khấu Trọng còn sống, tất có ngày vì tiểu thư lấy Ngũ Thải thạch giao tận tay cho nàng. Ha! Ta cũng muốn đến Quy Tư một lần cho biết.

Linh Lung Kiều khẽ thở dài nói:

- Hiện tại vẫn chưa đến lúc để ta đi.

Nói rồi chuyển thân đứng lên.

Khấu Trọng đỡ nàng đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:

- Nàng đến đây chỉ nói mấy lời này thôi sao?

Linh Lung Kiều nhún vai đáp:

- Chưa đủ sao? Ta vốn là đến tìm Dương Công Khanh, nhưng ngươi lại ở đấy, nhịn không được đành gặp ngươi nói mấy câu. Ngươi đại diện cho người ta thông tri cho Dương Công vậy! Ta phải đi đây.

Khấu Trọng nhíu mày hỏi:

- Nàng nhất định phải quay về nơi đó?

Song mục Linh Lung Kiều bắn ra thần sắc ngây ngô, nàng lắc đầu nói:

- Ta không biết. Cẩn thận một chút, Vương Thế Sung không có hảo ý với ngươi đâu.

Khấu Trọng nhìn theo dáng người nàng biết mất trong rừng sâu, thầm thở dài. Gã có thể khẳng định đại quân của Lý Thế Dân đang vội vã tiến đến Từ Giản. Ngày mai sẽ là một ngày gian nan.

---oOo---

Từ Tử Lăng nhờ bóng đêm yểm hộ, bám vào đáy một chiến thuyền lớn chở vật tư quân sự, theo thủy lộ trốn khỏi Đồng Quan. Sau khi rời quan, gã bỏ thuyền lên bờ, vội vã đi đến Từ Giản.

Vốn lúc đầu gã định tới Lạc Dương, may là nghe lén vệ binh trên thuyền nói chuyện, biết được Lý Thế Dân đang thống lĩnh đại quân tiến đến Từ Giản, bèn đổi ý.

Trong đầu gã bất giác lại hiện lên hình bóng của Thạch Thanh Tuyền. Sư Phi Huyên tựa như biến thành ở nơi xa không với tới được. Nguyên nhân có thể là vì gã đối với Thạch Chi Hiên sinh ra sợ hãi, càng có thể là vì mối quan tâm và nỗi ưu tư của gã đối với Thạch Thanh Tuyền.

Thạch Thanh Tuyền là nữ tử đầu tiên khiến gã sinh lòng ái mộ. Đối với Sư Phi Huyên, gã không phải không có ý ái mộ, nhưng vì nàng thân phận đặc thù khiến gã không thể không kìm nén bất cứ tình tự nào có dính dáng tới tình cảm nam nữ, đành cố gắng để lòng tôn kính vượt lên trên tình yêu nam nữ. Cho đến lúc tại Long Tuyền, trong tình cảnh kỳ dị, tình cảm không được đáp lại của gã đối với Sư Phi Huyên mới như dung nham không còn kềm chế được phun trào ra, thiếu chút nữa không thể thu thập.

Nhưng gã đối với Thạch Thanh Tuyền lại không có chướng ngại như Sư Phi Huyên. Đối với Từ Tử Lăng gã, sức hấp dẫn của nữ nhân vừa xinh đẹp vừa thông minh này tuyệt không thua kém gì Sư Phi Huyên. Thêm vào đó, nàng lại tựa hồ có biệt nhãn dành cho gã, vì gã tấu tiêu hiến nghệ, cho gã thấy ngọc dung như hoa của mình, hơn nữa thân thế đau thương càng làm Từ Tử Lăng không thể kiềm nén được tình yêu (tình nan tự cấm). Tuy nhiên, việc Thạch Thanh Tuyền tiết lộ tâm tư giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Từ Tử Lăng, khiến cho gã tại thời khắc đó hạ quyết tâm cố quên hình bóng của nàng. Nếu điều đó không xảy ra, sẽ không có chuyện luyến ái ở Long Tuyền với Sư Phi Huyên.

Sư Phi Huyên trở về Tĩnh Trai, rất có thể sẽ vĩnh viễn không bước chân lại trần thế nữa, Long Tuyền trở thành một đoạn hồi ức khó quên trong suốt cuộc đời gã. Trở lại đất Trung Nguyên, đặc biệt khi ở Trường An, việc đối mặt với sự uy hiếp của Thạch Chi Hiên làm gã không ngừng nghĩ đến Thạch Thanh Tuyền, con tim vốn như đống tro tàn lại sống trở lại.

Từ Tử Lăng gã có phải chưa từng tranh đấu cho chính mình? Nếu gã nỗ lực tranh đấu, liệu có đả động đến trái tim Thạch Thanh Tuyền, khiến nàng cải biến ý định sống như vậy đến cuối đời hay không?

Từ Tử Lăng thầm thở dài, cười khổ trong lòng, tự mình hiểu mình. Gã tự biết, đối với chuyện tình cảm nam nữ, gã tuyệt sẽ không chủ động cố gắng nỗ lực.

Ngày đó tại Long Tuyền, chỉ cần Sư Phi Huyên có một câu dứt khoát đoạn tuyệt, tình yêu của họ chắc chắn không có khả năng tiếp tục. Gã không muốn ép người vào chỗ khó xử, nên cho dù phải chịu đau khổ tột cùng, trả một giá thật đắt cả đời cô đơn một mình, gã vẫn sẽ đem đau thương vùi sâu tận đáy lòng. Đây là tính cách ‘tùy ngộ nhi an’ của gã, Sư Phi Huyên chỉ một lời đã nói ra được.

Ai! Tại sao mình không thể vì một nữ tử thương yêu trong lòng mà cải biến? Có phải mình là một thằng ngốc không?

Chân trời hướng đông lộ xuất ánh rạng đông, một ngày mới rốt cuộc đã soi xuống đại địa.

Ngay lúc đó, Từ Tử Lăng nghe thấy tiếng nữ tử quát lên cùng với tiếng binh khí giao tranh từ phía rừng cây xa xa truyền đến. Gã vội đề một hơi chân khí, toàn lực chạy đến.

---oOo---

Trời vừa rạng sáng, Khấu Trọng cùng Dương Công Khanh đã lên tiễn lâu trong doanh trại, từ trên cao nhìn ra phía trận địa quân địch.

Đại quân chủ lực của Lý Thế Dân từ hướng Tây Bắc đang cuồn cuộn tiến đến, trú đóng ở đại trại. La Sĩ Tín, Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim chia binh làm ba lộ, tiếp cận Từ Giản, bố trí trận thế phòng ngự, đề phòng bọn Khấu Trọng nhân lúc quân đội Lý Thế Dân trận cước chưa ổn định phát động công kích.

Khấu Trọng tiếc rẻ nói:

- Nếu không có bọn La Sĩ Tín lập trại ở đây làm vướng tay vướng chân, đêm qua chúng ta đã có thể bất ngờ tấn công Lý tiểu tử, khiến hắn thất kinh một trận.

Dương Công Khanh lắc đầu nói:


- Lý Thế Dân tác phong luôn luôn ổn định, suy nghĩ chu đáo, tuyệt không để cơ hội cho địch nhân đánh lén đâu. Xem ra bây giờ chúng ta đã rơi vào thế bị động, chỉ có thể chờ hắn tiến công rồi xem có thể cố thủ đến lúc nào.

Khấu Trọng thầm kinh động, hiểu rõ Dương Công Khanh đã mất đi lòng tin và đấu chí, cũng như chính gã đêm qua. Nếu như không thể kích khởi lòng cầu thắng của lão, rất có thể đại quân của Vương Thế Sung chưa đến, Từ Giản đã giữ không được rồi.

Nghĩ đoạn, gã ung dung cười đáp:

- Đó sao lại là cách giành lấy thắng lợi, tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất. Hiện tại Lý tiểu tử cậy vào dư uy trận chiến Bách Bích kéo quân về phía Đông, sĩ khí dâng cao. Nếu để Đường quân biết được chúng ta sợ hãi, chúng sẽ càng thêm ngạo mạn, khí thế càng không thể đương đầu nổi.

Dương Công Khanh thật sự chấn động, hướng về phía Khấu Trọng, ngạc nhiên hỏi:

- Thiếu Soái không phải muốn ta bằng năm ngàn binh mã, chủ động khiêu chiến với binh lực hơn năm vạn quân của đối phương chứ?

Khấu Trọng ha hả cười lớn, biểu hiện tín tâm cực lớn, gật đầu nói:

- Có gì là không thể? Quân chủ lực của Lý Thế Dân vừa mới tới, hơn nữa vừa mệt do đi đường thuỷ, lại hành quân thần tốc suốt cả đêm qua, ngay cả điểm tâm cũng chưa có thời gian dùng. Lúc này chỉ có quân đội lão La mới có khả năng nghênh chiến. Bọn ta không phải là không có cơ hội để lợi dụng. Chỉ cần đánh con mẹ nó một trận tơi bời, chứng minh Đường quân tịnh không đáng sợ, bọn ta mới có thể làm giảm sự cao ngạo của địch nhân, phấn chấn sĩ khí của bên mình. Bằng không, nếu để cho Lý quân nghỉ ngơi một ngày, mà viện quân của Vương Thế Sung đêm nay mới tới, chúng ta sẽ khó có có thể chống chọi đến ngày mai.

Dương Công Khanh cười khổ nói:

- Thiếu Soái phân tích rất có đạo lý. Bất quá chỉ tính mỗi chuyện nhân số, quân của lão La đã gấp ba lần chúng ta, bọn ta nếu chống không lại quân lực của bọn hắn, thua trận trả lại Từ Giản, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi đâu.

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Thượng sách trong việc dụng binh là dùng mưu. Hiện tại lão La dàn quân mục đích chỉ là phòng ngừa bọn ta tập kích quân viễn chinh đã mệt mỏi của Lý tiểu tử. Hắn càng không ngờ chúng ta dám phát binh tập kích đội quân của hắn, cho nên nếu chúng ta dám xuất binh, sẽ thành kỳ binh. Chính diện giao phong, đương nhiên chúng ta đấu không lại phải bỏ chạy, nhưng chúng ta lại có thể dùng sách lược giả đánh Lý quân song thực chất ngầm đánh La quân. Chỉ cần y theo diệu kế của ta, chúng ta nhất định có thể tránh nặng tìm nhẹ, nắm mũi địch nhân dẫn đi. Đại thắng tuy không thể có, nhưng tiểu thành có thể hy vọng. Hiện tại chỉ cần làm Lý tiểu tử giật mình một phen, chúng ta xem như đã đạt được mục đích.

Dương Công Khanh ngây người suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:

- Phương pháp tác chiến của Thiếu Soái quả nhiên khác lạ, vô cùng táo bạo, lại không miễn cưỡng.

Khấu Trọng nghiêng đầu, nói vào tai lão kế hoạch tuyệt diệu của mình.

Vào thời khắc đối mặt với đại quân của Lý Thế Dân đang áp tới, gã đã hoàn toàn hồi phục lòng tự tin trước nay.

---oOo---

Đang kịch chiến ở chỗ trống ngoài rừng là hai nam một nữ, tất cả đều là người Từ Tử Lăng nhận biết.

Hai nam chính là “Tức Hoả” Khoát Yết và “Ác Phong” Dương Mạc trong Ngũ Ma của Đại Minh tôn giáo, còn nữ chính là “Mĩ Hồ Cơ” Linh Lung Kiều. Nàng đang bị hai tên bao vây hạ sát thủ, bị bức không cầm cự nổi, hiểm hoạ gần kề, thân thể nhiều nơi đã loang máu, tình thế không thể duy trì nữa.

Từ Tử Lăng trong lòng nộ hoả bốc cao, tăng tốc tiến đến, đề tụ toàn thân công lực.

Song đao của Khoát Yết hợp với trường kiếm xem có vẻ văn nhã của Dương Mạc, đan vào nhau tạo thành thiên la địa võng, dù Linh Lung Kiều có cố gắng phá vòng vây như thế nào, kiếm thế vẫn bị ép bức ngày càng thu hẹp lại, không thể đào thoát. Chỉ nhờ vào công phu khinh thân cao minh của nàng, mấy lần tránh né được sát chiêu trí mạng của đối phương.

Khoát Yết nhìn thấy Từ Tử Lăng dùng tốc độ kinh người lướt tới vòng chiến. Hắn chưa gặp qua Từ Tử Lăng, tuy nhìn ra đối phương không dễ đối phó, vẫn không chút úy kỵ nói:

- Ngươi đi ứng phó hắn.

Dương Mạc thu kiếm lại, chuyển sang nghênh tiếp Từ Tử Lăng đang từ rừng rậm lướt tới, dặn dò:

- Đêm dài lắm mộng, mau thu thập ả.

Khoát Yết cười hung dữ một tiếng, song đao như cuồng phong bão tố hướng Linh Lung Kiều công tới. Dương Mạc chỉ vừa mới nhận ra người đến chính là Từ Tử Lăng, lập tức tinh thần đại chấn, thế công của gã đã sầm sập tới.

Kiếm trong tay Dương Mạc nhanh như chớp, hướng Từ Tử Lăng phóng tới, thập phần uy thế, không hổ là một nhân vật trong Ngũ Ma.

Ngay cả Thạch Chi Hiên còn chưa làm gì được Từ Tử Lăng thì một tên Dương Mạc liệu có ý nghĩa gì! Gã đột nhiên dừng lại, tựa như đinh đóng trên mặt đất. Dương Mạc lập tức biến sắc, hắn nằm mơ cũng không tưởng nổi lại có người trong lúc bay nhanh như vậy, hoàn toàn không có dấu hiệu gì để đoán trước, nói dừng là dừng. Vì vậy, họ Dương đã hoàn toàn đoán sai, không kịp biến chiêu, chỉ còn cách cố gắng y theo thế cũ đâm tới ngực địch nhân.

Từ Tử Lăng chợt vọt lên phía trước, tựa như dùng ngực nghênh đón kiếm phong, nhưng thực chất bất ngờ ép đến bên trái Dương Mạc, dùng chưởng quét vào kiếm phong.

Một cỗ kình lực không thể kháng cự làm Dương Mạc lảo đảo té về phía trước, lúc tỉnh ngộ nhận ra địch nhân chính là mượn lực đả lực thì đã hối hận không kịp, mất đi thăng bằng. Hắn đành trơ mắt nhìn Từ Tử Lăng chuyển thân lướt qua, cuồng mãnh đột kích phía sau lưng Khoát Yết.

Dương Mạc biết rõ hơn bất cứ ai khác, Khoát Yết khẳng định không còn sống để thấy mặt trời mọc ngày mai. Ý niệm này vừa dấy lên trong lòng, hắn lập tức mượn thế té vọt tới trước, đào tẩu càng xa bao nhiêu, càng nhanh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, cố chạy lấy mạng, bỏ lại Khoát Yết.

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui