Đại Đường Song Long Truyện

Khấu Trọng thoải mái đặt lưng xuống mặt đất nơi sơn dã, lấy bầu trời đầy sao làm màn, áo choàng da dê làm chiếu.

Thiên Lý Mộng đang uống nước bên con suối nhỏ cách chỗ gã nằm hơn chục bước. Vô Danh rúc vào lòng chủ, xếp cánh ngủ yên.

Tay gã mân mê chiếc áo do chính tay Sở Sở chăm chút từng đường kim mũi chỉ. Mặc dù đã được thợ giỏi Long Tuyền cố gắng sửa chữa để phục hồi nguyên trạng, nhưng nó vẫn mang đầy vết tích của gươm đao giống như trái tim gã vậy.

Thượng Tú Phương chắc đã tới Cao Ly. Nàng có thể dồn hết tình cảm vào âm nhạc mà quên gã hay không? Tống Ngọc Trí đối với gã rốt cuộc là yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn? Khấu Trọng biết là chẳng nên nhưng lại không nhịn được mà vẫn nghĩ tới.

Gã đã đi qua Thọ Xuân nhưng không vào gặp Sở Sở. Nàng sẽ không vì thế mà tan nát cõi lòng cũng như trách gã vô tình chứ?

Ài!

Tình yêu nam nữ không những làm người ta chán nản sầu bi mà còn là một gánh nặng đè lên khiến họ nghẹt thở. Bất quá nếu Khấu Trọng tuẫn thành chiến tử ở Lạc Dương, mấy nàng đương nhiên sẽ khóc lóc bi thương vì gã, nhưng rồi tất cả nỗi đau sẽ được thời gian xoá nhòa và chữa khỏi.

Bỗng nhiên Khấu Trọng cảm thấy cô độc vô cùng. Nếu bất kỳ ai trong số họ mà ở đây lúc này, gã khẳng định sẽ bất chấp tất cả mà yêu người đó và cầu xin sự tha thứ.

o0o

Khi Từ Tử Lăng về tới Đa Tình Oa, Hầu Hi Bạch đang xem sách chăm chú đến mức lắc đầu chép miệng, vô cùng hứng thú.

Từ Tử Lăng chán nản ngồi xuống cách hắn một chiếc bàn, đoạn than thở:

- Ta vừa mới gặp sư tôn của ngươi.

Hai tay Hầu Hi Bạch run bắn, thiếu chút nữa thì làm rơi cả sách. Hắn ngạc nhiên nhìn gã rồi thất thanh hỏi:

- Thật không? Đừng có đùa chứ?

Từ Tử Lăng trả lời chẳng chút gì vui vẻ:

- Muốn đùa thì cũng phải lấy chuyện gì khác mà nói chứ. Ta nghĩ rất có khả năng là lão muốn đến xử ngươi, nhưng thấy ta từ trong nhà ngươi đi ra nên thay đổi chủ ý, kêu ta cùng ngồi thuyền đi dạo trên kênh Vĩnh An.

Hầu Hi Bạch biến sắc nói:

- Làm sao ngươi còn sống mà trở về được, lại không hề thụ thương?

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Hầu công tử à! Thạch sư phụ của ngươi không còn là Thạch Chi Hiên trước đây nữa, mà là Thạch Chi Hiên đã thành công đem hai luồng chân khí cực kỳ trái ngược dung hợp lại thành một. Ngươi tuyệt không thể biết được lời của lão là thực hay là giả. Ta đối với lão cũng không nắm được bất cứ chút gì. Lúc chia tay, Thạch Chi Hiên cho ta một lời khuyến cáo, có thể phát xuất từ chân tâm, đó là hy vọng ta lập tức rời khỏi Trường An để đến Ba Thục thăm Thạch Thanh Tuyền.

Hầu Hi Bạch hít vào một hơi mà cảm thấy lạnh buốt. Hắn nói:

- Đó không phải là khuyến cáo, mà là cảnh cáo. Giờ chúng ta nên làm thế nào?

Từ Tử Lăng nhận thấy Hầu Hi Bạch lộ rõ sự sùng kính và khiếp hãi từ tận tâm khảm, biết nếu không thể chấn khởi đấu chí của hắn thì hậu quả sẽ rất tồi tệ. Gã bèn mỉm cười khích lệ:

- Theo lời Thạch Chi Hiên thì Hi Bạch huynh chỉ là một hài tử ương ngạnh có tư tưởng độc lập thôi. Lão ta còn khen huynh làm rất xuất sắc.

Hầu Hi Bạch ngạc nhiên hỏi:

- Ông ấy lại nói những lời đó sao?

Từ Tử Lăng cười gượng:

- Đó chính là chỗ làm người ta đau đầu nhất. Thạch Chi Hiên nhìn thấu suốt chúng ta, còn chúng ta lại hoàn toàn không biết trong đầu lão nghĩ gì. Ta và ngươi phải xoay chuyển tình thế đó. Nếu không tìm ra biện pháp thì tối nay chỉ còn cách cuốn gói mà rời khỏi Trường An thôi.

Hầu Hi Bạch nhíu mày tận lực suy nghĩ, đoạn lại hỏi:

- Tại sao Thạch sư phụ lại tha cho ngươi? Phải chăng vì bọn ta ở cùng một nơi nên ông ấy cố kỵ? Nếu thế thì có thể hiểu là tệ sư còn có việc quan trọng hơn cần làm nên không muốn sinh thêm rắc rối.


Từ Tử Lăng động viên:

- Đầu óc Hi Bạch huynh đã bắt đầu trở lại bình thường. Vậy là tốt rồi! Ta có một suy nghĩ rất liều lĩnh rằng lời lão nói ít nhất cũng có một nửa là sự thực. Cho đến lúc này, lão vẫn không thể hạ độc thủ đối với con gái mình, thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện ấy. Chính vì điều đó, cộng với quan hệ của ta với Thanh Tuyền, lão mới tha cho ta, cũng tạm hoãn đối phó ngươi.

Hầu Hi Bạch gật đầu:

- Dù nghĩ như vậy hơi gượng ép, nhưng cũng có chút đạo lý. Phi Huyên chẳng phải đã từng nói nếu không có ít nhất nửa năm thì Thạch sư phụ đừng hòng phục nguyên sao. Có thể là thương thế ông ta chưa khỏi nên hù dọa một phen thôi, đến lúc khỏi hẳn mới thực sự tính sổ với chúng ta.

Vẻ mặt Từ Tử Lăng nghiêm trọng, gã lắc đầu nói:

- Lão không những đã hoàn toàn phục nguyên, công lực lại tinh tiến hơn khi ở tiểu Trường An nhiều, đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất rồi. Lão không ra tay chắc chắn không phải vì không nắm chắc có thu thập được ta hay không.

Hầu Hi Bạch ôm đầu nói:

- Thà Thạch sư phụ tuyên bố rõ ràng là muốn đến giết ta còn dễ chịu hơn. Người trong Ma môn bọn ta chưa bao giờ chú trọng đến chuyện già trẻ hay sư đồ gì cả. Nếu bị uy hiếp đến tính mạng thì có thể chống cự đến cùng. Có điều giờ ta lại bị ông ấy làm cho hồ đồ hết cả rồi. Ngươi có tìm thấy Kỷ Thiến không?

Từ Tử Lăng cởi mặt nạ râu ria đầy mặt của Cung Thần Xuân xuống, ngây người một lúc, bỗng bật cười thốt:

- Không biết có phải vì Thạch sư phụ của ngươi ngấm ngầm giám thị bên cạnh hay không mà tuy ý thức ta không phát hiện được lão, nhưng nguyên thần của ta lại có cảm ứng. Cuối cùng thì do tinh thần ta hoảng hốt nên đã phạm phải sai lầm. Mà ta căn bản không nên giả làm Cung Thần Xuân, muốn tìm Kỷ Thiến thì phải giả làm gã Ung Tần mặt vàng khè mới đúng. Kỷ Thiến muốn học nghề đánh bạc của Ung Tần chứ không phải Cung Thần Xuân. May là từ cái sai đó ta lại tạo được mối quan hệ với Hồ Tiểu Tiên. Mỵ thuật của thị quả là hấp dẫn, nghĩ lại vẫn thấy tim đập thình thịch.

Hầu Hi Bạch nghệt mặt hỏi:

- Ngươi đang nói gì vậy? Càng nghe ta càng chả hiểu gì cả.

Sau khi được Từ Tử Lăng giải thích rõ ràng, hắn đề nghị:

- Giờ có nằm cũng không ngủ được, chi bằng bọn ta đến Thượng Lâm Uyển tìm Kỷ Thiến, nếu không gặp thì lại đến đổ trường.

Từ Tử Lăng lắc đầu:

- Bất kể ta là Cung Thần Xuân hay Ung Tần thì đều không nên để Kỷ Thiến thấy chúng ta đi cùng nhau. Ngươi nên nhân lúc vẫn còn rảnh rang mà ngủ cho ngon một giấc đi.

Hầu Hi Bạch than:

- Thạch sư phụ lúc nào cũng có thể đến tìm ta trút giận, ngươi bảo ta làm sao có thể ngủ yên được. Ta cũng giống như Kỷ Thiến, càng về khuya thì lại càng có hứng. Ngươi căn bản không nên gặp Kỷ Thiến ngay, để ta đi thám thính trước đã!

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi không sợ khả năng Thạch Chi Hiên đang chờ mình ngoài cửa sao?

Hầu Hi Bạch lắc đầu đáp:

- Ngược lại! Nếu ông ấy đã phục nguyên thì giờ là lúc phải hoàn thành việc thống nhất lưỡng phái lục đạo của Thánh môn, chứ không phải lúc vội vàng tiêu diệt ta, một truyền nhân duy nhất của Hoa Gián phái. Ta hy vọng gặp được Thạch sư phụ để xem ông ấy nói gì.

Dứt lời, hắn khôi phục lại vẻ tiêu sái ung dung thường thấy, vừa đi ra ngoài vừa cao giọng hát vang.

Từ Tử Lăng rời khỏi tiểu thính, bước qua khu vực giếng trời giữa gian trước và gian sau. Vừa bước vào hành lang, gã bỗng giật mình dừng lại.

Tiếng nữ nhân khóc nấc lên vọng ra từ căn phòng của Hầu Hi Bạch ở cuối hành lang.

Mẹ ta ơi! Rốt cuộc là chuyện gì đây? Con gái nhà ai lại có thể thần bất tri quỷ bất giác âm thầm vào được chỗ này, mà vì sao lại khóc lóc thảm thiết thương tâm đến thế?

Vừa mới tới Trường An, nhưng một loạt những sự việc liên tiếp phát sinh nằm ngoài dự đoán của gã. Bỗng nhiên gã không còn nắm chắc điều gì về những hành động sắp tới.

Từ Tử Lăng khẽ cất bước, đến trước cửa phòng ngủ khép hờ của Hầu Hi Bạch, nhẹ nhàng mở ra.

Ánh trăng êm dịu từ cửa sổ rọi vào chiếu sáng nửa căn phòng, phần còn lại vẫn chìm trong bóng tối. Tuyệt thế giai nhân Loan Loan đang ngồi bên mép giường, hai vai không ngừng rung động. Nàng nức nở khóc một cách đáng thương như bông hoa bị mưa dập gió vùi.

Dù nằm mộng Từ Tử Lăng cũng không tưởng nổi yêu nữ này lại có thể biến thành bộ dạng như thế. Gã đứng ngây ra như phỗng, một lúc sau mới đến ngồi bên cạnh nàng rồi than khẽ:


- Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Dường như lúc này Loan Loan mới phát giác ra Từ Tử Lăng đã đến bên cạnh mình. Nàng thảm thiết rên lớn, nhào về phía gã, giọng nói nhòa đi trong nước mắt:

- Sư tôn của ta chết rồi!

Từ Tử Lăng không bao giờ nghĩ Loan Loan lại có phản ứng như vậy. Đương nhiên là gã hoàn toàn có thể né tránh, nhưng lại không thể nhẫn tâm làm thế tại tình huống này. Trong khoảnh khắc thân thể mềm mại thơm mát kia đã nằm gọn trong lòng Từ Tử Lăng, ngực áo gã bị nước mắt của nàng thấm ướt một mảng lớn.

Hai tay Loan Loan ôm chặt lưng gã, toàn thân run rẩy, đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh và tự kìm chế lúc bình thường, biểu cảm hoàn toàn khác so với vẻ lạnh lùng lúc sớm khi nghe tin Chúc Ngọc Nghiên đã chết. Từ Tử Lăng cảm thấy nỗi bi thương thống khổ của nàng phát ra từ chân tâm, liền không khỏi nổi lòng trắc ẩn, khe khẽ an ủi:

- Người chết rồi không thể sống lại. Mai này chúng ta cũng phải chết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Loan Loan vùi đầu vào ngực Từ Tử Lăng. Nàng ôm gã thật chặt rồi thê lương nói:

- Sư tôn là thân nhân duy nhất của ta, chỉ có bà mới thực sự thương yêu ta, tài bồi cho ta. Giờ thì người chết rồi, để lại một mình ta cô đơn lạc lõng.

Dứt lời lại khóc òa lên.

Ngực áo Từ Tử Lăng ướt đẫm, hai tay không biết để chỗ nào, chỉ còn cách vỗ nhẹ vai nàng:

- Lúc trước Loan Loan tỏ ra rất kiên cường, tại sao giờ bỗng nhiên lại mất hết cả kiềm chế giống binh bại như núi đổ thế này? Lại còn trốn đến đây mà khóc nữa?

Loan Loan sụt sùi đáp:

- Ta không biết! Sau khi người ta rời khỏi đây thì đầu óc nặng nề vô cùng, cuối cùng không nhịn được, chỉ muốn khóc một trận thật bi thảm trong lòng chàng. Ta tuyệt không thể để những người trong phái biết mình đau thương và yếu lòng như thế này.

Từ Tử Lăng không biết nói sao. Ánh mắt gã nhìn xuống đôi chân trần tuyệt đẹp của nàng đang thu lại bên mép giường, trong lòng cảm xúc trào dâng. Bất kể là Ma môn tiến hành huấn luyện môn đồ một cách quái dị, tiêu diệt hết nhân tính rồi biến họ trở thành loại người tâm ngoan thủ lạt lãnh khốc vô tình thế nào, nhưng con người vẫn là con người, vẫn có thất tình lục dục. Thạch Chi Hiên là thế, Loan Loan cũng như thế, chỉ xem xem liệu ai đó có thể thấy được mặt nhân tình này của họ hay không mà thôi.

Gã dịu dàng hỏi:

- Nàng đến đã lâu, có nghe thấy hết những lời giữa ta và Hầu Hi Bạch không?

Tiếng khóc nhỏ dần, có điều giọng Loan Loan vẫn còn nghẹn ngào:

- Khi ta đến chỉ còn một mình chàng, lại cho rằng chàng đã cảm ứng được. Ai ngờ chàng hoàn toàn không biết, khi người ta khóc lên thì chàng mới nghe thấy mà đến an ủi.

Từ Tử Lăng hiểu mình rõ nhất, biết bản thân vì gặp phải Thạch Chi Hiên nên trận cước đại loạn đến mức mất hết hồn vía. Gã hỏi:

- Nàng có biết ta vừa gặp phải ai không?

Thân hình Loan Loan vẫn còn run run, nhưng cuối cùng cũng không khóc nữa.

Bất giác, Từ Tử Lăng khẽ vuốt ve lưng nàng, rồi tự trả lời:

- Là Thạch Chi Hiên!

Loan Loan ngồi thẳng người lên. Nàng lau nước mắt rồi buồn bã nói:

- Từ trước tới nay, ta không biết Chúc sư phụ chiếm vị trí thế nào trong lòng mình. Thực ra, bà là một nữ nhân rất đáng thương, bị Thạch Chi Hiên hại thật thê thảm. Nợ máu phải trả bằng máu, Thạch Chi Hiên là tội nhân của Thánh môn, giờ lại là người có cơ hội lớn nhất để thống nhất Thánh môn. Chỉ cần giết được ta thì Âm Quý phái sẽ rơi vào tay lão. Phép tắc do tổ sư tệ môn định ra là người nào trước khi tiếp nhận vị trí Môn chủ đều phải tu hành ba năm một mình. Ta chỉ có thể độc lập tác chiến, vì có thế mới chứng minh được mình có đủ tư cách làm người kế thừa, mới có thể ngồi lên bảo toạ bỏ trống của Chúc sư phụ. Khi đó thì mọi người trong phái mới bán mạng cho ta. Giờ chắc Tử Lăng đã biết tại sao Thạch Chi Hiên lại đến Trường An rồi chứ?

Từ Tử Lăng trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ. Đúng là cơn sóng này chưa qua lớp sóng khác đã ào tới. So với việc đối phó với Thạch Chi Hiên chỉ còn một nhược điểm nhỏ nhoi thì vấn đề Hương gia lập tức biến thành dễ dàng không đáng nói đến. Gã tuy coi Loan Loan là địch nhân, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc đã có chút cảm tình với nàng. Về tình về lý, gã không thể trơ mắt nhìn Thạch Chi Hiên giết chết nàng. Nếu để Thạch Chi Hiên thống nhất ma đạo, đem tất cả những kinh sách đang phân tán gộp lại thành một thì hậu quả nghiêm trọng thế nào gã không dám nghĩ tới.

Loan Loan chăm chú nhìn gã, đoạn ôn nhu hỏi:

- Chàng sẽ giúp ta phá Bất Tử Ấn Pháp của lão chứ?

Từ Tử Lăng nhíu mày đáp:


- Ở Trường An, Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên căn bản không có sơ hở, bọn ta liên thủ đối phó với lão cũng không có tác dụng gì. Ta có một đề nghị, giờ ta lập tức đưa nàng vượt tường rời thành rồi lập tức đi mau về Ba Thục. Sau khi sự việc ở đây giải quyết xong xuôi, ta sẽ đến chỗ nàng lánh thế để tìm.

Ánh mắt xinh đẹp của Loan Loan ngời ngời trí tuệ, nàng nhẹ nhàng hỏi:

- Phải chăng chàng ám chỉ là ở Ba Thục thì lão sẽ có sơ hở?

Từ Tử Lăng lắc đầu cười nhăn nhó:

- Đó là tự miệng Thạch Chi Hiên nói thế, ta cũng nhìn không ra lão nói thật hay giả nữa.

Loan Loan yêu kiều nhún vai như thể không để tâm:

- Có thêm một cách để khống chế lão thì càng tốt. Từ công tử chàng rốt cuộc là đến Trường An để làm gì? Bất kể là gì, ta cũng sẽ giữ kín bí mật cho chàng, thậm chí còn xuất thủ giúp chàng nữa.

Từ Tử Lăng làm sao dám tin tưởng nàng, liền trả lời dứt khoát:

- Việc của ta, mong nàng để yên cho ta tự giải quyết, tốt nhất là không nghe không hỏi gì đến.

Loan Loan u oán liếc gã, tỏ vẻ không vui trong lòng. Nhưng chỉ chớp mắt nàng đã hồi phục thần thái lạnh lùng trầm tĩnh, trái ngược hoàn toàn với Loan Loan yếu mềm khóc lóc đau thương lúc nãy. Nàng điềm đạm hỏi:

- Tối nay người ta có thể tá túc ở đây một đêm không?

Từ Tử Lăng ngạc nhiên đáp:

- Đây là chỗ ở của Hầu Hi Bạch, nàng phải hỏi hắn mới đúng.

Loan Loan nhìn sâu vào mắt gã, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi có biết tại sao tệ sư phụ bại trong tay Thạch Chi Hiên không?

Từ Tử Lăng thầm nhủ đương nhiên là vì bà ta có ý đồ kéo gã và Sư Phi Huyên cùng chết chung, nhưng gã không muốn nói ra, bèn khẽ lắc đầu.

Loan Loan than thở:

- Nữ nhân tu luyện Thiên Ma Đại Pháp tuyệt không thể phát sinh quan hệ nhục thể với nam nhân mà mình yêu. Sư tôn chính vì không ngăn được tình cảm, bị Thạch Chi Hiên lừa gạt chuyện chăn gối, cho nên bao nhiêu năm sau Thiên Ma Đại Pháp vẫn chỉ dừng lại ở tầng thứ mười bảy, không hề tiến bộ để đạt tới cảnh giới tối cao tầng thứ mười tám. Vì thế, người chỉ còn cách đồng quy ư tận với Thạch Chi Hiên bằng chiêu Ngọc Thạch Câu Phần, nhưng đáng tiếc là vẫn thất bại.

Từ Tử Lăng bối rối nói:

- Đó đâu phải là nguyên nhân mà ta cự tuyệt nàng ở lại, chỉ vì ta không thể đáp ứng nàng thay Hầu Hi Bạch được. Tại sao nàng không tiếp thu khuyến cáo của ta, lập tức rời khỏi Trường An?

Loan Loan cười khổ:

- Chưa động thủ mà ta đã hoảng hốt bỏ chạy thì còn có tư cách quái gì để thừa kế vị trí đứng đầu Âm Quý Phái chứ? Đừng có như đàn bà thế được không? Theo tập quán tối tối đều đi nghe ca vũ của Hầu công tử thì trời chưa sáng sẽ không trở về. Không lý tới chàng nữa! Người ta khóc nhiều mệt lắm rồi, muốn ngủ thôi!

Nói xong, nàng cứ thế nằm xuống rồi nhắm mắt lại. Thân thể mềm mại nổi rõ những đường cong tuyệt mĩ, đôi chân trần trắng như tuyết, ngọc dung xinh đẹp không gì sánh được làm Từ Tử Lăng dù có năng lực kiềm chế rất lớn mà cõi lòng cũng phải rung động. Gã thầm kêu cha gọi mẹ chứ quả thực chẳng biết phải ứng biến ra sao.

Khóe miệng Loan Loan mỉm cười ngọt ngào tới mức khiến người ta mụ mị, khẽ vỗ xuống bên cạnh dịu dàng hỏi:

- Nằm xuống đây nghỉ ngơi một chút được không?

Từ Tử Lăng giật bắn mình, gã đứng bật dậy khó khăn đáp:

- Không được!

Mắt Loan Loan vẫn nhắm nghiền, giọng nói rất khiêu khích:

- Lúc nãy ôm người ta mà còn chẳng sợ, nằm ngủ một lúc thì có vấn đề gì đâu? Ôi chao...

Tâm thần Từ Tử Lăng chợt chấn động kịch liệt. Chỉ thấy Loan Loan lộ vẻ thống khổ, hoa dung ảm đạm lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng là dấu hiệu đáng sợ báo trước việc tẩu hoả nhập ma. Chẳng lẽ vì cái chết của Chúc Ngọc Nghiên mà nàng động chân tình, cuối cùng gặp phải ách nạn này?

Gã nhất thời hoảng hốt, quên cả quan hệ đối địch với nàng, leo vội lên giường.

Loan Loan vẫn run rẩy không ngớt, dang tay ra ôm chặt lấy gã. Khi hai người đang co kéo ở trên giường, nàng hổn hển nói:

- Tử Lăng cứu ta!

Hai tay Từ Tử Lăng án vào lưng Loan Loan, tống nhập chân khí, lập tức vô cùng kinh hãi. Trong thân thể nàng, Thiên Ma khí lưu chuyển tán loạn, như ngựa hoang sút cương không chịu khống chế, lồng lộn chạy trong kinh mạch khiếu huyệt. Nếu không thay đổi được tình trạng đáng sợ này thì khẳng định Loan Loan sẽ không thể chịu nổi bao lâu nữa. Chẳng còn cách nào khác, gã không nghĩ ngợi gì, trút chân khí ào ạt vào trong mình nàng, trước hết là tới khí hải đan điền, rồi từ đó dẫn đi mười hai chính kinh để áp chế sự hỗn loạn của chân khí.


Vì gã đã quen với tình hình trong nội thể Loan Loan nên mới có thể dễ dàng thuận tiện giúp đỡ nàng được.

Không biết Trường Sinh Khí đã lưu chuyển bao nhiêu lần trong cơ thể mềm mại của nàng. Đến lúc Từ Tử Lăng toàn thân mệt mỏi kiệt sức, chân nguyên hao tổn cực lớn thì Loan Loan bình tĩnh lại, thả lỏng hai tay đang ôm chặt gã ra, nằm im trên giường chừng như đã ngủ say.

Từ Tử Lăng không yên tâm, thò tay đặt lên trán nàng thăm dò. Gã giật mình kinh hãi, cảm thấy nhiệt độ cơ thể Loan Loan đang tăng mạnh. Đúng lúc gã đang định tiếp tục truyền chân khí vào điều tra nguyên nhân rồi lại giúp nàng bài xích Thiên Ma khí đang bành trướng ấm ầm đó đi, một việc kỳ dị đã xảy ra.

Khi cơ thể nàng đang nóng đến bỏng tay thì đột nhiên thân nhiệt bỗng hạ xuống mau chóng, biến thành lạnh như băng giá mùa đông, nhưng kỳ lạ là thần sắc lại không hề có biến hoá gì.

Lúc nhiệt lúc hàn như thế, Từ Tử Lăng cũng chẳng có cách nào, nói cách khác là không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một cơn mệt mỏi xâm chiếm toàn thân, gã không tự chủ được nằm vật xuống bên nàng, nhắm mắt điều tức. Gã biết nếu cứ ngoan cố không chịu nghỉ ngơi thì nói không chừng sẽ rước lấy thương tổn vĩnh viễn vào thân.

Gã chỉ nghỉ một lát, một lát thôi...

o0o

Lúc Từ Tử Lăng mở bừng mắt ra thì ánh nắng ban mai đã ùa vào trong mắt. Gã hoảng hốt ngồi bật dậy, thấy Loan Loan vẫn nằm bên cạnh, hô hấp nhẹ nhàng.

Nghe thấy tiếng bước chân Hầu Hi Bạch đang đi vào, gã biết nếu không bị hắn làm tỉnh giấc thì mình có khi vẫn tiếp tục ngủ.

Thò tay đặt lên trán Loan Loan thấy chỉ lạnh lẽo vô bì, nhưng gã không rảnh để lý tới, vội nhảy ra khỏi giường chặn Hầu Hi Bạch toàn thân sặc sụa mùi rượu lại bên ngoài cửa.

Họ Hầu thò đầu vào, vừa thấy cảnh bên trong đã kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, hết ngó Loan Loan trên giường, lại nhìn đến tên tiểu tử trước mặt.

Từ Tử Lăng biết hắn hiểu nhầm, vừa bối rối lại vừa xấu hổ, vội kéo hắn ra phòng ngoài, giải thích rõ ràng sự tình.

Hầu Hi Bạch lộ ra thần sắc nặng nề, đoạn nói:

- Từ Tử Lăng trúng gian kế của thị rồi!

Từ Tử Lăng biến sắc hỏi:

- Gian kế gì?

Hầu Hi Bạch đang say sưa chợt tỉnh hẳn lại, hai mắt lấp loáng đáp:

- Ta tuy không rõ thực sự Loan Loan dùng thủ đoạn gì để đùa giỡn ngươi, nhưng nhìn tình hình hiện tại của nàng ta thì có vẻ đã mượn Trường Sinh Khí của Tử Lăng để giúp bản thân đột phá hạn chế của Thiên Ma Đại Pháp, tiến vào cảnh giới tầng thứ mười tám mà kể từ sau Tổ sư sáng lập Âm Quý Phái, chưa có một Phái chủ nào đạt được. Có khi còn vượt qua cả cảnh giới đó nữa.

Từ Tử Lăng trong lòng rối loạn, không biết là kinh hãi hay vui mừng.

Hầu Hi Bạch đề nghị:

- Giờ chỉ có một biện pháp duy nhất là hạ thủ giết thị đi!

Từ Tử Lăng giật mình hỏi:

- Làm thế sao được?

Hầu Hi Bạch đứng bật dậy nói:

- Để ta đi hạ thủ cho!

Nói xong, hắn lập tức tiến vào.

Từ Tử Lăng kêu lên:

- Hi Bạch huynh!

Hầu Hi Bạch bị gã kéo lại, chán nản ngồi xuống thở ngắn than dài:

- Ngươi không nên ngăn cản ta. Mà ta căn bản cũng không thể đang tâm dập liễu vùi hoa, hơn nữa đây lại là một đại mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ. Ài!

Cả hai nhìn nhau cười nhăn nhó.

“Bình!”

Tiếng đập cửa vọng vào.

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui