Đại Đường Song Long Truyện

Mưa gió làm cho cảnh vật trong không gian giữa đất trời trở thành một thể thống nhất. Từ khu rừng phía Tây Nam của Tiểu Long Tuyền nhìn về phía hải cảng chỉ thấy một màn mờ mịt. Sấm chớp tuy thưa dần làm giảm bớt uy thế của trời đất nhưng cây cối đang không ngừng quằn quại trong gió lớn vẫn khiến con người thấy được bộ mặt cuồng bạo của đại tự nhiên.

Âm Hiển Hạc kéo Từ Tử Lăng qua một bên, chậm rãi nói:

- Ta mong Từ huynh giúp cho một việc.

Từ Tử Lăng trong lòng vô cùng ngạc nhiên, có việc gì quan trọng mà khiến một người cao ngạo như hắn phải mở miệng nhờ vả thế. Gã vội nói:

- Âm huynh xin cứ nói ra, tiểu đệ nhất định sẽ tận lực.

Âm Hiển Hạc trầm ngâm giây lát, mặt trơ như gỗ không thể hiện chút tình cảm nào, nói:

- Ta mong các ngươi tha cho Tông Tương Hoa.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên, nhưng không hề do dự trả lời:

- Điều này để ta lo. Ta có thể lấy tính mạng mình ra đảm bảo nàng tuyệt đối sẽ không bị tổn hại gì.

Lúc này, bọn Khấu Trọng ở bên kia từ trên ngọn cây nhảy xuống, cùng trao đổi tình hình địch nhân. Khấu Trọng nói lớn:

- Hai vị đại ca còn không lại đây nghiên cứu chiến lược công hãm Bột Hải sao. Con mẹ nó! Âm huynh cũng tinh thông tiếng Đột Quyết phải không nào? Vì huynh đệ Cổ Nạp Thai đều không hiểu Hán ngữ.

Bạt Phong Hàn cười, đáp thay Âm Hiển Hạc:

- Thiếu Soái yên tâm. Những người Hán ở Sơn Hải quan đều ít nhiều biết tiếng Đột Quyết. Hơn nữa Âm huynh từng tung hoành cả trong quan lẫn Tái Ngoại, làm sao lại không tinh thông ngôn ngữ của bọn ta chứ.

Khấu Trọng làu bàu:

- Ta có phải không biết đâu, chẳng qua Âm huynh lâu nay không bao giờ nói quá vài câu, sợ rằng hắn là ngoại lệ duy nhất đó.

Nét mặt Âm Hiển Hạc lộ vẻ cổ quái, biểu hiện không quen bị người khác trêu chọc. Hắn không trả lời, chỉ quay sang Từ Tử Lăng nhỏ giọng nói:

- Từ huynh đúng là bằng hữu của ta.

Từ Tử Lăng thấy trong lòng ấm áp, hiểu rằng vì mình chưa hề truy vấn nội tình đã đồng ý tha cho Tông Tương Hoa ngay nên kẻ lãnh đạm như Âm Hiển Hạc mới phát sinh sự cảm kích.

Chiến tranh vốn tàn bạo ác liệt, muốn không làm tổn hại tướng lĩnh chỉ huy của đối phương tuyệt không dễ dàng, vậy mà Từ Tử Lăng lại đáp ứng không hề do dự.

Từ Tử Lăng vỗ vỗ lên vai Âm Hiển Hạc, rồi đi về chỗ bọn Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, huynh đệ Cổ Nạp Thai, Việt Khắc Bồng và Khách Chuyên. Đến bên Khấu Trọng, gã dùng tiếng Đột Quyết thấp giọng nói:

- Chớ có tỏ vẻ kinh ngạc hay kỳ quái gì nhé. Âm huynh đệ có lệnh không được làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc của Tông Tương Hoa.

Trừ Khấu Trọng, mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc. Đánh giặc trước tiên phải bắt tướng. Nếu như không thể phá hủy bộ phận thống lĩnh của địch nhân thì làm sao có thể thu được thắng lợi toàn diện?

May là Từ Tử Lăng đã sớm cảnh báo “Chớ có tỏ vẻ kinh ngạc hay kỳ quái!”, không thì cả bọn ắt sẽ nhất tề phản đối.

Khấu Trọng cười ha hả:

- Âm huynh có lệnh, tiểu đệ đương nhiên đâu dám không theo. Bái Tử Đình tuy bất nghĩa nhưng chúng ta không thể bất nhân. Một khi Mạt Hạt tộc bị tiêu diệt, đối với Thất Vi tộc và Xa Sư quốc tuyệt không phải điều hay.

Trong màn mưa tuôn gió thổi tơi bời, Âm Hiển Hạc đứng đơn độc ở xa xa, ngưng thần nhìn về phía hải cảng.

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai dùng tay vuốt nước mưa trên mặt, gật đầu nói:

- Thiếu Soái đã đưa ra đúng sự mâu thuẫn trong lòng huynh đệ ta.


Việt Khắc Bồng nhíu mày hỏi:

- Bọn ta không biết chút nào về vị trí hiện tại của Tông Tương Hoa, làm sao có thể tránh nặng tìm nhẹ, không xung đột chính diện với nàng ta được?

Bạt Phong Hàn cười nhẹ đáp:

- Không chính diện giao phong với nàng thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần tìm cách bắt sống, sau đó giao nàng ta cho Âm huynh xử lý. Đó là sở nguyện của hắn.

Khấu Trọng hiển nhiên đã hoàn toàn hồi phục đấu chí và lòng tin. Song mục lấp loáng nhìn về khu vực giữa bọn họ và bến cảng, chính là toà đại thạch bảo nắm giữ an nguy và quyền khống chế Tiểu Long Tuyền, gã nói:

- Ta vốn nghĩ nhân lúc kẻ địch bị mưa to gió lớn làm cho mắt như mù, tai như điếc mà dùng kỳ binh đánh nhanh, một trận chiếm Tiểu Long Tuyền. Như vậy thì dù binh lực Bái Tử Đình gấp chúng ta hàng trăm lần, nhưng trong thời điểm Lang quân có thể ép tới bất cứ lúc nào thì chúng ta làm gì hắn cũng không dám tới đánh. Khi đó chúng ta có bắt Bái Tử Đình quỳ gối gọi chúng ta là đại gia, hắn cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo. Hiện tại thì đương nhiên cần thay đổi sách lược. Ài! Có lý!

Bất Cổ Nạp Thai vui vẻ nói:

- Có Thiếu Soái ở đây, không có vấn đề gì là không thể giải quyết.

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai mỉm cười:

- Đã nói rằng đánh giặc trước tiên phải bắt tướng, vậy chẳng phải trước tiên cần khống chế mấy con thuyền đó sao?

Mọi người đều đồng ý.

Khấu Trọng cười nói:

- Biệt Lặc lão ca đúng là đã biết tâm ý ta. Binh lực của địch nhân vào khoảng một ngàn tới một ngàn năm trăm, chúng ta chỉ có một nửa số đó. Kỳ binh đánh đột ngột tuy có thể giành được thắng lợi nhưng không thể tránh khỏi thương vong. Tông Tương Hoa là tướng được Bái Tử Đình trọng dụng, chắc chắn phải có bản lĩnh, thêm vào đó còn có bọn cao thủ của Mã Cát và phía Cao Ly. Nếu chúng ta chỉ có thể thắng thảm thì không có cách gì chống lại việc phản kích của Bái Tử Đình, chiến lợi phẩm cuối cùng sẽ lại bị hắn thu về. Vì thế cần tránh nặng tìm nhẹ, khiến Tông Tương Hoa thấy khó mà lui, chúng ta chỉ cần bắt sống lão khốn Mã Cát là được rồi.

Từ Tử Lăng điềm đạm nói:

- Đừng quên ba chiếc thuyền lớn đến từ Cao Ly đó có thể là thuyền của Cái Tô Văn, cũng có thể là người của Cao Ly vương.

Khấu Trọng cười khổ:

- Đó chính là một vấn đề đau đầu khác. Chúng ta tuyệt đối không thể giết người của tiểu sư di, không thì Phó Đại sư sẽ không tha cho bọn ta.

Bọn Biệt Lặc Cổ Nạp Thai nghe vậy không hiểu. Chờ Từ Tử Lăng giải thích tóm tắt xong, Khấu Trọng nói:

- Nếu chúng ta có thể khống chế mấy con thuyền lớn của Cao Ly và Mã Cát, tiếp theo đánh chiếm thạch bảo, quân đội của Tông Tương Hoa ngoài rút lui ra chẳng còn cách nào khác.

Từ Tử Lăng nói:

- Về phần bến thuyền sẽ do Phong Hàn huynh, Âm huynh và ta phụ trách. Chỉ cần khoảng trăm huynh đệ tinh thông thuỷ tính, xuất kỳ bất ý tiến đánh, địch nhân tất sẽ hết đường. Bên tấn công thạch bảo cần cẩn thận, nếu để địch nhân phát giác trước một bước, bọn ta chỉ không có đường nào mà chạy.

Việt Khắc Bồng mỉm cười nói:

- Về mặt này tiểu đệ có thể đóng góp chừng chục bộ quân phục của địch nhân, được không? Đây là đạo cụ để bọn ta thích sát Phục Nan Đà.

Khấu Trọng vui mừng ra mặt:

- Mưa to gió lớn lại thêm ngụy trang, chẳng lo địch nhân không trúng kế. Việc không thể chậm trễ, nếu để mưa tạnh thì sẽ đến lượt chúng ta chịu khổ đó.

Mọi người liền tự động chuẩn bị. Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng đi đến bên cạnh Âm Hiển Hạc. Khấu Trọng nói lại với Âm Hiển Hạc đại kế tấn công, đoạn nói:

- Điệp công tử có đồng ý cách an bài này không? Chỉ cần huynh lắc đầu, tiểu đệ sẽ nghĩ cách khác.


Âm Hiển Hạc nhìn về phía thạch bảo trong mưa gió xa xa, trầm giọng hỏi:

- Giả sử Tông Tương Hoa tránh mưa trong thạch bảo thì sao?

Khấu Trọng ung dung đáp:

- Tiểu đệ sẽ tự thân bắt sống nàng ta rồi giao cho Âm huynh xử lý.

Âm Hiển Hạc thở ra một hơi, nói:

- Đó là cách khi không còn biện pháp nào nữa. Ta vốn nghĩ Thiếu Soái là người để tranh thiên hạ sẽ không quan tâm tới mọi thứ, giờ mới biết mình đã đánh giá sai rồi!

Khấu Trọng rất muốn nhân cơ hội này hỏi về mối quan hệ của hắn với Tông Tương Hoa, nhưng cuối cùng nén lại, đi chuẩn bị các việc khác.

Từ Tử Lăng thấp giọng nói:

- Bọn ta đến chỗ lão Bạt, trước là bàn bạc thoả đáng sách lược tấn công, chỉ cần bắt sống Mã Cát là có thể phá được thảm án lang tặc và An Lạc.

---oOo---

Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Bất Cổ Nạp Thai cùng hơn tám mươi chiến sỹ Thất Vi tinh thông thủy tính tiềm nhập một bên hải cảng. Chỉ cần tiến thêm nửa dặm nữa là có thể tới chỗ bốn con thuyền lớn của Mã Cát và người Cao Ly.

Uy thế mưa gió vẫn chưa giảm, nơi hải cảng Tiểu Long Tuyền sóng lớn dâng cao. Hai chục thuyền lớn cùng gần năm chục chiếc thuyền cỡ vừa và nhỏ đang neo đậu trên bến bị sóng lớn vũ lộng vùi dập như những món đồ chơi nhỏ, không có chút chủ động nào.

Trên các cầu tàu không hề thấy bóng người vì toàn bộ người và binh sỹ đã vào hết các vị trí trú ẩn tránh mưa gió ở bên trong. Vọng lâu ở bờ biển tuy có quân trấn thủ nhưng đều ở tầng dưới tránh mưa.

Âm Hiển Hạc trầm giọng dùng tiếng Đột Quyết nói:

- Mã Cát khẳng định không ở trên thuyền.

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đều gật đầu đồng ý. Mã Cát luôn có tập quán sinh hoạt xa hoa trên đất liền, tuy có lúc dùng thuyền để đi lại nhưng chỉ giới hạn ở những vùng sông hồ bình yên. Trong tình cảnh sóng biển dâng trào mãnh liệt trước mắt, lão tuyệt không chịu nổi, chắc là đang trú ở đâu đó trên bờ.

Bạt Phong Hàn nói:

- Bọn chúng chắc đều rời thuyền tránh sóng gió nên khi chúng ta lên thuyền sẽ không gặp phản kháng mạnh mẽ. Vậy thì chúng ta cứ giữ vững sách lược, trong lúc địch nhân chưa phát giác ra trước hết nhanh chóng khống chế bốn con thuyền lớn đó rồi sẽ lên bờ truy tìm Mã Cát.

Bất Cổ Nạp Thai vui vẻ nói:

- Không có vấn đề gì. Ta và các huynh đệ thạo nhất là đột kích. Huống chi bọn chúng đều đang trốn ở trong phòng tránh mưa, chỉ cần chúng ta phong bế những cửa ra vào chính của thuyền, rồi như lôi đình vạn quân chế phục toàn bộ nhân số trên thuyền thì dù có kẻ kịp kêu la cũng sẽ khó mà làm kinh động được người ở trên bờ.

Bạt Phong Hàn tiếp:

- Hướng gió thổi từ ngoài biển vào, tải trọng của bốn con thuyền lớn đó khiến chúng nhúng mình rất sâu dưới mặt nước. Nếu bọn ta giương buồm rời khỏi cầu tàu sẽ làm sóng gió đánh cho thuyền nghiêng ngả rất nguy hiểm, vậy nên chúng ta chỉ cần nhanh chóng khống chế chiến lợi phẩm vào tay. Thêm vào đó, bọn ta phối hợp với hành động cùng lúc khống chế địch nhân thì có thể giữ vững bốn con thuyền này, làm kẻ địch mất phương hướng, rồi kiềm chế đối phương.

Từ Tử Lăng đề tỉnh cả bọn:

- Nhớ rằng không cần giết người bừa bãi.

Bất Cổ Nạp Thai cười nói:

- Từ huynh yên tâm. Huynh đệ chúng ta đều mang theo dây thừng, bắt ngựa bắt người đều rất thuận tiện. Đi thôi.


Mọi người lặn xuống nước, nhanh chóng tiến về mục tiêu.

Trong trang phục quân đội Túc Mạt, Khấu Trọng, Việt Khắc Bồng, Khách Chuyên, Biệt Lặc Cổ Nạp Thai cùng hơn ba mươi chiến sỹ tinh nhuệ của Thất Vi tộc và Xa Sư Quốc đang gò cương ngựa trong rừng, suy tính thời gian hành động.

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai nói:

- Lực lượng phòng thủ chủ yếu của thạch bảo là tám toà tiễn lâu bên trên. Chỉ cần chúng ta có thể tiến sát đến nơi, nhanh chóng trèo lên là có thể theo lâu đạo tiến vào trong thạch bảo, toàn lực khống chế cổng lớn duy nhất. Khi đó thạch bảo như là vật trong tay chúng ta rồi.

Khách Chuyên nói:

- Thiếu Soái cẩn thận. Nghe nói kiếm pháp của Tông Tương Hoa rất cao minh, chớ nên khinh địch.

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai cười nói:

- Ngươi còn chưa được thấy Thiếu Soái trong sáu đao chém chết Thâm Mạt Hoàn, thảo nào mà lo lắng như vậy.

Khấu Trọng cười rộ:

- Khinh địch là đại kỵ của binh gia. Không chỉ ta mà tất cả đều phải cẩn thận. Thời gian không còn nhiều nữa! Các huynh đệ! Mọi việc cứ theo kế hoạch mà tiến hành!

Mọi người đồng thời lên ngựa, phóng ra khỏi rừng như một trận gió, hết tốc lực phóng đi trong cuồng phong bạo vũ của thảo nguyên.

Phía sau là bốn trăm chiến sỹ của Thất Vi tộc và Xa Sư quốc phân thành hai tổ, đều tiến tới vị trí xuất kích có lợi nhất, chuẩn bị chi viện.

Khấu Trọng hùng dũng đi đầu, Thiên Lý Mộng tung vó như bay mang theo gã phi thẳng tới thạch bảo.

Làm sao để hoàn thành lời hứa với Thượng Tú Phương, tránh một cuộc chiến làm Long Tuyền trở thành bình địa, sinh linh đồ thán? Gã hoàn toàn không có đến nửa điểm chắc chắn, chỉ còn cách hành sự từng bước một, cố hết sức gia tăng những quân bài chủ chốt trong tay làm Bái Tử Đình thấy khó mà lui. Khi đó gã sẽ dựa vào ảnh hưởng đối với Đột Lợi của mình để đưa ra một hòa ước chấp nhận được giữa hai bên.

Ôi!

Đó là việc gian nan biết nhường nào?

Bọn Tống Sư Đạo và Thuật Văn giờ vẫn đang ở trong tay Bái Tử Đình. Thêm vào đó là ràng buộc với tiểu sư di, quan hệ nhập nhằng giữa Đại Minh tôn giáo và Bái Tử Đình, bọn Hô Diên Kim, Đỗ Hưng lại ở bên cạnh cản trở, còn phải tính tới khả năng có phục binh của Cái Tô Văn, sức ảnh hưởng của Phục Nan Đà,… càng khiến sự tình thêm phức tạp. Đã biết thời hạn cuối cùng của người Đột Quyết dành cho Bái Tử Đình để hiến dâng bảo vật, gã chỉ còn thời gian tối đa là nửa ngày một đêm nữa.

Lời hứa của Khấu Trọng gã đối với Thượng Tú Phương tuyệt không phải bởi kích động nhất thời, mà vì gã biết đó cũng là tâm nguyện của Từ Tử Lăng. Vì thế, bất kể khó khăn thế nào gã cũng phải tìm cách làm bằng được.

Tiếng vó ngựa làm kinh động bọn lính phòng thủ thạch bảo. Chỉ thấy trên hai toà tiễn lâu xuất hiện mấy tên lính nhìn về phía bọn gã.

Việt Khắc Bồng tăng tốc vượt qua Khấu Trọng, dùng Hán ngữ mang thổ âm của người Mạt Hạt ở Long Tuyền hét lớn:

- Lang quân của Đột Quyết đến rồi! Đại vương có lệnh! Lập tức nghênh chiến!

Tháp chuông ở giữa thạch bảo lập tức gióng lên hồi chuông báo động.

---oOo---

Bọn Từ Tử Lăng vừa mới khống chế được bốn con thuyền lớn thì nghe thấy tiếng chuông truyền đến, tín hiệu báo động này quả là ngoài dự liệu. Điều này khiến bọn gã không dám vọng động đi tìm Mã Cát, chỉ còn cách lưu lại trên thuyền yên lặng xem diễn biến.

Mưa gió tơi bời làm tất cả trở nên mơ hồ nên dù với nhãn lực của bọn Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn cũng không nhìn rõ tình hình của thạch bảo cách đó gần nửa dặm. Gã chỉ đoán là địch nhân đã đánh chuông báo động thì hành động của bọn Khấu Trọng khó có thể thuận buồm xuôi gió.

Quân doanh của địch nhân ở gần cầu tàu phía Bắc rối loạn như ong vỡ tổ, song nhân mã sắp xếp đội ngũ chuẩn bị nghênh chiến, nhanh chóng mà không rối loạn. Điều này cho thấy quân Túc Mạt đúng là đội quân thiện chiến tinh nhuệ của vùng Đông Bắc đại thảo nguyên.

Sau mười tiếng chuông kêu, tù và nổi lên, bách nhân đội đầu tiên mau chóng rời khỏi doanh trại tiến về phía thạch bảo, có thể thấy bọn họ người nào cũng nhíu mày nhăn mặt.

Bất Cổ Nạp Thai lập tức quyết định, nhảy lên thét lớn:

- Mông Cổ Thất Vi Bất Cổ Nạp Thai ở đây! Bọn tiểu tặc Túc Mạt mau tới chịu chết!

Thủ hạ của hắn trên thuyền đồng thanh hô lớn, rung chuyển cả hải cảng, khiến cho tiếng mưa gió tạm thời bị át hẳn đi.

Quân Túc Mạt trong doanh trại nghe thấy lập tức hỗn loạn. Lính phòng thủ vọng lâu giờ này mới biết bốn con thuyền lớn đã rơi vào tay địch nhân, vội vã đánh chuông báo động trong vọng lâu.

Keng! Keng! Keng!


Tiếng chuông vang lên không dứt từ cả hai phía báo hiệu Tiểu Long Tuyền bị hãm vào tình cảnh trước sau thụ địch.

Bọn lính trong doanh trại chỉ chia ra một toán nhỏ đi chi viện thạch bảo, còn lại toàn bộ mau chóng tiến về phía cầu tàu. Có thể thấy tướng lĩnh chỉ huy sau khi suy tính nặng nhẹ đã quyết định đoạt lại bốn con thuyền là nhiệm vụ chủ yếu.

Bất Cổ Nạp Thai song mục thần quang lấp loáng, thét lớn:

- Các huynh đệ! Chuẩn bị nghênh chiến!

Chiến sỹ Thất Vi giương cung lắp tên, đồng thanh hô lớn.

Bạt Phong Hàn lấy Xạ Nguyệt cung ra, cười lớn:

- Đến một tên giết một tên, đến hai tên giết một đôi!

Véo!

Kình tiễn từ Xạ Nguyệt cung bắn ra, vượt qua cự ly hơn nghìn bộ, xuyên ngực tên lính phòng thủ trên vọng lâu gần nhất. Hắn thét lên thảm thiết, ngã khỏi vọng lâu.

Các chiến binh Thất Vi lập tức sĩ khí đại chấn, lớn tiếng hoan hô.

Cương tiễn phá tan mưa gió, nhằm trúng địch nhân đang tiến đến, giống như ngoài trận mưa to gió lớn này còn một trận mưa khác không theo quy củ chung.

Từ Tử Lăng để ý nhìn Âm Hiển Hạc, thấy hắn mặt không lộ chút biểu tình, mắt dõi theo bọn người ở kho hàng nơi xưởng đóng thuyền đang thập thò quan sát tình huống ở cầu tàu. Biết hắn đang tìm kiếm bóng dáng Tông Tương Hoa, gã thầm thở dài.

Từ Tử Lăng gã là người mở màn cho trận huyết chiến này, nhưng giờ đây thần trí lại bay về nơi tiểu cốc ở Trung Thổ mà gã chưa từng đặt chân vào, chỉ có thể tưởng tượng ra. Nhìn những con sóng biển dưới thuyền mà thấy sao giống với đại giang cuộn trào nơi Trung Thổ một cách kỳ lạ. Chỉ cần gã muốn, lập tức có thể giương buồm ra đi, xuôi theo bờ biển về phương Nam, một mạch thẳng tới U Lâm tiểu cốc nơi Thạch Thanh Tuyền ẩn cư tránh đời.

Từ sau khi rời khỏi Thành Đô, tâm tàn ý lạnh, Từ Tử Lăng cố gắng trấn áp ý nghĩ yêu đương với Thạch Thanh Tuyền, không muốn và cũng không dám nghĩ tới nàng. Có thể là do ở Long Tuyền, gã đau khổ nhớ nhung Phi Huyên, không những làm bùng nên lửa tình đối với nàng, mà còn nhen nhóm tương tư và yêu thương đối với Thạch Thanh Tuyền.

Khi ở bên Sư Phi Huyên, thần trí Từ Tử Lăng gã hoàn toàn đặt trọn vào nàng, nỗi lòng riêng tư đối với Thạch Thanh Tuyền chỉ như mây bay gió thoảng. Nay Sư Phi Huyên cuối cùng đã rời xa gã, lại còn năm lần bảy lượt khuyên gã chiếu cố Thạch Thanh Tuyền, làm trái tim gã đối với Thạch Thanh Tuyền tưởng đã tro tàn nguội lạnh bỗng như sống dậy. Hơn nữa, trên người gã còn mang cây Thiên Trúc tiêu được bọc trong giấy dầu do Thượng Tú Phương nhờ tặng cho nàng.

Mất chính là được.

Liệu mình có phải đang nỗ lực tranh thủ hạnh phúc mà chưa từng thuộc về mình hay không?

Vèo!

Một mũi cương tiễn bắn sượt qua đầu làm Từ Tử Lăng tỉnh lại, chỉ thấy chiến binh Túc Mạt đang điên cuồng công tới, dù người ngựa bị chết rất nhiều dưới mưa tên của các chiến binh Thất Vi nhưng không quản thân mình, lớp sau tiếp lớp trước tràn lên.

Chiến tranh tàn khốc đẫm máu khiến cho một trời ôn nhu tiêu hồn khi Từ Tử Lăng nghĩ về Thạch Thanh Tuyền hoàn toàn biến mất.

Bái Tử Đình nói rất đúng. Mưa lớn đúng là lợi thủ, không lợi công. Cho dù nhân mã đối phương có hơn nhiều lần cũng khó thi triển toàn lực.

Từ Tử Lăng quát lớn một tiếng, song quyền cùng phát, đánh bay hai tên lính Túc Mạt vừa mới nhảy lên thuyền xuống biển.

Âm Hiển Hạc hét lớn:

- Mã Cát ở bên kia!

Từ Tử Lăng lại phóng cước đá văng một tên địch, tranh thủ nhìn ra chỉ thấy Mã Cát và ba chục thủ hạ đang phóng như bay rời doanh trại, chạy về phía Bắc. Chắc lão thấy tình thế không ổn nên hoang mang bỏ chạy.

Bạt Phong Hàn hét lớn:

- Tử Lăng và Âm huynh đuổi theo Mã Cát. Chỗ này giao cho ta và Bất Cổ Nạp Thai.

Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc nhảy xuống cầu tàu, làm trận cước của địch nhân đại loạn, nghĩ rằng bọn gã xuống thuyền phản kích. Sau khi đánh ngã chục tên địch, Từ, Âm liền cướp lấy hai con chiến mã, nhằm hướng Mã Cát đuổi theo.

Trong màn mưa gió trùng trùng, trận đột kích tiểu Long Tuyền đã triển khai toàn diện.

Thuyền lớn thuyền nhỏ đậu trên bến Bắc vội vã rời đi tránh nạn. Những tên phụ trách vận chuyển bốc xếp hàng hoá ở cầu tàu lúc này chỉ hận cha mẹ sao chỉ sinh cho đúng có một cặp chân, ai có thể lên thuyền thì lập tức lên thuyền, ai không lên thuyền được thì chỉ còn cách chạy vào những khu rừng tùng lân cận.

Tiếng tù và, tiếng sát phạt cùng tiếng mưa gió hợp lại tạo thành một trường hỗn loạn.

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui