Tiểu Long Tuyền không phải là một toà thành mà chỉ là một tiểu trấn với trung tâm là bến cảng ở vịnh Long Tuyền Đông Bột Hải và khu xưởng đóng thuyền. Bên bờ biển chỉ có khoảng bảy, tám toà vọng lâu. Giao thông qua lại tại vùng biển này không được tấp nập lắm. Ngoài một chiếc thuyền vừa mới ra khơi, hai người bọn Từ Tử Lăng chỉ thấy không quá hai mươi thuyền lớn và vài chục chiếc thuyền đánh cá. Nếu so với hải cảng trọng yếu của Trung Thổ như Dương Châu thì thật khác nhau một trời một vực.
Lực lượng phòng thủ tập trung tại một toà thạch bảo được xây dựng cách bờ biển nửa dặm, có thể chứa vài trăm người. Để đối phó hải tặc và mã tặc thì dư thừa, nhưng nếu gặp phải quân Đột Quyết hoặc đại quân bên ngoài đến đánh thì tòa bảo này chỉ có tác dụng làm cảnh, giúp quân địch vận động gân cốt cho nóng người trước khi công đả Long Tuyền.
Phía Tây Bắc hải cảng có một khu doanh trại, trong đó đồn trú khoảng một ngàn binh sỹ. Lấy số quân này để chống lại quân Đột Quyết cũng như là châu chấu đá xe vậy.
Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc đứng dưới một rừng tùng ở phía Tây quan sát kỹ tình thế.
Các cầu tàu đang hoạt động khá nhiệt náo, đặc biệt có một con thuyền lớn đang neo đậu trong cảng, vài chục tráng đinh đang mang hàng hoá vật dụng lên boong, dường như để chuẩn bị ra khơi.
Từ Tử Lăng chợt nhớ đến Ngũ Thải thạch của Mỹ Diễm phu nhân, trong một sát na, gã bỗng hiểu rõ tính quan trọng của viên đá này. Đầu tiên là Ngũ Thải thạch rơi vào tay bọn gã, rồi được đem theo đến đây, cuối cùng cũng do nguyên chủ của nó là Mỹ Diễm phu nhân thu lại. Gã cũng đã từng suy nghĩ về viên đá đó, thế nhưng chuỗi ngày miên man luyến ái với Sư Phi Huyên vừa qua đã làm cho thần trí gã mơ mơ hồ hồ. Chỉ trong thời khắc đối diện với sinh tử tồn vong này, gã mới thoát khỏi mê võng ái tình, tỉnh táo trở lại.
Hiện giờ Sư Phi Huyên đã như hạc nội mây ngàn, phiêu du không còn tăm tích. Gã như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, tinh thần hồi phục, linh động và hoạt bát như trước.
Đột Lợi khi nhìn thấy Ngũ Thải thạch liền bỏ ngay ý định truy kích Hiệt Lợi, sau đó lại chấp nhận hòa hảo với Hiệt Lợi theo đề nghị của Tất Huyền, chính là vì biết được viên đá đó có sức ảnh hưởng thế nào đối với các bộ tộc. Chỉ cần Bái Tử Đình đội vương miện có khảm Ngũ Thải thạch, bất luận là các bộ lạc ủng hộ hắn hoặc tộc nhân phản đối hắn như Thiết Phất Do, đều không có cách gì phủ nhận tính hợp pháp và địa vị quân chủ các tộc Mạt Hạt của hắn. Thêm vào sự ủng hộ của nước láng giềng Cao Ly, Bái Tử Đình có thể trở thành lực lượng lớn nhất thách thức Đột Quyết.
Điều gợi mở ra suy luận này của Từ Tử Lăng chính là hải cảng trước mắt. Nếu biến hải cảng này thành một thành trì lớn ven biển, tiềm lực của Bái Tử Đình sẽ tăng gia gấp bội. Từ nguồn cung cấp vật tư nguyên liệu dồi dào, Bái Tử Đình có thể phát triển lực lượng vô hạn không e ngại bất cứ ai. Dưới sự bổ trợ tương hỗ của Đại, Tiểu Long Tuyền, do đã hiểu rất rõ việc chiến đấu dựa vào thành trì ở Trung Thổ, hắn sẽ là người lợi dụng tốt nhất thế mạnh đó tại Tái Ngoại.
Sở dĩ Bái Tử Đình ra sức thu gom tài vật không từ một thủ đoạn nào là vì trong tình thế này hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Một mặt hắn muốn giảm tới mức thấp nhất thuế má để hấp dẫn thương nhân đến làm ăn, mặt khác muốn nhanh chóng phát triển thành thị hải cảng quy mô và thuyền lớn để thúc đẩy mậu dịch. Mọi việc đều cần tiền, không thể sử dụng phương pháp chân chính thì chỉ còn cách áp dụng các thủ đoạn bẩn thỉu.
Bản thân Ngũ Thải thạch đã là hãn thế kỳ trân, lại có ý nghĩa tượng trưng cho vị chúa tể nắm giữ vận mệnh các tộc nhân Đông Bắc. Thế nên Bái Tử Đình dù có Ngũ Thải thạch trong tay cũng không dễ dàng giao ra, việc mạo hiểm đã là một phần không thể thiếu trong kế hoạch của hắn.
Âm Hiển Hạc lên tiếng:
- Tông Tương Hoa đến để đón thuyền, trên đó có gì quan trọng như vậy nhỉ?
Tông Tương Hoa và hơn mười người đang bước tới một bến tàu không có thuyền đậu. Ba con thuyền lớn xuất hiện ở chân trời giương buồm tiến lại.
Trên bến còn có khoảng hai mươi binh sỹ do một lĩnh đội dẫn đầu, lúc này đang báo cáo gì đó với Tông Tương Hoa. Nàng ta vẫn giữ thần thái lạnh như băng, chỉ nghe chứ không nói.
Đúng lúc này, một nhóm người từ trên chiếc thuyền đang lên hàng ban nãy chạy về phía Tông Tương Hoa. Người đi đầu chính là Mã Cát, kẻ đã tuyên bố rời khỏi tối qua.
Từ Tử Lăng lập tức tỉnh ngộ, chẳng trách tại sao Mã Cát lại không hề sợ hãi như thế, thì ra là đã sớm an bài đường rút. Nếu hắn ngồi thuyền rời đi thì Đột Lợi và Hiệt Lợi sẽ không làm gì được. Mã Cát có thể tới Cao Ly tạm tránh một thời gian, cũng có thể tới địa phương nào đó ẩn thân. Đợi khi tình hình ổn định lại, hắn sẽ quyết định những hành động tiếp theo.
Bái Tử Đình, Mã Cát, Phục Nan Đà cho tới Hàn Triều An, Thâm Mạt Hoàn, Hô Diên Kim, Liệt Hà, Đỗ Hưng, Hứa Khai Sơn toàn là những tên thích mạo hiểm. Bọn chúng muốn thay đổi tình thế Tái Ngoại, cải biến sự khống chế của Hiệt Lợi đối với đại thảo nguyên, thoát khỏi sự cai trị đầy bạo lực của Đột Quyết, nên đương nhiên sẽ phải chịu mạo hiểm đương đầu với đại quân của Hiệt Lợi.
Làm bùng lên nguy cơ này chính là do Hiệt Lợi tiếp thu đề nghị của Triệu Đức Ngôn và Đôn Dục Cốc, ý đồ tiêu diệt Đột Lợi, cho thấy hắn rõ ràng muốn tập trung hết quyền lực vào trong tay. Thế nên tuy Mã Cát và Đỗ Hưng đều là người Đột Quyết nhưng dưới mức độ tham gia khác nhau đã trợ giúp người ngoài đến đánh Hiệt Lợi. Những dân tộc bị lôi kéo khác thì không cần nói tới.
Âm Hiển Hạc chăm chú nhìn Tông Tương Hoa đang đứng trên cầu tàu, hai mắt xạ xuất thần sắc kỳ dị.
Từ Tử Lăng nhận thấy thần tình cổ quái của hắn, ngạc nhiên hỏi:
- Âm huynh phải chăng có giao tình với Tông Tương Hoa?
Âm Hiển Hạc khẽ lắc đầu, lạnh lùng đáp:
- Ta chưa từng nói chuyện với nàng!
Từ Tử Lăng có lời mà không nói được, hiểu rõ tính cách của hắn nên không tiện truy hỏi ngọn ngành, bèn thay đổi chủ đề:
- Chắc chắn Mã Cát là người biết rõ nội tình lang tặc, nếu như có thể tóm được hắn, chắc chắn chúng ta sẽ bớt được rất nhiều phiền não.
Mã Cát lúc này đã tới bên Tông Tương Hoa, vừa đưa tay chỉ trỏ ba chiếc thuyền lớn đang tiến tới vừa nói. Nhìn điệu bộ đó là biết những con thuyền này chắc chắn có quan hệ với hắn.
Âm Hiển Hạc đáp:
- Thủ hạ của Mã Cát có một cao thủ tên là Thác Bạt Diệt Phu. Người này vô cùng trung thành với hắn. Nếu muốn bắt sống Mã Cát, chỉ riêng y đã khó vượt qua rồi. Với sức của hai người bọn ta, có thể thấy ý định đó không được hay. Hà huống bản thân Mã Cát cũng không phải là loại dễ đối phó.
Từ Tử Lăng nhớ lại tối hôm trước nhìn thấy trong trướng Mã Cát một kiếm thủ trẻ tuổi người Đảng Hạng, trong lòng thầm đồng ý với Âm Hiển Hạc, nhưng lại cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:
- Vì sao Âm huynh lại thông thuộc những nhân vật ở vùng Đông Bắc của Tái Ngoại như vậy?
Âm Hiển Hạc không trả lời gã, chỉ lẳng lặng nói tiếp:
- Tại thời điểm đại chiến sắp xảy ra thế này, có thể làm Tông Tương Hoa và Mã Cát khẩn trương đứng đợi như vậy, cho thấy trên những con thuyền lớn kia chở những hàng hoá vật tư có quan hệ sống còn đối với Long Tuyền, chắc là không ngoài lương thực hoặc binh khí. Long Tuyền đã có kho lương dồi dào, vậy thì chắc là binh khí rồi!
Hai mắt Từ Tử Lăng sáng lên, gã khẽ cười nói:
- Âm huynh suy đoán tuy không đúng hẳn nhưng cũng không sai là mấy. Huynh có thể giúp tiểu đệ một việc, lập tức quay về Long Tuyền gặp Khấu Trọng kể cho hắn biết những sự việc phát sinh ở đây không?
Âm Hiển Hạc ngây người hỏi:
- Từ huynh lưu lại đây làm gì?
Từ Tử Lăng trong lòng thầm tính đây có thể là cơ hội tốt nhất để bắt sống Mã Cát nên không muốn bỏ lỡ. Đương nhiên nếu nói ra sẽ khiến Âm Hiển Hạc mạo hiểm ở lại cùng gã. Từ Tử Lăng bèn trả lời:
- Ta lưu lại đây để giám thị tình hình. Khấu Trọng nghe tin sẽ tự biết cách tìm đến.
Âm Hiển Hạc không nghĩ Từ Tử Lăng dối mình, bèn gật đầu đáp ứng, nhẹ nhàng rời đi.
o0o
Địa điểm Bái Tử Đình tiếp kiến Khấu Trọng là Đông uyển ở bên cạnh hoàng cung, đối diện với Tây uyển của Thượng Tú Phương, nằm chính giữa Tây ngự hoa viên, bên trong có cây cối xinh tươi, cầu nhỏ, suối nước quanh co, cảnh trí vô cùng xinh đẹp.
Không khí trong cung không hề khác lúc trước, có thể thấy mọi người sớm đã có tâm lý chuẩn bị đối với việc đại quân Đột Quyết sắp kéo tới nên không thấy tình trạng hoảng hốt lo lắng.
Khấu Trọng hiểu rõ lúc này gã và Bái Tử Đình đã chính thức đối đầu, chỉ cần một lời không hợp là sẽ phải đánh sống đánh chết. Bái Tử Đình đến Hiệt Lợi và Đột Lợi còn không ngán, thì một tên Khấu Trọng con con là gã, một tay không vỗ thành tiếng, có thể làm được gì mà phải sợ?
Đến trước thềm đá màu trắng của Đông uyển, Khách Tố Biệt khách khí nói:
- Đại vương ở trong Phạm Thiên các chờ Thiếu Soái. Mời Thiếu Soái vào!
Khấu Trọng mỉm cười đáp:
- Trong những chuyện nghe được từ các thuyết thư tiên sinh ở Dương Châu, ta thích nhất là đoạn hai bên lầu các mai phục năm trăm đao phủ thủ. Hy vọng quý vương không lấy tình tiết trong cố sự đó áp dụng lên mình ta. Nếu không, ta nguyện lưu lại chỗ này tắm suối nước nóng còn hơn.
Khách Tố Biệt tỏ vẻ khổ sở:
- Thiếu Soái thật hay nói đùa. Đại vương đã nói rõ là sẽ một mình tiếp kiến Thiếu Soái.
Khấu Trọng hô hô cười rộ nói:
- Vua không nói chơi! Vậy thì tiểu đệ yên tâm rồi.
Đoạn lại đảo mắt một vòng rồi nhận xét:
- Tường hậu viện ở đây vừa dày vừa cao, không thích hợp cho việc mai phục đao phủ thủ, nhưng nếu bố trí hơn trăm tiễn thủ thì chỉ sợ dù ta là chim cũng không bay thoát.
Khách Tố Biệt vẫn không tức giận, chỉ bật cười đáp:
- Thiếu Soái làm ta nghĩ đến đại vương. Đại vương mỗi khi đến nơi nào đều sẽ xem xét kỹ càng địa thế, kèm vào đó là những bình luận sâu sắc về binh pháp.
Khấu Trọng trong lòng than thầm. Bái Tử Đình đã khổ công nghiên cứu binh pháp, chí ít thì hắn cũng là một nhà quân sự có tri thức. Sau này gặp hắn trên chiến trường cần đặc biệt cẩn thận.
Khách Tố Biệt cũng là người cao minh. Lời nói không ngang ngạnh nhưng cũng không nhường nhịn, có thể dễ dàng tìm ra cách hoá giải câu nói mạo phạm của gã.
Khấu Trọng cười lớn, bước lên thềm đá đi về phía cửa chính. Gã không quay đầu lại, chỉ phất tay cười rồi hỏi:
- Không biết có phải vẫn do Khách đại nhân đưa ta rời thành hay không?
Khách Tố Biệt nghẹn lời, không nói lại được.
Khấu Trọng khoa chân bước vào.
Hai bên phòng đều có cửa sổ mở ra vườn để đón ánh mặt trời hắt vào. Trong vườn hoa có một tượng Phật khá lớn. Có thể nói gian thính đường này và hoa viên vô cùng hoà hợp với nhau.
Bái Tử Đình trông như Tần Thuỷ Hoàng tái sinh đang ngạo nghễ đứng ở bên cửa lớn, thấy gã liền cười ha hả nói:
- Thiếu Soái đúng là can đảm, đã cướp cung tên của Bái Tử Đình ta, lại còn không biết sợ dám đơn thân tới gặp ta ư?
Khấu Trọng mỉm cười tiến về phía hắn, điềm nhiên đáp:
- Ngươi lấy của ta, ta lấy của ngươi, đó chính là việc vẫn xảy ra giữa các quốc gia. Ta đến đây không hề liên quan tới việc có can đảm hay không, mà là muốn xem sự tình có thể giải quyết một cách hoà bình hay không mà thôi.
Bái Tử Đình đợi đến lúc Khấu Trọng dừng bước trước hắn hơn một trượng mới điềm đạm nói:
- Thiếu Soái trả lại ta cung tên, ta sẽ dành cho Thiếu Soái một lễ vật nhỏ.
Khấu Trọng thầm la hỏng bét, không hiểu trong tay Bái Tử Đình có cái gì mà bộ dạng hắn lại hoàn toàn không hề lo lắng. Gã lập tức nghĩ tới Việt Khắc Bồng và các huynh đệ của y.
Đoạn gã cười khổ đáp:
- Đại vương thật là lợi hại, tiểu đệ cam bái hạ phong. Cuối cùng là lễ vật gì mà có giá trị như vậy?
Bái Tử Đình chắp tay sau lưng, chậm rãi tiến lại trước song cửa sổ phía Tây, ngưng thần nhìn hoa viên rồi than:
- Tại sao Thiếu Soái lại xem ta là địch nhân thay vì là bằng hữu? Thiếu Soái đúng là người không bình thường.
Khấu Trọng đến bên chiếc bàn đặt giữa nhà ngồi xuống, điềm nhiên trả lời:
- Nói thật ra, ta đối với sự nhìn xa trông rộng của Đại vương thật vô cùng tán thưởng. Có lẽ do thân ở đại thảo nguyên, nhìn sự việc cũng xa hơn được một chút, hôm nay có thể tính toán việc vài năm hoặc vài chục năm sau. Nhưng liệu có nên vì vậy mà không lưu ý đến tình thế trước mắt không?
Bái Tử Đình ngạc nhiên đáp:
- Chuyện đó không cần Thiếu Soái quan tâm. Chỉ cần có được hôm nay là có thể tính toán kế hoạch cho ngày mai. Thỉnh Thiếu Soái đến đây để xem lễ vật bổn Vương chuẩn bị cho Thiếu Soái.
Khấu Trọng cảm thấy đối phương đang cười nhạo mình, vội thầm nhắc nhở bản thân đang đứng trước hiện thực tàn khốc. Không cách nào khác gã đành đi đến bên cạnh Bái Tử Đình nhìn ra bên ngoài.
Tống Sư Đạo toàn thân bị trói chặt, hai tên ngự vệ dũng mãnh áp giải hai bên, xuất hiện trên một đường nhỏ ven bờ tường cách đó hơn hai mươi trượng, dưới bóng những cây tùng lớn, trong hoa viên mỹ lệ đầy hoa mùa xuân đang nở rộ. Bên cạnh là Thiên Trúc Cuồng Tăng Phục Nan Đà mặt không lộ biểu hiện gì đang chăm chú nhìn Khấu Trọng.
Trên mình Tống Sư Đạo nhiều chỗ áo quần vấy máu, thần sắc tiều tụy, chứng tỏ đã trải qua một trận kịch chiến rồi bị bắt, trong ngoài đều bị thương nhưng vẫn kiêu ngạo bất khuất nhìn Khấu Trọng mỉm cười gượng gạo.
Khấu Trọng khí huyết trào dâng. Thủ đoạn của Bái Tử Đình quá ti bỉ. Tối qua việc Phục Nan Đà đối phó với hai gã, chắc chắn đã được sự đồng ý của hắn. Bái Tử Đình lại nhân khi Tống Sư Đạo vào cung dự yến đã bố trí mai phục bắt giữ y. Nếu như có thể giết chết Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì chắc hắn đã được thể kết liễu luôn Tống Sư Đạo, một mẻ lưới mà quét sạch sẽ. Nhưng vì hai gã đột vây thành công, lại lấy mất cung tên, nên Bái Tử Đình mới đem Tống Sư Đạo ra để giao dịch trao đổi với Khấu Trọng.
Cung tên sau bao nhiêu gian khổ mới lấy được, chắc lại phải trả cho Bái Tử Đình. Nhưng để cứu Tống Sư Đạo, Khấu Trọng chỉ có một con đường này để đi.
Bái Tử Đình cười lớn một tiếng rồi nói:
- Sự tình bất đắc dĩ, có chỗ nào đắc tội thỉnh Tống công tử lượng thứ!
Trong mắt Tống Sư Đạo thoáng một tia khinh bỉ, nhìn qua Phục Nan Đà một cái rồi khẽ lắc đầu, nhắm nghiền mắt lại.
Khấu Trọng hiểu rõ, y muốn nói rằng Phục Nan Đà tự tay xuất thủ bắt mình, lại cho biết Phục Nan Đà vô cùng cao minh, đề tỉnh Khấu Trọng không nên lỗ mãng sính cường.
Khấu Trọng hồi phục vẻ mặt bình tĩnh, gã nhạt giọng:
- Nếu có cơ hội ta sẽ lại lĩnh giáo Thiên Trúc bí kỹ của Quốc sư trong tối nay hoặc tối mai. Hà! Mới nghĩ tới thôi mà toàn thân đã thấy hưng phấn rồi.
Phục Nan Đà không đáp, chỉ giơ một tay đáp lễ. Trông dáng đúng là một cao tăng đắc đạo, công phu hàm dưỡng rất cao, không vì lời nói của người khác mà động khí.
Cho tới tận lúc này, Khấu Trọng vẫn không hiểu rõ mối quan hệ chân chính giữa Bái Tử Đình và Phục Nan Đà.
Bái Tử Đình mỉm cười nhìn Khấu Trọng rồi nói:
- Tống công tử sống hay chết, chỉ một lời của Thiếu Soái là có thể quyết định!
Khấu Trọng nhún vai đáp:
- Đại vương tựa hồ quên mất phụ thân của Tống công tử là ai rồi thì phải? Nếu có người sát hại con trai lão thì dù cho cách xa ngoài ngàn dặm hoặc là Thiên Vương lão tử, đều chung một kết cục là phải chết thảm dưới Thiên đao của lão.
Không phải là gã muốn hư trương thanh thế để hù doạ. Nếu như Thiên đao Tống Khuyết bất chấp tất cả, không màng sinh tử, toàn tâm toàn ý để giết một người thì chắc chắn cơ hội thành công rất lớn.
Bái Tử Đình bật cười:
- Thiếu Soái vừa mới đề tỉnh bổn Vương không nên chỉ nhìn tương lai mà quên mất hiện tại. Bây giờ lại cảnh cáo ta về tương lai, không phải là trước sau mâu thuẫn sao? Mất số cung tên đó rồi, kinh đô Long Tuyền sẽ bị tiêu diệt trước mắt, ta còn lòng dạ nào mà nghĩ tới tương lai khó đoán? Hà huống sinh tử của Tống công tử không phải ở trong tay ta mà do Thiếu Soái ngươi quyết định.
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Cho tới một khắc trước, ta vẫn coi lão huynh ngươi là đối tác giao dịch, nhưng hiện tại ngươi đã thành địch nhân của Khấu Trọng ta. Sao lại phải khổ như thế? Bất quá sự tình vẫn không có gì thay đổi, chỉ cần Bái Tử Đình ngươi thả Tống công tử ra, trả lại toàn bộ tám vạn tấm da dê và số hàng của thương nhân Bình Diêu, chúng ta vẫn có thể kết thúc chuyện này trong hoà bình.
Đó là nỗ lực cuối cùng của Khấu Trọng. Nếu như đàm phán đổ vỡ, mọi chuyện sẽ phải dùng vũ lực để giải quyết. Dù không có Đột Lợi giúp đỡ, Khấu Trọng vẫn có năng lực phá hoại rất lớn đối với Long tuyền.
Bái Tử Đình ngửa mặt cười dài:
- Thiếu Soái không sợ tự đề cao mình quá ư? Bái Tử Đình ta tuyệt không bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn. Chỉ có một lựa chọn là dùng một mạng người đổi lấy cung tên, ngoài ra ta không kèm thêm dù chỉ là một nửa xác chết nào nữa!
Khấu Trọng hô hô cười rộ nói:
- Được lắm!
Đoạn gã chuyển sang nhìn Phục Nan Đà rồi gằn giọng:
- Quốc sư có thể trả lời bản nhân một vấn đề là những người trong đoàn sứ thần Xa Sư quốc đi đâu rồi không?
Phục Nan Đà ung dung đáp:
- Bây giờ chưa phải lúc! Đến thời điểm thích hợp Thiếu Soái tức khắc sẽ rõ thôi.
Trong lòng Khấu Trọng bùng lên nỗi uất hận và lòng căm thù sâu sắc đối với hai kẻ này, dù lấy nước ngũ hồ tứ hải cũng không thể rửa sạch, gã lạnh giọng quát:
- Được! Ngày hôm nay, chúng ta sẽ giao dịch tại bình nguyên phía Bắc cách thành hai mươi dặm. Song phương chỉ giới hạn đem theo năm trăm người, một tay giao người, một tay giao hàng. Nếu không đúng sẽ lập tức xoá bỏ giao dịch!
Miệng thì vẫn nói trong lòng gã than thầm, nếu không sớm cứu được bọn Việt Khắc Bồng thì bọn gã sẽ bị hãm vào thế bị động và thua thiệt hoàn toàn.
Bái Tử Đình vui vẻ nói:
- Thiếu Soái người lẹ lời nhanh, cứ quyết định như thế đi. Nhớ đừng có bày thêm trò gì nữa, đây là vùng đất của ta, nếu có chuyện gì thì không chỉ Tống công tử mất mạng, mà sợ rằng bản thân Thiếu Soái cũng không tránh khỏi bất hạnh đâu!
Khấu Trọng cả cười đáp:
- Đa tạ Đại vương đề tỉnh! Ác nhân ta đã gặp qua không ít, nhưng vẫn chưa có ai so được với ngươi. Ta đi chuẩn bị đây!
Nói xong gã quay người rảo bước, đến cửa lớn chợt dừng lại, giọng nói lạnh băng:
- Quên mất không nói cho Đại vương một tin, đó là Thâm Mạt Hoàn đã bị ta làm thịt rồi.
Bái Tử Đình lộ xuất thần sắc chấn động nhưng lập tức bình tĩnh lại, hắn trầm giọng đáp:
- Thế thì cung hỷ Thiếu Soái không cần phải viết ngược lại tên mình!
Khấu Trọng vỗ nhẹ vào Tỉnh Trung Nguyệt đang đeo trên lưng, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Đại vương tại sao đã làm lại không làm tới luôn, lưu Khấu Trọng ta lại, nói không chừng có thể đổi được rất nhiều kim ngân châu báu đó?
Bái Tử Đình than:
- Không phải ta không muốn mà là không thể làm thế. Thiếu Soái vì phó ước với Tú Phương tiểu thư mà đến. Ta không thể không giữ cho Tú Phương một chút thể diện.
Khấu Trọng cười lớn một tràng, phát tiết hết nỗi bất bình trong lòng, đoạn cất bước đi thẳng.
Khách Tố Biệt lại xuất hiện đóng vai trò người dẫn đường.
Tinh thần gã nhanh chóng hồi phục trạng thái tĩnh lặng như trăng soi đáy giếng.
Từ khi xuất đạo đến giờ, đây là lần đầu tiên Khấu Trọng bị vướng vào một tình thế đặc biệt nguy hiểm mà bản thân lại tuyệt đối bị động, nhưng cũng chính điều này đã kích phát đấu chí của gã.
Gã không những phải chống chọi đến cùng với Bái Tử Đình, thu hồi tám vạn tấm da dê và hàng hóa của thương nhân Bình Diêu, cứu bằng hữu huynh đệ gặp nạn, mà còn phải hoàn thành lời hứa với Thượng Tú Phương, bảo vệ được cuộc sống yên ổn cho nhân dân trăm họ tại Long Tuyền.
Những vấn đề khó khăn chồng chất đó làm sao mà giải quyết?
Lát nữa phải ăn nói với Âu Lương Tài và La Ý thế nào đây?
Thời gian cũng là một yếu tố rất đau đầu. Một khi đại quân Đột Quyết áp tới biên cương, mọi chuyện đều bị đình lại. Chỉ đến khi một bên bị tiêu diệt thì vấn đề mới được kết thúc.
Nếu có Từ Tử Lăng bên cạnh để bàn bạc thì tốt biết bao!
-----------------------------
Nan phản liệt thế: ý nói đến việc Khấu Trọng đã rơi vào thế hiểm khó mà xoay chuyển.
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...