Từ Tử Lăng chầm chậm mở mắt. Dưới ánh nắng rực rỡ của mùa xuân, hồ Kính Bạc yên tĩnh trải rộng trước mắt gã.
Tuy không được đẹp như sông hồ ở Giang Nam, nhưng lại có vẻ mộc mạc tự nhiên của vùng thảo nguyên Đông Bắc, trong sự giản dị và khoáng đãng thể hiện nét tinh tế thuần khiết.
Một bầy thiên nga nhẹ nhàng bay là là qua mặt hồ, chân khẽ chạm nước, tràn đầy vẻ đẹp hoang dã của đại tự nhiên.
Sư Phi Huyên đi rồi!
Gã không hề cảm thấy mất mát hay đau khổ, ngược lại có một cảm giác thỏa mãn mà trước nay chưa từng có. Trong lòng gã vẫn tràn đầy tư vị ôn nhu của nàng, hương thơm kia vẫn còn thoang thoảng đâu đây.
Mối tình đầu tiên của Từ Tử Lăng gã!
Không có lời thề non hẹn biển, cũng không có chàng chàng thiếp thiếp, nhưng gã lại cảm thụ một cách rõ ràng tư vị một tình yêu dù sông cạn đá mòn mãi mãi không phai. Tựa như quang cảnh trước mắt, mặt hồ trong xanh gợn sóng, lục bình dập dìu, gió xuân phơi phới, mây trắng trôi bồng bềnh trên trời xanh, bản thân nó đã là một bức họa tuyệt diệu làm động lòng người.
Trên mặt nước đột nhiên xuất hiện một đầu người bơi về phía gã.
Từ Tử Lăng bị đưa về với hiện thực, định thần nhìn kỹ, đoạn ngạc nhiên nói:
- Hiển Hạc huynh vì sao có hứng như vậy, mới sáng sớm đã đến Kính Bạc Hồ bơi lội!
Âm Hiển Hạc mình mặc áo dạ hành ướt như chuột lột lồm cồm leo lên bờ, đến bên cạnh gã rồi cũng học theo ngồi xếp bằng xuống đất, cười khổ đáp:
- Nhìn bộ dạng ta giống như tập thể dục buổi sáng sao?
Thấy dáng vẻ mệt mỏi kiệt lực của hắn, Từ Tử Lăng áy náy nói:
- Ta vừa mới điều tức tỉnh lại, thần trí chưa được minh mẫn lắm. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Khả Đạt Chí nói Âm huynh đi theo dõi Thâm Mạt Hoàn.
Âm Hiển Hạc đáp:
- Thật muốn nói với Từ huynh câu "Cũng may không làm nhục sứ mạng", đáng tiếc sự thực không phải vậy. Ta thiếu chút nữa là mất mạng rồi. Thiếu Soái đâu?
Từ Tử Lăng nghĩ lại những sự việc tối qua, chợt có cảm giác như được sinh ra một lần nữa, gã đáp:
- Hắn và Khả Đạt Chí đi kiếm ngươi, vậy là mất công đi không một chuyến rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Âm Hiển Hạc không biết hai gã bị Phục Nan Đà làm cho vết thương thêm nặng, trong lòng nghĩ rằng Khấu Trọng và Khả Đạt Chí ở chung một chỗ thì bất kỳ việc gì cũng có thể ứng phó, bèn nói:
- Ta y kế hành sự, tìm được mục tiêu theo dõi liền bám theo đến ngoại thành. Hiện tại nghĩ lại, sao lại có chuyện quá dễ dàng như thế, đó chỉ có thể là một cái bẫy của địch nhân.
Từ Tử Lăng giật mình nói:
- Không ổn!
Âm Hiển Hạc vuốt nước còn đọng lại trên mặt xuống, ngạc nhiên hỏi:
- Khấu Trọng thêm vào Khả Đạt Chí, ta nghĩ cần gì lo cho bọn họ chứ?
Từ Tử Lăng gượng cười:
- Nếu là trước đêm qua thì ta cũng nghĩ như Âm huynh, song nếu huynh biết bọn ta tối qua đã trải qua nhiều chuyện xui xẻo như thế nào thì huynh cũng sẽ thay đổi cách nghĩ. Tuy nói lúc ấy ta và Khấu Trọng bị thương nhưng Phục Nan Đà cũng lợi hại đến mức khó mà khiến người ta tin được. Một mình hắn xuất thủ đã suýt chút là lấy mạng hai người bọn ta, may mà Khả Đạt Chí kịp can thiệp. Thế nhưng ngay cả Khả Đạt Chí cũng không dám truy đuổi một Phục Nan Đà đã bị thương, chỉ như vậy đủ biết lão lợi hại thế nào.
Gương mặt vốn xưa nay không thể hiện tình cảm của Âm Hiển Hạc cũng tái đi, hắn nói:
- Phục Nan Đà rốt cuộc đã xuất thủ rồi!
Từ Tử Lăng nói giọng lo lắng:
- Đáng sợ nhất là Hứa Khai Sơn ra tay với bọn họ. Hiện tại ta tin chắc đến tám phần rằng Hứa Khai Sơn chính là Đại Tôn. Người này võ công có lẽ thuộc đẳng cấp của Thạch Chi Hiên.
Âm Hiển Hạc liền hỏi:
- Tà Vương Thạch Chi Hiên?
Từ Tử Lăng cũng ngạc nhiên không kém:
- Ngươi biết Thạch Chi Hiên sao?
Âm Hiển Hạc tỏ vẻ không có gì là kỳ lạ nói:
- Hiện tại trong thiên hạ có ai mà không biết cái tên Thạch Chi Hiên này. Trận chiến ở Trường An, việc Thạch Chi Hiên độc chiến với nhân vật tiêu biểu của chính tà lưỡng đạo đã khiến lão danh truyền thiên hạ. Nghe danh lão mới biết thì ra trong thiên hạ lại có nhân vật khiến cho cả bạch đạo lẫn ma môn đều úy kỵ.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Đây gọi là giấy không gói được lửa, hay trứng gà có kín cách mấy cũng phải nở ra gà con. Vậy Âm huynh có biết nguyên nhân trận chiến ở Trường An lần đó của Thạch Chi Hiên không?
Âm Hiển Hạc đáp:
- Về chuyện đó thì e rằng ít có ai biết được, nghe nói lúc đó hai ngươi cũng có mặt.
Từ Tử Lăng nghĩ đến hình ảnh tối qua của Thạch Chi Hiên, đột nhiên toàn thân kịch chấn, trong óc lóe lên một tia sáng.
Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên căn bản là vô địch. Thiên hạ tam đại tông sư kết hợp tuy có thể đánh bại nhưng cũng không thể giết lão.
Tà Vương chỉ có một điểm yếu duy nhất.
Lần này Sư Phi Huyên dấn thân vào chốn phàm tục mục đích cuối cùng đương nhiên là hy vọng thiên hạ thống nhất, bách tính không phải chịu nỗi khổ của chiến tranh nữa; nhưng cũng là để chống đối hành động của Tà Vương Thạch Chi Hiên.
Bích Tú Tâm và Sư Phi Huyên, hai cao thủ xuất quần bạt tụy của Từ Hàng Tịnh Trai, đã cùng với Thạch Chi Hiên triển khai nhiều trận đấu tranh trước nay chứ từng có. Bên nào chiếm thượng phong hiện tại còn chưa biết. Bích Tú Tâm tuy bị Thạch Chi Hiên hại chết nhưng đã sinh được một đứa con gái với lão, lại khiến lão vì tự trách quá độ mà tâm thần phân liệt.
Thạch Chi Hiên đã một tay lật đổ Tùy triều, tối qua nhờ có Tà Đế Xá Lợi đã hoàn toàn phục nguyên, song Sư Phi Huyên huệ chất lan tâm đã phát hiện ra điểm yếu duy nhất của lão.
Đó chính là Thạch Thanh Tuyền!
Cho dù lão đã trở lại như một Thạch Chi Hiên cười nói giết người trước khi quen biết Bích Tú Tâm, Thạch Thanh Tuyền vẫn là điểm yếu của lão, một điểm yếu duy nhất!
Sư Phi Huyên từng nhiều lần nhắc đến Thạch Thanh Tuyền không hẳn là toàn tâm toàn ý muốn hợp tác hai người, mà là nhìn rõ được tính trọng yếu của Thạch Thanh Tuyền trong cuộc đấu tranh với Thạch Chi Hiên. Nàng lại càng hiểu rõ tự mình không nên xen vào mối quan hệ vi diệu giữa Từ Tử Lăng và Thạch Thanh Tuyền. Còn việc làm sao trừ khử Thạch Chi Hiên thì e rằng Sư Phi Huyên cũng không có kế hoạch gì, nàng chỉ dựa vào dự cảm phi thường của mình, âm thầm nhận ra mối quan hệ giữa Từ Tử Lăng và Thạch Thanh Tuyền sẽ là điểm mấu chốt.
Thạch Chi Hiên có lẽ đã xem Từ Tử Lăng là nam nhân trong lòng của con gái ông ta, nên mới có cuộc du ngoạn trên sông ở Trường An, qua đó tiết lộ sự hối hận trong lòng với gã.
Sư Phi Huyên không những trực tiếp chỉ ra với Từ Tử Lăng rằng Thạch Thanh Tuyền chính là điểm yếu duy nhất của Thạch Chi Hiên, mà còn ám chỉ rằng Thạch Chi Hiên sẽ giết chết con gái mình. Trước khi đi nàng còn dặn đi dặn lại gã là đừng bao giờ xao lãng việc này.
Sư Phi Huyên kiên quyết trở về Tịnh Trai chính là một hành động đầy trí tuệ, nhưng đồng thời cũng phải hy sinh lợi ích của bản thân mình.
Giả như tối qua bọn họ có thể thành công giết chết Thạch Chi Hiên, nói không chừng nàng sẽ ở lại bên gã mãi mãi.
"Ài!"
Những ý niệm này thoáng qua đầu gã như điện quang hỏa thạch, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
Âm Hiển Hạc thấy sắc mặt gã thay đổi liên tục, trong lòng đầy ắp tâm sự, liền ngạc nhiên hỏi:
- Từ huynh đang nghĩ gì vậy?
Từ Tử Lăng trong lòng nghĩ chuyện phức tạp thế này, để giải thích rõ ràng với Khấu Trọng cũng phải tốn nhiều công sức, huống hồ nói cho một Âm Hiển Hạc không hiểu nội tình, bèn chuyển đề tài:
- Việc này một lời khó mà nói hết, trước tiên hãy nói xem tối qua Âm huynh đã gặp chuyện gì?
Âm Hiển Hạc đã dần dần hồi phục trở lại, tinh thần phấn chấn nói:
- Tối qua ta theo dõi bọn Mộc Linh đến ngoại thành, y theo cách của Khả Đạt Chí đặt các phiến giáp có khả năng phản chiếu ánh trăng, nào hay bị mười mấy tên bịt mặt đuổi đến truy sát, cũng may ta quen thuộc địa hình vùng đó, thành công chạy được tới hồ Kính Bạc để thoát thân. Đây quả là bọ ngựa định bắt ve sầu, ngờ đâu chim sẻ ở sau đang rình. Không những ta đuổi không kịp Mộc Linh mà còn thiếu chút mất mạng.
Nếu Khấu Trọng ở đây thì gã sẽ biết việc lưu phiến giáp của Âm Hiển Hạc đã bị địch nhân nhìn ra, chúng còn lợi dụng để bố trí cạm bẫy chết người đối phó lại Khấu Trọng và Khả Đạt Chí.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi rồi hỏi:
- Không lẽ là người của Đỗ Hưng sao?
Âm Hiển Hạc lắc đầu:
- Ta không nhìn ra Bá Vương phủ của Đỗ Hưng. Binh khí của bọn chúng toàn là trảm mã đao, tác phong rất giống lang tặc.
Từ Tử Lăng buột miệng:
- Lang tặc à?
Gã nhớ lại lúc rời Hoàng cung tối qua. Cung Kỳ còn phải đợi Bái Tử Đình, lúc đó đang tiễn hai gã đến tận Chu Tước môn, quay lại để cử hành hội nghị quân sự, nên khẳng định trong đám người truy sát Âm Hiển Hạc không có Cung Kỳ.
Sau khi Từ Tử Lăng giải thích cho Âm Hiển Hạc một lượt, hắn vẫn tin tưởng vào cách nghĩ của mình:
- Ta đối với lang tặc đã từng có nghiên cứu, nên mới cho rằng rất có khả năng đám người lén lén lút lút đó là lang tặc.
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Những chuyện phải xảy ra đều đã sớm xảy ra rồi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Từ Tử Lăng vươn người đứng dậy, sau lưng đột nhiên thấy lạnh, lúc này gã mới biết lưng áo đã bị phá rách. Gã nói:
- Chúng ta về thành xem tình hình thế nào đi.
o0o
Kẻ gọi gã là những thương nhân Bình Diêu, Âu Lương Tài của hãng vải Tồn Nghĩa Công, và La Ý của Úy Thịnh Trường. Hai người thần sắc hoảng hốt kéo gã sang một bên nói chuyện.
La Ý mở đầu:
- Hình thế bất diệu, bọn ta nên lập tức rời đi.
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
- Bái Tử Đình chịu để các người đi sao?
Âu Lương Tài thê lương trả lời:
- Người của hắn bắt bọn ta phải ký giấy nợ, bọn ta muốn sớm rời đi nên không còn cách nào khác đành phải nghe theo.
Khấu Trọng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu không phải gã làm việc bất lực thì bọn La Ý đâu phải như cá nằm trên thớt mặc người ta giết mổ như vậy chứ. Gã lại nghĩ nếu không phải Kinh Kháng giở trò thì mấy người này cũng không đến Long Tuyền, bèn nghiêm mặt nói:
- Không cần lo lắng, hàng hóa của các vị đã có tung tích rồi. Ta hiện tại đang muốn nhập cung thay các người đòi lại công đạo. Hai vị có thể về nói với những người khác an tâm chờ đợi tin tức, ta làm xong sẽ quay lại tìm, bảo đảm các người có thể an nhiên rời khỏi đây.
La Ý ủ rũ đáp:
- Thiếu Soái kiến nghĩa dũng vi khiến bọn ta vô cùng cảm kích. Bất quá tiền bạc là vật ngoại thân, bọn ta là người làm ăn, sớm đã dự liệu những tổn thất ngoài ý muốn rồi, chỉ cần thân thể được bình an mà thôi. Chuyện này hay là cứ kết thúc ở đây đi?
Khấu Trọng giật nảy mình nói:
- Hiện tại tình thế loạn lạc, đường đi không an toàn. Các vị lại là người Hán, không có năng lực tự bảo vệ, cứ như vậy mà đường xa vạn dặm đi về Sơn Hải quan thì thật là bất trí. Tin ta đi! Cho ta hai canh giờ, ta còn có thể nhờ huynh đệ Đột Lợi của mình đưa các người về nhà an toàn.
Âu Lương Tài kéo La Ý ra một bên bàn luận một hồi, sau khi quay lại La Ý nói:
- Vậy thì làm phiền Thiếu Soái rồi, nhưng người tốt nhất đừng động võ, bọn ta sẽ quay về chờ tin vui của Thiếu Soái, chính ngọ sẽ khởi hành.
Khấu Trọng nghĩ thầm mình bây giờ làm gì còn tư cách động võ, trừ phi Hiệt Lợi và Đột Lợi đại phá Long Tuyền, nhưng đó lại càng không phải là điều mà gã mong đợi.
An ủi hai người vài câu, gã lại tiếp tục hành trình.
o0o
Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc phục trong một khu rừng ở phía Tây thành Long Tuyền, mắt nhìn một đội binh mã Mạt Hạt gần ngàn người đang xuất thành từ cửa Tây, sau đó vội vã chạy về hướng Tây Bắc. Dẫn đầu chính là nữ tướng chân dài Tông Tương Hoa.
Âm Hiển Hạc nhìn Tông Tương Hoa không chớp, hai mắt phát ra những tia sáng kỳ dị.
Từ Tử Lăng không để ý thần sắc của hắn, chau mày nói:
- Bọn họ muốn đi đâu vậy, Hắc Lang quân chắc không đánh tới nhanh như thế chứ?
Ánh mắt Âm Hiển Hạc vẫn không rời hướng về Tông Tương Hoa đang mỗi lúc một xa dần, chẳng buồn trả lời gã.
Hướng thành Nam không ngừng có xe ngựa đi ra. Điều này đã nằm trong dự liệu nên bọn họ cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Từ Tử Lăng đột nhiên động tâm hỏi:
- Huynh còn có sức chạy vài bước không?
Âm Hiển Hạc hơi ngạc nhiên đáp:
- Bất kể họ đi làm chuyện gì, bọn ta đuổi theo cũng không có tác dụng, chỉ mất sức chạy tới sức cùng lực kiệt mà thôi.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Nhưng ta có cảm giác là việc không tầm thường, bỏ qua thì hơi tiếc.
Âm Hiển Hạc nói:
- Được thôi! Cũng có thể liên quan đến Thiếu Soái, bọn ta cứ theo dõi từ xa xem đã xảy ra chuyện gì.
Hai người không dám chần chờ liền phi thân phóng ra, nhờ vào rừng cây để che giấu hành tung, chạy hết tốc độ đuổi theo.
o0o
Khấu Trọng bước đến Chu Tước đại môn, đã thấy vị quan văn Khách Tố Biệt từng tiếp đãi mình đang đứng đợi, thấy gã vội tỏ ra khách khí hữu lễ nói:
-Tú Phương tiểu thư đang ở nội cung Tây uyển chờ đợi Thiếu Soái. Đại vương lệnh cho hạ quan dẫn đường.
Khấu Trọng trong lòng hiểu rõ chuyện này, Khách Tố Biệt ngoài mặt là tiếp đãi nhưng thực ra là giám sát gã ly khai Long Tuyền. Không giết được gã, bọn chúng chỉ có nước tống gã đi như ôn thần vậy.
Lần trước cũng do kẻ văn võ song toàn này đại diện cho Bái Tử Đình bồi tiếp gã, xem ra nếu hắn không phải là tâm phúc thì cũng là người mà họ Bái tín nhiệm, chắc chắn là có bản lĩnh nhất định.
Khách Tô Biệt dẫn gã tiến vào hoàng thành, giả như vô tình hỏi:
- Sao không thấy Từ công tử đi cùng?
Khấu Trọng bị hắn nói trúng tâm sự, ruột gan như chùng xuống, nét mặt lại không dám để lộ thần sắc gì, chỉ đáp:
- Hắn biết ta đi gặp Tú Phương tiểu thư nên không đi cùng. Hắc! Ta có thể gặp đại vương được không, có chuyện rất gấp muốn thương lượng với ngài.
Khách Tô Biệt miệng cười mà lòng không cười nói:
- Thật trùng hợp! Đại vương cũng muốn nói vài câu với Thiếu Soái, để xem có thể lấy lại vài thứ vốn là của người không.
Khấu Trọng chấn động trong lòng, ngầm cảm thấy không ổn, chỉ xem thần sắc của Khách Tô Biệt thì biết trong tay Bái Tử Đình còn nắm được vài con bài quan trọng, gã không chắc là chiếm được thượng phong.
Khách Tô Biệt dẫn Khấu Trọng xuyên qua cửa tròn của một biệt viện nằm cạnh bên nội cung, chỉ thấy trong đám hoa cỏ rậm rạp có một căn nhà thanh tú tao nhã, hắn nói:
- Tú Phương tiểu thư đang chờ ở trong, mời Thiếu Soái!
o0o
Trong đội quân Mạt Hạt chợt có một nhóm nhỏ tách khỏi đại đội vẫn đang chạy về phía Tây Bắc. Nhóm mới tách ra này chạy về phía Đông Bắc, hướng về phía khu rừng thưa. Nếu Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc bám sát theo đội hình chính, nói không chừng đã bị lừa. Hai người liền lùi lại xa xa đằng sau, rồi men theo bìa khu rừng thưa mà tiến, một lúc sau chợt nghe được tiếng vó ngựa của nhóm này truyền lại.
Từ Tử Lăng nhảy lên ngọn cây quan sát, thấy trong mười mấy kị sĩ có Tông Tương Hoa, bèn nhảy xuống đất hân hoan nói:
- Cái này kêu bằng muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Nhất định là có chuyện gì không tầm thường, nếu không Tông Tương Hoa trong lúc quân Đột Quyết sắp đến thế này làm sao rảnh mà đi lo chuyện vặt chứ.
Âm Hiển Hạc là cao thủ truy tung, liền ngưng thần lắng nghe, đoạn nói:
- Nếu ta đoán không sai thì bọn chúng chạy về hướng Bột Hải Tiểu Long Tuyền. Đó là hải cảng lớn nhất trong vùng phụ cận Long Tuyền, cũng là trọng trấn phòng thủ vùng biển quan trọng nhất. Tông Tương Hoa đến đó làm gì chứ?
Từ Tử Lăng cười đáp:
- Đi theo xem thì biết chứ gì?
Hai mắt Âm Hiển Hạc xạ ra thần sắc khiến Từ Tử Lăng khó hiểu, hắn gật đầu:
- Để kẻ quen đường như ta dẫn đầu, bảo đảm không bị nàng ấy phát hiện!
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...