Đại Đường Song Long Truyện

Từ Tử Lăng rời khỏi dòng sông lên bờ tiếp tục lên đường, cả người có cảm giác như đã thoát thai hoán cốt.

Chưa lúc nào Từ Tử Lăng cảm thấy hòa nhập vào đại tự nhiên hơn khi ngâm mình trong dòng nước. Vừa rồi gã đã hoàn toàn thư giãn, tiến nhập cảnh giới nửa thức nửa tỉnh, tư duy ý thức vẫn hoạt động nhưng thân thể lại ở trong trạng thái nghỉ ngơi. Chân khí thể nội vận hành như nhật nguyệt, chu du lưu chuyển. Tiên thiên khí phân biệt từ huyệt Dũng Tuyền ở hai bàn chân trái phải không ngừng đổ vào, trái nhiệt phải hàn, âm dương điều hòa, khiến nội thương của gã lập tức khởi sắc.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tuy y phục ẩm ướt nhưng Từ Tử Lăng không hề cảm thấy lạnh. Gã lại hành khí liệu thương, hơi nước phát tán nhanh hơn, đến khi nhìn thấy khu rừng cạnh Kính Bạc hồ thì y phục gã đã hoàn toàn khô ráo.

Tuy liên tiếp gặp nạn, thương thế không ngừng nặng thêm song lại khiến cho tâm pháp liệu thương của gã tiến thêm một bậc, đưa cách hành công ngọa thiền tiến vào một cảnh giới mới.

Từ Tử Lăng dường như cảm nhận được từ khi hút được tinh hoa của Tà Đế Xá Lợi, đến giờ phút này tinh khí đó mới được triệt để dung hợp với thể nội chân khí.

Gã không dám nghĩ đến Sư Phi Huyên vì sợ tâm tình xáo động, chỉ quyết định tìm đến vị trí của Tà Đế Xá Lợi rồi tính tiếp.

Từ Tử Lăng băng qua rừng cây, thầm nghĩ vị trí của Tà Đế Xá Lợi không phải là Kính Bạc đình gần bờ hồ chứ? Tự nhiên gã nhớ lại cảnh tối qua cùng Khấu Trọng và Sư Phi Huyên trụ trên một cây to, từ xa bí mật giám thị Kính Bạc đình.

Đột nhiên hình ảnh Sư Phi Huyên ngồi xếp bằng trên một cây đại thụ đập vào mắt gã. Nàng quay đầu nhìn gã, tú mi khẽ chau lại, không cần nói Từ Tử Lăng cũng biết tâm ý của nàng muốn nói "Chàng thật là! Sao lại chạy đến đây?".

Từ Tử Lăng vui vẻ hẳn lên, nhưng lại cảm thấy khó hiểu.

---oOo---

Khấu Trọng và Khả Đạt Chí vẫn giữ tốc độ nhanh như cũ vì sợ Phi Vân cung của Thâm Mạt Hoàn sau lưng.

Khấu Trọng bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt, hướng về Khả Đạt Chí cười dài:

- Giết một tên hoàn vốn, giết hai tên có lời, vụ làm ăn này đáng làm lắm!

Khả Đạt Chí đột nhiên quay đầu nhìn lại, lộ xuất thần sắc ngạc nhiên.

Khấu Trọng cũng cảm thấy bất thường, nguyên là bọn người của Thâm Mạt Hoàn hốt hoảng ghìm cương khiến cho bầy ngựa dựng cả hai chân hý lên, tình huống hỗn loạn.

Hai người dừng chân, đám kỵ sĩ từ trong rừng đã chạy đến gần. Khấu Trọng định thần nhìn rõ giật mình nói:

- Là người của huynh đệ Cổ Nạp Thai!

Một giọng nói truyền đến:

- Lâu ngày không gặp, Thiếu Soái vẫn khỏe chứ!

Khấu Trọng nghe tiếng vui mừng đáp lời:

- Lão Bạt ngươi rốt cuộc chạy đằng nào! Khiến bọn ta lo lắng suốt mấy ngày nay.

Dẫn đầu đoàn kỵ mã, ngoài huynh đệ Biệt Lặc Cổ Nạp Thai và Bất Cổ Nạp Thai còn có một người đã lâu không có tin tức, Bạt Phong Hàn.

Hơn năm trăm chiến sĩ phóng đến như gió, tản ra theo hình cánh quạt, cùng với hơn ba trăm quân đang kết trận của Thâm Mạt Hoàn lập thành thế đối trì. Hai bên mạnh yếu đã phân định rõ ràng

Khấu Trọng và Khả Đạt Chí như được cải tử hồi sinh, lượm lại hai cái mạng nhỏ, đương nhiên là vui mừng không nói nên lời. Bạt Phong Hàn và Cổ Nạp Thai huynh đệ phóng ngựa đến bên cạnh Khấu, Khả, mục quang cả ba lấp loáng đánh giá Khả Đạt Chí, Khấu Trọng vội giới thiệu hai bên.

Bạt Phong Hàn xuống ngựa, dùng tiếng Đột Quyết để hai anh em Cổ Nạp Thai có thể hiểu được, cười ha hả nói:

- Nghe danh không bằng gặp mặt. Bạt Phong Hàn ta dù nghĩ nát óc vẫn không hiểu được vì sao hai ngươi lại đi chung với nhau. Bất quá chuyện này để sau hãy nói, xử lý Thâm Mạt Hoàn quan trọng hơn vấn đề này nhiều.

Biết anh hùng, trọng anh hùng. Tuy chưa rõ địch ta nhưng biểu hiện của Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ đối với Khả Đạt Chí vẫn rất thân thiện

Khả Đạt Chí đặc biệt chú ý Bạt Phong Hàn, nói:

- Có cơ hội tiểu đệ nhất định lĩnh giáo Trảm Huyền kiếm của Bạt huynh.

Bạt Phong Hàn mỉm cười:

- Cái đó đúng là tiểu đệ cầu mà không được. Bất quá kiếm này không còn là Trảm Huyền nữa mà đã đổi thành Thâu Thiên.

Bạt Phong Hàn bước đến cạnh Khấu Trọng, vui vẻ vỗ vai gã:

- Tên tiểu tử ngươi quả là mạng lớn. Bọn ta thủ ở đây tuyệt không phải do biết được ngươi bị người ta truy sát, mà là chuẩn bị phục kích cướp số cung tên của lão Bái. Chuyện ngươi đã giao, tiểu đệ nhất định làm tròn.

Tiếp đó song mục sát cơ đại thịnh, nhìn về phía địch trận cách đó khoảng nghìn bộ, trầm giọng:

- Lần này nên dùng chiến thuật gì để đánh cho địch nhân không còn manh giáp đây?

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai chau mày nói:


- Bọn ta tuy đông hơn đối phương hai trăm người, chắc chắc sẽ thắng. Song Thâm Mạt Hoàn giỏi nhất là đào tẩu, nếu để hắn chạy vào rừng thì rất có khả năng là sắp thành công lại hư sự đó.

Khấu Trọng rà lại một lần thương thế trong nội thể, phát giác đã hồi phục sáu bảy thành công lực, phần lớn các vết thương đã khép miệng, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Gã thầm nghĩ phương pháp vừa chạy vừa liệu thương này khẳng định là kỳ công do mình sáng tạo ra, xưa nay chưa từng có, bèn nói:

- Tiểu đệ có một đề nghị, đảm bảo Thâm Mạt Hoàn nhất định không cự tuyệt. Nhưng vấn đề là chỉ có thể giết Thâm Mạt Hoàn, những người khác thì phải tha.

Khả Đạt Chí giật mình nói:

- Vậy sao được! Thâm Mạt Hoàn đâu phải là hạng đàn bà chỉ biết thêu hoa, nội thương của ngươi lại chưa khỏi. Làm vậy quá mạo hiểm rồi!.

Bạt Phong Hàn ngạc nhiên quay sang Khấu Trọng hỏi:

- Ai có thể đả thương ngươi? Tiểu Lăng đâu?

Khấu Trọng cười đáp:

- Chuyện này nói ra dài dòng, để sau ta sẽ bẩm báo tường tận với lão ca ngươi.

Đoạn gã chuyển hướng sang Cổ Nạp Thai huynh đệ đề xuất:

- Nếu ta đại diện bọn ngươi chỉ giết mình Thâm Mạt Hoàn, thì các người có dị nghị gì không?

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai đáp:

- Chỉ cần giết được hắn là được rồi, những kẻ khác đều không đáng xem trọng. Mộc Linh không được bọn chúng thần phục sẽ không làm được gì đâu. Bất quá...

Khấu Trọng ngắt lời:

- Không cần lo lắng. Ta là kẻ ngu ngốc đến nỗi tự đem sinh mạng quý báu của mình tặng cho hạng người như Thâm Mạt Hoàn sao?

Gã vỗ vai Khả Đạt Chí để hắn an tâm rồi bước lên ba bước, dùng tiếng Đột Quyết quát lớn:

- Thâm Mạt Hoàn! Ngươi có gan đơn đả độc đấu với Khấu Trọng ta một trận không?

Không khí trầm mặc như bị đông cứng lại, một lúc lâu sau thanh âm của Thâm Mạt Hoàn mới truyền đến:

- Khấu Trọng ngươi muốn tìm đường chết sao? Hắc! Quỷ kế như vậy cũng dám lừa ta sao. Ngươi chẳng qua muốn gạt ta tiến đến rồi huy quân công kích. Hừ! Đừng mong ta trúng kế. Có gan thì phóng ngựa sang đây, mọi người minh đao minh thương đối trận xem thử ai mạnh hơn.

Khấu Trọng chửi thầm một câu “Lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử!”, gã cười ha hả nói:

- Nói như vậy ngươi đã quyết định vắt chân lên cổ mà bỏ trốn rồi à? Hay là đẩy thủ hạ ra làm bia, còn mình thì bỏ chạy cho nhanh?

Thâm Mạt Hoàn tức giận nói:

- Ta là hạng người vậy sao?

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai góp lời nói:

- Nếu không phải vậy thì ngươi hãy cùng Thiếu Soái quyết trận tử chiến đi. Nếu như ngươi thắng, ta nguyện lấy vong linh tổ tông lập thệ, trước khi mặt trời mọc để cho ngươi tự mình đào thoát, tuyệt không can dự.

Bình nguyên yên ắng, chỉ nghe tiếng gió thổi ù ù, hai bên nhân mã đều chờ xem phản ứng của Thâm Mạt Hoàn.

Khấu Trọng không lo Thâm Mạt Hoàn không đáp ứng. Tên tiểu tử này hơn ai hết hiểu rõ thương thế của gã nghiêm trọng thế nào. Đây chính là cơ hội tốt trời cho để giết Khấu Trọng gã, sau đó hắn lại có thể an nhiên bỏ đi. Vậy thì hắn còn tính toán gì nữa chứ.

Thâm Mạt Hoàn và Mộc Linh ghé đầu nói nhỏ vài câu, cuối cùng quả nhiên lớn tiếng nói:

- Khấu Trọng ngươi đã không muốn sống, vậy hãy để ta thành toàn cho ngươi.

Chiến sĩ song phương đồng thanh hét lớn, nhất thời sát khí ngưng tụ, không khí quyết chiến căng thẳng bao trùm cả thảo nguyên.

---oOo---

Chỉ cần có tiên tử ở bên cạnh, người ta tựa như có thể rời khỏi hiện thực tàn khốc nhuốm đầy cừu sát này, đến chốn bồng lai phúc địa của tiên giới.

Từ Tử Lăng nhìn về phía Kính Bạc đình, quả nhiên thấy Chúc Ngọc Nghiên đang ngồi quay lưng về phía bờ hồ nơi bọn họ ẩn nấp, an nhiên bất động. Phía doanh địa của Mã Cát không thấy đèn lửa, hiển thị lão mập này đã vội vã bỏ đi rồi.

Từ Tử Lăng cảm thấy hồ đồ, nhưng cũng an tâm, vì bọn họ chưa gặp Thạch Chi Hiên.

Khi gã tới gần Sư Phi Huyên hỏi:


- Khấu Trọng đâu?

Từ Tử Lăng đáp:

- Hắn đi tìm Thâm Mạt Hoàn tính sổ, tuyệt không biết ta lại tới đây.

Sư Phi Huyên khẽ chau đôi mày đẹp hỏi tiếp:

- Huynh làm sao biết mà tới đây?

Từ Tử Lăng đáp lời:

- Ta cảm ứng được tà khí của Xá Lợi

Chân mày của Sư Phi Huyên chau lại nhiều hơn, ngạc nhiên nói:

- Không lẽ Chúc hậu lại gạt ta, bà ta nói không hề cảm ứng được Xá Lợi ở đâu.

Từ Tử Lăng ngẩn ra:

- Có việc đó sao. Bất quá ta chỉ trong một sát na cảm ứng được Xá Lợi, sau đó không cảm thấy gì nữa.

Sư Phi Huyên trầm ngâm một lúc rồi khẽ thở dài:

- Ta đột nhiên có dự cảm bất tường.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Hai người sao lại ở đây?

Sư Phi Huyên đáp:

- Ta đi tìm Chúc hậu, bà ta nói nhận được thư của Thạch Chi Hiên, hẹn bà ta canh hai đêm nay giải quyết ân oán của bọn họ. Kìa! Tới rồi!

Từ Tử Lăng định thần nhìn kỹ, một con thuyền nhỏ từ từ chèo đến Kính Bạc đình. Trong cơn mưa lất phất Thạch Chi Hiên đứng ở đuôi thuyền ngẩng cao đầu, nhẹ nhàng khua mái chèo, ngâm nga:

Nhân sanh thiên địa gian

Hốt như viễn hành khách

Đẩu tửu tương ngu nhạc

Liêu hậu bất vi bạc

Khu xa sách nô mã

Du hí uyển dữ lạc

(Dịch ý: người sinh ra trong trời đất

Bỗng nhiên như một hành khách phương xa,

Lấy rượu làm niềm vui

Rượu nhạt cũng xem như nồng.

Đánh xe, thúc ngựa quèn

Đi chu du làm vui

Đây là một đoạn trong bài thơ:“Thanh Thanh Lăng Thượng Bách”

)

Từ Tử Lăng ngẩn ra nhìn, Thạch Chi Hiên không phải muốn giết Chúc Ngọc Nghiên sao? Vì sao lại như đi hẹn ước với tình nhân vậy?


Chúc Ngọc Nghiên không hề động đậy, tựa như không thấy Thạch Chi Hiên đang chèo thuyền tới, cũng không nghe thấy giọng ca thê lương của ông ta.

---oOo---

Thâm Mạt Hoàn mình mặc y phục dạ hành, tay cầm Xà Hình thương, khoa chân bước ra. Đến khoảng chính giữa nơi hai quân đối trận, hắn hướng về phía Khấu Trọng, dùng tiếng Đột Quyết lớn tiếng nói:

- Khấu tiểu tử mau ra chịu chết!

Bọn Bạt Phong Hàn đến đứng hai bên tả hữu Khấu Trọng, Khả Đạt Chí ghé sát tai Khấu Trọng nói nhỏ:

- Thằng cha đó xem ra rất tự tin, ngươi phải cẩn thận đó.

Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi:

- Khả Đạt Chí ngươi từ lúc nào biến thành bằng hữu hoặc huynh đệ của Khấu Trọng vậy?

Cổ Nạp Thai huynh đệ cũng lộ ra vẻ chú ý lắng nghe, hiển nhiên là đối với chuyện này không rõ đầu đuôi.

Khả Đạt Chí than:

- Chuyện này quả thật một lời khó mà nói hết. Bất quá lập trường đối địch của bọn ta vẫn chưa cải biến, trừ phi Thiếu Soái chịu quy thuận Đại Hãn.

Khấu Trọng lại đang ngưng thần nhìn Thâm Mạt Hoàn đang ở cách đó hơn năm trăm bộ, không để lọt bất kỳ động tác nhỏ nhặt hay biểu hiện nào của hắn, gã trầm giọng nói:

- Nếu ta trong vòng mười đao không giết được hắn, các người lập tức xua quân tiến đánh, đồng thời nghĩ cách cứu cái mạng nhỏ của ta.

Bất Cổ Nạp Thai thất thanh la lên:

- Mười đao? Thiếu Soái có chắc trong mười đao giết được hắn không? Ngươi ngàn vạn lần đừng xem thường kẻ này. Xà mâu của hắn danh chấn Qua Bích, nếu không đã không thể tung hoành nhiều năm mà không ai chế phục được.

Bạt Phong Hàn mỉm cười:

- Ta đánh cược Khấu Trọng trong vòng tám đao là giết được Thâm Mạt Hoàn. Ai dám cá với ta?

Khả Đạt Chí cười khổ:

- Nếu là Khấu Trọng trước khi bị thương, ta tuyệt không dám cá với ngươi. Hiện tại là không muốn cá, vì không mong sẽ thắng.

Khấu Trọng hít sâu một hơi nhẹ nhàng nói:

- Vậy thì tám đao đi! Nếu không thành công các ngươi cũng không cần tới cứu ta là hơn, vì như vậy sẽ làm tâm chí ta không đủ kiên định. Con bà nó! Cho các người xem bản lĩnh chân thực của Khấu Trọng ta!

Dứt lời ngang nhiên bước đi.

Nhìn bóng lưng của gã, bốn vị đại cao thủ trẻ tuổi thanh danh tối thịnh của đại thảo nguyên đều lộ ra thần sắc tôn kính. Khí độ của Khấu Trọng thật khiến người kính ngưỡng.

Dáng người của Thâm Mạt Hoàn không cao lắm, nét mặt hung ác, khiến người ta cảm giác hắn là kẻ hiểm độc vô tình. Chỉ thấy hắn thần thái phấn chấn, song mục sáng quắc có thần, kết hợp với khuôn mặt vừa dài vừa ốm quả là khí thế nhiếp người, chính là dáng vẻ của kẻ đã tung hoành đắc ý trong một khoảng thời gian dài.

Khấu Trọng thật ra là có khổ tự mình biết. Gã đã từng khoa trương lớn tiếng nói tối nay sẽ giết chết Thâm Mạt Hoàn, cho nên dù phải đem mạng ra đổi cũng phải dùng Tỉnh Trung Nguyệt chém chết đối phương. Hơn nữa, thời gian không còn nhiều, Khấu Trọng gã còn phải nhanh chóng trở về Trung Thổ, nghĩ cách tử thủ Lạc Dương. Nếu như đêm nay để Thâm Mạt Hoàn chạy mất, gã sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian để đuổi theo mà giết tên này, nếu không, làm sao ăn nói với Tiễn đại sư.

Cũng may vừa nãy trong lúc chạy điên cuồng để giữ mạng, Khấu Trọng đã ngộ ra cách hấp thụ thiên địa tinh hoa để liệu thương độc đáo của riêng gã. Nhờ vậy, không những chân nguyên không bị tổn hao mà còn hồi phục được khoảng sáu, bảy phần so với lúc bình thường. Vấn đề lớn nhất là gã bị mất máu quá nhiều, không thể trong vòng một đêm ngắn ngủi mà hồi phục và bổ sung được. Khí và huyết có liên quan tương hỗ với nhau, trong ngoài gắn kết. Khấu Trọng định ra mười đao chính là để ép mình phải tốc chiến tốc thắng, do gã thực sự không thể chịu nổi khổ chiến kéo dài nữa.

Đao đầu tiên là quan trọng nhất. Khấu Trọng gã nhất định phải giành được thế chủ động, sau đó toàn lực triển khai đao thế, khống chế đối phương, không cho hắn có cơ hội phản công. Làm được vậy gã mới có thể trong vòng tám đao giết được kẻ có võ công cao cường như Thâm Mạt Hoàn.

Bạt Phong Hàn cược là Khấu Trọng trong vòng tám đao sẽ thắng, tuyệt không phải thuận miệng nói ra mà là muốn nhắc nhở gã. Chỉ cần toàn lực sử hết "Tĩnh Trung Bát Pháp“, gã nhất định có thể khiến cho Thâm Mạt Hoàn ôm hận mà chết.

Bước chân Khấu Trọng chợt nhanh hơn, Tỉnh Trung Nguyệt chĩa về phía trước, tựa như công mà không phải công, tựa như thủ mà không phải thủ. Đao phong thuận theo thế bước chân mà không ngừng gia tăng sự uy hiếp đối với địch thủ.

Chiêu thứ nhất, “Bất công”!

Chiêu này được sử ra với cách thức đó, không phải là chiêu để thủ và dụ địch mà là chiêu số lợi hại chủ động tiến công.

Thâm Mạt Hoàn hiển nhiên không nhìn ra hư chiêu này của Khấu Trọng, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Trường thương của hắn được di chuyển ra phía trước, hai tay nắm nhẹ một đầu Xà Hình, mũi thương dao động, chờ cơ hội xuất kích.

Đến khi Khấu Trọng bước đến cự ly khoảng một trượng rưỡi, Thâm Mạt Hoàn gầm lớn một tiếng, Xà Hình thương phóng ra như điện, đâm thẳng vào yết hầu Khấu Trọng. Hắn cố gắng lợi dụng độ dài một trượng ba của Xà Hình thương, không cần để ý đến Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng, trước một bước giết chết đối phương.

Mộc Linh ở phía sau Thâm Mạt Hoàn hét lên một tiếng, chúng thủ hạ tức thì reo hò theo, trợ uy cho thủ lĩnh.

Tiếng người reo hò như sấm vang động cả mặt đất.

---oOo---

Thạch Chi Hiên ăn mặc theo lối nho sĩ, nhàn nhã tự đắc nhẹ nhàng khinh thân bay lên bờ, tay trái cầm một bình rượu, chầm chậm bước vào đình.

Thân hình kiều diễm của Sư Phi Huyên khẽ run, ghé sát bên Từ Tử Lăng nói:

- Đây chính là Thạch Chi Hiên trước khi gặp Tâm sư bá, có thể đang trong lúc cười nói mà hạ thủ giết người. Nói càng dễ nghe thì lúc ra tay càng hiểm độc vô tình, trước và sau khi giết người đều giữ được nét mặt tươi cười.


Từ Tử Lăng nghe đến trợn mắt há miệng, nhìn cũng đến trợn mắt há miệng luôn.

Thạch Chi Hiên trước mắt hoàn toàn không giống với Thạch Chi Hiên đau khổ đến độ tính cách phân liệt mà Từ Tử Lăng đã từng gặp. Ở Trường An, gã gặp Thạch Chi Hiên hoặc là một tên yêu ma không có nhân tính chỉ biết giết người, hoặc là một quân tử tình thâm luôn đau khổ tự trách, nhưng tuyệt không hề có bộ dạng ung dung tiêu sái như hiện giờ.

Chỉ thấy lão trên mặt nở một nụ cười, đi đến chiếc bàn trong đình ngồi xuống đối diện với Chúc Ngọc Nghiên, tự nhiên để bình rượu xuống bàn, nhẹ nhàng nói:

- Vì ta phải tìm loại mỹ tửu này để cùng với Ngọc Nghiên ngắm trăng thưởng rượu, khiến cho nàng phải đợi lâu. Thạch Chi Hiên thật đã đắc tội rồi.

Chúc Ngọc Nghiên trầm mặc một lúc. Bà ta lại đang ngồi quay lưng về phía hai người nên họ không thấy được nét mặt, chỉ đoán là Chúc Ngọc Nghiên đại khái cũng như bọn họ cảm thấy nghi ngờ trước vở kịch này của Thạch Chi Hiên.

Thạch Chi Hiên ngạc nhiên hỏi:

- Ngọc Nghiên không phải rất thích nói chuyện với ta sao? Dù là đêm hôm khuya khoắt, chúng ta đều có chuyện nói mãi không hết. Nhớ lại những ngày tháng êm đềm vui vẻ năm xưa...

Chúc Ngọc Nghiên lạnh lùng ngắt lời:

- Câm miệng!

Thạch Chi Hiên không lấy làm giận mà nói:

- Đúng! Đúng! Chuyện xưa hãy để cho nó qua đi, mọi chuyện nhất thiết đều làm lại từ đầu. Thánh Xá Lợi đương nhiên là quà gặp mặt, xin Ngọc Nghiên nhận lấy.

Thánh Xá Lợi mà người trong Ma Môn nằm mơ cũng muốn có được lăn từ trong ống tay áo rộng của lão xuống, đến đúng chính giữa bàn thì dừng lại.

Tinh thạch vẫn trong suốt chiếu ra hoàng quang nhưng Từ Tử Lăng không cảm ứng được Tà khí dị lực ẩn trong đó nữa.

Trái tim gã đột nhiên như trầm xuống vực sâu vạn trượng, lại càng cảm thấy xấu hổ với vị tiên tử bên cạnh.

Thạch Chi Hiên đã thành công, Tà khí dị lực trong Thánh Xá Lợi đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của lão, trị khỏi liệt chứng và biến lão trở thành kẻ tà ma cười nói giết người như lúc trước khi gặp Bích Tú Tâm.

Lão công bố thoái xuất giang hồ một năm, khả năng rất lớn là chỉ để mê hoặc địch nhân.

Không! Gã tự thầm nhủ Từ Tử Lăng ta dù có chết cũng phải giúp Chúc Ngọc Nghiên trừ khử Thạch Chi Hiên.

Chúc Ngọc Nghiên thân hình khẽ run, song ngữ khí vẫn vô cùng bình tĩnh tựa như đã biết việc này từ sớm, nhẹ nhàng cất tiếng:

- Chi Hiên à! Huynh không phải vì tìm bình mỹ tửu đó mà vì hấp thụ cho hết Thánh khí trong Xá Lợi nên đến trễ. Ôi! Đến tận hôm nay huynh vẫn thốt lời dối trá với ta sao?

Thân hình Từ Tử Lăng khẽ run, chợt tỉnh ngộ ra. Khi nãy trong lúc đang chiến đấu với Phục Nan Đà, đến lúc khẩn trương quan đầu, gã chợt cảm ứng được Tà khí của Xá Lợi, nhất định có liên quan đến chuyện này. Sau đó do Thạch Chi Hiên đã dung hợp hết Tà khí của Xá Lợi nên mới không cảm ứng được nữa.

Nơi mà Thạch Chi Hiên hoàn thành việc hấp thu Tà khí có khả năng rất lớn chính là ở một nơi phụ cận của vùng hồ này.

Sư Phi Huyên ghé sát Từ Tử Lăng nói:

- Chúc hậu muốn ra tay rồi!

Thạch Chi Hiên cười khổ:

- Dối trá! Ai! Có vài chuyện không dối trá thì biết làm sao được? Chính vì lời nói dối là những lời mỹ lệ và dễ nghe nhất, thế nên ai cũng thích nghe. Người ta nói "Nhất dạ phu thê bách dạ ân", những ngày triền miên ân ái của chúng ta há chỉ là một đêm đó! Niệm tình nghĩa ngày xưa, sao hai ta không bỏ đi thành kiến, cùng bắt tay hợp tác, trùng chấn thanh uy của Thánh môn, ban ân khắp đại địa. Tùy triều của họ Dương đã sụp đổ, thiên hạ không ngừng loạn lạc, thực là cơ hội mà người trong Thánh Môn chúng ta chờ đợi suốt cả ngàn năm mới có.

Chúc Ngọc Nghiên kiều diễm cười nói:

- Những lời dối trá mỹ lệ của ngươi ta đã nghe chán rồi!

Thạch Chi Hiên nhìn về chỗ có rừng lá rậm rạp hai người đang ẩn thân thờ ơ liếc một cái, khiến cho Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên vốn nghĩ đã nấp rất kín đáo phải toát mồ hôi lạnh. Bọn họ biết rõ không qua mắt được lão nhưng cũng không có cách nào khác.

Chúc Ngọc Nghiên đương nhiên hiểu rõ tâm ý của Thạch Chi Hiên, bèn nhẹ nhàng nói:

- Hết cách rồi! Tà Vương ngươi muốn giết Ngọc Nghiên thì cách gì cũng phải có một chút mạo hiểm.

Một chỉ điểm ra hướng vào tinh cầu Xá Lợi ở giữa bàn.

Đại chiến như tên đã rời cung, không thể không bay đi.

--------------------------------

Mời quý vị thưởng thức đoạn thơ trên được chế tác bởi Thi Ca các chủ- hiếu sòn (hsol).

Kiếp người giữa trời đất

Tựa lữ khách phương xa

Rượu nhạt gợi nỗi vui

Chén nồng say chưa thỏa

Giang hồ trên lưng ngựa

Ta lãng du cuộc đời

(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui