Đại Đường Song Long Truyện

Sau khi Từ Tử Lăng đi khỏi, Khấu Trọng tập trung toàn bộ sức chú ý vào tiền viện, thầm quyết định chỉ cần có chút dị biến là lập tức giả tiếng mèo kêu báo động cho Từ Tử Lăng. Nhìn Từ Tử Lăng thập phần tự tin đẩy cửa bước vào, Khấu Trọng cũng thấy dễ dàng mà thoải mái đôi phần, thầm tính toán sáng mai lúc đào tẩu sẽ tiện tay dắt dê, lấy trộm cuốn sổ lần thứ hai, khiến cho Trầm Lạc Nhạn lo lăng một trận nữa.

"Loại nữ nhân vô tình vô nghĩa này, dù có chết ta cũng không than vãn cho ngươi nửa lời đâu." Bất giác gã lại nhớ đến Lý Tú Ninh, phát giác ấn tượng về nàng trong lòng gã đã nhạt đi rất nhiều, không còn sâu sắc quẩn quanh như trước nữa. Chính vào lúc này, từ trong tiểu lầu chợt vang lên tiếng khí kinh giao kích, Khấu Trọng cả kinh thất sắc, mặc kệ cho có bại lộ hành tung hay không, vội sách đao bổ người lao vút lên trên.

"Rầm!"

Tiếp đó là tiếng binh khí rơi xuống đất. Lưng Từ Tử Lăng đập mạnh vào cửa sổ lớn của khuê phòng Trầm Lạc Nhạn, phun ra một búng máu tươi, rơi bịch xuống đất. Trong sát na ấy, Khấu Trọng bất chợt nhớ tới lời Từ Tử Lăng từng nói với gã: "Giả sử Từ Tử Lăng bị thương, gã có thể giữ được tâm tịnh như trăng trong giếng không?"

Một đạo hắc ảnh như loài quỷ mị lao vọt ra, vung chưởng đánh một chưởng phách không truy theo Từ Tử Lăng, dường như nhất quyết muốn dồn gã vào chỗ chết. Khấu Trọng cố ép mình không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì liên quan tới Từ Tử Lăng nữa, thu nhiếp tâm thần, vận kình dồn vào đại đao trong tay, đồng thời gia tăng tốc độ lao về phía Thiết Thủ, miệng hô vang: "Có trộm!"

Chỉ nói một điểm này đã chứng tỏ tài trí của Khấu Trọng cao tuyệt. Nên biết đối phương có thể đánh trọng thương Từ Tử Lăng trong một thời gian ngắn ngủi như vậy thì Khấu Trọng gã cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi y, cách duy nhất chính là kinh động đến bọn người của Trầm Lạc Nhạn, khiến cho tên địch nhân hành động kỳ bí khó lường này có chút cố kỵ.

Đương nhiên người này cũng có thể là người do Trầm Lạc Nhạn bố trí mai phục trong lầu, nhưng nhìn vẻ sợ hãi bị tiết lộ hành tung của người này, khả năng này không lớn lắm. Trong thời gian nháy mắt, Khấu Trọng đã đưa ra chiến lược nhằm đạt mục đích duy nhất là cứu mạng Từ Tử Lăng. Người kia hiển nhiên không ngờ đột nhiên lại có một Khấu Trọng nhảy ra tấn công, bởi vì với thính lực kinh người của y, bất kỳ động tĩnh nào trong hoa viên dù là nhỏ nhất cũng không thể nào che giấu được, vậy mà lần này đến tận khi Khấu Trọng bạt đao xông ra, y mới bắt đầu có cảm giác.

Đây cũng chính là nguyên nhân y manh động sát cơ với Từ Tử Lăng. Khí Từ Tử Lăng đẩy cửa bước vào, y mới nảy sinh cảm ứng, từ đó nhận ra chỉ sau một thời gian ngắn nữa, gã sẽ là một đối thủ hết sức đáng sợ. Bản thân y cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi hay đối kỵ tài năng gì, chỉ là do hiểu lầm Từ Tử Lăng là người của Trầm Lạc Nhạn nên mới bất chấp thủ đoạn tìm mọit cách giết chết Từ Tử Lăng.

Người này chính là kẻ mà người đời nghe danh phải biến sắc Ảnh Tử Thích Khách Dương Hư Ngạn. Lần này y nấp ở trong khuê phòng của Trầm Lạc Nhạn, mục đích chính là để ám sát Trầm Lạc Nhạn, đánh đòn phủ đầu cho Tuỳ quân công đả sào huyệt của quân Ngoã Cương. Bây giờ y đột nhiên lại thay đổi mục tiêu thích sát sang Từ Tử Lăng, đủ thấy y đánh giá gã cao đến mức nào.

Trường đao bay nhanh vào sườn y như bổn lôi thiểm điện. Từ lưỡi đao xạ ra một luồng đao khí lạnh buốt, bao chùm lấy toàn bộ thân trước của Dương Hư Ngạn. Với võ công cao thâm của Dương Hư Ngạn cũng không thể không tạm thời hoãn lại ý đồ hạ sát Từ Tử Lăng để toàn lực ứng phó.

Chỉ tháy Dương Hư Ngạn hít mạnh một hơi chân khí, đột nhiên lăng không lộn một vòng trên không, nhẹ nhàng đỡ lấy trường đao. Lúc này Khấu Trọng đã chạy tới trước mặt Từ Tử Lăng, đỡ gã đứng dậy. Dương Hư Ngạn hừ lạnh một tiếng, ném mạnh cây trường đao vừa bắt được trong tay vào lưng Khấu Trọng. Với lực đạo mạnh như vậy, họ Dương tràn đầy lòng tin có thể đồng thời xuyên qua cả hai gã. Khấu Trọng không hề nghĩ ngợi, đầu mũi chân điểm xuống đất, ôm Từ Tử Lăng toàn thân đầy máu tươi, đã hôn mê bất tỉnh lăn vào trong bụi cỏ, tránh khỏi thanh đao Dương Hư Ngạn ném tới trong gang tấc.

Họ Dương đang định tiếp tục truy kích thì đột nhiên nghe thấy tiếng y phục phất gió nổi lên khắp bốn bề. Y tự vấn trong vòng một hai chiêu khó có thể giết chết Khấu Trọng, đành thở dài một hơi, triển khai thân pháp, bay vút lên không.

Khấu Trọng ôm Từ Tử Lăng lăn vào trong bụi cỏ, vừa mới lồm chồm bò dậy đã lập tức phải đối mặt với một quyết định khó nhất từ khi gã mới ra đời tới nay. Nếu như trở về căn phòng củi với Tố Tố, vậy thì nhất định sẽ không thoát khỏi tai mắt của chúng nhân, hơn nữa như vậy thì gã cũng không thể giúp Từ Tử Lăng trị thương được. Nhưng nếu lập tức đào tẩu, Tố Tố sẽ rơi vào cảnh thân cò thế cô, không người trợ giúp, vạn nhất để địch nhân phát hiện sẽ vô cùng nguy hiểm.

Gã phải làm sao?


Giọng nói yêu kiều của Trầm Lạc Nhạn vang lên: "Kẻ nào dám đến đây sinh sự?"

Tiếp đso là tiếng binh khí chạm nhau không ngừng, rồi những tiếng kêu thảm không ngớt vang lên! Khấu Trọng lo lắng đến sém chút bật khóc, cuối cùng cũng đành nghiến răng, ôm Từ Tử Lăng nhảy qua tường ngoài, tiếng hò hét quát tháo lập tức vang lên phía sau, nhưng gã không có nhiều thời gian để chú ý tới những chuyện đó nữa.

0O0

Khấu Trọng xé rách ngoại y của Từ Tử Lăng, đập vào mắt là một cuốn sổ khá dày bị kiếm xuyên qua.

Đây là một nhà kho trong hậu viên của một trang viện khá lớn gần với Lạc Nhạn Trang, sau khi thoát khỏi truy binh, Khấu Trọng đã đưa Từ Tử Lăng quay ngược trở lại ẩn nấp ở đây. Khấu Trọng thầm than may mắn, nếu không phải có cuốn sổ này cản lại kiếm khí lăng lệ của đối phương, chỉ sợ giờ ngày Từ Tử Lăng sớm đã ô hô ai tai rồi.

Từ Tử Lăng nằm ngửa trên bãi cõ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao như người chết, nhưng hô hấp của gã lại hết sức chậm rãi điều hòa, chứ không hề có hiện tượng thở gấp hay thở dốc.

Khấu Trọng đặt cuốn sổ sang một bên, vạch nội y của gã huynh đệ, cẩn thận kiểm tra, phát giác thương khẩu sớm đã khép lại, không còn xuất huyết nữa. Khấu Trọng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nâng song chưởng của Từ Tử Lăng lên, chậm rãi truyền chân khí vào nội thể của gã, hi vọng có thể giúp gã liệu thương. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Từ Tử Lăng chợt thở hắt ra một hơi, dần dần tỉnh lại, trên mặt cũng bắt đầu thấy có huyết sắc.

Khấu Trọng cả mừng, không nén nổi nước mắt dàn rụa, thốt lên một tiếng bi thiết; "Tiểu Lăng! Tiểu Lăng! ngươi làm ta sợ chết rồi!"

Từ Tử Lăng chầm chậm mở mắt, kinh hãi nói: "Đây là nơi nào thế?"

Khấu Trọng vội vàng giải thích cho gã, Từ Tử Lăng biến sắc nói: "Ngươi làm sao có thể để Tố Tố ở đó một mình được."

Khấu Trọng buồn bã nói: "Ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác mà. Ngươi yên tâm! cứ ở đây nghĩ ngơi một lát, đợi ta chạy đi đón Tố tỷ về đây."

Từ Tử Lăng không vui nói: "Còn không mua đi đi! Tố tỷ nhát gan như vậy, nhất định sẽ sợ và lo lắng lắm!"

Khấu Trọng đưa tay vỗ vai gã, đưa tay ra sau lưng định rút trường đao nhưng chỉ sờ được cái vỏ không, mới nhớ ra mình đã đánh mất bảo bối hộ thân này trong lúc cứu Từ Tử Lăng khỏi tay Ảnh Tử thích khách.

Gã đang định rời khỏi thì Từ Tử Lăng chợt lên tiếng gọi ngược lại, chút huyết sắc vừa khôi phục lại trên mặt đã biến mất: "Đừng đi!"


Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Khấu Trọng, Từ Tử Lăng liền thở dài giải thích: "Với sự tinh minh của Trầm Lạc Nhạn, tự nhiên nhận ra được cây kích ta bỏ lại trên lầu mà đoán ra kẻ gây chuyện là hai chúng ta, thêm vào đó lại chỉ thấy ta với ngươi đào tẩu, lẽ nào lại không đoán ra Tố tỷ chỉ ở xung quanh đó. Vì vậy, nếu ta đoán không lầm thì Tố tỷ đã lọt vào tay Trầm Lạc Nhạn rồi."

Khấu Trọng lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Từ Tử Lăng mệt mỏi ngồi xuống nói: "Ngươi hãy giúp ta vận khí hành công, khi trời sáng ta với ngươi sẽ đến Lạc Nhạn Trang cứu người."

o0o

"Cạch! Cạch! Cạch!..." Chiếc vòng đồng bên ngoài đại môn Lạc Nhạn Trang không ngừng đập mạnh vào cửa.

Tiếp đó là thanh âm của Khấu Trọng: "Hiền thê Lạc Nhạn, vi phu Trọng thiếu gia đã về rồi!" Chưa đầy nửa khắc thì cánh cửa đã bật mở, không ngờ chỉ có mình Trầm Lạc Nhạn đứng chờ hai gã, ngọc dung như phủ một lớp băng mỏng, đôi mắt huyền trợn lên nhìn Khấu Trọng đang cười hì hì.

Khấu Trọng đương nhiên biết đối phương đã bầy bố thiên la địa võng, dù cho gã có mọc cánh cũng khó thoát khỏi nơi đây. Trầm Lạc Nhạn lạnh lùng nói: "Hãy giao cuốn sổ ra đây trước rồi chúng ta mới nói chuyện khác."

Chỉ một câu này, Khấu Trọng liền biết nay Tố Tố đã rơi vào tay nàng ta rồi, bằng không thì nàng đâu thể khẳng định cuốn sổ ở trong tay bọn gã chứ.

Khấu Trọng lắc đầu than: "Nếu không phải tiểu Lăng nhận một kiếm của tên tiểu tử đêm qua, mỹ nhân nàng sớm đã ngọc nhát châu trầm từ lâu, bây giờ vừa mới gặp đã không chút khách khí! Ôi! Mỹ nhân như nàng thì ở đâu cũng có, nhưng loại vô tình vô nghĩa thế này thì quả thật đúng là không tiền tuyệt hậu đó!"

Trầm Lạc Nhạn lúc này cũng đã khôi phục lại bản sắc, bật cười khúc khích nói: "Hai tên tiểu quỷ các ngươi thật hết thuốc chữa! Được rồi! Ngươi giao cuốn sổ của ta ra đây, nô gia sẽ trả Tố Tố lại cho các ngươi, lại đưa các ngươi ra khỏi thành, còn những chuyện về sau thì phải xem tạo hóa của hai ngươi rồi!"

Khấu Trọng cười cười nói: "Trầm mỹ nhân thật biết nói đùa, cô nương đoán được tiểu Lăng đã thọ thương nên mới không lo chúng ta chạy xa được có phải chăng? Hà! Để ta nói chân tướng sự thật cho mà nghe nhé! Tiểu Lăng căn bản không có chuyện gì! xem kìa! hắn đang không phải đang đứng sau lưng cô nương đó sao?"

Trầm Lạc Nhạn than: "Không cần làm ra vẻ thế nữa. Tiểu Lăng đêm qua chảy nhiều máu như thế, đâu thể lừa bịp nổi ai chứ? Với thân thủ của Ảnh Tử thích khách Dương Hư Ngạn, bị y đâm trúng mà không chết, hắn ta là người đầu tiên đó." Khấu Trọng đang cần nàng nói câu này, lập tức lộ thần sắc bi phẫn, hai mắt trợn trừng lên, căm giận nói: "Thì ra tên khốn kiếp đó là Dương Hư Ngạn!" Trầm Lạc Nhạn khẽ rung động thân hình, trong mắt ánh lên thần sắc phức tạp phi thường, nhưng nàng cũng lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói: "Đừng lừa gạt ta, Từ Tử Lăng đã chết hay chưa?"

Khấu Trọng chính là muốn nàng ta có ảo giác này, vậy thì gã sẽ trở thành người duy nhất biết được bí mật về Dương Công Bảo Khố, tính mạng ắt sẽ an toàn hơn một phần. Chỉ thấy gã làm ra vẻ đang cố nén bi thương, lắc đầu nói: "Chớ nên đoán bừa, cuốn sổ đang ở trong tay hắn, nếu như ta và Tố tỷ bình yên trở về, đảm bảo hắn sẽ giao lại cuốn sổ cho cô nương, còn nếu quá thời gian hẹn ước mà ta vẫn chưa quay lại, hắn sẽ lập tức đào tẩu, rồi tìm cách giao cuốn sổ đó vào tay Dương Quảng, lúc đó thì quân Ngoã Cương các ngươi sẽ bị đoạn hết mọi nguồn tin tức tình báo, trở thành kẻ mắt mù tai điếc."

Trầm Lạc Nhạn cúi gầm mặt, vẫn tiếp tục truy vấn: "Tiểu Lăng có phải đã chết rồi không?"

Khấu Trọng cuối cùng cũng phát giác ra thần tình của nàng có chút dị dạng, thầm nhủ không biết có phải nàng ta đã yêu Từ Tử Lăng rồi hay không? Nhưng gã nghĩ kỹ lại thì lại cảm thấy không phải như vậy, bởi từ trước tơi giờ nàng lúc nào cũng đối với hai gã hết sức tâm lang thủ bạt, dù chó sức tưởng tượng của gã có phong phú thế nào cũng không thể liên tưởng đến mặt này cho được.


Khấu Trọng giả bộ tức giận quát lên: "Đừng có hỏi nữa, rốt cuộc cô nương có chịu giao người hay không?"

Trầm Lạc Nhạn chậm rãi ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, trong mắt xạ ra những tia nhìn lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, nhưng ngữ khí của nàng lại hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng: "Không cần lừa ta nữa, tiểu Lăng đã chết rồi. Bây giờ nếu ta bắt ngươi lại, đảm bảo sẽ tìm thấy cuốn sổ đó mà thôi."

Khấu Trọng ngửa mặt cười bi thống, lấy từ trong bọc ra một cuốn sổ dính đầy máu tươi, giơ ra trước mặt nói: "Có giỏi thì tới đây mà lấy, nếu ngươi lấy lại được cuốn sổ lành lặn, tên của ta từ nay sẽ đổi ngược lại thành Trọng Khấu!"

Ánh mắt Trầm Lạc Nhạn tập trung vào cuốn sổ dính máu thân hình khẽ run lên nhè nhẹ, thấp giọng nói: "Thi thể của hắn ở chỗ nào?"

Khấu Trọng không nén nỗi kinh ngạc: "Lúc hắn còn sống thì không quan tâm hắn, chết rồi lại hỏi nọ hỏi kia, đây là chuyện gì vậy?"

Mắt phụng của Trầm Lạc Nhạn xạ ra những tia nhìn lạnh lẽo, chỉ nghe nàng hừ nhẹ một tiếng, gắt giọng nói: "Chuyện này không liên quan tới ngươi. Lập tức giao cuốn sổ ra đây, ta sẽ để ngươi và Tố Tố rời khỏi, đảm bảo không ho người truy cản, còn về việc qua khỏi cửa ải của Từ Thế Tích bằng cách nào, thì thứ cho nô gia đây vô năng vô lực."

Khấu Trọng nói: "Người ở đâu?"

Trầm Lạc Nhạn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhạt giọng nói: "Giao sổ sách trước, ta sẽ thả người sau. Hừ! chớ quên một điều rằng dù ngươi có hủy cuốn sổ đó đi, chúng ta cũng chỉ cần tốn chút công phu, là có thể tái tạo lại một cuốn sổ mới đó!"

Khấu Trọng thản nhiên nói: "Nếu như cô nương đã không sợ mất đi tất cả những ghi chép trong này, lại không sợ lỡ mất thời cơ vậy thì ta dứt khoát hủy cuốn sổ này đi cho xong, roiof cùng các người liều mạng một phen, dù sao thì tiểu Lăng cũng đã chết, ta và Tố tỷ cũng không muốn sống nữa."

Đây chính là điểm quan tọng nhất trong kế hoạch mà Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đã vạch ra, chính là muốn Trầm Lạc Nhạn tưởng rằng Từ Tử Lăng đã chết, Khấu Trọng manh nha ý niệm liều mạng, hình thành nên một áp lực vô hình với Trầm Lạc Nhạn, đồng thời cũng có thể khiến đối phương có phán đoán sai lầm về thực lực của hai gã. Điều duy nhất hai gã không ngờ tới là phản ứng của Trầm Lạc Nhạn trước cái chết của Từ Tử Lăng.

Trầm Lạc Nhạn vốn định dùng Tố Tố để ép Khấu Trọng đầu hàng, nhưng giờ nghe gã nói vậy, liền lập tức bỏ ngay ý định đó đi, chỉ nghe nàng thở dài não ruột nói: "Thôi, bỏ đi! nhưng có một số chuyện bản thân ta cũng khó làm chủ được!"

Sau đó nàng cao giọng ra lệnh: "Dẫn Tố Tố ra đây!"

Chưa đầy nửa khắc sau đã thấy người đã từng dùng diệu kế sinh cầm Khấu Trọng, Dã Tẩu Mạc Thành đã giải Tố Tố đến bên cạnh Trầm Lạc Nhạn. Tố Tố sớm đã nước mắt đầm đìa, kêu lên thảm thiết: "Tiểu Lăng có phải đã chết rồi không?"

Khấu Trọng có miệng mà không thể nói, lại cũng không dám nháy mắt lung tung, chỉ có thể cúi gầm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Trầm Lạc Nhạn thần sắc buồn bã nói: "Một tay giao sổ, một tay giao người, ta đảm bảo không truy kích các người. Nhưng chỉ cần một chữ "không" là ta sẽ lập tức khiến Tố Tố táng mạng tại đây, sau đó sẽ dùng toàn lực để đưa ngươi vào chỗ chết."

Khấu Trọng giả vẻ đã đầu hàng, đặt cuốn sổ xuống đất, một chân giẫm lên nói: "Thả người đi!"

Trầm Lạc Nhạn khẽ gật đầu, Mạc Thành liền nhấc bổng cả người Tố Tố lên, ném mạnh về phía Khấu Trọng, khiến gã nếu muốn đón nàng thì buộc phải nhấc chân khỏi cuốn sổ. Khấu Trọng quả nhiên nghe lời, tung mình lên cao đón lấy Tố Tố rồi lướt đi như một cơn gió. Mạc Thành chạy tới nhặt cuốn sổ lên, cẩn thận ở ra xem, gương mặt lập tức biến sắc: "Tiểu thư không xong rồi! không ngờ tên tiểu tử này dám gạt chúng ta!"


Trầm Lạc Nhạn vội đón lấy cuốn sổ từ tay họ Mạc, thấy chỉ có hai trang bìa là thật, còn bên trong thì là sách luận ngữ của Khổng lão phu tử, gương mặt xinh đẹp liền lập tức tái xanh lại vì tức giận, song mục ẩn hiện sát cơ: "Để xem bọn chúng có thể chạy đi đâu?"

Sau đó lại chau mày, lẩm bẩm khẽ nói một mình: "Lẽ nào hắn vẫn chưa chết?"

Nghĩ tới đây, gương mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên, không biết trong lòng đang cảm thấy thế nào? Lẽ nào trong lòng nàng, tên tiểu quỷ đó lại có vị trí quan trọng như vậy? Từ Tử Lăng ôm chặt lấy Tố Tố đang vừa khóc vừa cười, cả mừng nói: "Thật không ngờ Trầm bà nương đó cũng có lúc mắc bẫy!"

Khấu Trọng dựa lưng vào tường ngồi phịch xuống nói: "Kế sách của ngươi thật lợi hại, đúng là Trầm bà nương đã chờ sẵn ở đó để đợi chúng ta tới cứu người, còn tình nguyện giao Tố Tố tỷ lại cho chúng ta hòng làm chúng ta khó đào tẩu thêm, chỉ có điều ngươi đã tính sót một chuyện."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên: "Chuyện gì?"

Tố Tố thấp giọng nói: "Xem ra nàng ta rất lo lắng cho đệ đó!"

Từ Tử Lăng khịt mũi nói: "Mặc kệ nàng ta có lo lắng hay không, loại nữ nhân đó dù cho không đệ cũng chẳng thèm!"

Nói đoạn gã liền quay sang hỏi lại Tố Tố: "Trầm bà nương đó có làm gì tỷ tỷ không?"

Tố Tố lắc đầu nói: "Nàng ta lừa tỷ nói đã bắt được tiểu Trọng, bắt tỷ nói ra những chuyện trong mấy ngày nay, tỷ tỷ đành phải nói hết."

Khấu Trọng biến sắc nói: "Tố tỷ không nhắc tới chuyện Đại Thanh Viện chứ?"

Tố Tố ngồi thẳng dậy, gật đầu nói: "Đương nhiên là không, tỷ tỷ đâu phải là người không biết nặng nhẹ chứ!"

Khấu Trọng dịch người lại, đặt tay lên vai Từ Tử Lăng nói: "Mạng ngươi cũng lớn lắm đó! thì ra tên tiểu tử đả thương ngươi chính là kẻ mà ngay cả lão gia của chúng ta hắn cũng dám hành thích Ảnh tử thích khách Dương Hư Ngạn."

Từ Tử Lăng căm giận nói: "Nếu không phải ta kịp thời vận công hóa giải luồng chân khí của hắn thì một cuốn sổ nhỏ nhoi đó đâu thể cứu được cái mạng nhỏ này chứ? Hừ, lần này mà thoát khỏi đây, ta nhất định sẽ tìm hắn tính sổ."

Khấu Trọng vỗ ngực nói: "Kẻ nào đắc tội với Dương Châu Song Long chúng ta, nhất định sẽ không có kết cục tốt, giống như Trầm bà nương kia vậy, đảm bảo mấy ngày tới, nàng ta khó mà yên giấc được!"

Từ Tử Lăng đỡ Tố Tố đứng dậy, cười khổ nói: "Ít nhất trong mầy ngày tới ta không thể động thủ với người khác, giả như Phối Phối không thể giúp chúng ta được, vậy thì đành phải dùng cuốn sổ thật để đổi lấy tự do mà thôi."

Khấu Trọng thờ dài một tiếng. Chợt có tiếng chó sủa từ xa truyền lại. Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều ngầm hiểu rõ nếu không lập tức đào tẩu, e rằng vĩnh viễn họ cũng không thể chạy được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui