- "Vèo!"
Kình tiễn như thiểm điện rời khỏi Diệt Nhật cung phóng về phía Từ Tử Lăng đang cầm thiết thuẫn đứng chờ sẵn cách đó khoảng 500 bước.
- "Đang!"
Âm thanh chấn động màng nhĩ vang lên, kình tiễn và thiết thuẫn đồng thời hóa thành bột vụn.
Từ Tử Lăng điềm nhiên như không, phủi sạch đám bột vụn bám trên quần áo, mỉm cười nói:
- Quả nhiên là thần cung.
Nhậm Tuấn và Tiễn đại sư nhìn thấy há mồm trợn mắt, trước đó họ không thể tưởng tượng Khấu Trọng ngoài năm trăm bước lại có thể dùng kình tiễn bắn vỡ vụn thiết thuẫn. Tiễn thuật và kình lực như thế, quả thật cái thế vô song.
Nơi đây là tiễn trường rộng rãi để tập bắn cung nằm bên cạnh xưởng chế tạo cung tiễn của Tiễn đại sư. Sau khi Tiễn đại sư đào hai cây thần cung Diệt Nhật và Vong Nguyệt chôn dưới đất ở hậu viện lên, bọn họ tới chỗ này để thử cung.
Diệt Nhật và Vong Nguyệt không phải dùng gỗ mà chế ra như các loại cung phổ thông. Cánh cung của hai cây thần cung này được bện từ những sợi dây thép đặc chế, vừa đàn hồi lại vừa cứng cáp vô tỷ, tinh xảo nhất là nó có thể gấp thành ba khúc, dễ dàng cất giấu. Dây cung lại được làm từ những sợi thép nhỏ hơn nữa, quả thực xảo đoạt thiên công. Chẳng trách có kẻ chịu bỏ ra ngàn lượng hoàng kim để mua.
Một cây cung bình thường, đạt được 30 thạch** kình đạo đã là ghê gớm. Nhưng Diệt Nhật và Vong Nguyệt là hai cây cường cung siêu việt, kình đạo có thể đạt tới xấp xỉ hai trăm thạch. Với hai cây cung này nếu thiếu một ít lực đạo, muốn kéo cũng không kéo nổi. Thế nhưng Khấu Trọng chỉ tùy tiện giương cung, mà đã kéo căng thành hình tròn, sớm đã khiến Tiễn đại sư phải kinh ngạc.
Khấu Trọng thích đến nỗi không muốn bỏ cây cung xuống, tay cầm thần cung ngắm nghía miệng luôn tắc lưỡi than:
- Trên đời lại có cây kỳ cung như thế này, thật khiến người ta không thể ngờ tới!
Từ Tử Lăng bước tới chỗ ba người bọn Khấu Trọng nói:
- Lợi hại phi thường! Nếu ta không vận chân khí hộ thể, e rằng đã bị chấn thương. Nhưng nếu ta truyền chân khí vào thuẫn, thì e rằng chỉ có kình tiễn bị vụn thành bột mà thôi.
Khấu Trọng nói:
- Nếu như ta có đủ tên bắn mãi không hết, thì cho dù địch nhân người đông thế mạnh, cũng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn nếu không chuẩn bị trước. Trên hoang mạc thảo nguyên, kết hợp với ngựa có tốc độ cao, xạ trình lại càng vượt trội địch nhân, bảo đảm có thể giết cho đám cướp trên sa mạc của Thâm Mạt Hoàn máu chảy thành sông, hỗn loạn bỏ chạy.
Tiễn đại sư khôi phục lại thần sắc, thốt lên:
- Chỉ có hai vị mới xứng đáng dùng Diệt Nhật và Vong Nguyệt của ta. Nếu như hai vị có thể dùng nó giết chết Thâm Mạt Hoàn, ta thật vô cùng cảm kích.
Khấu Trọng vỗ lên vai Tiễn đại sư, nghiêm trang đáp:
- Đại sư đã có nguyện vọng như vậy, tất nhiên bọn ta sẽ vì người mà hoàn thành.
Tiễn đại sư như vụt biến thành một người khác, hưng phấn nói:
- Các vị xin hãy chờ trong chốc lát, ta sẽ quay lại ngay.
Nói xong quay mình đi về phía xưởng chế tạo.
Khấu Trọng trao Diệt Nhật cung vào tay Nhậm Tuấn, nói:
- Bảo cung không dễ gặp được, Nhậm Tuấn ngươi xem thử xem.
Nhậm Tuấn tiếp lấy cung, miễn cưỡng kéo căng được nửa chừng thì hết lực, dây cung và cánh cung không ngừng rung động qua lại, phát ra tiếng kêu "két, két". Nhậm Tuấn mặt đỏ bừng bừng vì dùng lực quá sức, xấu hổ nói:
- Tôi vẫn chưa có tư cách dùng cây cung này.
Từ Tử Lăng nâng cây Vong Nguyệt cung của mình lên, mỉm cười nói:
- Kéo cung không được dùng lực chết của cánh tay, mà phải quán chú đem chân khí toàn thân, dùng toàn lực kéo căng ra như thế này.
Nói xong giống hệt như Khấu Trọng khi nãy, nhẹ nhàng kéo Vong Nguyệt Cung uốn tròn ra.
Nhậm Tuấn yên lặng vận khí trong chốc lát, từ từ giương cung, lần này quả nhiên thành công kéo căng được cung, vui mừng tột độ. Nhưng vui quá nên không khống chế được chân khí, vội hốt hoảng thả lỏng tay, reo ầm lên:
- Tiểu tử lãnh giáo rồi!
Khấu Trọng thấy hắn tính tình trẻ con dễ dạy bảo, vui vẻ nói:
- Cái ngươi còn thiếu hiện nay là kinh nghiệm thực chiến, đến Sơn Hải Quan ngươi nhất định phải cho Đỗ Hưng một phen ngạc nhiên lớn, để hắn biết rằng dưới trướng đại tiểu thư không phải không có nhân tài.
Nhậm Tuấn muốn nói lại thôi.
Từ Tử Lăng nói:
- Có điều gì muốn nói thì cứ việc nói ra.
Nhậm Tuấn gật đầu đáp:
- Khi được ở bên cạnh hai vị nhân gia là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời Nhậm Tuấn này. Nếu hai vị nhân gia cho phép, Tiểu Tuấn nguyện cùng hai vị tới biên ngoại, học tập rèn luyện một phen, đệ tử sẽ lo chuyện ăn uống và chăm sóc ngựa.
Khấu Trọng nói:
- Nếu để cho ngươi đến nơi biên ngoại cùng bọn ta mạo hiểm, sẽ chỉ hại ngươi mà thôi. Chỉ cần ngươi chăm chỉ không ngừng, hai năm sau đao pháp sẽ có tiểu thành. Hơn nữa, đại tiểu thư rất cần một cao thủ như ngươi ở bên cạnh, tin bọn ta đi! Chỉ cần tới Sơn Hải Quan, cũng đủ cho ngươi bị đòn rồi.
Nhậm Tuấn không giấu nổi thần sắc thất vọng, nhưng vẫn gật đầu lãnh giáo:
- Tiểu tử xin tuân mệnh.
Lúc này Tiễn đại sư đã quay trở lại, cước bộ nhẹ nhàng nhanh nhẹn, hai tay xách hai chiếc túi lớn đầy nhóc nói:
- Đây là hai túi thiết đạn rỗng do ta đặc biệt đúc ra, rất khó bắn chuẩn, nhưng với hai vị đương nhiên không thành vấn đề. Mỗi túi đều có ba trăm viên, có thể bù đắp khi bị thiếu tên.
Khấu Trọng vui mừng tột độ, lấy một viên trong túi ra đưa lên trước mắt nhìn, cười rộ nói:
- Phen này ở biên ngoại có nhiều kẻ gặp nạn rồi.
Từ Tử Lăng gấp Vong Nguyệt cung lại, cho vào túi được may ngầm trong y phục, vỗ vỗ 2 bàn tay không nói:
- Chúng ta dứt khoát không mang theo tiễn, chỉ dùng thiết đạn giết địch, dùng hết thì tùy tiện kiếm vài cành cây, cũng có thể làm tiễn rồi.
Khấu Trọng cười nói:
- Đâu cần phức tạp như vậy, giết hết địch nhân rồi, không phải vẫn còn tiễn chưa dùng hết sao.
Tiễn đại sư ngửa mặt lên trời cười dài, bộ dạng sảng khoái, rũ sạch nét ủ dột trước kia.
o0o
Khi bọn 3 người Khấu Trọng cầu cung thắng lợi về phủ, đám người Hình Văn Tú, Trang Cung và Lưu Đại Điền đương nhiên vui mừng kinh ngạc. Nhìn thấy hai cây cung vô cùng tinh xảo, lại càng tấm tắc khen không ngớt lời.
Khấu Trọng nhớ ra một việc, nói với Hình Văn Tú về Đại Đạo Xã tiêu đoàn, xem hắn có cách gì thu thập tin tức về mặt này không.
Hình Văn Tú nói:
- Ngư Dương và Bắc Bình là hai tiêu đoàn lớn, cùng kề vai sát cánh bảo tiêu tới biên ngoại, không phải nhóm này thì là nhóm kia.Tiêu đoàn lớn như Trọng gia nói, thì chỉ cần điều tra ở các phòng trọ, lữ quán là minh bạch ngay. Văn Tú lập tức đi làm!
Ba người tranh thủ thời gian tắm rửa, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn thấy hai con ái mã liền cùng chúng vui đùa một phen, rồi mới vào trong phòng nói chuyện.
Khấu Trọng ngồi xuống nói:
- Chuyến này ta tới biên ngoại xem như chuyên trách sát nhân, danh sách ngoài Đỗ Hưng, Hô Diên Kim và Hàn Triều An ra thì còn thêm tên khốn Thâm Mạt Hoàn.
Từ Tử Lăng nói:
- Thâm Mạt Hoàn đúng là chết không hết tội. Đỗ Hưng là chó săn của Đột Quyết, đương nhiên đáng chết. Còn Hô Diên Kim và Hàn Triều An có liên quan tới vụ cướp da dê hay không, chính đại tiểu thư cũng không rõ, bọn ta phải cẩn thận khi hành sự.
Khấu Trọng nói:
- Hô Diên Kim là mã tặc Khiết Đan, hãy nhìn Quật Ca đi. Đường đường là một vương tử mà lại tới Trung thổ giết người cướp hàng, như thế đủ thấy bọn còn lại ra sao rồi.
Từ Tử Lăng nói:
- Lão Bạt từng làm mã tặc, vậy hắn là người tốt hay người xấu?
Khấu Trọng gãi đầu đáp:
- Nói thẳng ra, ta cho tới nay vẫn chưa rõ lão Bạt là người tốt hay kẻ xấu.
Từ Tử Lăng nói:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, tuy chúng ta tuyệt đối không được mềm lòng với những kẻ đáng phải chết, nhưng cũng không nên lạm sát vô cớ. Đối với người Hán, Hô Diên Kim là kẻ tội ác tày trời, nhưng với tộc nhân của hắn, thì hắn lại là anh hùng dân tộc. Người Hán chúng ta đã làm được bao nhiêu điều tốt? Chỉ cần nghĩ tới hôn quân Dương Quảng viễn chinh Cao Ly, thống lãnh trùng trùng điệp điệp con bà nó trăm vạn đại quân từ Trác huyện xuất phát. Đường đi chính là qua nơi cư trú ở biên ngoại của các tộc Khiết Đan, Thất Vi, gây ra biết bao đau thương, tàn phá. Nghe nói, năm đó Tùy quân công nhập thủ đô của Cao Ly là Bình Nhưỡng, mặc ý gian dâm cướp bóc, quân kỷ thối nát, không thể tập trung bố trận. Đến nỗi bị quân mai phục của Cao Ly trong thành thừa cơ phản kích, toàn quân Tùy đại bại. Mẹ bọn ta tới Trung Nguyên hành thích Dương Quảng, cũng là do người Cao Ly với người Hán chúng ta thù sâu tựa biển.
Khấu Trọng ngây người một lát mới nói:
- Ngươi nói phải. Ta chỉ nghĩ tới việc đại triển thần uy, thử uy lực của Diệt Nhật cung. Chúng ta coi bọn chúng là cường đạo tặc tử, nhưng biết đâu chúng làm vậy chỉ là để bảo vệ tộc nhân của mình. Ôi, trong lúc giáo đâm gươm chém, chúng ta khó mà nói chuyện với họ về nhân nghĩa đạo đức, chờ cho họ giải thích tường lý do mà họ không đáng bị giết?
Từ Tử Lăng nói:
- Không cần làm quá như thế, chúng ta chỉ cần hiểu phải cẩn thận hành sự, không được loạn khai sát giới. Hiện tại, Trung Thổ chỉ vì quốc loạn mà thế yếu, cho nên đông đảo tộc nhân biên ngoại phản kích người Hán chúng ta, sự tranh chấp thù hận này không thể một sớm một chiều mà hóa giải được. Một ngày nào đó ngươi lên ngôi bá chủ Trung Nguyên, cần nghĩ cách quan hệ tốt với bọn họ, mọi người chung hưởng thái bình. Như thế ta mới không lo ngươi lên làm hoàng đế.
Khấu Trọng ủ rũ nói:
- Hoàng đế! Ôi! Tối qua ta mơ thấy thành Lạc Dương bị phá, chỉ mình ta sống sót, chạy bạt mạng tìm đường sống, nhưng đôi chân thối tha chết bầm lại không chịu nghe lời, vừa may tỉnh dậy trước lúc Lý tiểu tử tìm đến ta.
Từ Tử Lăng trầm mặc không đáp.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Nguyên lai muốn làm hoàng đế khi nằm mơ cũng không có được giấc mơ tốt đẹp. Sao ngươi không nhân cơ hội này khuyên ta dẹp chuyện tranh bá thiên hạ?
Từ Tử Lăng ngưng thần nhìn gã giây lát, đoạn lắc đầu nói:
- Tình cảm của ngươi tuy hay dao động, dễ lên dễ xuống. Nhưng trong nội thể ngươi, lại có dòng máu tranh cường hiếu thắng. Vô luận gặp phải đả kích gì, cũng mau chóng hồi phục. Chuyến này ngươi tới biên ngoại, chủ yếu là muốn học trộm thuật kỵ binh của người Đột Quyết. Nguyên nhân vì ngươi đã tận mắt chứng kiến uy thế của quân Đường, hiểu rằng nếu không mau chóng bắt kịp, tương lại sẽ thất bại thê thảm.
Khấu Trọng hổ mục rực sáng, cười nói:
- Người hiểu ta chỉ có Tử Lăng. Chính vì không ai xem trọng ta, nên ta phải đứng lên, không ngừng tự cường. Hà, nếu thế lực của Khấu Trọng ta lớn, thế lực của Lý tiểu tử thì yếu, nói không chừng ta có thể nhượng ngôi hoàng đế cho hắn.
Từ Tử Lăng cười khổ không nói.
Lúc này Hình Văn Tú trở lại, ngồi cạnh hai người đáp:
- Tiểu nhân tìm được một người trong bang hội có quan hệ mật thiết với Đại Đạo Xã, hắn không hề biết về chuyến bảo tiêu này. Có thể thấy lần này Đại Đạo Xã áp tiêu rất khác thường, thậm chí có thể không vào bất cứ thành nào để bảo mật tuyến đường.
Khấu Trọng nói:
- Vậy thì đến Sơn Hải Quan rồi hãy tính sổ với tên lừa đảo.
Hình Văn Tú nói:
- Tiểu nhân còn biết thêm một tin tức, do đoạn đường từ đây tới Sơn Hải Quan, sẽ có rất nhiều sóng gió, tranh đấu sinh tử vì An Nhạc thảm án.
Từ Tử Lăng hỏi:
- An Nhạc thảm án là chuyện gì vậy?
Hình Văn Tú nói:
- An Nhạc là một thành lớn ở phía bắc của thành Ngư Dương, bang hội lớn nhất trong thành là An Nhạc bang. Bang chủ Lục Bình đức cao vọng trọng, giao du rộng rãi, rất được mọi người tôn kính. Vì điều tra một vụ cướp mà đắc tội với người của Lang Đạo, bị đám cướp của Lang Đạo dẫn cao thủ nhập thành, trong một đêm giết sạch trên dưới hơn trăm người nhà Lục Bình, ngay cả trẻ con và phụ nữ mang thai cũng không tha. Bọn chúng còn đốt toàn bộ gia sản của Lục Bình thành tro bụi, lửa lan sang hàng xóm, hủy hơn chục căn nhà, cả trăm người vô cớ gặp nạn. Sự việc làm võ lâm biên cương phía Bắc công phẫn, các bang hội xưa nay hoạt động riêng lẻ liên kết với nhau, tìm mọi cách đòi lại công đạo cho những người đã mất.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sát cơ trong mắt đối phương, trên đời này lại có kẻ hung tàn như vậy sao.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Lang Đạo đang ở đâu?
Hình Văn Tú nói:
- Lang Đạo chính là "Ngạ Lang" Thôi Vọng xuất thân từ một thôn làng nhỏ. Hắn suất lãnh một đám lang tặc hành tung bí hiểm, đến đi như gió, chuyên cướp bóc hàng của các thương lữ qua lại vùng biên ngoại, kẻ chống đối bị giết không tha. Khi hành sự chúng đều đeo mặt nạ đen trùm kín mặt, cướp xong lại tản ra khắp nơi, bọn chúng có thể là bất cứ ai xung quanh chúng ta. Cao Khai Đạo mặc dù treo thưởng lớn nhưng tới nay vẫn chưa bắt được bọn chúng.
Khấu Trọng chau mày hỏi:
- Bọn chúng có bao nhiêu người, tại sao mỗi lần xuất động đều thuận buồm xuôi gió. Chỉ cần bắt được một vài tên, không phải có thể từ đó điều tra ra những tên khác sao?
Hình Văn Tú nói:
- Không ai biết rõ chúng có bao nhiêu người. Thậm chí Thôi Vọng có phải là cái tên giả không, cũng không ai nắm được. Hơn nữa, bọn chúng mỗi lần hành động đều tính toán kỹ lưỡng, cho tới nay vẫn chưa có tên nào bị bắt.
Khấu Trọng nói:
- Thường nghe Cao Khai Đạo không phải kẻ hào sảng, hắn chịu treo giải bao nhiêu hoàng kim?
Hình Văn Tú nói:
- Hoàng kim là do phú thương các thành góp lại. Kẻ nào có tin tức về Thôi Vọng, thưởng ba ngàn lượng hoàng kim, miễn hết mọi tội lỗi.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vô cùng kinh ngạc, trọng thưởng như vậy, lẽ nào không có kẻ dám dũng cảm đứng ra.
Từ Tử Lăng nói:
- Sự việc không phải tầm thường. nếu đám cướp của Thôi Vọng chỉ vì tiền bạc, ắt sẽ có kẻ tham ba ngàn lượng hoàng kim đó. Có thể đoán rằng đám cướp này không đơn giản, không chỉ vì tiền bạc mà cướp bóc.
Hình Văn Tú chấn động nói:
- Cách nghĩ của Lăng gia thật độc đáo, chưa ai từng nghĩ về phương diện này. Mọi người còn cho rằng thuộc hạ của Thôi Vọng sợ bị trả thù nên không dám.
Khấu Trọng trầm ngâm nói:
- Thôi Vọng xử lý ra sao với hàng hóa cướp được? Hắn tất nhiên phải nghĩ cách bán hàng. Có thể truy tìm manh mối từ đây. Hắn đã gây sự công phẫn lớn vậy, chắc chắn không dễ thoát thân.
Hình Văn Tú than:
- Đây chính là điểm khiến người ta đau đầu nhất. Chẳng ai biết chút gì về hắn cả.
Từ Tử Lăng nói:
- Chỉ cần lật lại các vụ án của hắn trước kia để điều tra, tất sẽ có vài manh mối trong đó. Ví dụ, hắn thích loại hàng hóa nào, thời gian và tần suất gây án, chắc chắn sẽ lộ ra vài vết tích gì đó.
Hình Văn Tú từ trong đáy lòng bội phục lối kiến giải của hai người. Hắn nói:
- Nghe hai vị nhân gia phân tích một lượt, tiểu nhân lại thấy Thôi Vọng không phải không thể tìm ra. Có điều chỉ sợ có mình Tổng tuần bộ Khâu Nam Sơn được Cao Khai Đạo ủy thác chuyên trách điều tra Thôi Vọng mới minh bạch hắn đã cướp bao nhiêu vụ và nội tình các vụ đó.
Khấu Trọng thở ra một hơi dài than:
- Mong rằng trên đường may mắn gặp được hắn. Đó gọi là ông trời mắt.
o0o
Sớm hôm sau, cửa thành vừa mở, bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Nhậm Tuấn phi ngựa rời thành, tiếp tục hành trình.
Thời tiết đột nhiên biến chuyển, mây đen đầy trời, báo hiệu một trận mưa lớn. So với tiết trời quang mây tạnh sáng sủa mấy ngày trước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Khấu Trọng cảm thán thốt lên:
- Chẳng trách Bạch lão phu tử luôn nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Ai biết được trong thành Ngư Dương lại có người thợ vĩ đại có thể chế ra thần cung. Bọn ta lại cầu được hai cây cung có thể gấp lại được giống như Mỹ Nhân Phiến của lão Hầu có thể biến hóa to nhỏ, đây gọi là đi một ngày đàng học một sàng khôn, chí ít bọn ta cũng biết một địa phương gọi là Thất Vi.
Từ Tử Lăng gật đầu biểu thị đồng ý, hỏi Nhậm Tuấn:
- Bọn ta đến Sơn Hải Quan, sẽ qua những nơi nào?
Nhiệm Tuấn trả lời:
- Cái này còn xem ý tứ của hai vị nhân gia, chúng ta có thể men theo quan đạo đi thẳng, không vào An Nhạc thành đi thẳng qua Ẩm Mã Dịch đến Sơn Hải Quan.
Từ Tử Lăng nghĩ thầm, cho dù có vào An Nhạc thành cũng không nắm được manh mối gì về bọn Thôi Vọng hung tàn, lại đỡ phát sinh rắc rối, bèn nói:
- Để tới trước chặn đầu Đại Đạo Xã, tốt nhất là không nghỉ lại bất cứ thành nào.
Trên đường bọn họ gặp rất nhiều thương lữ, hai bên đều chào hỏi thân thiện, trao đổi tin tức về đường đi nước bước.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng từ lúc đầu vẫn không ngừng học tập tiếng Đột Quyết, dưới sự chỉ bảo của lương sư Nhậm Tuấn, bọn họ đã có thể nói chuyện bằng những Đột Quyết đơn giản.
Đến hoàng hôn ba người rời quan đạo nghỉ ngơi ở một cái hốc bên đường cho ngựa ăn cỏ. Kỳ lạ là trời vẫn không mưa, nhưng thời tiết xấu đi là sự thực không thể tranh cãi.
Sau khi nhóm lửa, cả ba cùng thưởng thức món bánh bao rau thịt mà Hình Văn Tú đã chuẩn bị cho họ.
Khấu Trọng lại nhắc tới Thôi Vọng, phân tích:
- Lục Bình là đầu lĩnh của một bang lớn tại An Nhạc huyện, võ công chắc không tệ. Cao thủ trong phủ ắt hẳn nhiều như mây, An Nhạc lại là địa bàn của hắn, sao lại để kẻ khác giết tới nỗi không ai chạy thoát, chuyện này thật không hợp lẽ thường.
Nhậm Tuấn nói:
- Phải chăng Thôi Vọng là cao thủ dùng độc? Vậy trừ khi là cao thủ chân chính có thể ép được chất độc ra khỏi cơ thể, nếu không chỉ đành ngồi chờ kẻ khác tới giết, vô phương trốn thoát.
Khấu Trọng khen:
- Tiểu Tuấn cuối cùng cũng cho thấy bản sự của ngươi rồi. Phàm mọi chuyện nếu suy nghĩ kỹ càng, vạch lá tìm sâu, tất sẽ suy ra được những thứ không thể ngờ tới.
Từ Tử Lăng nói:
- Hay là một loại hỏa khí phóng độc giống như Hỏa Phi Nha do Sa gia chế tạo?
Khấu Trọng nói:
- Khả năng này rất lớn. Nếu hỏa khí bắn vào trong phòng, uy lực quả thực vô cùng. Vì trong thời tiết lạnh thế này, nhà nào cũng đóng cửa.
Nhậm Tuấn nói:
- Đáng tiếc chúng ta phải lên đường. Nhược bằng hai vị nhân gia xuất thủ, đảm bảo tên Thôi Vọng tội ác chồng chất kia sẽ không trốn khỏi bị trời phạt.
Hắn chỉ về phía Tây Bắc nói tiếp:
- An Nhạc ở đằng kia. Cách đông bắc một trăm dặm là Ẩm Mã dịch, dịch trạm cuối cùng trên đường tới Sơn Hải Quan. Nơi đó có suối nước nóng Ẩm Mã nổi tiếng biên cương. Phòng trọ ở Ẩm Mã rất được giới thương lữ ca ngợi, lão bản nương là Tao Nương Tử, tuy niên kỷ hơi lớn một chút, nhưng rất yểu điệu, chưa có nam nhân nào gặp bà ta mà không mê muội.
Khấu Trọng lộ ra thần sắc vui mừng nói:
- Đã có một nơi tốt như vậy, trước hoàng hôn ngày mai bọn ta phải tới Ẩm Mã Dịch, học theo tên béo An Long ngâm mình trong suối nước nóng, để xem luyện công trong đó có tác dụng kỳ lạ nào không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...