Đại Đường Song Long Truyện

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đi vòng qua Vũ Dương rồi đi thẳng đến Nguyên Thành, ngờ đâu bại quân của Vũ Văn Hóa Cập cũng triệt thoái theo lối này. Đám tàn binh này trên đường bỏ chạy thả sức cướp bóc, giết người đốt nhà, không việc ác nào là không dám làm. Nguyên Thành, Sân Huyền, Vũ Thủy đều là ba tòa thành nằm ở phía bắc của Hứa Thành. Bách tính ở ba tòa thành này và các hương thôn xung quanh lần lượt chạy trốn đến Đại Hà hoặc lánh vào các vùng rừng núi. Thương thay đúng lúc trời mưa tuyết lớn dài ngày, khiến cho nhiều người chạy không kịp chết rét lăn lóc bên đường, thây phơi đầy nội, ai nhìn thấy cũng cũng sinh lòng bất nhẫn thương xót.

Trên đường hễ gặp bọn tàn binh chạy trốn cướp lương đốt nhà, hai người đều xuất thủ tiêu diệt không hề lưu tình. Tài bảo thu được đều đem phân phát cho đám nạn dân, hy vọng bọn họ có thể chạy ra khỏi đất Ngụy xây dựng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Vì vậy khi đến ngoài Hứa Thành, hai gã không còn một xu dính túi.

Khấu Trọng vẫn chưa quên bản sắc Thần y dạo nào, gã với chín cây châm của Sa Chỉ Tinh tặng cho, lại được sự hiệp trợ của Từ Tử Lăng, dùng Trường Sinh khí chữa bệnh cho đám nạn dân cảm lạnh hoặc thụ thương.

Tuyết lớn cũng đã tạm thời trì hoãn tình cảnh khốn cùng của Ngụy quân, khiến Đường quân không có cách nào để truy đuổi ráo riết được. Bất quá ai cũng hiểu rõ đại thế của Vũ Văn Hóa Cập đã mất, nếu không sao lại dung túng binh lính hoành hành cướp bóc khắp nơi ngay trên đất của mình như thế. Điều này chứng tỏ lòng quân ly tán, không tuân theo quân kỷ nữa, giống như bọn Tùy binh tàn bạo đã khiến người căm giận năm nào.

Theo quan sát của hai gã, Ngụy quân sau khi thua trận, trên đường triệt thoái về Hứa Thành liên tục xẩy ra hiện tượng binh lính bỏ trốn khỏi hàng ngũ rồi theo nhau cướp bóc hãm hiếp. E rằng khi Vũ Văn Hóa Cập trở về đến Hứa Thành, còn lại bên mình hắn chỉ là đám đệ tử thân binh.

Hai người trèo lên một đỉnh núi, từ đó nhìn xuống phía đông là Kinh đô của Ngụy quốc - Hứa Thành. Những gì đập vào mắt hai người cho thấy đây là một thành rất lớn, thành cao tường dày, bên ngoài có hào sâu vây quanh, tuy không thể so sánh với những tòa đại thành như Lạc Dương, Trường An nhưng cũng có khả năng phòng ngự nhất định.

Trên quan đạo dẫn đến Hứa Thành chỉ có lác đác Ngụy quân đi lại, không hề thấy một bóng nạn dân chạy trốn về đây, đương nhiên lại càng không có bóng thương nhân du khách.

Trên trời mây đen kéo tới đen kịt, dường như báo hiệu một trận mưa tuyết lớn sắp đến, hai người ẩn thân trong một đám cây bụi rậm rạp, lặng lẽ chờ đêm xuống.

Khấu Trọng đưa mắt quan sát cẩn thận Hứa Thành, trầm giọng:

- Sau khi nhập thành chúng ta lập tức đi tìm lão Hầu. Chỉ cần hai ta biết rõ Vũ Văn Hóa Cốt ở đâu, sẽ tìm cơ hội toàn lực kích sát, sau đó tìm một nơi khác uống rượu chúc mừng.

Từ Tử Lăng lắc đầu than:

- Ta thật sự không hiểu trong đầu Vũ Văn Hóa Cốt đang nghĩ cái gì. Lúc trước sau khi giết Tùy Dạng đế rút quân về phía Bắc thì hắn dọc đường cướp bóc, khiến cho bản thân thanh danh tàn tạ, không được lòng người. Hiện tại lại càng tệ hại hơn. Rốt cuộc là do tính cách hắn như vậy hay có nguyên nhân nào khác?

Khấu Trọng nhớ lại những cảnh ngộ thê lương bi thảm trên đường, cất tiếng vẻ chán chường:

- Vũ Văn Hóa Cốt trực tiếp kế thừa toàn bộ quân đội của Dương Quảng, cũng kế thừa cả tiền lệ hoành hành bá đạo của đám binh lính Cựu Tùy, chỉ vì sự phong thịnh của mình mà tàn hại dân chúng. Nếu như trước kia Vũ Văn Hóa Cốt giành phần thắng trong cuộc chiến với Lý Mật, có thể hắn sẽ dựa vào thanh thế đó để chỉnh đốn quân đội. Nhưng rõ ràng lão Thiên gia không ngó ngàng gì đến lời cầu xin của hắn, không cho hắn cơ hội đó. Sau khi thất trận trước Lý Mật, lại đại bại thê thảm khi tiến công Lương Đô của chúng ta, Vũ Văn Hóa Cốt căn bản không hề có cơ hội trở mình.

Đoạn gã nói tiếp:

- Ngươi xem đi! Cái thành này đừng nói là không so được với Trường An, Lạc Dương, mà ngay cả so với Lương Đô cũng không bằng. Vừa mất nhân hòa lại không có được địa lợi, ngươi nghĩ Vũ Văn Hóa Cốt có thể giữ được mấy ngày đây?

Từ Tử Lăng chỉ thở dài.

Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi:

- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

Từ Tử Lăng nhếch miệng cười:

- Ngươi đã bao giờ nghĩ tới Vũ Văn Hóa Cốt lại có ngày như thế này chưa?

Khấu Trọng hiểu được cảm xúc của Từ Tử Lăng, gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng lắm. Vô luận là lúc hắn truy sát mẹ và chúng ta năm nào hay là khi hắn làm phản giết chết Tùy Dạng đế, đều lộ vẻ oai khí ngất trời, không ai có thể sánh bằng. E rằng ngay cả bản thân hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến cái ngày cùng đường mạt lộ như thế này. Tuy việc báo thù cho mẹ nhất định phải tiến hành, nhưng tóm lại cũng có chút gì không thoải mái lắm.

Hai người đều là thân anh hùng, xưa nay vẫn thường đối phó chống chọi với các thế lực cường quyền tác ác. Việc ném đá xuống giếng, thừa cơ người khác lâm nguy như thế này, hai gã lần đầu tiên nếm trải. Nếu không phải mối thù của Phó Quân Sước không thể không báo, nói không chừng bọn họ đã quay đầu bỏ đi.

Ánh mắt Từ Tử Lăng chợt lóe lên sắc bén, trầm giọng nói:

- Vũ Văn Hóa Cốt không việc xấu gì không dám làm, hôm nay tiếng ác đã bao trùm thiên hạ, chết không hết tội. Không cần nói đến cái chết của bọn người Ngôn lão đại, Dương Châu còn có không biết bao nhiêu người bị hắn bức hại. Giết được Vũ Văn Hóa Cốt thì Ngụy quốc sẽ tan vỡ nhanh chóng, nói không chừng có thể giúp cho biết bao lê dân bá tánh thoát khỏi cái nạn chiến tranh. Ài! Trong lòng ta chỉ có một ý nguyện như vậy thôi.

Khấu Trọng nhớ đến câu “cây đổ khỉ tứ tán”, nghĩ đến tình huống đáng sợ loạn quân cướp bóc khắp nơi, đương nhiên hiểu rõ tâm tình của Từ Tử Lăng.

Bỗng nhiên một toán quân Ngụy ước chừng hai trăm tên từ trong thành đi ra, chỉ nhìn trang bị cũng đủ biết toán này sắp sửa tiến hành một chuyến đi xa dài ngày. Bọn chúng vội vội vàng vàng đi về hướng Tây.

Khấu Trọng cất tiếng:

- Bọn chúng định đi về phía Tây để dò thám động tĩnh của quân Đường.

Từ Tử Lăng nói:


- Nhận ra kẻ kia không?

Khấu Trọng định thần nhìn kỹ rồi đáp:

- Thì ra do Vũ Văn Sĩ Cập suất lĩnh. Chúng ta phải chăng nên chặn đường đột kích, tiện thể thông báo rằng sư báo săn dê đã đại giá quang lâm rồi.

Từ Tử Lăng cười nhẹ:

- Ngươi có nắm chắc là có thể ứng phó với hai trăm kỵ binh được tổ chức tốt trên một vùng đất trống trải không?

Khấu Trọng gượng cười:

- Như vậy thì tha cho chúng đi!

Từ Tử Lăng kêu “Ồ!” lên một tiếng, thì ra đội ngũ của Vũ Văn Trí Cập đột nhiên ly khai quan đạo, đi vòng qua qua ngọn núi mà hai người đang ẩn nấp bên trên, chạy thẳng về hướng Bắc.

Khấu Trọng giật mình nói:

- Vũ Văn Hóa Cốt phái Vũ Văn Trí Cập đi gặp Đậu Kiến Đức xin hàng rồi! Nếu không sao lại không xuất thành từ cửa phía Bắc? Chắc chắn là vì muốn che mắt người khác.

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý.

Lý Uyên thân là đại tướng của Cựu Tùy, trước kia lúc mới vào Trường An ông ta còn ủng hộ lập tông thất của Cựu Tùy, dương cờ thảo phạt Vũ Văn Hóa Cập. Vậy nên theo tình theo lý mà nói, Lý Uyên rất khó chấp nhận sự quy thuận của Vũ Văn Hóa Cập. Thế nhưng Đậu Kiến Đức lại không hề có chướng ngại tâm lý đó, do đó về với Đậu Kiến Đức là sinh lộ duy nhất của Vũ Văn Hóa Cập.

Từ Tử Lăng trầm giọng nói:

- Bọn ta ắt phải đi trước một bước, làm thịt Vũ Văn Hóa Cốt trước khi đại quân Đậu Kiến Đức nam hạ.

Sắc trời u ám dần, mưa tuyết bắt đầu rơi, càng lúc càng dày.

Đúng lúc hai người vừa định bắt đầu hành động, đột nhiên thấy bốn năm hán tử từ trong thành chạy ra. Lúc này cổng thành vẫn còn mở rộng, cầu thành chưa bị kéo lên, mấy tên hán tử đó liều mạng chạy chưa qua cầu thành đã bị binh lính thủ thành từ trên thành lâu nhất tề phát tiễn, chẳng mấy chốc người nào người nấy tên cắm đầy như nhím, cực kỳ thê thảm. Hai người nhìn thấy đau xót tức giận tưởng rách khóe mắt nhưng cũng vô phương giải cứu.

Tiếp đó thấy quân lính giữ thành đi ra vứt thi thể của mấy người đó xuống hộ thành hà, rồi ung dung trở vào thành như không có chuyện gì xẩy ra. Sau đó cầu thành được kéo lên, cổng thành được đóng lại.

Khấu Trọng trầm giọng nói:

- Chúng ta đi đòi nợ thôi.

Cả một tòa Hứa Thành trở nên hoang tàn, mười nhà trống hết chín, các hàng quán đều đóng cửa. Đã thế ai nấy đều ẩn nấp trong nhà, không hề có một bóng người đi đường, tuần binh cũng chỉ lèo tèo lác đác, trên đường phủ một lớp tuyết dày do không có ai thu dọn, các ngõ hẻm lại càng tối tăm vắng vẻ, phần lớn nhà dân hay cửa hiệu đều mang dấu vết từng bị cướp bóc qua.

Hai gã vượt thành mà vào, sau đó dừng lại trên một nóc nhà để quan sát hình thế.

Khấu Trọng đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng nói:

- Trận chiến ở Ngụy huyện quân đội của Vũ Văn Hóa Cốt nhất định thiệt hại nghiêm trọng, thế nên mới không có đủ nhân lực phòng thủ kinh thành, nếu không bọn ta muốn nhập thành cũng phải tốn nhiều công phu.

Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn qua khu trung tâm thành, nơi có con sông uốn lượn mềm mại cắt ngang. Phòng ốc cầu đá đều được xây dọc hai bên bờ nương theo dòng sông rộng khoảng 3 trượng. Trong màn mưa tuyết trắng xóa chỉ thấy vài ngôi nhà có ánh sáng, toàn bộ khung cảnh toát lên vẻ chết chóc thê lương. Gã thầm nghĩ vào những ngày thái bình hưng thịnh, tòa thành chắc phải có dáng vẻ đẹp đẽ huy hoàng. Giờ đây Hứa Thành chỉ giống như một người lâm trọng bệnh sắp chết đang gắng chút hơi tàn níu kéo sự sống. Từ Tử Lăng thở dài:

- Căn bản sỹ khí không cao, đấu chí cũng chẳng có, có thể nói chỉ thân binh của Vũ Văn tộc mới chấp nhận ở lại cùng sinh tử với Vũ Văn Hóa Cốt.

Khấu Trọng nói:

- Xin Lăng thiếu gia nghỉ ngơi ở đây một lát, tiểu đệ sẽ quay lại ngay.

Nói xong gã lập tức từ mái ngói tung mình nhảy xuống, chớp mắt thân ảnh đã biến mất cuối con đường tối tăm mịt mùng.

Con đường với hai hàng tùng hai bên, thêm vẻ yên tĩnh lạnh lẽo trong cơn mưa tuyết trắng xóa, thê thảm hoang lương không lời nào tả xiết, trông như đường đến quỷ vực. Tuyết đọng từng tảng lớn trĩu nặng trên các cành tùng, nhìn từ xa giống như một bầy nhím trắng đang bò trên cây, các gai nhím là các lá tùng đâm ra.

Từ Tử Lăng bất chợt hồi tưởng lại tình cảnh ấm áp ngày nào, khi gã cùng với Sư Phi Huyên vai kề vai lướt đi trên tuyết trắng để tìm cứu Lôi Cửu Chỉ. Liền đó là dáng vẻ lạnh lùng của nàng khi cất lên câu nói tràn đầy vẻ tuyệt tình và cương quyết trước khi bỏ đi một cách dứt khoát, lúc mà Thạch Chi Hiên cướp được Tà Đế Xá Lợi.


Gã thầm hít một hơi dài không khí lạnh lẽo, gắng đè nén những hồi ức đã ghi khắc trong lòng đang trỗi dậy xáo động tâm trí.

Trong thời khắc thay đổi triều đại này, quần hùng khắp nơi đều nổi lên tranh bá, chiến tranh liên miên, khắp thiên hạ không có chỗ nào có được hai chữ bình yên, đâu đâu cũng thấy cảnh chết chóc. Người thì tranh đấu để sinh tồn, kẻ thì xâm lược để mở rộng thế lực, nào là âm mưu quỷ kế, nào là thủ đoạn tàn bạo, không có gì là không dám làm. Đừng nói là bạn bè bằng hữu cũng có thể trở mặt, thậm chí cha con anh em cũng có thể vì lợi ích mà đẩy người chí thân vào tử địa. Đối diện với cảnh tượng hoang tàn lạnh lẽo của tòa cô thành này, Từ Tử Lăng bỗng nhiên nhận ra mọi danh lợi quyền thế trên đời đều không hề có ý nghĩa gì, cũng chẳng có lấy một chút giá trị.

Trong đầu chợt hiện lên những cảnh quan đẹp đẽ mà Bạt Phong Hàn miêu tả về miền thảo nguyên Tái Ngoại bao la ngàn dặm không một bóng người, gã thầm nghĩ chỉ có đi đến đó, giữa miền thảo nguyên đại mạc, may ra mới dứt bỏ được mọi sự quyến luyến.

Tâm lý trốn tránh như vậy không biết có phải là tiêu cực quá hay không? Nhưng lại nghĩ nếu gã lưu lại rồi thì làm được việc gì đây? Lẽ nào để giúp Khấu Trọng đánh thiên hạ? Vậy chẳng phải là tự mình đem thân vào vòng xoáy tranh đấu đồ sát hay sao? Chỉ có đi đến miền ngoại vực, nơi hoàn toàn cách biệt với Trung Nguyên, mới có thể trốn tránh được mọi chuyện, kể cả người đối với gã ân oán nan phân, Sư Phi Huyên.

Từ Tử Lăng khẽ thở dài, gã mơ hồ cảm nhận được dù cho có đi đến nơi nào, dù cho có ẩn thân trốn tránh trần thế, những tâm tình mâu thuẫn phức tạp của gã đối với sự đối xử của Sư Phi Huyên vẫn khó mà phai mờ.

Đột nhiên trong lòng chợt nẩy sinh cảnh giác, gã đưa mắt nhìn về hướng tường thành, liền thấy thân ảnh quỷ mỵ của một nữ tử lướt nhanh trên tường thành. Thân pháp của nữ tử này vô cùng liền lạc nhanh nhẹn, thể hình tư thái cũng ưu nhã tuyệt mỹ, trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm đen tối đằng xa.

Từ Tử Lăng tuy không nhìn rõ diện mạo của nàng ta, nhưng vẫn nẩy sinh một cảm giác rất quen thuộc, lại có thể khẳng định chưa từng nhìn thấy nữ tử này, trong lòng vừa kinh hãi vừa nghi ngờ lẫn lộn.

Một lát sau Khấu Trọng quay lại, giọng đầy vẻ hưng phấn:

- Tìm ra chỗ có ám ký của tiểu Hầu lưu lại rồi.

Từ Tử Lăng liền đem mấy chuyện vừa nhìn thấy kể cho hắn nghe.

Khấu Trọng lấy làm lạ nói:

- Cô nương nhà nào mà công phu lợi hại như vậy nhỉ? Chỗ này chỉ là một tòa thành không, có chuyện gì nhiệt náo để xem đâu chứ?

Từ Tử Lăng cười khổ cất tiếng:

- Ta có một dự cảm bất tường, vị cô nương này và chúng ta dường như có một mối quan hệ vi diệu nào đó.

Khấu Trọng nhíu mày hỏi lại:

- Bất tường ư?

Từ Tử Lăng nhún vai:

- Cái này chỉ là cảm giác mà thôi, không hề có một cơ sở đạo lý gì cả. Có câu “lai giả bất thiện, thiện dã bất lai”, tốt nhất chúng ta không nên đụng độ với nàng ta.

Khấu Trọng nói:

- Để tiểu đệ phân tích qua xem. Lăng thiếu gia nẩy sinh cảm giác bất tường chắc là vì thân thủ nữ tử đó đặc biệt cao minh, hơn nữa rất có khả năng đến đây vì có xung đột với Vũ Văn Hóa Cốt, vì vậy nên trên mình sát khí đằng đằng, khiến cho lão ca ngươi có cảm giác bất tường, đúng không?

Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:

- Nàng không hề có vẻ gì là hung dữ cả, động tác lại đẹp đẽ như hành vân lưu thủy, cực kỳ bắt mắt. Ài! Tư thái thân pháp này có điểm gì đó đã gặp trước đây rồi, rốt cuộc là thấy ở đâu nhỉ?

Khấu Trọng tỏ vẻ muốn chia sẻ với Từ Tử Lăng, miệng leo lẻo:

- Người đó đến đây vì Vũ Văn Hóa Cốt, thân pháp lại rất quen thuộc, tóm lại là ai nhỉ?

Hai người đồng thời cùng giật mình, đưa mắt nhìn nhau.

Khấu Trọng thở ra rồi lại hít vào một hơi khí lạnh, miệng thốt:

- Không phải là khéo vậy chứ! Nhắc đến Tào Tháo, thì Tào Tháo xuất hiện.

Từ Tử Lăng nói:

- Khẳng định là nàng ta, bất quá so với mẹ thì nàng cao minh hơn.


Người mà hai gã đang nghĩ tới chính là vị tiểu sư muội của Phó Quân Sước, đệ tử quan môn mà Dịch Kiếm đại sư tuyển chọn, Phó Quân Tường. Chỉ có nàng mới hội đủ những yếu tố mà Khấu Trọng đã nói.

Nếu không phải cách đây mấy ngày Trương Kim Thụ có đề cập đến nàng ta, bọn họ cũng không thể nào đoán ra điều này.

Phó Quân Tường cũng giống như hai gã, tìm Vũ Văn Hóa Cốt rửa hận trước khi hắn bị diệt vong.

Từ Tử Lăng bẻ bẻ cổ tay, than:

- Nếu sớm nghĩ ra là nàng ấy thì hay rồi!Hiện tại đã bỏ mất cơ hội.

Khấu Trọng cười gượng:

-Đừng quên cảm giác bất tường của ngươi. Người Cao Ly đối với người Hán chúng ta không có hảo cảm gì đâu. Huống hồ nàng ấy lại hiểu nhầm mẹ mất đi do chúng ta làm liên lụy, giờ lại còn thêm cái tội ăn cắp bảo tàng nữa.

Từ Tử Lăng nói:

- Ta lo nhất là nếu nàng ta vì cái dũng nhất thời mà xông vào Hoàng cung, lỡ gặp phải Vũ Văn Thương thì cực kỳ tồi tệ, ngay cả Vũ Văn Hóa Cốt cũng không dễ thu thập.

Khấu Trọng gạt đi:

- Nghĩ nhiều vô ích. Vào cung tìm Hầu công tử của chúng ta rồi hãy nói sau.

Quy mô Hoàng cung của Vũ Văn Hóa Cập chỉ bằng một phần tư so với Hoàng cung ở Lạc Dương. Nơi này nguyên là phủ tổng quản của Tiền Tùy được mở rộng ra, sau này tường ngoài được đặc biệt gia cố cao thêm, lại đặt thêm các vọng lâu để canh phòng.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng theo đúng chỉ dẫn từ trước, đến một cây đại thụ sau lưng Cung thành, đào lên một bản đồ hình thế của Ngụy cung ở bên cạnh gốc cây. Cả hai mở bản đồ ra xem, chỉ thấy hai bên vẽ hai con mãnh long, một con đang uy vũ bay lên, con kia thì ẩn hiện trong những đám mây, vô cùng ung dung tự tại. Cả hai con đều đặc biệt rất sống động.

Khấu Trọng không nhịn nổi bật cười:

- Hảo tiểu tử. Vẽ bộ dạng ta dữ tợn như muốn ăn thịt người ta ấy, đợi đến ngày ta sẽ tìm y trút giận, xem xem Bất Tử Ấn Pháp y luyện ra được cái gì rồi.

Từ Tử Lăng mỉm cười:

- Ngươi đúng là có tật giật mình. Tại sao ngươi không nghĩ rằng chính ngươi mới là con rồng ẩn trong mây này?

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Cái đó đúng là có tật giật mình, cũng kêu bằng tự hiểu rõ chính mình. Ta từ nhỏ đã là một người có nhiều tham vọng, suốt ngày rủ rê ngươi gia nhập nghĩa quân, lại ép ngươi học trộm võ công, đi nghe Bạch lão phu tử đọc sách Thánh hiền. Bây giờ ta lại rơi vào vòng tranh bá thiên hạ, làm sao có tư cách trở thành một mãnh long ung dung tiêu diêu du hý nhân gian?

Hai gã ẩn mình trong một góc tối dưới bóng cây, vận công lên hai mắt, nghiên cứu hình thế của Ngụy cung cũng như vị trí hiện nay của Hầu Hy Bạch.

Binh lực của Ngụy quân rõ ràng thiếu thốn nghiêm trọng. Dù Cung thành là nơi trọng địa mà binh lính tuần phòng bên ngoài chỉ là để cho có mà thôi. Trong mắt hai người thì khác nào không hề có phòng vệ.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vượt tường nhập cung, vẫn không hề khinh suất bất cẩn. Nguyên là vì Hầu Hy Bạch đã đánh dấu trên bản đồ hơn mười vị trí có trạm canh ngầm trong cung, chỉ cần thiếu phòng bị chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Một lát sau hai người đã đến Bắc Uyển tiểu trúc, nơi Hầu Hy Bạch đang ở. Chỉ thấy một căn nhà nhỏ hai tầng được xây dựng vô cùng tinh xảo, trong nhà loáng thoáng vọng ra tiếng người.

Hai người vượt qua một vườn liễu, đến sau ngôi nhà, định thần lắng nghe, vừa hay có tiếng Hầu Hy Bạch:

- Thêm một ngày công phu nữa thì hoàn thành đó.

Sau đó là thanh âm của một nữ tử “Ồ!” một tiếng, nhưng không nghe thấy nàng ta nói gì, rồi nghe tiếng bước chân xa dần.

Có thể tìm được Hầu Hy Bạch một cách thuận lợi như vậy, hai người đều cảm thấy hưng phấn, sau khi nữ tử đó và những người hầu rời đi theo lối cửa chính, hai gã nhảy qua cửa sổ vào trong sảnh.

Phía đông thính đường treo một bức tranh từ trên nóc đến tận bên dưới, hoàn toàn che phủ cả bức tường. Trên tranh vẽ một nữ tử kích thước như người thật, nữ tử phục trang cao quý, từ nếp gấp trên áo đến hoa văn đều vô cùng tinh xảo, tuyệt mỹ. Nàng đang đứng đón làn gió đang thổi tới, phía sau là một cánh đồng vào lúc giao mùa xuân hạ vô cùng sống động, điểm xuyết hươu, nai, thỏ, chim chóc và những con vật hiền hòa khác.

Bức Mỹ nhân đồ đã hoàn thành được bảy tám phần, các nét phác thảo đã hoàn chỉnh, chỉ còn thiếu mắt tai mũi miệng của mỹ nhân, để lại những khoảng trắng kỳ quái trên khuôn mặt. Dưới bàn tay khéo léo điệu nghệ của Hầu Hy Bạch, mỹ nữ trong bức tranh được thể hiện với phong tư thần thái rất xinh đẹp duyên dáng. Tuy vẫn chưa nhìn rõ nét mặt của nàng nhưng cũng cảm giác được đây là một vị mỹ nhân quyến rũ mê người.

Lúc này Hầu Hy Bạch đã tiễn Vệ phu nhân kia xong, y vừa quay trở lại sảnh đột nhiên nhìn thấy hai người, cả mừng nói:

- Cuối cùng hai vị đã tới.

Khấu Trong đưa tay chỉ bức tranh lụa, lấy làm lạ hỏi:

- Có phải ngươi định vẽ dung mạo của nàng ta sau cùng hay không? Nếu lỡ như có gì sơ sót, không phải bỏ phí công lao từ trước đến nay hay sao?

Hầu Hy Bạch xen vào giữa hai người, thở dài:

- Khấu lão huynh có điều không biết, tiểu đệ có một thói quen xấu, đó là vẽ tranh thì phải vẽ liên tục một lượt cho xong thì mới vẽ ra được cái thần của tranh, thế nhưng mấy khi nắm chắc sẽ vẽ ra được thần vận chứ. Tựa như thúc trống lần thứ nhất thì hăng hái, lần thứ hai thì suy, lần thứ ba thì kiệt, không thể vẽ tiếp được. Thế nên lần này ta dùng sách lược vẽ hình trước sau mới vẽ thần, làm những chuyện đơn giản nặng nhọc trước, sau cùng mới điểm ra thần vận, đây cũng là một biện pháp khi không có biện pháp nào.

Từ Tử Lăng nói:


- Bức thải họa (họa hình màu) mỹ nhân của huynh quả là rất tuyệt, thế nhưng ta vẫn thích hình mỹ nhân thủy mặc tả ý của huynh hơn, giống như các bức chân dung trên mỹ nhân phiến của huynh vậy.

Hầu Hy Bạch hạ thấp giọng đáp:

- Cái này khả năng là dùng treo trong mộ huyệt để bồi táng, đương nhiên cần sắc thái diễm lệ, cực kỳ xa hoa rồi.

Hai người nghe được tròn mắt nhìn nhau.

Khấu Trọng hít vào một hơi khí lạnh, hỏi:

- Vũ Văn Hóa Cốt muốn tự sát sao?

Hầu Hy Bạch đáp:

- Ta chỉ đoán mò mà thôi. Vệ phu nhân đó… Vệ phu nhân đó đúng là xinh đẹp vô cùng, chẳng trách Vũ Văn Hóa Cập đối với nàng quyến luyến yêu thương như vậy. Thành thực mà nói, khi ta vẽ tranh cho nàng, ta từng có ý định cao chạy xa bay lẩn trốn, chỉ vì ta không muốn nhìn thấy tình cảnh thê thảm đau đớn của nàng khi Vũ Văn Hóa Cập bị các ngươi hạ sát.

Từ Tử Lăng thông cảm nói:

- Thật đúng là làm phiền Hầu Huynh quá, tự dưng vô cớ rơi vào vòng ân oán của bọn ta và Vũ Văn Hóa Cốt. Nếu Hầu huynh muốn rời khỏi đây, hai ta tuyệt không trách gì ngươi đâu.

Hầu Hy Bạch cười khổ:

- Điều này chỉ là do bệnh mềm lòng mà thôi, không đứng nhìn nữ nhân gặp nạn được. Hai vị yên tâm, Hầu Hy Bạch ta xuất thân từ Hoa Gián Phái, giết người kể ra cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.Con người thường hay có những suy nghĩ ý niệm kỳ quái, nhưng mấy khi mà đem ra thực hiện. Ta từng có ý định thu thập tất cả những đồ sành sứ của các đời trước đem đập vỡ hết đi, may mà những điều đó chỉ là tưởng tượng trong đầu mà thôi. Đôi khi ta thấy lo lắng vì mấy cái suy nghĩ điên rồ này này.

Khấu Trọng vỗ đùi nói:

- Nói hay lắm! Khi ta còn tuổi thiếu niên, mỗi khi nhìn thấy mỹ nữ trên đường thường cũng muốn sờ một cái. Chỉ vì biết được hậu quá khó lường nên không dám động thủ. Mấy cái suy nghĩ kiểu này cũng như cái ý định đập vỡ đồ sành sứ của Hy Bạch quả thực có nét tương đồng, nghĩ lại thực vô cùng bại hoại. Đó chẳng qua là chuyện thường tình của con người mà thôi, chỉ cần ức chế được thì tính là bình thường

Hầu Hy Bạch tỏ vẻ có cùng suy nghĩ:

- Bạo quân cũng là vì vậy cả thôi. Vấn đề là vì không sợ hậu quả gì, cũng không có người nào ngăn cản, cuối cùng trở thành kẻ điên cuồng như Dương Quảng.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Vũ Văn Hóa Cốt ở chỗ nào?

Hầu Hy Bạch trả lời:

- Hôm trước hắn thua trận ở Ngụy Huyện rút về Hứa Thành, ta vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy hắn.

Khấu Trọng hỏi tiếp:

- Trong Cung tựa hồ không có bao nhiêu người, phi tần cung nữ đi đâu hết cả rồi?

Hầu Hy Bạch nói:

- Theo tin tức mà ta thám thính được, đại bộ phận người trên kẻ dưới của Vũ Văn Phiệt đã chạy đến Vũ Dương. Xem ra Vũ Văn Sĩ Cập, người trấn thủ Vũ Dương, định đầu hàng Đường thất.

Khấu Trọng cất tiếng:

- Ngươi đoán đúng đấy. Lão khốn Vũ Văn Thương có chạy theo về Vũ Dương giữ mạng không?

Hầu Hy Bạch đáp:

- Vũ Văn Thương chắc không có ở đây. Trong tứ đại Phiệt chủ, võ công người này chỉ đứng sau Thiên Đao Tống Khuyết mà thôi. Hai vị đại ca nếu gặp y nên cẩn thận một chút.

Khấu Trọng thở phào nhẹ nhõm:

- Vũ Văn Hóa Cốt khẳng định tiếng ác bao trùm thiên hạ. Giờ đây Ngụy Cung không có cao thủ, tựa như một tòa nhà trống không có người canh. Đêm nay chúng ta đến giết chết hắn, đối với hắn thì không cần phải nói thêm điều gì nữa.

Hầu Hy Bạch đang định nói tiếp, đột nhiên từ đâu đó trong Cung có tiếng chiêng trống nổi lên, tiếp đó tiếng la hét lọan xạ, lại có tiếng người hô lớn:

- Có thích khách!

Khấu Trọng giật mình nói:

- Tiểu sư muội lợi hại của mẹ đã đến rồi.

------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui