- “Đinh!”
Hai chiếc ly cụng vào nhau. Sau khi cùng uống cạn một hơi liệt tửu, hai gã lập tức chuyển hướng tấn công, càn quét mặt bàn đầy thức ăn, nhanh chóng “điều trị” cho hai chiếc dạ dày trống trơn đang đói khủng khiếp.
Đây là một gian phạn điếm trong thành Đào Lâm ở bờ nam Đại Hà. Tới rồi mới biết đêm nay là đêm mùng mười. Hai gã đã luyện công trong tuyết liên tục ít nhất ba ngày ba đêm. Sự thật hiển nhiên nhưng cả hai đều cảm thấy có điểm không thể tin nổi.
Vô luận thế nào, ba ngày chậm trễ này đã giúp họ tránh được sự truy tìm của địch nhân. Tất cả đều tưởng lầm hai gã đã chạy khỏi Quan Trung. Bằng tuyệt kỹ bế khí dưới nước, hai gã bám vào đáy một chiến thuyền xuất quan mà không gặp nguy hiểm nào. Sau khi qua khỏi Đồng Quan liền lên bờ, đi thẳng đến Đào Lâm thành.
Đào Lâm thành trên danh nghĩa đã quy hàng Đường thất, nhưng vẫn do bang hội địa phương coi sóc, vì vậy không hề có phòng vệ nghiêm khắc. Chỉ cần nộp lộ phí đầy đủ là thương lữ sẽ không bị cấm cản.
Khấu Trọng rót rượu cho Từ Tử Lăng, cười nói:
- Đêm nay chia tay, không biết hai huynh đệ ta có ngày gặp lại không nữa!
Từ Tử Lăng nghe thấy, trong lòng hơi khẩn trương, nhíu mày hỏi:
- Tại sao hôm nay ngươi lại thiếu lòng tin đến thế, hoàn toàn khác trước?
Trong quán, ngoài hai gã, chỉ có hai bàn khác có khách ngồi, rất yên tĩnh.
Khấu Trọng cười khổ:
- Ngươi ở ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn ta. Trong khi ta toàn tâm toàn lực mà chỉ làm được một việc nhỏ là lo tìm kiếm và vận chuyển bảo tàng, thì Lý tiểu tử đã ngấm ngầm phát động kế hoạch, xây dựng bộ máy tác chiến hoàn chỉnh có thể quyết định thiên hạ thịnh suy. Ta so với hắn, đúng là con lạch so với biển sâu.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Ngươi có hơi khiêm tốn rồi đó.
Khấu Trọng hai mắt sáng rực tinh quang, đặt hồ rượu xuống, ngưng thần nhìn rượu sóng sánh trong ly, trầm giọng nói:
- Cái đó gọi là tự mình biết mình. Bắt đầu từ hôm nay, ta và Lý tiểu tử chính diện giao phong, tất phải có một cái nhìn chính xác đối với hắn.
Đoạn gã nhìn Từ Tử Lăng hỏi:
- Ngươi nghĩ Lý tiểu tử bao nhiêu ngày nữa thì có thể phát động xâm chiếm về phía Đông?
Từ Tử Lăng trả lời:
- Tạm thời không nên có những suy đoán vô vị về phương diện này. Ngươi không phải là sơ sót bỏ qua người Đột Quyết đấy chứ? Triệu Đức Ngôn khẳng định không thấy hứng thú đối với Dương Văn Can, nhưng chắc chắn hắn vẫn tham dự. Mục đích đương nhiên là vì lợi ích của người Đột Quyết.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Ngươi muốn chỉ việc Hiệt Lợi sẽ cử đại binh Nam hạ sao?
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Trừ phi Hiệt Lợi không còn cách nào khác, bằng không hắn sẽ chẳng tốn sức viễn chinh để thâm nhập Trung Nguyên. Hắn có nhiều tay chân, phương pháp tốt nhất là “tá đao sát nhân”, trước tiên xúi dục người Hán chúng ta tự tàn sát lẫn nhau đến lưỡng bại câu thương. Khi đó hắn sẽ làm ngư ông thủ lợi.
Khấu Trọng gật đầu:
- Nói đúng lắm. Người thông minh dùng miệng lưỡi, kẻ ngu dốt động chân tay. Kẻ ngu dốt ở đây chính là Lưu Vũ Châu và Tống Kim Cương. Giả như Lý Uyên và Lý tiểu tử bị giết, Hiệt Lợi sẽ nhân nước đục thả câu, chiếm hết tiện nghi.
Từ Tử Lăng lại nói:
- Lý Thế Dân chính là nhìn rõ cục thế đó nên mới lệnh cho Từ Thế Tích đem thủ hạ lập tức xuất quan.
Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ Lý Thế Dân huy động quân binh không phải là để đối phó Lạc Dương sao?
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
- Như ngươi gọi là “quan tâm tắc loạn”. Mục tiêu của Lý Thế Dân vẫn là Lạc Dương. Nhưng Lý phiệt lúc này là đích ngắm của mọi thế lực, bất cứ một hành động gì, nhất là phát động toàn diện, đều làm cho Lưu Vũ Châu, Đậu Kiến Đức và Vương Thế Sung cả ba mặt chú ý và công kích. Chỉ với ba thế lực này đã có thể cùng Lý phiệt toàn lực quyết chiến ở Quan Đông rồi. Tại phương Nam, do cha hờ của bọn ta đã quy hàng Đường thất, áp chế Tiêu Tiễn và Lý Tử Thông không dám vọng động. Dưới tình hình có lợi như thế, Lý Thế Dân không đại triển quyền cước thì còn chờ khi nào?
Khấu Trọng cười khổ:
- Ngươi xem chừng thích hợp và xứng đáng với chức Thiếu Soái hơn ta đấy.
Từ Tử Lăng đáp:
- Ít nói lời thừa đi. Ta chỉ muốn đề tỉnh ngươi là Vương Thế Sung thủy chung không thể làm được việc lớn, mà ngươi vẫn phải trợ giúp hắn trấn thủ Lạc Dương sao?
Khấu Trọng than:
- Nếu có thể lựa chọn, ta thật không muốn cùng lão hồ ly ấy nói đến nửa câu. Chỉ có một sự lựa chọn khác duy nhất chính là từ bỏ mục đích tranh đoạt thiên hạ.
Từ Tử Lăng nâng ly, mỉm cười nói:
- Mọi sự đều do nỗ lực của con người. Lý Thế Dân cử binh Đông chinh sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Huynh đệ! Đợi khi ta tới Lạc Dương sẽ lại tìm ngươi uống rượu nhé.
Khấu Trọng nổi lòng hào khí, hô hô cười lớn, nâng ly cụng với Từ Tử Lăng.
Gã nhìn Từ Tử Lăng uống cạn ly rượu không chừa một giọt, rồi vui vẻ nói:
- Ta bỗng nhiên lại sung mãn đấu chí. Đại trượng phu da ngựa bọc thây, chỉ cần thống khoái truy cầu lý tưởng của mình, chết cũng không hối hận!
Nói xong gã nâng ly uống cạn.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng chia tay ở ngoài thành Đào Lâm, lần lượt lên đường.
Từ Tử Lăng ngay trong đêm đi thẳng đến Hoằng Nông.
Hoằng Nông là địa điểm hội họp với bọn Cao Chiếm Đạo. Vì có quan hệ với Lôi Cửu Chỉ nên bang chủ Hoằng Nông Bang là Trần Thức đã trở thành người của bọn gã. Có một đại bang như thế ở Quan Đông chiếu cố, đương nhiên bọn gã được nhiều thuận tiện.
Kế hoạch của bọn gã rất chu toàn. Bảo vật hàng hóa đều giấu bên ngoài, không mang vào trong thành. Lại do Cao Chiếm Đạo liên hệ tiếp xúc với Trần Thức, sau khi khẳng định hắn sẽ giúp đỡ mới quyết định những việc tiếp theo.
Vừa rời khỏi Đào Lâm, Từ Tử Lăng lập tức phát sinh cảm giác bị người theo dõi. Với cước lực của gã, trừ phi là cao thủ đặc biệt như Loan Loan hay Dương Hư Ngạn, khó còn ai có thể theo kịp gã. Bất quá, lúc này gã cảm thấy có người chiếm cứ cao điểm ngấm ngầm giám thị, chứ không phải có người đuổi theo đằng sau.
Tình huống này cho thấy ngay khi hai người bọn gã tới Đào Lâm thì đã bị địch nhân phát giác, bố trí thiên la địa võng. Chỉ cần nắm được lộ tuyến, tại địa điểm thích hợp bọn chúng sẽ triển khai vây công, đặt gã vào đất chết.
Từ Tử Lăng cũng lập tức khẳng định đối phương là người của Thiên Sách Phủ. Đạo lý vô cùng đơn giản, bởi vì không ai biết trước được gã và Khấu Trọng chia tay bên ngoài thành Đào Lâm. Công lực hiện thời của bọn gã thừa sức đối phó với người của Lý phiệt, nhưng nếu hai người phân khai, mọi chuyện sẽ khác. Đổi lại là người của Lý Nguyên Cát, khẳng định sẽ chọn đối phó với Khấu Trọng chứ không phải gã. Chỉ có Thiên Sách Phủ mới chọn gã vì bọn chúng hiểu rõ Tán Nhân Ninh Đạo Kỳ sẽ tự thân đối phó với Khấu Trọng.
Từ Tử Lăng suýt chút nữa quay đầu đuổi theo Khấu Trọng, nhưng rồi từ bỏ ý định đó. Với cước trình của Khấu Trọng, dù gã có toàn lực đuổi theo thì cũng không thể đuổi kịp. Gã chỉ còn cách áp chế nỗi ưu phiền trong lòng, hy vọng Khấu Trọng, với tiến bộ mạnh mẽ về võ công thời gian vừa qua, có thể tránh được kiếp nạn này.
Từ Tử Lăng đột nhiên rời khỏi đường chính, nhanh chóng tiến vào một khu rừng rậm bên cạnh. Hành động này khẳng định sẽ làm trận cước của địch nhân đại loạn, lộ xuất hình tích.
o0o
Khấu Trọng dùng hết tốc lực men theo bờ sông thẳng tiến. Trong lòng gã hào tình vạn trượng dâng trào. Có thể cùng với nhân vật siêu phàm, xuất quần bạt chúng của Lý phiệt là Lý Thế Dân đuổi hươu ở Trung Nguyên (tranh thiên hạ), đúng là một việc thống khoái trong đời. Từ khi rời khỏi Dương Châu, gã và Từ Tử Lăng sống trong những ngày liên tục phải đào vong, trưởng thành từ huyết chiến và khổ luyện không ngừng nghỉ. Nhưng trước mắt sẽ sớm xuất hiện tình huống nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ, bởi vì không biết có thể ngăn được đại quân chưa từng thất bại của Lý Thế Dân công kích trọng trấn quan trọng nhất thiên hạ là Lạc Dương hay không.
Vầng trăng khuyết lơ lửng giữa trời. Từng trận hàn phong từ bờ bên kia thổi sang, giúp gã theo gió mà chạy. Với tốc độ này, ít nhất cũng phải mất ba, bốn ngày mới tới được Lạc Dương. Tiện nhất là có thể dùng thuyền thay cho chạy bộ. Chỉ tiếc là Đại Hà mênh mông không thấy một con thuyền qua lại. Chắc là do ảnh hưởng của việc Lý Thế Dân tập kết đại quân tại quan ngoại, cắt đứt giao thông đường thủy tới Lạc Dương.
Sau khi qua khỏi một chỗ ngoặt, Khấu Trọng đến một bờ vực cao. Dưới ánh trăng bàng bạc, từ phía Tây, dòng Đại Hà cuồn cuộn chảy về, đập ầm ầm vào bờ Đông, uy thế kinh người, cảnh tượng hùng vĩ làm người ta nhìn mãi không thôi. Khấu Trọng không tự chủ được mà dừng bước lại. Hai bên bờ sông, rừng nối rừng, núi tiếp núi, bốn phương vây phủ, mênh mông vô tận. Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã vì mảnh giang sơn mỹ lệ này mà huyết chiến không ngừng để quyết định ai là Hoàng đế. Từ hôm nay, Khấu Trọng gã đã bước chân vào con đường oanh liệt ấy. Chỉ cần như thế là đã không uổng công sinh ra ở trên đời.
Khấu Trọng ngoảnh nhìn tứ phía, hùng tâm tráng trí trào dâng mạnh mẽ. Bỗng nhiên gã phát hiện xa xa dưới hạ du có một thuyền cá nhỏ, trong lòng vô cùng vui mừng, liền đề khí chạy nhanh tới.
o0o
Từ Tử Lăng ẩn thân ở một ngọn cây cao, phong bế các lỗ chân lông, ngưng thần chờ đợi địch nhân hiện thân. Nếu đổi gã là đối phương, bỗng nhiên có đột biến quỷ dị thế này, khẳng định là gã cũng sẽ rối loạn tay chân. Địch nhân đã vô cùng cẩn thận, chỉ đứng ở những chỗ cao quan sát, nhưng không ngờ được gã lại có linh giác khác hẳn người thường, có thể phát sinh cảm ứng đối với cả người giám thị gã từ xa. Lúc này, hẳn là những người đang quan sát gã sẽ dùng thủ pháp đặc biệt liên lạc với người chủ sự để quyết định hành động tiếp theo. Tại địa phương hoang sơn dã lĩnh này, Từ Tử Lăng lại là chuyên gia chạy trốn, dù là ai cũng sẽ lập tức cho người đuổi theo. Quả nhiên không hết thời gian một tuần trà, âm thanh dậy lên. Một bọn hơn mười người từ phía đường chính chạy vào rừng. Từ Tử Lăng không dám vọng động vì đối phương đã muốn thu thập gã, hiển nhiên không phải loại tầm thường, chỉ cần có cử động tất sẽ làm đối phương phát sinh cảm ứng.
Bọn địch nhân sau khi vào rừng liền dừng lại cách chỗ gã ẩn thân khoảng chừng ba trượng. Một người nói:
- Từ Tử Lăng đã từ chỗ này chạy vào rừng.
Tiếng Sài Thiệu lạnh lùng đáp lại:
- Hảo tiểu tử! Hắn lại phát hiện ra bọn ta đang truy đuổi. Bất quá bọn chúng đã chia tay, đối với bọn ta là vô cùng có lợi, giảm được rất nhiều công sức.
Giọng nói quen thuộc của Đoạn Chí Huyền vang lên:
- Người chạy mất nhưng miếu vẫn còn. Hắn mười phần chắc chắn là đi gặp bọn người Đồng Hưng Xã. Chỉ cần chúng ta dùng khoái mã đuổi theo, có thể quăng một mẻ lưới bắt hết bọn chúng.
Từ Tử Lăng trong lòng thầm kinh sợ, biết mình phán đoán không lầm. Ít nhất có một nhóm huynh đệ Đồng Hưng Xã không chạy thoát khỏi sự giám thị của địch nhân. Điều an ủi duy nhất là bọn gã đã có đề phòng, chưa phải hoàn toàn rơi vào thế thất bại. Bây giờ biết được điểm này, nói không chừng có thể tương kế tựu kế đưa địch nhân vào kỳ trận.
Bàng Ngọc lãnh đạm đáp:
- Hai người này hành sự thường ngoài ý liệu của người khác. Chúng ta cần vô cùng tỉnh táo để không phụ kỳ vọng của Tần Vương. Khấu Trọng khẳng định sẽ thảm bại. Chỉ cần chúng ta một đòn thu thập được Từ Tử Lăng thì Thiếu Soái quân sẽ trở thành quần long vô thủ, vô cùng có lợi cho việc tấn công Lạc Dương.
Một giọng âm nhu cất lên:
- Thiếu Soái quân chỉ là mới thành hình hãy còn non nớt, cho dù có Khấu Trọng thống lĩnh thì cũng có làm được gì?! Hiện nay bọn chúng tìm không được bảo khố, Đại Đường ta vận thế lại như mặt trời, thật không còn cơ hội cho loại nghé non đó tới làm loạn đại cục. Cứ như Bàng tướng quân đề nghị, bọn ta lập tức toàn lực đuổi tới Hoằng Nông. Có Trần đương gia đứng về phía bọn ta, không sợ không thể dùng một mẻ lưới tóm hết Từ Tử Lăng và đồng bọn.
Từ Tử Lăng nghe xong chút xíu là rớt xuống cây, vì dù nằm mộng gã cũng không tưởng nổi huynh đệ kết bái của Lôi Cửu Chỉ lại bán đứng bọn gã. Lúc đầu gã chỉ thấy thanh âm đó vô cùng quen thuộc, nhưng không nhận được ra ai. Nghe hết mới nhận ra là thanh âm của Vong Hình Phiến Bùi Tịch. Bùi Tịch là một cận thần bên cạnh Lý Uyên, quan hệ với Lý Uyên vô cùng thân mật, chỉ có Lưu Văn Tĩnh mới có thể so bì. Còn Tiêu Vũ, Trần Thúc Đạt và Phong Đức Di đều không so sánh được. Hôm nay, hắn và Bàng Ngọc cùng người của Thiên Sách Phủ đối phó hai người bọn gã, có thể biết Lý Thế Dân đã được Lý Uyên toàn lực chi trì. Nhớ lại ngày trước, khi hai gã vẫn còn là những tiểu tử mới rời khỏi lều tranh, sau khi lấy cắp được bản danh sách của Đông Minh Phái, hai gã đã cùng Lý́ Thế Dân, Bùi Tịch và Lý Tú Ninh ăn sáng trên thuyền. Sài Thiệu và Bùi Tịch lúc đó hoàn toàn không để hai người bọn gã trong mắt, nay lại trở thành địch nhân thủy hoả bất dung. Trong lòng gã vô cùng cảm khái.
Tiếp đó, lại một giọng nói rất quen vang lên:
- Việc này không thể chậm trễ. Chúng ta lập tức thượng lộ!
Đúng là thanh âm của cao thủ tột đỉnh trong Lý phiệt, Lý Thần Thông.
Từ Tử Lăng ngấm ngầm hít một hơi khí lạnh. Chỉ với năm đại cao thủ là Lý Thần Thông, Bùi Tịch, Bàng Ngọc, Đoạn Chí Huyền và Sài Thiệu cũng thừa sức đối phó với gã và Khấu Trọng. Hà huống hiện còn rất nhiều cao thủ tùy tùng. Bỗng nhiên gã hiểu rõ bọn địch nhân này tới đây là để đối phó với gã, làm gã không thể chi viện cho Khấu Trọng. Hy vọng duy nhất của hắn bây giờ là Khấu Trọng có thể thoát khỏi bàn tay Ninh Đạo Kỳ. Nếu không, mọi chuyện sẽ chẳng còn gì để nói, ngay cả trả thù cũng không biết có làm nổi không.
o0o
Một con thuyền như chiếc lá mỏng nằm ngang dòng chảy cuồn cuồn của Đại Hà, cách bờ chừng năm trượng. Thuyền theo sóng nhấp nhô nhưng lại không bị dòng nước cuốn xuống hạ nguồn. Trên thuyền, một lão nhân mũ cao đai rộng đang ngồi. Người này râu dài năm chòm, dung mạo cổ nhã chất phác, mình mặc cẩm bào, thần thái thanh cao thoát tục khác hẳn người thường, nhưng đồng thời cũng có cảm giác hùng vĩ như núi, pha lẫn dáng vẻ xuất trần phiêu dật của một vị ẩn sỹ.
Khấu Trọng vừa nhìn thấy, cặp lông mày đã nhăn tít, trong lòng kêu khổ không ngớt. Hốt nhiên gã tung mình nhảy lên đuôi thuyền, hướng về lão nhân đang nhàn nhã ngồi nơi đầu thuyền cười nhẹ nói:
- Tiểu tử Khấu Trọng đặc biệt tới đây để thỉnh an lão nhân gia!
Khóe miệng của người được xưng là Trung Nguyên đệ nhất nhân, Tán Nhân Ninh Đạo Kỳ lộ ra một chút gì tiếu ý, nhưng vẫn ngưng thần nhìn vào sợi tơ rủ xuống trong tay. Bỗng nhiên mặt lão lộ vẻ mừng rỡ giống như trẻ nhỏ được báu vật, rồi khẽ reo:
- Bắt cá lên nào!
Cần câu được nhấc lên. Bằng vào độ cong của cần câu có thể đoán rằng con cá mắc câu hẳn phải nặng vài chục cân. Khấu Trọng há mồm trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ dù xảo diệu đến thế nào đi nữa, nếu đang đứng vững thì còn được, chứ đang nhàn nhã ngồi mà vẫn kéo lên một con cá lớn như vậy thì quả thật khó tin.
Rọ đựng cá được đan bằng trúc đang để bên chân Ninh Đạo Kỳ vẫn trống không, hiển nhiên là Ninh Đạo Kỳ chỉ câu cá lớn. Bất quá, bằng vào việc chiếc cần câu đang oằn xuống có thể thấy con cá kia không thể bỏ lọt vào rọ cá nhỏ bé này. Sợi dây chầm chậm rời khỏi mặt nước, rõ ràng là một sợi dây trơn, ngay cả lưỡi câu cũng không có.
Khấu Trọng kinh hãi nhìn cần câu trúc vẫn đang oằn xuống, toàn thân tê tái, sống lưng ớn lạnh. Thế gian không ngờ lại có loại huyền công cao minh như thế.
Dây câu trong không trung đưa qua đưa lại. Ninh Đạo Kỳ làm như đã câu được một con cá lớn, tay làm như đang nắm con cá, nhanh chóng lấy lưỡi câu ra, lại làm như khó khăn mới giữ được mình cá trơn nhẫy đang giẫy dụa. Động tác chân thật đến mức Khấu Trọng phải hoài nghi thật có một con cá vô hình đang mắc vào lưỡi câu vô hình.
Một lát sau, Ninh Đạo Kỳ cuối cùng cũng giữ chặt được con cá vô hình, cần câu hồi phục trạng thái bình thường. Ninh Đạo Kỳ thành thục bỏ “cá” vào giỏ, đậy nắp lại rồi quay sang nhìn Khấu Trọng.
Khấu Trọng chưa bao giờ thấy qua nhãn thần như thế bao giờ. Đó là nhãn thần siêu trần thoát tục, không màng tranh danh đoạt lợi. Khi nhìn vào gã liền cảm thấy thiên địa trần tục hoàn toàn tiêu biến, thân thể phảng phất như đang ở một tầng mức thần bí mạc trắc của nơi thiên địa vĩnh hằng. Trong nhãn thần ấy lại hàm chứa một lực lượng khổng lồ, cùng với khuôn mặt phiêu dật, chân thành tựa hồ có điểm đồng chân, phối hợp với diện mạo cổ nhã, râu dài tạo thành một loại mỵ lực siêu phàm.
Lão tự nhiên vỗ nhẹ vào giỏ trúc bên chân, lộ xuất tràng cười mãn nguyện của ngư ông câu được cá lớn, ngửa mặt nhìn trời rồi dịu giọng thốt lên:
- Nhìn kìa! Bầu trời đầy sao vô cùng mỹ lệ. Trong không gian tinh tú kỳ mỹ như vậy những điều không thể tưởng chừng như biến thành có thể.
Khấu Trọng theo lão ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời đêm tráng lệ, rồi ngồi xuống con thuyền nhỏ lúc này đang theo sóng trồi lên.
Gã gật đầu nói:
- Bầu trời đêm nay đúng là xúc động lòng người, khác hẳn với bình thường.
Trong lòng gã thầm nghĩ nếu là Từ Tử Lăng chắc sẽ có thể nói ra chính xác tên của mỗi vì sao, hoặc tinh hà của nó.
Ninh Đạo Kỳ vẫn chăm chú nhìn trời đêm, nhẹ nhàng hỏi:
- Thiếu Soái có nghe qua câu chuyện: "tương ha dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ" chưa?
Khấu Trọng biết lão muốn điểm hoá mình, cười khổ đáp:
- Thứ cho tiểu tử ngu muội vô tri, chưa từng nghe qua câu chuyện ngụ ngôn đó.
Tuy là lập trường đối địch, nhưng đối với đại tông sư siêu việt niên kỷ gần trăm này, gã đã phát xuất lòng ngưỡng mộ nên mới dùng lời khiêm hư mà hỏi.
Mục quang Ninh Đạo Kỳ lại quay qua nhìn Khấu Trọng. Lão văn nhã cười nhẹ:
- Ở một nơi, có dòng suối nhỏ bỗng nhiên cạn hết nước, cá lớn cá nhỏ đều khốn đốn. Loài cá chỉ có thể cùng nhau thở ra hơi nước, giúp nhau bằng những hơi nước ẩm ướt đó. Qua đó tuy thấy được chân tình, nhưng sao bằng được tự do tự tại ngao du trong hồ lớn mênh mông.
Khấu Trọng toàn thân chấn động. Đúng là gừng càng già càng cay. Huống hồ đây lại là nhân vật chí cao vô thượng của đạo gia, một đại tông sư trí tuệ thâm sâu. Câu chuyện này đã lột tả vô cùng chính xác tình hình trước mắt của Khấu Trọng. Gã tuy vẫn chưa tới mức như nước suối khô kiệt, nhưng lại không xa nguy cơ này là mấy. Dưới sự uy hiếp của quân Đại Đường, gã chỉ có thể giúp Vương Thế Sung trong lúc cả hai đều đang khốn đốn. Bất hạnh là hai bên đều khiếm khuyết chân tình.
Mục quang Khấu Trọng dừng lại trên giỏ tre bên chân Ninh Đạo Kỳ. Gã trầm giọng nói:
- Khi tiền bối câu cá, sớm đã có niềm lạc thú câu được cá. Vì thế dù trong giỏ thật sự không có cá vẫn không giảm cái thú câu cá của mình. Có thể biết rằng câu được cá hay không câu được cá đều là tự trong tâm. Nếu là như vậy sao còn tính đến khô hạn hay ẩm ướt, được hay mất chứ?
Ninh Đạo Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ở đâu có cá?
Khấu Trọng vốn tâm tư mẫn tiệp, hùng biện thao thao, nhưng lúc này chẳng nói được tiếng nào. Một câu “ở đâu có cá?” của Ninh Đạo Kỳ tràn đầy thiền cơ Phật lý làm người tỉnh thức triệt để. Khấu Trọng cảm thấy đấu chí bị suy giảm nghiêm trọng.
Ninh Đạo Kỳ lại lộ xuất nét cười tràn đầy hứng thú chân thành, nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Trước đây thiên hạ có ba vị thần. Nam có Nam Đế, Bắc có Bắc Quân. Vị thần ở giữa danh xưng là Hồn Độn đãi Nam Đế và Bắc Quân rất trọng hậu. Vì thế Nam Đế và Bắc Quân bèn gặp gỡ bàn biện pháp báo ân. Nghĩ tới con người ai cũng có thất khiếu để nhìn, nghe, ăn uống và hô hấp, bèn vì Hồn Độn mỗi ngày tạc một khiếu. Bảy ngày sau Hồn Độn mở thất khiếu mà chết. Thiếu Soái có thể theo việc này hiểu được đạo lý gì?
Khấu Trọng than:
- Tiểu tử biết tiền bối muốn mở đường cho tiểu tử, muốn tiểu tử thuận theo tự nhiên mà hành sự. Bất quá người nào chí nấy, tiền bối cảm thấy một việc là tự nhiên, nhưng tiểu tử lại có cách nhìn khác. Biết làm sao?!!
Ninh Đạo Kỳ cười dài, lắc đầu than:
- Nhìn ngươi ta lại nhớ đến mình lúc còn trẻ, không khuất phục quyền uy, không câu thúc bản thân bằng luật lệ. Thiếu Soái có nhẫn nại nghe lão phu nói nốt một đoạn cố sự nữa hay không?
Khấu Trọng thẳng lưng, song mục thần quang lấp loáng, thái độ vẫn cung kính, gật đầu đáp:
- Thỉnh tiền bối chỉ điểm!
Ninh Đạo Kỳ nhàn nhã ung dung nói:
- Thời cổ đại có hai đứa trẻ là Giáp và Ất. Một hôm đi thả dê, kết quả mất một con dê. Hỏi Giáp tại sao mất dê, Giáp đáp ta bận đọc sách. Hỏi Ất, Ất lại đang đi đánh bạc. Sự việc của họ hoàn toàn bất đồng, nhưng kết quả lại không hề phân biệt, đều là ở việc con dê đã chạy mất đó.
Khấu Trọng nghênh đón ánh mắt tràn đầy trí tuệ của Ninh Đạo Kỳ, trong lòng nổi sóng. Cố sự của Ninh Đạo Kỳ đã đánh trúng chỗ yếu hại của gã. Từ trước tới nay, gã luôn cảm thấy động cơ tranh đoạt thiên hạ của mình hoàn toàn khác biệt kẻ khác, là động lực để gã từng bước tiến tới thực hiện lý tưởng của mình. Nhưng Ninh Đạo Kỳ lại mượn cố sự sinh động đó để miêu tả một suy luận trái ngược, chỉ có thể xem xét theo kết quả cuối cùng, và ám chỉ hành vi của gã có thể cũng chỉ là đem đến cho thiên hạ một tai ương lớn.
Hai người nhìn nhau chằm chặp. Ninh Đạo Kỳ vẫn với tư thái phiêu dật tiên phong đạo cốt thanh tịnh vô vi, không màng tranh danh đoạt lợi. Mục quang Khấu Trọng thì biến thành sáng rực lợi hại như đao kiếm.
Ninh Đạo Kỳ đã nói hết lời. Nếu như Khấu Trọng không hồi đầu thị ngạn, cục diện tất sẽ bị đẩy vào thế phải động thủ.
Thân thuyền rung nhẹ, theo dòng trôi về phía Đông. Khấu Trọng cười khẽ hỏi:
- Tiền bối vì sao lại nói những chuyện này với tiểu tử?
Ninh Đạo Kỳ cũng cười, rồi điềm đạm đáp:
- Thiếu Soái có duyên học được Trường Sinh Quyết. Lão phu tự thấy cùng là người một nhà nên mới không ngại lắm lời.
Khấu Trọng trầm giọng nói:
- Đạo tự nhiên không ngoài cá lớn nuốt cá bé. Hiện nay chỉ vì Lý Thế Dân thế lực cường đại, lại được Sư Phi Huyên hết sức ủng hộ. Khấu Trọng ta vì thế bị Phật Đạo lưỡng môn muốn đánh muốn giết như chó nhà có tang. Nếu như có một ngày tiểu tử may mắn trở thành có tư cách nhất để trở thành bá chủ Trung Nguyên, Phật Đạo lưỡng môn vẫn phải sống chết ủng hộ Lý Thế Dân sao?
Ninh Đạo Kỳ khẽ cười đáp:
- Hỏi đúng lắm. Chúng ta chính là thuận theo tình thế mà dự đoán kết quả. Vì thế mới hy vọng Thiếu Soái có thể vì vạn dân thiên hạ mà lập tức buông tay.
Khấu Trọng cười ha hả, rồi nói tiếp:
- Nếu lời tiền bối chỉ đến đó là hết, thứ cho tiểu tử không rảnh để phụng bồi!
Nói dứt lời gã liền lộn người phóng xuống nước. Đây là phương pháp duy nhất để gã có thể thoát khỏi tiên chưởng của Ninh Đạo Kỳ, cũng là phương pháp duy nhất gã có thể tranh thủ chiếm thế chủ động và thượng phong. Võ công của Ninh Đạo Kỳ thực sự vô cùng đáng sợ.
----------------------
lht chú thích:
Không ti đắc ngư: tạm dịch ý: Cần không có cá.
Sách Trang Tử có câu: "tương ha dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ", tạm dịch là: thổi hơi cho nhau để giữ ẩm, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, cũng không bằng quên đi tất cả cũng chu du giang hồ.
(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...