Hơn chục đám khói dày đặc hướng lên phía mây xanh, bao phủ một khoảng rộng đến hơn 10 dặm, che lấp cả ánh sao và ánh trăng, cũng che lấp luôn cả tăm tích của diêu ưng. Ba người ngước nhìn lên trời.
Khấu Trọng nói:
- Chiêu này quả nhiên thật tuyệt diệu, con diêu ưng này sợ nhất là khói và lửa, nếu như tối hôm qua sử dụng chiêu này thì chúng ta đã không bị người ta đánh đến nỗi suýt phọt cả trứng ra.
Đột Lợi nói:
- Tử Lăng không phải là không nghĩ đến, chỉ vì tối hôm qua trời hơi mưa nhẹ nên không có cách nào hun nóng cây cỏ được, đến hôm nay trời nắng cả ngày nên mới có thể tạo ra một ít lửa này.
Từ Tử Lăng nói:
- Bây giờ nên làm thế nào? đánh hay là chạy trốn?
Khấu Trọng cười một cách quái dị, nói:
- Ngươi nói đi!
Từ Tử Lăng nói:
- Nếu như chúng ta cứ hướng về Tương Dương hay tìm đường bắc thượng như thế này thì sớm muộn gì cũng lặp lại chuyện hôm qua, để cho liên quân của Lý Nguyên Cát và Khang Sao Lợi theo dõi ngăn chặn, như vậy lại phải đánh nhau với bọn chúng một trận. Nếu như không phải chúng ta theo lão Bạt học được phương pháp chống lại các cách truy tung thì lần này chắc chắn không thoát được bọn chúng. Những người Đột Quyết đó đều là những đại hành gia truy tung tầm tích, ta ở đây có thể thấy rõ được động tĩnh của họ.
Khấu Trọng nói:
- Có thể nhìn thấy diêu ưng không?
Từ Tử Lăng nói:
- Con diêu ưng vẫn đang nghỉ ngơi trên vai của Khang Sao Lợi, đầu vẫn được chùm kín, hình dạng trông rất cổ quái.
Khấu Trọng cười nói:
- Có thể khói và lửa đã làm cho mắt của diêu ưng bị thương nặng. Ha ha! Thực là quá tốt, khó mà tin được
- Tình trạng vết thương của Khả hãn thế nào rồi?
Khấu Trọng nói:
- Y bị nội ngoại thương rất nghiêm trọng, may mà công lực của ta đã hồi phục hoàn toàn, cho nên có thể dành toàn lực để giúp y vận công chữa vết thương, bây giờ y đang trong thời điểm vận công quan trọng cấp bách, chỉ cần chịu khó vận công thêm đêm nay là ngày mai có thể khôi phục lại trạng thái sung sức ban đầu.
Từ Tử Lăng nói:
- Ta nào nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ cùng chịu hoạn nạn với kẻ thù của Phong Hàn huynh! Lần này có thể nói là xuất sư bất lợi, bị bọn chúng theo dõi khiến cho cả ba người đều bị thương.
Khấu Trọng nói một cách lạnh nhạt:
- Chỉ cần không chết là tốt lắm rồi, ta bây giờ càng ngày càng không chịu được sự ức hiếp áp đặt của người khác với chúng ta. Lý Nguyên Cát liên kết người Đột Quyết rồi lại cậy mạnh đối phó với chúng ta như thế, chuyện này ta không tài nào chịu được!
Ta không phải nói đùa đâu cho dù lực lượng của họ lớn mạnh thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là kẻ địch của ta thì ta quyết không tha cho đâu.
Từ Tử Lăng nói:
- Ngươi bây giờ là phải đi dàn hoà với người khác chứ không phải đi tranh giành hơn thua với họ. May mà lần này phía Đột Quyết không có tên “Ma soái” Triệu Đức Ngôn, bên Lý Gia không có Lý Thần Thông, nếu không có lẽ chúng ta đã không gặp may như vậy. Thực ra ngươi nên cảm kích Lý Nguyên Cát mới đúng, không phải là hắn thay thế cho Lý Thế Dân còn dễ chịu hơn sao.
Khấu Trọng nói:
- Triệu Đức Ngôn làm sao có thể không đến được? Đối với hắn ta mà nói việc giết chết Đột Lợi là việc vô cùng lớn trước mắt. Nếu không để Đột Lợi trở về lãnh địa thì Đột Quyết lại bị phân chia ra thành cái gì. Ấi chà! Có lẽ là Đông Đông Đột Quyết hay Tây Đông Đột Quyết. Ha ha! Nói ra mà chẳng thấy th miệng một tí nào.
Từ Tử Lăng nhắc nhở:
- Tối hôm qua quân địch mặc dù khí thế hùng mạnh, thần tốc, nhưng vì bọn chúng thiếu mất những cao thủ đẳng cấp thực sự, khiên cưỡng mà tính thì cũng chỉ có hai người đó là Lý Nguyên Cát và Khang Sao Lợi, cho nên bọn chúng mặc dù lực lượng đông, khí thế mạnh, nhưng chúng ta vẫn có thể vận dụng khinh công mới lĩnh hội được và sự phối hợp địa thế để cuối cùng thu được thành công mĩ mãn. Nhưng mà trải qua sự việc như thế này, Lý Nguyên Cát và Khang Sao Lợi đương nhiên sẽ nhận ra những điểm thiếu sót, cần bổ sung, vì vậy nếu lần sau va chạm lại thì có lẽ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy đâu.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Cái đó thì ta hiểu. Cũng có lúc ta nói phóng đại lên một chút, nhưng tuyệt đối không ngốc đến mức coi nhẹ kẻ địch. Song trên thực tế, toàn bộ sự sắp đặt của Lý Nguyên Cát tối hôm qua, qua các trận chiến vỡ đầu mẻ trán từ hồ nước đến rừng rậm, đều rất rõ ràng đâu ra đấy, mỗi lần phản công đều suýt nữa thì quét sạch chúng ta rồi. Nhưng đáng tiếc là ranh giới giữa thành công và thất bại chỉ là một chút khoảng cách thôi.
Ái chà! Ta suýt nữa thì quên mất Vân Soái, không biết lão già Ba Tư này đã chạy đến nơi nào?!
Từ Tử Lăng nói:
- Những người càng có khinh công cao thì càng có tài dò la, thám sát. Ví dụ như Vân Soái hắn biết rằng Hiệt Lợi muốn giết Đột Lợi có thể hắn sẽ trở lại để bảo vệ tính mạng của Đột Lợi, chiến tranh nội bộ của Đông Đột Quyết ngày càng gay go, ác liệt thì Tây Đột Quyết càng có lợi.
Nói đến mấy lời này thì gã đưa tay qua viết vào lòng bàn tay Khấu Trọng bốn chữ:“Vân Soái tới rồi“
Khấu Trọng lập tức cảnh giác, tới khi người đó âm thầm đến được đống nham thạch mới bị gã phát giác. Có thể thấy khinh công người này cực kì cao minh, chẳng trách Từ Tử Lăng đoán là Vân Soáiấy lời vừa rồi của Từ Tử Lăng chính là cố ý nói ra hi vọng Vân Soái nghe được, cân nhắc lợi hại mà tha cho Đột Lợi.
Việc có người đột nhiên xuất hiện tại chổ mà bọn gã cho là nơi ẩn thân hết sức bí mật đối với lòng tin của bọn gã tự nhiên là một đả kích rất lớn. Điều khó khăn nhất lúc này chính là Đột Lợi đang hành công liệu thương phía sau mỏm đá này nếu như y bị kinh động thì không những mọi công lao trước giờ đều bỏ phí mà còn có khả năng sẽ không bao giờ khôi phục được nữa, tuyệt không đơn giản chút nào.
Hai gã đương nhiên muốn giữ được bao lâu thì hay bấy lâu, giả như đối phương chịu tiếp tục ẩn nấp mà nghe bọn gã nói chuyện thêm một lúc nữa thì quả là hết sức lý tưởng.
Bỗng nhiên một tràng cười yểu điệu vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của nơi đó, dưới sự ngạc nhiên của hai gã, một vị mỹ nhân Ba Tư thiên kiều bách mị khiến người lóa mắt nhảy lên một mỏm đá, toàn thân nàng mặc kình trang bó sát người, phô bày hết những đường cong tuyệt mỹ làm động lòng người của thân thể ra trước mắt hai gã, gương mặt tươi trẻ tự như cười mà không phải cười, cặp mắt to hoang dã của nàng lúng liếng nhìn hai người.
Từ Tử Lăng không ngờ kẻ đến không phải Vân Soái mà là ái nữ của y Liên Nhu, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Nãy giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện, Khấu Trọng liền buông lời một cách thản nhiên:
- Hoá ra là Liên Nhu công chúa hạ cố đến thăm, thật lợi hại! Không ngờ cũng tìm ra cách để đến tận đây.
Liên Nhu nhíu mày quan sát Khấu Trọng một lúc, chẳng vui vẻ chút nào, nói:
- Ngươi làm cái quái gì mà nói năng hung hãn như vậy, ta quyết không đáp lại ngươi đâu. Nếu Tử Lăng hỏi ta mới trả lời.
Từ Tử Lăng cảm thấy rất khó xử, lần gặp mặt trong hầm giam của Thanh Dương lầu tại Thành Đô, gã đã lĩnh giáo được rằng cô ta bề ngoài trông có vẻ rất hồn nhiên ngâơ, nhưng thực chất bên trong thì rất thủ đoạn, xảo quyệt tựa hồ ly. Bây giờ nghe giọng điệu của cô ta như vậy, không biết lại đang muốn giở trò gì đây.
Khấu Trọng rất tĩnh tâm, Liên Nhu còn chưa tìm ra Đột Lợi, nếu không thì thị đã không lãng phí thờì gian lên bờ. Khấu Trọng ngầm ra hiệu cho Từ Tử Lăng đi thăm dò Liên Nhu.
Từ Tử Lăng mặc dù cảm thấy mình đang ở vào thế bất lợi nhưng vì “ném chuột ngại vỡ đồ” nên đành khiêm tốn đi thỉnh giáo Liên Nhu.
Liên Nhu lộ rõ vẻ đắc ý, bất ngờ chúm môi rít lên, trong không trung lập tức truyền lại âm thanh chấn động.
Hai người lúc đó mới bừng tỉnh ngộ, ngầm trách mình sơ ý, chỉ mải nghĩ đến diêu ưng của Khang Sao Lợi, mà quên rằng Vân Soái cũng là người của Đột Quyết, lại quen sử dụng diêu ưng làm thám tử.
Diêu ưng từ trên không gian cao rộng lao nhanh xuống phía dưới mang theo một trận gió lớn, nó nhanh chóng lướt xuyên qua không trung rồi bay đến đậu trên vai của Liên Nhu. Từ đó nó quan sát hai người với ánh mắt sâu và sắc bén, rừng rực như phát ra ánh thiểm điện.
Khấu Trọng nói:
- Con diêu ưng này nhỏ hơn con diêu ưng của Khang Sao Lợi một chút, màu lông cũng tương đối đậm, liệu có phải là loại khác không?
Gã cố tình nhắc đến Khang Sao Lợi là muốn thử dò xem phản ứng của Liên Nhu..
Liên Nhu đưa tay khẽ vuốt ve con diêu ưng, ánh mắt biểu lộ sự cưng yêu chiều chuộng. Thật đúng là mĩ nhân linh ưng, lại đứng ngay trên bờ đá cao dưới bầu trời đêm đầy tinh tú, ống tay áo nàng đón gió bay phất phới, thực sự có cảm giác động lòng mà khó nói ra thành lời được
Từ Tử Lăng lại cảm thấy không yên chút nào, Liên Nhu và họ rõ ràng là thù địch của nhau chứ không phải là bạn, chẳng có lý do gì mà gọi con diêu ưng xuống cho bọn họ có cơ hội tốt để giết chết diêu ưng..
Người con gái này mưu mô quỷ kế, năng lực của cô ta thựcthua kém gì Loan Loan là mấy, làm như vậy nhất định là có ý đồ sâu sắc gì đó, có điều nhất thời gã chưa thể nắm rõ được
Liên Nhu dường như đang cố ý kéo dài thời gian, một lúc sau mới đáp lời nói:
- Đây lả con Lạp ưng của Tây Đột Quyết, đương nhiên là không giống con diêu ưng mà người Đông Đột Quyết nuôi dưỡng.
Từ Tử Lăng trong lòng chấn động nói:
- Dám hỏi Liên Nhu công chúa, lệnh tôn đang đến nơi này có phải không?
Liên Nhu ngạc nhiên nói:
- Lệnh tôn? Cái gì gọi là “lệnh tôn”? Người ta không rành tiếng Hán của các người! Tử Lăng ngươi nên có tấm lòng thương hoa tiếc ngọc một chút, phải cố gắng nhân nhượng người ta thì mới được.
Khấu Trọng bắt đầu tỉnh ngộ, bèn rút Tỉnh Trung Nguyệt ra kèm theo một tiếng “ keng”, rồi cười ha ha nói:
- Hảo nha đầu, còn muốn gạt chúng ta, không ngờ trong lúc giở trò gọi con Lạp ưng xuống, ngươi đã kịp thông báo cho cha ngươi biết vị trí của chúng ta. Dù sao ngươi cũng không phải lần đầu tiên để bị ngưòi ta bắt sống, đừng để lần sau lại bị bắt thêm lần nữa.
Một luồng đao khí rất mạnh mẽ thần tốc, như thuỷ triều ùn ùn lao vào Liên Nhu.
Liên Nhu lộ vẻ không thèm để ý gì, thả con lạp ưng lên trời cao, thò tay vào bên sườn tuốt ra thanh nhuyễn kiếm dắt ngang eo, dáng người tựa như run rẩy đón gió bỗng bất lên thẳng đứng hướng về phía Khấu Trọng, chống đỡ với đao khí đáng sợ của y.
Ánh mắt Từ Tử Lăng vẫn dõi theo hình bóng con Lạp ưng đang bay lên bầu trời đêm, gã thấy nó không chỉ bay với tốc độ rất nhanh mà còn còn không ngừng kêu oa oa.
Khấu Trọng lại cảm thấy hứng thú với thanh kiếm mềm của Liên Nhu, cười nói:
- Cái đồ này mà cũng dùng để đánh nhau à?
Trong khi nói Khấu trọng đã kịp tung đao ra nhanh như tia chớp điểm trúng thanh kiếm mềm của Liên Nhu
„Keng!“
Dường như nằm ngoài ý nghĩ của Khấu Trọng, rõ ràng là thanh kiếm mà Liên Nhu dắt ở bên sườn tuy trông bề ngoài chẳng chẳng có chút gì gọi là lợi hại mà vẫn có thể ứng phó được một chiêu của Tỉnh Trung Nguyệt, lúc đao kiếm giao kích hoa lửa bắn ra khắp nơi.
Liên Nhu bay nhẹ về phía sau hướng theo bờ sông. Lúc hai người lao tới, Liên Nhu xinh đẹp đang ở trên một mỏm đá to bên bờ sông, nàng ta cười nói:
- Những công phu khác của người ta có thể không bằng các ngươi, nhưng khinh công thì tuyệt đối không thua kém hai vị đâu, các ngươi có muốn đến chơi thử trò bịt mắt bắt dê với người ta không?
Hai người hiện tại đã dám khẳng định rằng LIên Nhu một thân một mình đến đây, hơn nữa cô ta vẫn chưa phát hiện ra nơi ẩn náu của Đột Lợi. Có điều tình huống tốt đẹp này e rằng không duy trì được bao lâu. Nếu đợi cho Vân Soái và người của Chu Xán kéo đến thì ngày tàn của bọn gã đã tới rồi.
Khấu Trọng đến gần Từ Tử Lăng, nói:
- Bất kể khó khăn đến đâu cũng phải bắt sống cô ta trước khi Vân Soái đến đây, đó chính là con đường sống duy nhất.
Từ Tử Lăng vẫn chưa kịp đáp lời thì một tiếng kêu lạnh lùng từ phía khe núi truyền ra.
Hai người chợt thấy trong lòng bất an, thì đã lại một tiếng hú khác vọng tới, kẻ đang đến đã nhanh chóng xuống tới sườn núi, có thể nói thân pháp của kẻ đó thần tốc vô cùng, khiến cho người ta kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...