Vừa rời khỏi thuyền, Từ Tử Lăng cảm thấy bị người giám sát, kế đó nhìn thấy chiếc thuyền của Bạch Thanh Nhi, chứ Tương Dương Tiền Độc Quan ít nhất mặt ngoài vẫn còn quan hệ tốt với Tiêu Tiễn.
Lâm Lãng đích thân đưa gã đến cửa thành, đưa cho Từ Tử Lăng một tấm giấy thông hành tạm thời để gã đóng thuế nhập thành.
Rời khỏi thuyền bước lên trên đại lộ chính, Từ Tử Lăng có cảm tưởng như vừa trở lại phàm thế, chuyến hành trình qua Tam Hiệp vừa rồi đích thị là một dấu ấn khó quên đối với gã.
Đi chưa được 10 bước, Từ Tử Lăng bất chợt cảm nhận một luồng khí tức kì lạ tựa như núi băng đổ ập tới, tâm thần chấn động. Gã liền nảy sinh cảm ứng, nhìn sang tiểu điếm phía tay hữu, bắt gặp một đôi mắt hữu thần, sáng như thiểm điện, thần quang sung túc, lăng lệ vô bì cũng đang nhìn về phía gã.
Sau cùng gã nhìn thấy Khấu Trọng.
Đột nhiên Từ Từ Lăng nhận ra Khấu Trọng cũng như gã võ công đã có bước đột phá thần kỳ trong tu vi của bản thân, không còn là Khấu Trọng của mấy ngày trước nữa.
Khấu Trọng trịnh trọng nâng ly hướng về phía Từ Tử Lăng, khuôn mặt rạng rỡ lộ ra một nụ cười nhăn nhở. Đôi hổ mục phát xạ tình cảm nồng nhiệt, tràn đầy hưng phấn và hạnh phúc khi gặp lại họ Từ sau cả một thời gian dài xa cách.
Từ Tử Lăng liếc mắt ra dấu, nhanh chóng tăng tốc rồi biến mất trong một ngõ nhỏ.
Trong tiểu điếm, Khấu Trọng đặt chén rượu xuống rồi cao giọng nói:"Tặng 3 lạng bạc cho kẻ đầu tiên đi vào từ cửa sau đây."
Từ Tử Lăng cắt đuôi kẻ theo dõi rồi chuồn vào tiểu điếm từ cửa sau. Khấu Trọng đã rót đầy 1 ly rượu thượng hạng cung hầu gã đại giá quang lâm.
Sau khi cạn chén rượu, hai gã bốn mắt nhìn nhau cùng cười mỉm. Trong tình thế hiện nay, còn sống sót để gặp nhau đã là quý lắm rồi.
Khấu Trọng lại rót thêm rượu vào chén của Từ Tử Lăng, hạ giọng nói: "Tiểu tử khá lắm, không ngờ đến như Thiên Quân Tịch Ứng cũng bị ngươi làm thịt".
Từ Tử Lăng ngạc nhiên thốt: "Ngươi có thuật thuận phong nhĩ hay sao mà tin tức linh thông đến vậy."
Khấu Trọng dương dương đắc ý nói: "Chính Ngọc Trí đã nói với ta. Rất may là ta đã nói với Tống Khuyết rằng Nhạc Sơn chính là ngươi hóa thành, nếu không tiểu tử ngươi bị Tống Khuyết sát tử rồi mà vẫn không hiểu tại sao. Ngươi không được tận mắt chứng kiến không thể biết được thật sự Thiên Đao của ông ta lợi hại đến cỡ nào đâu, ép ta đến nỗi suýt nữa phọt cả trứng ra ngoài."
Gã đã kìm giữ những lời thô tục từ lâu trong bụng, nay có dịp chỉ sợ không nói ra thì không đủ thống khoái.
Từ Tử Lăng cười khổ: “ Ngươi âm thầm đi Lĩnh Nam gặp người đẹp, làm ta không biết đã đáp ứng Tống Ngọc Hoa ngăn cản ngươi gặp cha cô ấy, giờ thành ra phải sai lời rồi.”
Khấu Trọng sửng sốt: "Ta không phải là yêu ma quỷ quái, sao ả lại muốn qua ngươi cản trở ta gặp lão gia của ả vậy? ”
Từ Tử Lăng dẫu có thiên ngôn vạn ngữ nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, đành chuyển đề tài hỏi ngược: "Sao ngươi lại có ý tưởng đợi ta ở đây, biết ta hôm nay sẽ nhập thành à?"
Khấu Trọng gắp rau bỏ vào bát Từ Tử Lăng, ghé lại gần nói: "Có nhân tất có quả, Hôm nay ta đã chạm mặt hai nhóm lão bằng hữu. Nhóm thứ nhất chính là những kẻ đang muốn ngũ mã phanh thây ngươi, Âm Quý Phái yêu nữ yêu phụ. Nhóm thứ nhì chính là Vân Ngọc Chân xú bà nương. Ài, xem ra ngươi đến thật tốt, đỡ cho ta phải vận dụng cân não."
Tiếp đó, gã trừng đôi mắt linh lợi như hai viên ngọc trong khiết thuần nhã, cầm đũa gắp rau hỏi: "Đã phát sinh chuyện quái quỷ gì vậy? tại sao trông ngươi cứ như mới thoát thai hoán cốt thế?"
Từ Tử Lăng vừa ăn vừa trả lời: "Chện này kể ra thì dài, ta hiện tại phải gấp đến đổ trường, vừa đi vừa nói được không?!"
*
*
Nhân Như Các tọa lạc tại trung tâm thương nghiệp phồn hoa của Cửu Giang, chỉ cách nơi hai gã đã từng thích sát Nhậm Thiếu Danh 7, 8 gian lâu phòng, quy mô hoành tráng. Kiến trúc chủ đạo được tổ chức theo kiểu hợp quần, trục chính ở giữa là 5 tòa kiến trúc bằng gỗ, hành lang liên thông, hai bên là hai hòn non bộ, hoa lá xanh tươi. Xa hơn nữa là hơn 10 tòa tiểu xá dành cho phòng xá viện trạch, xếp theo kiểu quần tinh ủng nguyệt lấy trung tâm là 5 tòa kiến trúc gỗ, xung quanh xây tường cao.
Giờ này đổ trường sáng trưng như ban ngày, mặt tiền phía ngoài treo đèn lồng, ở cửa xe lớn xếp hàng rồng rắn, từ từ tiến vào. Con đường phụ cận người người chen chúc, kẻ thì chỉ muốn vào xem nhiệt náo, người thì đang bỏ đi vì không đủ ngân lượng đóng phí vào đổ trường nên không thể vào.
Tất cả những kẻ có máu mặt ở Cửu Giang đều tới đây, đường phố tấp nập, đông đúc chưa từng có.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn cảnh nhiệt náo ở trước cửa đổ trường, ngấm ngầm tắc lưỡi kinh ngạc, cảm thán thốt lên: "Tựa như cảnh tranh giành nghe người đẹp Thạch Thanh Tuyền thổi tiêu năm xưa lại tái diễn. Chớp mắt đã mấy năm trôi qua. Khi đó thì mỗi phút mỗi giây đều phải chui lủi chạy trốn, giờ đây ngay cả Chúc Ngọc Nghiên hay Ninh Đạo Kỳ đến tìm bọn ta thanh toán, hai huynh đệ bọn ta cũng chẳng thèm sợ con bà bọn họ."
Từ Tử Lăng bị gợi tâm sự về Thạch Thanh Tuyền, chỉ cúi đầu im lặng.
Khấu Trọng tưởng Từ Tử Lăng cũng có cùng cảm giác như mình nên không để ý, cứ tiếp tục bô bô: "Nếu như có cơ hội, ta cũng muốn thử xem Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn lợi hại đến cỡ nào."
Từ Tử Lăng thu liễm tâm thần, cười nói: "Sớm biết ngươi sẽ không tha cho ta mà. Đừng trách ta không nói trước rõ ràng, nếu để ta nhất tời lỡ tay đả thương ngươi, ngươi sẽ mất hết mặt mũi đó!"
Khấu Trọng cười ha hả: "Tiểu tử ngươi giỏi nhất là khoe khoang lỗ miệng. Ta Khấu Trọng há lại giống Tịch Ứng, chỉ có ma danh mà không có thực tài ư."
Hai gã đã lâu không một xướng một họa đối đáp như vậy, cảm thấy rất hứng thú. Sau khi nhìn nhau cười sảng khoái bèn cử bộ hòa vào dòng người đang tiến vào cửa đổ trường.
Bên trong cửa một người y phục hoa lệ chạy ra chặn hai gã, thần tình lộ vẻ kỳ quái.
Khấu Trọng định thóa mạ thì Từ Tử Lăng nhận ra người đó là Lôi Cửu Chỉ hóa trang thành nên vội chặn truớc nói: "Đều là người mình, đây là Lôi đại ca."
Sau lời giới thiệu, Lôi Cửu Chỉ tức thì minh bạch đây chính là Khấu Trọng nên ngay lập tức tươi cười, hân hoan tay bắt mặt mừng.
Do mối quan hệ với Lỗ Diệu Tử nên tự nhiên Khấu Trọng đối với Lôi Cửu Chỉ tuy mới gặp mà đã thân thiết như bạn hữu lâu năm.
Ba người tránh vào một ngõ nhỏ cùng thương lượng kế hoạch.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:" Lôi đại ca không phải định lấy thân phận Lôi Cửu Chỉ để bức bách Hưong Quý ra mặt hay sao? Vì sao lại giả dạng ra như thế này?"
Lôi Cửu Chỉ cười bí hiểm: "Giờ đây chính là chân diện mục của Lôi Cửu Chỉ, đó gọi là lộng giả thành chân. Khi không giả dạng Lôi Cửu Chỉ như hiện thời, ta có thể từ cửu chỉ biến thành thập chỉ. Đây chính là chiêu nghề của Lỗ sư phụ, ta mới chỉ học lén bề ngoài thôi!
Khấu Trọng thốt: "Tối nay đổ ít thôi chứ nhỉ? Nghe nói tối mai mới cử hành Thiên Cửu Đại Hội."
Lôi Cửu Chỉ kinh ngạc thốt: "Thiếu Soái tin tức thật linh thông, tối nay và tối mai đích xác là có sự phân biệt. Tối mai đúng là Thiên Cửu Đại Hội, chỉ giành cho những nhân sĩ được mời. Bất luận cự phú một ph47;u lĩnh bang hội cho đến những tay cờ bạc có tiếng trong nghề đều được mời đến. "
Khấu Trọng cười khổ nói: "Nguyên lai tên tiểu lưu manh Lưu An kia dùng thẻ bài giả để gạt ta. Bất quá hình dạng quả là giống.
Lôi Cửu Chỉ xòe thủ chưởng, để lộ ra một chiếc bài đồng hình tròn rồi cười nói: "Chiếc bài đồng thật có hình dạng thế này. "
Khấu Trọng ngạc nhiên thốt lên: "Chính xác là chiếc bài này, chỉ khác số thứ tự khắc trên đó mà thôi."
Lôi Cửu Chỉ truy vấn Khấu Trọng thêm một lần nữa: "Thiếu Soái có thể nhớ ra số thứ tự đó là bao nhiêu không?"
Khấu Trọng cười ha ha nói:"Lôi đại ca hỏi đúng người rồi! Lăng thiếu gia thì lướt mắt qua rồi bỏ, ta thì đã nhìn qua là không thể quên. Xem nào, hình như đó là … khạch khạch… Hình như đó là số 48, à không. Để ta nhớ lại xem nào, đó là số 28. Chắc chắn là số 28."
Lôi Cửu Chỉ nói: "Nếu đó đúng là số 28, thì quả thật là lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt."
Rồi quay sang Từ Tử Lăng nói: "Số hiệu của "Điểm thạch thành kim" Lại Triêu Quý chính là 28"
Từ Tử Lăng lấy làm khó tin hỏi: "Huynh với đệ vừa mới rời thuyền một khắc trước đây, làm sao đã nhanh chóng tra ra số hiệu của Lại Triêu Quý?"
Lôi Cửu Chỉ cười đáp: "Cứ trọng thưởng thật hậu thì tất có kẻ bán tin. Đối với dân cờ bạc thì uy lực càng cực kỳ hữu hiệu. Hiện giờ người tham gia đổ hội đa số là lão bằng hữu của ta. Tra ra cái số hiệu của Lai Triêu Quý chỉ tốn một cái nhấc tay mà thôi!"
Khấu Trọng hoang mang xen vào: "Lại Triêu Quý là yêu nhân nào thế?"
Lôi Cửu Chỉ đáp: "Thiếu Soái trước hết hãy nói cho bọn ta biết ngoại mạo và hình dáng của Lưu An đã. Chiếu theo đạo lý thì lấy thân phận địa vị của Lại Triêu Quý, không có tên tiểu lâu la đó làm lên chuyện.
Khấu Trọng liền đem hình dáng của Lưu An ra mô tả một lượt, rồi rời đi qua một góc phố.
Lôi Cửu Chỉ thở dài nói: "Đám người này thật đúng là đến chết cũng không chừa. Gã Lưu An này chính là cò mồi của Lại Triêu Quý, ăn theo Thiên Cửu Đại Hội, tìm cách lột sạch đám gà mờ. Hắn thuyết phục ngươi cùng móc ngoặc với nhau để lột đám dê béo, thực ra chính ngươi cũng là dê béo. Kiểu lừa đảo này được gọi là "thả mồi". Trước hết nhường cho ngươi ăn một ít, sau đó làm cho ngươi thua sạch. Cuối cùng thì mọi hậu quả dồn hết lên thân ngươi."
Từ Tử Lăng hân hoan thốt: "Lại Triêu Quý tối mai đừng hòng lừa đảo ăn tiền nữa!"
*
Phí nhập đổ trường đựợc trích ra một phần làm thuế cờ bạc của chính quyền địa phương. Ấy vậy nên mỗi khi cần tiền, mỗi chính quyền địa phương lại đổi phương thức đánh thuế, hoa ngôn xảo ngữ, giả lập danh mục.
Thuế nhập trường ở Nhân Như Các do chính quyền ủy thác cho quan địa phương tiếp thu, sau đó chuyển thẳng về ngân khố quốc gia, không qua đổ trường.
Từ thời Chiến Quốc, do cờ bạc trở thành một tai họa to lớn, thường khiến người ta khuynh gia bại sản, dẫn đến các loại rối loạn trật tự xã hội và nhiễu loạn luật pháp, nên mới có luật cấm cờ bạc. Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, sai Lí Tư soạn luật cấm cờ bạc, nhẹ thì thích chữ vào mặt, nặng thì đánh trượng. Đời nhà Hán cũng tiếp tục thực thi luật cấm cờ bạc.
Tới đời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, sĩ tộc hưng khởi, luật pháp lỏng lẻo, tuy luật cấm cờ bạc vẫn còn tồn tại trên giấy tờ nhưng thực tế thì đã không còn được tôn trọng.
Thời nhà Tùy, chính trị buông thả, quan lại đồng mưu với thương buôn để phát triển mạnh mẽ nghề cờ bạc, cùng nhau phát tài.
Sau khi nhà Tùy bị diệt thì làn sóng này càng trở nên mạnh mẽ hơn. Các chính quyền địa phương vui sướng thấy thu nhập gia tăng, hình thành mô hình Nhân Như Các trong đó quan thương hợp tác như cục diện ngày nay.
Khấu Trọng trả tiền thuế vào cửa rồi tiến vào đổ trường.
Đổ trường quả không hổ danh đệ nhất đổ trường trong suốt lưu vực Trường Giang, trần thiết hoa lệ tinh xảo, mỗi dãy hành lang liên thông chạy dài thẳng tới một đại sảnh được trang trí bởi đủ loại đồ đánh bạc, lại có cả phòng riêng cho khách quý, ngõ hầu để cho các vị khách có thân phận đặc biệt hưởng dụng.
Tại thời điểm này mỗi tòa đại sảnh tụ tập ba đến bốn trăm khách đánh bạc, không tự chủ mà đều căng thẳng, hậm hực. Dưới ánh đèn sáng choang, tuyệt đại đa số khách đánh bạc là nam nhân. Chỉ có một bộ phận nhỏ là nữ nhân nhưng đều mảnh mai duyên dáng, dường như là các cô nương đến từ lầu Lệ Như Xuân. Họ đánh bạc có vẻ còn máu mê hơn cả nam nhân.
Các thiếu nữ đi đi lại lại làm tăng thêm một chút xuân ý ở bên trong đổ sảnh. Các nữ nhân này bất phân tuổi tác đều là mỹ nữ diện mạo như ngọc, nửa khuôn ngực trắng muốt phơi bày, tay ngọc lộ ra mơn mởn, làm người mê mẩn.
Khấu Trọng chỉ là tay mơ trong nghề đánh bạc, sau khi đi một vòng thì xà vào sòng chơi cốt bài "xúc xắc", loại bài này được chia làm ba kiểu chơi. Đang khi cân nhắc xem đặt bên nào thì Lưu An đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện, nồng nhiệt kéo tay áo Khấu Trọng đi đến một chiếc ghế gỗ màu đỏ giành cho khách nhân, cuời nói: "Đại gia quả thật đã đến! Tiểu nhân vừa mới xem trúng bốn con dê mập, nhưng nhường cho đại gia lựa chọn, tiện thể đến thượng khách phòng để phát tài. Nhân vì sòng bạc chỉ lấy một phần mười tiền hoa hồng, số tiền thắng được, đại gia đích thân xuất thủ đương nhiên lấy 7 phần, tiểu nhân chỉ cần hai phần cũng đã rất thỏa mãn. Sau khi đã chia xong, tiểu nhân lại đưa hết cả của mình cho đại nhân chơi tiếp, nếu như đại nhân toàn thắng, tiểu nhân lại lấy hai phần, nhược bằng không tiểu nhân một xu cũng không lấy. Đại nhân đã hiểu ý tiểu nhân chưa?"
Khấu Trọng làm ra vẻ một hán tử thô lỗ, vẫy tay ra hiệu ngăn một nữ hầu đang định chạy đến phục vụ, trên mặt lộ xuất thần thái tham lam hỏi: "Bốn con dê mập có ở đây không? Vì sao mà biết chắc chắn bọn chúng sẽ chơi với chúng ta?"
Lưu An hạ giọng đáp: "Tất nhiên phải giở một chút thủ đoạn, trước tiên phải giả vờ để cho chúng tưởng đại gia là một con dê béo. Như thế tự nhiên bọn chúng sẽ vui vẻ phụng bồi. Đại gia cứ yên tâm, nhất thiết mọi thứ tiểu nhân sẽ tự thân an bày. Bước đầu tiên bây giờ là lựa chọn dê béo. Cả bốn con dê béo trên mặt đều hiện khí sắc phá tài, chắc chắn sẽ thua chứ chẳng nghi. "
Nói rồi hướng dẫnKhấu Trọng lựa chọn dê béo trước khi bỏ đi.
Từ Từ Lăng và Lôi Cửu Chỉ nhập đổ trường sau Khấu Trọng khoảng một nửa thời thần. Giờ đây Lôi Cửu Chỉ hóa thân thành một bạch phát lão nhân giàu có, tay đủ mười ngón. Như thế tối mai y có thể lấy thân phận Lôi Cửu Chỉ xuất hiện.
Từ Tử Lăng vẫn giữ nguyên thân phận đại hiệp mặt sẹo, sóng vai cùng Lôi Cửu Chỉ tiến vào đại sảnh nơi có hàng trăm người đang vây quanh một bàn đánh bạc. Chủ sòng là một phụ nhân tuy đã đứng tuổi nhưng vẫn còn rất quyến rũ, thủ pháp thuần thục.
Trò "phiên than" có tên là "than tiễn" hoặc "yểm tiễn". Luật do người của đổ trường đưa ra. Khi chơi, chủ sòng lấy một thẻ ngắn bằng trúc gọi là "than tử", nhanh tay dùng một chung nhỏ úp lên trên khiến cho người ta khó đoán được số ghi trên chiếc thẻ. Đợi cho các con bạc đặt cược xong, nhà cái mở chung để phân định thắng thua. Cách tính thì dựa theo số của "than tử" chia ra thành 4 cửa nhất, nhị, tam, tứ. Đặt cọc một cửa thì một ăn ba, gọi là "phiên", đặt cọc hai cửa trong bốn cửa thì một ăn một, gọi là "gi".
Hai người bọn Khấu Trọng đến nơi đúng lúc sòng bạc này đang ở vòng thứ ba của phiên thứ hai, đổ khí sôi sục, huyên náo rầm trời. Nhiều người bình thường thì đạo mạo, bây giờ thì nghiến răng nghiến lợi, vung tay múa chân, hò hét cổ vũ cho cửa đặt cọc của mình, tưởng như hò hét to có thể ảnh hưởng tới chữ số trên thẻ "than tử".
Lôi Cửu Chỉ ghé sát bên tai TTL cười nói: "Ả nhà cái này liệt danh đầu trong Cửu Giang đổ lâm tứ kiệt, chính là trợ thủ đắc lực của Đổ Quỷ Tra Hải. Thủ pháp của ả cũng khá.
Từ Tử Lăng nhăn nhó thốt: "Huynh nói thủ pháp chắc không phải muốn nói thuật lừa đảo, trông bề ngoài thì luật chơi bạc kiểu này rất khó mà hí lộng. "
Lôi Cửu Chỉ trả lời: "Trong mười trò cờ bạc thì có đến chín là gian lận. Trò lừa gạt phổ thông nhất chính là "phiên than" (chia bài), chia làm hai loại là "lạc chu" và "phi tử". Lạc chu chính là động thủ cước ở trên thẻ than tử, nếu cần có thể một hóa thành hai. Phi tử chính là xảo thuật làm dấu biến đi thẻ than tử. Bất luận dùng phương cách nào cũng đều phải có đồng bọn trà trộn trong đám khách chơi để giúp đỡ. Chẳng hạn như nhả khói thuốc hoặc dùng một phương pháp tương tự làm phân tán sự chú ý của khách chơi bạc, tạo cơ hội cho nhà cái thi thố xảo thuật. Như trong các đổ trường lớn kiểu này, tất nhiên những thủ pháp kiểu đó không thi triển được. Nhưng ngoài đường hoặc trong các ngõ nhỏ hẹp thì đại đa số là do những kẻ lường gạt kiểu này hí lộng."
Những ngày gần đây Từ Tử Lăng theo Lôi Cửu Chỉ học được không ít ngón nghề trong nghề cờ bạc, nên tò mò hỏi: "Trong tất cả những trò cờ bạc này, Lôi huynh có phương pháp nào tất thắng không?"
Lôi Cửu Chỉ cười đáp: "Trừ phi là cao thủ lừa bịp, nếu không thì không có tất thắng chi thuật. Nhưng nếu ngươi có thể trong 10 lần chơi ăn 5 lần, thì nhờ vào tỷ lệ đánh cá cao mà cuối cùng ngươi sẽ thắng. Lấy việc nhà cái lắc than tử dấu bên trong một cái chén con trên mặt bàn, ta có thể chỉ bằng vào mắt nhìn tai nghe mà nắm được 5 phần thắng."
Từ Tử Lăng lặng người kinh ngạc thốt: "Lôi huynh thật lợi hại!"
Lúc này cái chén đã được bỏ ra, để lộ than tử, rốt cuộc là hai điểm, người người đều thở dài cho là tà môn.
Hai người tiếp tục tiến đến gian sảnh thứ ba, vào sòng đổ xúc xắc, nhân số đông hơn nhiều lần hai sảnh trước. Mỗi bàn chơi đều đặc kín người đến một cây kim cũng không xen lọt, không khí sát phạt hừng hực.
Lôi Cửu Chỉ đảo mắt một vòng nhưng vẫn không thấy tung tích Khấu Trọng, bèn đi tiếp đến phòng thứ tư. Ở đây lấy bài làm chủ. Nào là ma tranh bồ, song lục, diệp tử hí, cốt bài, thiên cửu, bài cửu, mã điếu v.v. Tất cảc các trò chơi bài đều có đủ.
Từ Tử Lăng trải qua nhiều ngày tới lui ở đổ trường đã minh bạch vì sao cờ bạc liên tục bị cấm nhưng không thể triệt để được. Ở đổ trường, người ta bị chìm đắm trong không khí đặc thù của nó. Cái không khí có khả năng đem đến cho người ta sự kích thích và thỏa mãn, một thứ cảm giác mà người ta khó có được trong tình huống đời thường.
Độ nhiên Lôi Cửu Chỉ thốt lên: "Hãy nhìn kìa!"
Từ Tử Lăng nhìn theo ánh mắt của Lôi Cửu Chỉ, chỉ thấy một sòng chơi bài cửu đặc biệt náo nhiệt. Nổi bật hàng đầu là một thiếu nữ.
Thiếu nữ mày dài cong như vầng nguyệt, sóng mắt tựa thu thủy, khuôn mặt làn da lại càng thập phần mĩ lệ, so với mĩ nhân như Trầm Lạc Nhạn cũng không hề thua kém. Đặc biệt mị nhân là thân hình tràn đầy nhựa sống, óng ả, mềm mại. Chẳng trách mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Lôi Cửu Chỉ hạ giọng giải thích: "Đó là Hồ Tiểu Tiên, con gái duy nhất của Đại Tiên Hồ Phật. Không thể ngờ là cô ta lại đến đây tham gia náo nhiệt. Thiên Cửu Đại Hội tối mai sẽ càng thêm hứng thú."
Từ Tử Lăng nhớ ra Hồ Phật chính là chưởng môn Hồ Tiên phái, tại Quan Trung đã lập ra đổ trường nổi tiếng nhất toàn quốc Minh Đường Oa. Hồ Tiểu Tiên chính là ái nữ, đổ thuật đã được chân truyền từ cha.
Lôi Cửu CHỉ đột nhiên ngầm thúc vào lưng gã nói: "Ngươi đến đó chơi với ả vài ván đi. "
Từ Tử Lăng nhíu mày đáp: "Ta đối với bài cửu tịnh không am tường."
Lôi Cửu Chỉ cười nói: "Không thực hành thì làm sao có tay nghề cao được. Quy củ ở đây là trong cuộc chơi khách đánh bạc có thể luân phiên làm nhà cái. Ngươi xem, tên nhà cái mục quang như muốn nuốt sống cô ả họ Hồ. Tử Lăng đến tiếp làm cái chơi vài bàn, tên nhà cái đối với ngươi chắc chắn muôn phần cảm kích."
Từ Tử Lăng rởn gai ốc, lựa lời cự tuyệt: "Chúng ta cực khổ kiếm ngân lượng không phải để dùng cho Thiên Cửu Đại Hội tối mai hay sao? Nếu như ta thua sạch thì lấy gì để chơi tối mai?"
Lôi Cửu Chỉ cười đáp: "Đây chính là địa phương thích hợp nhất để rèn luyện. Những ngày vừa qua ngươi không cần phải sợ thua mất ngân lượng, thế nên ngươi cứ đánh bạc một cách tiêu sái thong dong, không chịu chút áp lực nào. Giờ hiển nhiên chính là một cuộc khảo nghiệm và khiêu chiên đối với ngươi. Chỉ cần ngươi nhớ kỹ những đổ pháp và chiến thuật lão ca đã dạy ngươi, đem ứng dụng trên bàn bạc giống như ngươi đang quyết đấu sinh tử cùng địch thủ, như thế ngươi có thể thắng cuộc chơi này! "
Từ Tử Lăng cười khổ: "Không phải chúng ta đã ước hẹn Khấu Trọng đến để chăn dê béo rồi sao? Việc gì lại phải phức tạp thế này?"
Lôi Cửu Chỉ phá lên cười sằng sặc: "Đừng có đùn đẩy nữa, ngươi đối phó với hạng người như Hồ Tiểu Tiên hay Ác Tăng Diễm Ni là thích hợp nhất rồi." Nói rồi trịnh trọng đưa tay nải chứa thẻ bài cho Từ Tử Lăng.
Cầm tay nải của Lôi Cửu Chỉ, Từ Tử Lăng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu, xô tay nhà cái gần đấy nói: "Lần sau để ta làm cái nhé".
Chúng nhân đều ngạc nhiên cho rằng đã gặp một một tên ngốc, chọn đúng lúc nhà cái đang long đong thì lại xin đăng cai làm cái.
Hồ Tiểu Tiên không thèm liếc gã một cái, cười duyên nói: "Có gì không được chứ, nhà cái đại ca đang cầu người thay mà chẳng được đây này!"
Chúng nhân cùng cười ồ lên phụ họa.
Từ Tử Lăng cảm thấy da mặt dưới tấm mặt nạ nóng bừng lên, bất quá đã ở thế cưỡi hổ nên chỉ đành đến ngồi xuống vị trí của nhà cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...