Đại Đường Song Long Truyện

Từ Tử Lăng liền đáp:

- Chuyến này tiểu đệ đi đối phó với người của Âm Quý Phái, rất có thể sẽ phải chính diện giao phong với Tịch Ứng, Hầu huynh không ngại sao?

Hầu Hy Bạch cười khổ:

- Tiểu đệ làm sao lại không lo cho được, Tịch Ứng danh xếp trên An Long đến mấy bậc, lần này dám quay lại Trung Nguyên, dĩ nhiên là đã luyện thành Ma Công, không còn ngán ngại Tống Khuyết, công nhiên hà hiếp tăng nhân Đại Thạch Tự dẫn dụ Tống Khuyết đến quyết chiến. Tử Lăng huynh tuy võ công cao minh phi thường, có thể đánh ngang ngửa với An Long, nhưng vẫn chưa thể so bì với Thiên Quân Tịch Ứng.

Từ Tử Lăng mỉm cười bí hiểm đáp:

- Đa tạ Hầu huynh quan tâm, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Hầu huynh nên chuyên tâm tranh đua với Dương Hư Ngạn tham thấu Bất tử ấn quyển, đừng nên bận tâm vì chuyện của đệ nữa.

Hầu Hy Bạch biết có nói nữa cũng vô ích bèn trầm ngâm đáp:

- Tịch Ứng với Chúc Ngọc Nghiên vốn có quan hệ rất vi diệu, chưa kể Âm Quý Phái cũng có thù với Tống Khuyết, dĩ nhiên là toàn lực ủng hộ Tịch Ứng. Tử Lăng huynh định đối phó thế nào?

Từ Tử Lăng vốn chưa hề nghĩ sâu đến vấn đề này, gã cho rằng người trong ma môn thường đố kị nhau mà hành động, nhất thời được Hầu Hy Bạch đề tỉnh, tâm thần chấn động đáp:

- Chúng ta thử đưa ra giả thuyết như thế này: Nếu như Lâm Sĩ Hoành chính là người của Âm Quý Phái, trong tình thế hiện tại, bước tiếp theo của đại kế hoạch này sẽ là gì?

Hầu Hy Bạch lập tức thốt lên:

- Dĩ nhiên là nhân lúc tình hình phương Nam ổn định, dấy binh tấn công chiếm hết thành thị xứ này, sau đó ngồi yên chờ các thế lực phương Bắc thống nhất, âm mưu hình thành thế Nam Bắc đối trị, quyết tâm đòi chia nửa giang sơn.

Từ Tử Lăng thở dài đáp:

- Hiện tại đệ có thể mười phần chắc chín Lâm Sĩ Hoành chính là người của Âm Quý Phái, nếu như Tịch Ứng có thể giết được Tống Khuyết, ma trảo của Lâm Sĩ Hoành sẽ vươn khắp phương Nam. Đoạt được gia sản của Tống gia sẽ giúp hắn phát triển nhanh chóng, tiến dần lên phương Bắc trong khi từ từ củng cố thế lực phương Nam. Đây chính là nguyên nhân Âm Quý Phái ủng hộ Tịch Ứng. Nếu không việc gì chúng phải lao sư động chúng, huy động cả tứ đại trưởng lão đến đây?

Hầu Hy Bạch gật đầu đáp:

- Tử Lăng huynh phân tích rất có sức thuyết phục. Nếu như tứ đại trưởng lão dưới quyền Biên Bất Phụ đã tới đây, chúng ta có lẽ phải nhờ đến sự giúp sức của An Long.

Từ Tử Lăng thất thanh la:

- An Long?

Hầu Hy Bạch đáp:

- Hai người đó từ trước đến giờ luôn ở thế đối lập. Biên Bất Phụ sáng lập "Ma tâm liên hoàn" rõ ràng là có ý châm biếm "Thiên tâm liên hoàn" của An Long. Nếu như An Long không cố kị Chúc Ngọc Nghiên thì đã chẳng để yên cho Biên Bất Phụ. Nếu chúng ta yêu cầu đối phó Biên Bất Phụ ,An Long chắc chắn sẽ đáp ứng ngay. Hà! Đệ chỉ thuận miệng nói vậy, Từ huynh không cần phải bận tâm.

Từ Tử Lăng đáp:

- Đệ không muốn ai khác nhúng tay vào việc này.

Hầu Hy Bạch không để Từ Tử Lăng ngắt lời liền nói:

- Đã biết Tịch Ứng sẽ ra tay, Từ huynh vẫn kiên quyết thấy chết lao vào, quả nhiên là có tinh thần nghĩa hiệp. Chẳng hay Từ huynh có kế sách gì dụ địch ra mặt hay không?

Từ Tử Lăng cảm thấy do dự, thân phận Nhạc Sơn của hắn là một bí mật, không thể nói cho Hầu Hy Bạch hay biết. Nhưng trước tấm thịnh tình đầy nhiệt huyết của hắn, cũng không nỡ chối từ, đành nói:

- Đệ vốn định theo chân Trịnh Thạch Như để truy ra hành tung của trưởng lão Âm Quý Phái, nhưng bây giờ chuyện đó đã thành vô nghĩa. Hay là thế này, chúng ta hẹn nhau sáng mai gặp lại trao đổi tin tức rồi mới quyết định hành động kế tiếp được không?

Hầu Hy Bạch nhíu mày hỏi:

- Trịnh Thạch Như và Âm Quý Phái có quan hệ ư?

Từ Tử Lăng hạ giọng đáp:


- Vốn dĩ trước đây Trịnh Thạch Như và Âm Quý Phái có chút quan hệ phức tạp, cụ thể thế nào thứ cho tiểu đệ không tiện nói ra.

Hầu Hy Bạch lộ ra vẻ vui buồn hỗn tạp, cũng không tiện hỏi tới nữa. Bèn hẹn thời gian địa điểm gặp lại, rồi nghi hoặc hỏi:

- Từ huynh liên tục cản trở đệ đi theo, phải chăng là có hẹn với ai đó rất quan trọng?

Từ Tử Lăng chợt nhớ ra một chuyện, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Có tin tức gì của Vu Ô Quyển không?

Hầu Hy Bạch đáp:

- Vấn đề này tiểu đệ không rõ mà cũng không nghĩ ra kẻ nào có được đáp án chính xác. Tiểu đệ phát hiện 1 kẻ nhập thành trước huynh hai canh giờ. Vốn dĩ tiểu đệ không chú ý đến hắn vì mải lo giám thị An Long, chỉ xác định hắn đúng là "Đảo Hành Nghịch Thi" Vu Ô Quyển.

Từ Tử Lăng tâm thần hoảng hốt, đến giờ gã mới biết Hầu Hy Bạch rõ chuyện của An Long như lòng bàn tay, cũng nhờ hắn không ngừng giám thị An Long mà mình mới có cơ hội cứu thoát Tào Ứng Long. Nghĩ đoạn bèn hỏi tiếp:

- Có nơi nào Vu Ô Quyển có thể ẩn thân không?.

Trong lòng thầm nghĩ nếu Vu Ô Quyển không phải trong mình đang bị nội thương, mà lập tức đến gặp An Long rồi nhập bọn với Dương Hư Ngạn, thì Hầu Hy Bạch không có cách nào lấy được nửa cuốn "Bất tử ấn quyển".

Hầu Hy Bạch đáp:

- Vu Ô Quyển đã ẩn náu kỹ, ngay cả An Long cũng không hay biết gì. Nhưng trước sau gì hắn cũng phải xuất hiện để hội kiến An Long, lúc đó Từ huynh có thể truy ra tông tích hắn từ An Long.

Rồi vừa cười vừa nói:

- Có cần tiểu đệ dẫn lối nữa hay không?

Từ Tử Lăng dở cười dở khóc đáp:

- Đệ sao còn dám làm phiền Hầu huynh nữa? Chỉ cần Hầu huynh nói ra nơi có thể tìm được An Long là tiểu đệ đã muôn phần cảm kích rồi.

Hầu Hy Bạch cười khổ tiếp lời:

- Đệ không sao hiểu sao huynh cứ năm lần bảy lượt từ chối đệ? An Long chắc đang nằm yên tĩnh dưỡng tại một biệt viện ở Kim Mã Phường nơi thành bắc, đó cũng là sào huyệt bí mật nhất của hắn, nhờ cất công theo dõi Chu Mỵ nên đệ mới tìm ra được chỗ đó.

Rồi chỉ rõ đường đi nước bước đến biệt viện cho Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng từ biệt Hầu Hy Bạch xong cất bước đi ngay.

Một lúc sau Từ Tử Lăng đã thay trường bào, đeo mặt nạ Nhạc Sơn lên, trổ hết khinh công phóng như bay qua một loạt nóc nhà, sau đó ngang nhiên đến trước cửa toà biệt viện của An Long, gõ cửa inh ỏi.

Chiếc trường bào này đúng là di vật của Nhạc Sơn do Thạch Thanh Tuyền giao lại cho hắn. Cũng may có thể che đi sự khác biệt chiều cao giữa Nhạc Sơn và Từ Tử Lăng, làm cho chiêu bài Nhạc Sơn này không còn chỗ hở, ngay cả An Long cũng không thể nhìn ra.

Dựa theo di thư của Nhạc Sơn, Tà đạo Bát đại cao thủ ít khi giao lưu với nhau, trừ trường hợp Chúc Ngọc Nghiên và Tịch Ứng có giao tình đặc biệt ra, số còn lại đều có ân oán với nhau, bình thường thì tránh mặt nhau, lúc gặp nhau là lập tức lao vào chiến đấu, khảo nghiệm võ công, làm sao có thời gian để ý đối phương từng li từng tí. Cho nên giả dạng Nhạc Sơn là trăm lợi chứ không hại gì do Bá Đao bình thường thích cô độc tịch mịch, lại là người thâm trầm ít nói.

"Tới đây!"

Cánh cửa hé mở ra, một lão già tai dơi mặt chuột thò đầu ra hỏi:

- Đại gia tìm ai?

Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, hữu chưởng ấn nhẹ làm cánh cửa bật tung ra.

Lão già song mục loé ra những tia hung dữ, giật mình lùi lại, Từ Tử Lăng vung tả chưởng chộp lấy lão già, hữu chưởng thủ nơi môn hộ, quát lớn:


- Lão phu Nhạc Sơn, An Long đang trốn chỗ này à?

Lão già vừa nghe tên Nhạc Sơn liền biến sắc, chưa kịp mở miệng trả lời thì từ gian sương phòng phía đông có tiếng An Long truyền lại:

- Quả nhiên là lão Nhạc, mời vào!

Lão già liền thả lỏng tay đứng tránh sang bên, Từ Tử Lăng không thèm liếc mắt, hùng dũng nhắm hướng gian sương phòng bước tới, cười đáp

- Lão An béo không cảm thấy kỳ quái khi Nhạc Sơn ta thân chinh đến tìm ngươi sao?

Thanh âm của An Long không nhanh không chậm từ trong gian sương phòng phía đông truyền lại:

- Chả có gì gọi là kỳ quái cả, nếu lão già ngươi không chết, đương nhiên sẽ tìm đến Thành Đô này xem nhiệt náo; mà đã đến Thành Đô dĩ nhiên là phải tìm đến lão An béo này, ta còn nghe một vị lão bằng hữu khác thuật lại ngươi giúp tiểu nha đầu Thạch Thanh Tuyền đả thương hắn nữa.

Từ Tử Lăng trong lòng thầm kinh hãi, nếu không nhờ trong di thư của Nhạc Sơn có ghi rõ biệt hiệu của An Long trong ma môn là lão An béo, chỉ cần gọi chệch đi thì An Long lập tức nhận ra Nhạc Sơn này là đồ giả mất, hiện giờ hắn mới cảm thấy có chút an tâm.

Trong gian sương phòng phía đông này tịnh không có đèn đuốc, lúc Từ Tử Lăng tiến vào phải vận hết mục lực cẩn thận kiểm tra trước sau trong ngoài.

Từ Tử Lăng điềm nhiên nói:

- Hay thật! Lão phong ma Vu huynh cũng đã mò tới đây rồi sao?

Trong bóng tối của căn phòng, ngoài An Long hiển nhiên còn một kẻ ẩn nấp đích thị là "Đảo Hành Nghịch Thi" Vu Ô Quyển.

Vu Ô Quyển nở nụ cười quái dị nói:

- Nhạc lão đã có thể nghe được những thanh âm mà người thường không nghe được, chắc là đã luyện thành cảnh giới cao nhất của "Hoán Nhật Đại Pháp", không biết thanh Bá đao lão vẫn thường dùng ném đi đâu rồi? Ngày trước ta nghe An Long bảo ngươi vì say mê Bích Tú Tâm mà quyết bỏ Bá đao, ta vẫn không tin, nay mới biết đó là sự thật.

Từ Tử Lăng mắt không rời khỏi hai kẻ trước mặt, từ từ lùi lại chiếc trường kỷ bên cạnh cửa sổ ung dung ngồi xuống, lạnh lùng đáp:

- Vu lão quái nhà ngươi chắc nghĩ rằng do ta bị trọng thương lần đó nên chiến ý giảm sút hả? Nói cho ngươi biết ta nhờ chuyện này mà võ công ta đại tiến. Cũng phải cảm tạ Chúc yêu phụ cao minh, tại Lạc Dương buộc ta phải bỏ Bá đao, nhân đó mà luyện thành "Hoán Nhật Đại Pháp", còn hiện nay ta lợi hại ra sao, đành nhờ Tống Khuyết hồi đáp vậy.

An Long và Vu Ô Quyển đều cảm thấy ngạc nhiên.

An Long nhăn mày hỏi:

- Bọn ta trước sau đều không tin chuyện này là thật, nay nhờ Nhạc lão nói ra nên mới được minh bạch, nhưng chẳng lẽ Chúc hậu lại để ngươi đi dễ dàng vậy sao?

Từ Tử Lăng ngửa mặt lên trời cười ha hả đáp:

- Giết không được ta dĩ nhiên phải để ta đi. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ mụ ta đột ngột nổi thiện tâm sao? Bọn hậu bối mà nghe được những lời này chắc cười hai ngươi đến trẹo quai hàm.

Từ Tử Lăng đã khéo léo mượn chuyện của Chúc Ngọc Nghiên để chứng minh thân phận Nhạc Sơn là thật. Nếu ngay cả Chúc Ngọc Nghiên cũng phải công nhận Nhạc Sơn là thật, còn kẻ nào dám hoài nghi nữa.

Vu Ô Quyển vốn là tử địch của Âm Quý Phái, nhất thời vẻ mặt trở nên hoà hoãn, gật đầu không đáp.

An Long nói:

- Mấy ngày nay ta mong chờ đại giá Nhạc huynh, do vừa nghe tin Nhạc huynh tái xuất giang hồ, tính thông báo cho huynh biết Tịch Ứng đang làm mưa làm gió tại đất Ba Thục này, cố tình lưu lại ám kí ở thành môn, vừa hay huynh tìm được đến đây.

Từ Tử Lăng thầm kêu nguy hiểm, đang định bịa ra vài câu nói dối giải thích tại sao mình có thể tìm đến đây, thì vừa hay An Long đã nói ra lý do hợp lí, từ đó có thể thấy An Long và Nhạc Sơn có quan hệ tương đối mật thiết.

Vu Ô Quyển trầm giọng hỏi:


- Nhạc huynh đang định đối phó Tịch Ứng?

Từ Tử Lăng không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Nhị vị lão huynh đã biết Tịch Ứng và Chúc Ngọc Nghiên liên minh với nhau chưa?

An Long và Vu Ô Quyển tức thì tâm thần đại chấn.

Vu Ô Quyển gật đầu đáp:

- Rất có khả năng này, Tịch Ứng và Chúc Ngọc Nghiên trước giờ không đối địch từ đó dễ dàng cấu kết với nhau.

Từ Tử Lăng cười lạnh đáp:

- Đó chỉ mới là mào đầu, hiện tại hai kẻ đó cùng phấn đấu vì mục tiêu chung, thâu tóm cục diện, vì thế đã biệt phái Biên Bất Phụ đến đất Xuyên này để mở đường.

Lần này Từ Tử Lăng nói rất trôi chảy, tất cả đều mô phỏng theo phong cách của Nhạc Sơn ghi trong di thư. Mười phần cũng giống đến tám,chín, trừ phi là người rất thân với Nhạc Sơn, ngoài ra không ai có thể phân biệt được.

An Long lập tức gầm lên "Mục tiêu nào?" Song mục tràn ngập hận ý đối với Biên Bất Phụ.

Từ Tử Lăng nhẹ nhàng đáp:

- Dĩ nhiên là Tống Khuyết, chứ còn ai vào đây nữa?

An Long bán tín bán nghi hỏi:

- Chúc hậu và Tống Khuyết xưa nay nước sông không phạm nước giếng, hà cớ gì vì Tịch Ứng mà gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy?

Từ Tử Lăng liếc thấy Vu Ô Quyển đứng trong góc nở một nụ cười âm hiểm, trong lòng chấn động nói:

- Lão Vu đừng giả điên nữa! Đừng nói ngươi không hay biết gì về lai lịch xuất thân của Lâm Sĩ Hoành.

Vu Ô Quyển thâm hiểm đáp:

- Chúc yêu bà đúng là quỷ kế đa đoan có thể qua mắt mọi người, nhưng không thể giấu được Vu Ô Quyển này.

Rồi quay sang An Long nói:

- Nếu ta đoán không sai, Lâm Sĩ Hoành chính là đệ tử đắc ý của "Vân Vũ Song Tu" Tích Thủ Huyền. Ta đã từng giao thủ với Lâm Sĩ Hoành, tự tin là mắt nhìn không thể sai. Hiện tại được Nhạc Huynh cảnh tỉnh, càng thêm chắc chắn.

Từ Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, suy đoán của mình được người trong Ma môn khẳng định, đã có thể chứng thực thân phận Lâm Sĩ Hoành.

Đồng thời cũng thầm kêu may mắn vì đã nghe được tên hiệu của một nhân vật lẫy lừng khác trong Âm Quý Phái. Hắn vốn không biết gì về kẻ này, nếu vô tình nói bậy bạ sẽ bị bại lộ thân phận ngay.

An Long lộ thần sắc thất kinh, liền hướng về phía Từ Tử Lăng cười cầu tài hỏi:

- Nhạc huynh đã tìm đến lão An béo này, chắc là đả sắp sẵn kế sách tốt phải không?

Từ Tử Lăng cười đáp:

- Biên Bất Phụ phần ngươi, Tịch Ứng phần ta, thế nào?

Vu Ô Quyển trầm giọng nói:

- Bá Đao Nhạc Sơn luôn đơn thương độc mã, tại sao hôm nay lại tìm người giúp?

Từ Tử Lăng từ từ đáp:

- Hợp lại thì mạnh, chia ra thì yếu. Lão An béo là hảo huynh đệ của Thạch Chi Hiên, tự nhiên đã nằm trong tầm ngắm của Chúc yêu phụ, lão Vu thì vì giành Thánh đế Xá lợi mà kết thâm cừu với Chúc yêu phụ. Nếu hai ngươi vì sợ mà rút lui, Nhạc mỗ tuyệt không oán trách, chỉ cần hai ngươi trốn kỹ trong chỗ này để Nhạc mỗ rảnh tay hành động.

Vu Ô Quyển thở dài ra vẻ khó chịu:

- Ta đây thân bất do kỷ, gần đây An Long lại đắc tội với Thạch Chi Hiên, ốc chưa lo nổi mình ốc, không rỗi hơi lo chuyện thiên hạ.


Chỉ cần nghe qua khẩu khí của hắn là biết Vu Ô Quyển ngầm chỉ ra An Long đang sợ đối phó với người của Âm Quý Phái, chắc chắn sẽ là từ chối đề nghị của Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng đương nhiên không thể tố cáo tại Đại Thạch Tự kẻ xuất thủ đánh An Long là Sư Phi Huyên chứ không phải Thạch Chi Hiên, nhưng cũng giả vờ ngạc nhiên trước câu nói của Vu Ô Quyển.

An Long dĩ nhiên không hề hay biết, nhăn mày đáp:

- Lão Vu đừng nên nói quá, sau khi chuyện xảy ra ta cũng đã ngồi suy nghĩ lại, có lẽ lúc đó chỉ là thần hồn nát thần tính, bất quá kẻ tập kích đúng là thân thủ cao minh phi thường. Lần này ta không muốn tham gia là có lý do khác, hiện tại quan hệ giữa ta và Giải Huy đang rất gay cấn, không thể để thêm người của Chúc hậu đến quấy nhiễu. Ta giờ như sư sãi mất chùa, còn rất nhiều chuyện phải lo lắng cực khổ, cho nên...

Vu Ô Quyển nóng nảy ngắt lời hắn nói:

- Cho nên chưa đánh đã nhận thua phải không? Giờ Nhạc lão đã về phe ta, sợ gì không thành công. Ai chẳng biết Nhạc Sơn xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, lẽ nào lại bội tín lần này?

Vu Ô Quyển cố nén cười nói tiếp:

- Quyết định như vậy đi. Bất quá đối với ta An đại gia có lẽ vẫn còn nghi ngờ, hay là để ta lập ma môn độc thệ cho ngươi an tâm?

An Long lắc đầu đáp:

- Chưa đủ đâu.

Từ Tử Lăng và Vu Ô Quyển nhìn nhau ngạc nhiên.

An Long song mục xạ ra những tia nhìn sắc bén, đón lấy mục quang của Từ Tử Lăng, từ từ nhả ra từng chữ một:

- Trừ phi lão Nhạc chứng minh được "Hoán Nhật Đại Pháp" có khả năng đánh thắng "Tử Khí Thiên La" của Tịch Ứng, lúc đó chúng ta mới thương lượng tiếp.

Từ Tử Lăng thầm hoảng hốt.

Sự thật An Long ngoài mặt oang oang nói vậy, thật ra hắn và Âm Quý Phái đã ở thế tên lắp trên cung, chỉ chờ bắn ra, hiện tại hắn đang thân cô thế cô lực bất tòng tâm, chỉ muốn Vu Ô Quyển bảo đảm sẽ liên minh chiến đấu, hình thành tình thế “hoàng thượng không vội mà thái giám nóng lòng”.

Chỉ sợ Từ Tử Lăng chưa kịp giả làm Nhạc Sơn tìm đến nhà hắn thì hắn đã đi dò la xem Nhạc Sơn đã hồi phục võ công hay chưa rồi tìm cách rước về nhà để liên minh. Hiện nay mộng hoá thành thực, lẽ nào An Long lại bỏ qua cơ hội lợi dụng con bài lợi hại Nhạc Sơn tái xuất giang hồ này?

An Long quả thực là một lão hồ ly giảo hoạt!

Từ Tử Lăng cười lạnh đáp:

- Ta sẽ ngồi yên tại chỗ, tiếp hai chiêu Thiên Tâm Liên Hoàn của lão ca là đủ chứng minh chứ gì!

Vu Ô Quyển ngạc nhiên nói:

- Lão Nhạc muốn nói chơi hay nói giỡn? Cho dù là Chúc yêu phụ hay Thạch Chi Hiên cũng chưa chắc có thể ngồi mà tiếp Thiên Tâm Liên Hoàn của lão An béo.

Từ Tử Lăng có khổ mà không biết kể với ai, từ khi lĩnh hội La Hán thủ ấn, rồi được Chân Ngôn đại sư truyền cho "Cửu tự chân ngôn thủ ấn" chỉ cần bảy, tám thành là đã đủ tiếp Thiên Tâm Liên Hoàn của An Long. Nhưng nếu đứng để quyết đấu, liên hoàn phối hợp liên bộ, buộc hắn phải thi triển thân pháp để tiếp nên rất dễ bị bại lộ, giờ đành phải cắn răng chịu nguy hiểm một phen để bảo toàn thân phận.

Trong bụng thì đánh lô tô nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ ngạo khí sung mãn ngất trời, bình tĩnh đáp:

- Không cần sợ, hiện nay Nhạc mỗ đã luyện thành tuyệt thế thần công thế gian hiếm thấy Hoán Nhật Đại Pháp, chẳng lẽ lại thua mấy thứ võ công cùi bắp Bất Tử Ấn của Thạch Chi Hiên hay Thiên ma công của Chúc yêu phụ sao?

Thật ra hắn chỉ cầu trời khấn phật sao cho An Long thực sự đang bị hao tổn chân nguyên chỉ có thể phát ra cao lắm 1 chiêu Thiên Tâm Liên Hoàn chứ đừng nói đến 2 chiêu. Bằng không hắn sẽ chơi liều đánh canh bạc thí mạng cùi, dựa vào chân khí trị thương cực nhanh của "Trường Sinh Quyết", cố gắng trụ cho qua đêm nay rồi có nằm liệt giường vài hôm cũng được.

An Long lộ ra thần sắc không tin, bán tín bán nghi hỏi:

- Nhạc huynh khẳng định muốn ngồi tiếp sao?

Từ Tử Lăng ngửa mặt cười lớn đáp:

- An huynh đừng e ngại! Nhạc mỗ là người nói rồi lại không dám làm hay sao?

An Long đứng dậy vận công, hét lớn:

- Nhạc huynh cẩn thận!

Đoạn chân đạp theo kỳ bộ, đôi tay to béo bắt thành hình liên hoa, chỉ trong một sát na đã hiện ra ba đoá liên hoa kình, chia ra tấn công vào hai bên tả hữu huyệt Kiên Tĩnh và chính diện của Từ Tử Lăng.

Nhiệt khí che lấp không gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui