Đại Đường Đinh Tử Hộ


"Đạo trưởng chắc bận lắm ha!" Thương Kính õng ẹo tựa vào cửa nhìn Cù Thanh Liên cười.

Tiểu thổ địa thật đúng là hữu dụng, nàng ở khách điếm đợi chưa bao lâu thì người đã trở lại.
Cù Thanh Liên vừa vào khách điếm đã ngửi thấy hương hoa của A Trản, cứ tưởng là A Trản lại đến tìm mình, trong lòng còn rất kích động.

Đến khi nhìn thấy là nữ yêu tinh kia, nhất thời xụ mặt xuống, càng lo lắng cho an nguy của A Trản hơn.

"Ngươi đến đây lúc nào, có gặp người nào không?" Hắn ngóng trông nữ yêu và A Trản là một trước một sau tới.
Thương Kính quay người vào phòng, ngồi xuống ghế nói: "Gặp rồi a! A Trản tới tìm ngươi, mới đi chưa bao lâu." Nàng ngẩng đầu thoáng nhìn bộ dáng Cù Thanh Liên thở dài một hơi, trêu đùa: "Đạo trưởng thật đúng là viết hết ý nghĩ lên mặt! Ngươi thích A Trản chứ gì?"
"Đừng mở miệng một tiếng A Trản hai tiếng A Trản, làm như hai ngươi thân thiết lắm vậy." Cù Thanh Liên cũng ngồi xuống: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Lương Bẩm Thiên đã chết, hắn cũng không cần tìm người liên thủ nữa, bây giờ nữ yêu chẳng còn chút giá trị nào với hắn.

Chắc là A Trản sẽ không hiểu lầm hắn và nữ yêu này có gì đó đấy chứ?
"À.

Ta đã hỏi ra nơi Lương Bẩm Thiên bế quan, ngay tại Đại Minh cung.

Mấy lớp trận pháp ngoài Đại Minh cung ngươi đã từng thấy qua chưa? Có thể phá được không?" Thương Kính ngữ khí nghiêm túc hơn một chút.
Cù Thanh Liên nhướng mày: "Ngươi tìm ai hỏi thăm thế?"
Rốt cục là Lương Bẩm Thiên đã chết hay chưa vậy? Hiện giờ hắn cũng không dám chắc nữa.
"Ngươi không cần biết làm gì.

Ngươi chỉ cần nói xem là trận cản yêu kia ngươi có phá được hay không!" Thương Kính hỏi.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cù Thanh Liên.
Mặc kệ Lương Bẩm Thiên đã chết hay chưa, hắn đều phải vào cung, không có Phục Linh đan hắn biết lấy gì cùng A Trản trọn đời bên nhau? Mấy tầng trận pháp ngoài Đại Minh cung đương nhiên hắn có thể phá, nhưng không thể phá mà không gây ra động tĩnh lớn nào, đám đạo sĩ ngoài cung cũng có chút khó giải quyết.

Hắn cần người hỗ trợ dụ đạo sĩ ra, sau đó giết Nữ Đế lấy Phục Linh đan trường sinh bất tử, lại nhờ Phục Linh đan tăng pháp lực giết nữ yêu trừ ác trừ hại vang danh thiên hạ, cuối cùng thống lĩnh đạo môn sánh đôi cùng A Trản thành lập đồng minh Yêu - Đạo.
Hoàn mỹ a!
"Có thể phá.


Nhưng ngươi phải giúp ta dẫn bọn đạo sĩ ngoài cung ra, bằng không ngay cả cơ hội tới gần mắt trận ta cũng không có.

Chờ trận vừa vỡ, ngươi nhanh chóng trở về cùng ta hợp lực diệt trừ Lương Bẩm Thiên.

Đến lúc đó ta báo được biển máu thâm cừu của ta, ngươi làm Hoàng Đế Đại Đường của ngươi."
Cù Thanh Liên híp mắt nhìn Thương Kính nói: "Trước khi động thủ, ngươi phải nói rõ ràng cho ta biết đã! Vì sao ta muốn giết Lương Bẩm Thiên chắc ngươi cũng đã biết, nhưng còn ngươi, vì cớ gì muốn làm Hoàng đế a?" Đừng nói là vì mấy tiểu yêu kia, Lương Bẩm Thiên làm hại Yêu giới không phải mới ngày một ngày hai, nếu nữ yêu thật sự muốn làm chuyện vô tư chính nghĩa, sao không làm từ sớm đi?
"Kỳ thật nói cho ngươi cũng không sao." Thương Kính cười khẽ một tiếng: "Ta muốn mượn lực thiên hạ tìm người." Một mình nàng làm không được, thiên hạ rộng lớn, phàm nhân đông đúc, chớ nói chi nàng còn phải tránh né Lương Bẩm Thiên cả ngày.
"Là phàm nhân?" Cù Thanh Liên có chút giật mình.

Vất vả như thế chỉ vì tìm người thôi sao?
Thương Kính liếc Cù Thanh Liên một cái: "Đúng a! Bằng không ta gấp như vậy làm gì? Chờ ta làm Hoàng đế, đạo sĩ phàm nhân đều phải nghe ta phân công, dựa vào hộ tịch lần lượt sắp xếp người tìm, cứ tìm tới nhất định sẽ ra.

Còn nếu lại tiếp tục trì hoãn thì không chừng người lại đầu thai đi mất, lúc đầu thai cũng không tiện nghe ngóng."
Chốn Địa Phủ rách nát kia nàng không muốn đi thêm lần thứ hai, đi một lần đã trầy vi tróc vảy.
"Tìm ai thế? Cừu nhân hay là ái nhân?" Cù Thanh Liên vơi chút địch ý với Thương Kính, xem ra nữ yêu chỉ bướng bỉnh tùy hứng một chút, trái lại không tính là đại gian đại ác.

Lúc hắn hỏi ra lời này kỳ thật trong lòng đã có đáp án, có thể kéo dài tới hai đời khả năng là cừu hận không lớn, chỉ có thể là tình yêu.
Con ngươi Thương Kính bỗng nhiên sáng lên, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn một chút: "Việc này không liên quan đến đạo trưởng."
Cù Thanh Liên nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của Thương Kính càng xác định suy đoán trước đó.

Kỳ thật hắn rất hâm mộ người kia, nếu như hắn chết, A Trản vô lương tâm nhất định lập tức di tình biệt luyến, sẽ không nghe ngóng chuyện hắn đầu thai chuyển thế, tốn sức khổ tâm tìm hắn ở đời sau! Hây dà, đừng nói kiếp sau, đời này còn chưa qua được một năm nửa năm.
"Thế đêm nay động thủ luôn nhé?" Thương Kính ngo ngoe muốn động.
"Trước hết cứ chờ xem sao đã! Giao thủ với Lương Bẩm Thiên không phải việc nhỏ, ta phải chuẩn bị một chút." Cù Thanh Liên nói.

Kỳ thật hắn muốn tìm A Trản xác nhận xem Lương Bẩm Thiên còn sống hay chết, qua hai ngày Nữ Đế sẽ triệu tập những đạo sĩ đã trúng tuyển vào Huyền Đô quán, hắn cũng phải xem thử Nữ Đế có còn sống hay không.

Đã mấy ngày rồi chưa thấy Nữ Đế lộ diện, nói là bệnh ai biết có phải thật hay không?
Nếu hai người đều đã chết đương nhiên càng tốt, hắn chỉ cần nghĩ cách tìm ra Phục Linh đan là xong.
Nếu như hai người đều còn sống, hắn chỉ có thể cùng nữ yêu liên thủ xông vào hoàng cung, chờ Lương Bẩm Thiên xuất quan chỉ khó đối phó hơn mà thôi.
Nhưng nếu Lương Bẩm Thiên chết rồi, Nữ Đế lại còn sống thì không thể xông vào Đại Minh cung, cần bàn bạc lại kỹ hơn.


Trong cơ thể Nữ Đế có Phục Linh đan, không phải cao nhân sẽ không trấn áp được, nếu có đạo sĩ lợi hại hơn Lương Bẩm Thiên ngầm ở bên trong bảo hộ Nữ Đế, hắn tùy tiện vào cung sẽ rơi vào chỗ chết.

Không vội, muốn tìm người là nữ yêu không phải hắn, cần gì phải gấp gáp chứ?
"Được, ngươi cứ chuẩn bị đi! Ta sẽ trải đường sẵn cho ngươi." Thương Kính cười xoay người đứng lên: "Đúng rồi, trên người ta có yêu khí làm việc không tiện, ngươi cũng giúp ta làm vòng tay đi!"
"Vòng tay gì?" Cù Thanh Liên nhớ tới vòng tay vàng xấu xí mà A Trản luôn đeo trên tay: "Ngươi nói cái thứ che yêu khí trên tay A Trản ấy hả? Thứ đó là do người khác cho nàng, ta sẽ không làm ra thứ đó." Các đạo sĩ đều khổ tâm nghiên cứu cách có thể phát hiện yêu khí tốt hơn, ai lại rảnh rỗi nghiên cứu thứ che lại yêu khí chứ?
Thương Kính ghét bỏ nhìn Cù Thanh Liên một cái.

Đúng là phế vật, đã vậy còn dám nhớ thương A Trản? Nếu là nàng cũng sẽ theo đạo sĩ tặng vòng tay kia, nhìn người ta mà xem, cái gì mới gọi là dụng tâm?
*
"Bệ hạ..." Mạc Điệp bưng bát quỳ gối trước giường nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ít nhiều gì ngài cũng ăn một chút đi ạ?"
"Không cần! Đợi Nhạc Chức của chúng ta trở về hẵng ăn." Lý Chiêu khoát tay áo nói.
Nàng sợ bụng dạ khó chịu nên nào dám ăn, chẳng lẽ lại để Mạc Điệp hầu hạ nàng đi nhà xí a? Không được, tuyệt đối không được.

Nàng ở trước mặt Nhạc Chức dám khóc dám náo dám mất mặt, nhưng ở trước mặt người khác lại không làm được, cho dù là Mạc Điệp lớn lên cùng nàng, cho dù là Thường Hoan từng dọn phân dọn nước tiểu cho nàng khi còn bé.
Có lẽ bởi vì ở trước mặt Nhạc Chức nàng chưa bao giờ có uy nghiêm của Hoàng đế cả! Nha đầu kia từ đầu đã không để nàng vào mắt, nàng cũng không thể làm ra vẻ Hoàng đế kiêu ngạo được.
Sau khi bị liệt, có Nhạc Chức và không có Nhạc Chức là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Lúc Nhạc Chức ở đây, trong lòng nàng đặc biệt an tâm, muốn Nhạc Chức làm chuyện gì, nha đầu kia dù ngữ khí và thái độ kém lại còn rất thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn sẽ đi làm, bế nàng lên buông nàng xuống đều dịu dàng đến không tưởng.

Nàng cũng không còn sợ Phục Linh đan, dù sao nếu có hôn mê cũng có Nhạc Chức dùng chân khí cứu nàng, hoặc là lúc đau sẽ mặt dạn mày dày chiếm tiện nghi Nhạc Chức.

Hết thảy làm nàng cảm thấy, dù sống có cực khổ gian nan, nhưng cũng đáng.
Nhưng lúc Nhạc Chức không có ở đây, ý chí vùng vẫy sống còn của nàng cũng bỗng nhiên chết lặng.
"Vạn nhất Nhạc tiên sư trở về muộn thì sao ạ? Ngài cũng không thể không ăn không uống chờ nàng mãi được?" Mạc Điệp lo lắng đến độ chỉ muốn bóp miệng nữ hoàng bệ hạ đổ thẳng vào.

Nàng cũng rất nóng tính, nhất là ở trước mặt người mình quan tâm lo lắng.
Lý Chiêu liếm liếm đôi môi khô khốc, cười bình tĩnh nói: "Nếu nàng không trở về, chẳng mấy chốc ta cũng sẽ chết vì Phục Linh đan, có ăn hay không liệu có còn quan trọng?"

"..." Lần này Mạc Điệp hoàn toàn không biết nên khuyên thế nào.

Làm sao có thể khuyên một người sắp chết phải ăn cơm thật ngon không thôi sẽ đau dạ dày, phải ngủ thật ngon không thôi sẽ hoa mắt chóng mặt khí sắc không tốt.

Mạng còn sắp mất thì đi quan tâm những thứ đó làm gì? Giữ gìn sức khỏe là chuyện những người có cơ hội sống lâu trăm tuổi mới làm.
"Cái vị A Trản kia, là gì của Nhạc Chức thế? Thật sự chỉ là bằng hữu thôi sao?" Lý Chiêu vẫn còn vì chuyện này mà bận lòng khó chịu.
"Vâng ạ." Mạc Điệp không dám nói quá nhiều.

Bệ hạ bị sư phụ ảnh hưởng, ít nhiều sẽ có thành kiến với yêu.
"Ngươi nói xem nàng xuất cung giúp A Trản chuyện gì thế? Chuyện gì mà gấp gáp quá vậy?" Lý Chiêu vẫn không cam lòng.

Nhạc Chức đi quá nhanh, trên mặt cũng viết đầy lo lắng, đây cũng là lần đầu nàng thấy Nhạc Chức như vậy.

Không phải vì nàng, mà vì A Trản kia.
Mạc Điệp gác lại bát cung kính nói: "Ta cũng không rõ nữa, chi bằng ngài chờ tiên sư trở về rồi hỏi nàng a?"
*
Tản bộ qua mấy cái miếu, ăn cơm nước no nê Nhạc Chức nghiêng người dựa vào vai A Trản thỏa mãn ợ một cái, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Rất lâu rồi không được ăn no như vậy.

Thoải mái quá đi!"
"Nhóc con đáng thương.

Bắt đầu từ mai, ta sẽ đi gom đồ ăn ở những miếu gần đây rồi bảo tiểu đạo cô mang về cho muội nhé!" A Trản cười xoa xoa đầu Nhạc Chức.
Xa xa đã có thể nhìn thấy Đại Minh cung, Nhạc Chức càng quấn lấy A Trản chặt hơn, ủy khuất nói: "Thật không muốn trở về a! Về rồi lại phải loay hoay chân không chạm đất."
A Trản hững hờ nói: "Vậy thì không quay về chứ sao."
"Không được a! Không quay về thì tiểu hoàng đế chắc hóa lạnh toát." Nhạc Chức lê bước chân nặng nề chậm rãi đi về hướng Đại Minh cung.
A Trản đẩy Nhạc Chức ra, nhìn mặt của nàng nghiêm túc nói: "A Chức, hay là không cần Bắc Sơn nữa? Chữa cho Hoàng đế khỏi gãy xương rồi về luôn đi."
"Không có Bắc Sơn thì chúng ta biết ở chỗ nào a? Ngay cả núi cũng bị mất thì còn làm Sơn Thần gì nữa?" Nhạc Chức nặn ra tươi cười nói: "Lại nói sự cũng sắp thành, bây giờ mà từ bỏ thì tiếc lắm! Chờ chữa khỏi thương cho Hoàng đế, không chừng nàng sẽ cảm kích ta lắm đây!"
"Cùng lắm thì ta chiếm cái núi khác tặng cho muội a!" A Trản đau lòng nói: "Sao phải vì một ngọn núi nhỏ mà chịu bao ủy khuất thế này?"
"Không muốn.

Thế thì Sơn Thần bị tỷ cướp núi sẽ đáng thương biết bao..." Nhạc Chức nghĩ tới mà thấy đồng cảm.
A Trản cười: "Vậy ta cướp cái núi bị yêu chiếm nhé?"
"Yêu cũng đáng thương vậy a! Yêu an gia còn khó hơn cả thần tiên, chúng ta trước kia đều là yêu, cũng không phải là tỷ không biết." Nhạc Chức càng thấy đồng cảm.


Nàng phiêu bạt đã lâu cho nên càng ưa thích cuộc sống an ổn.
"Xem muội nói kìa, bây giờ ta vẫn là yêu mà!" A Trản đẩy Nhạc Chức một cái nói: "Tới rồi.

Thôi nhanh vào đi!"
"Hừ!" Nhạc Chức trợn nhìn A Trản một cái, đến bên tường tìm cái góc tối không người, biến thành cục đá lăn vào trong cung.
Ha ha ha ha ha ha...!A Trản sắp bị dáng vẻ của Nhạc Chức chọc cười điên rồi.

Nàng lần đầu thấy cục đá ngốc nhà nàng biến trở về dạng cục đá, trước kia đều chỉ nghe cục đá nói mình là cục đá, tới hôm nay mới được tận mắt thấy.

Nhưng cục đá ngốc nhà nàng dù có biến thành cục đá thì cũng là một cục đá mi thanh mục tú đó nha!
Há há há há há há há...!Nàng cười đến nỗi ngồi xổm người xuống che kín mặt, toàn thân run rẩy.
Sau khi Nhạc Chức biến thành cục đá dù ngu ngốc đến mấy cũng thấy được bản mặt chế giễu của A Trản.

A Trản chết tiệt, có cần phải cười thành như vậy không a?
Thương Kính cũng đến Đại Minh cung, nhưng nàng đến làm việc, từ xa xa đã trông thấy A Trản đi cùng một nữ tử, sau đó nữ tử bỗng biến thành cục đá lăn vào Đại Minh cung...!Yêu tinh mà có thể vào được Đại Minh cung sao? Chuyện khiến nàng giật mình là đây.

Sau đó, A Trản liền ngồi xổm xuống đất.
Ngoài Đại Minh cung đạo sĩ đông đảo, Lương Bẩm Thiên lại ở bên trong, lúc nàng đi qua trong lòng rất thấp thỏm.

"A Trản?" Thương Kính đứng sau lưng A Trản kêu.
A Trản bật cười chảy cả nước mắt, nghe thấy Thương Kính gọi ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt quay lại nhìn: "Hả? A Kính, ta đang tính tìm ngươi đây!"
"Sao ngươi lại khóc?" Thương Kính rất không hiểu, cũng có chút ghét bỏ.

Có chuyện gì nghĩ cách giải quyết không phải tốt hơn sao, khóc lóc làm cái đách gì? Chẳng lẽ ấn tượng đầu tiên của nàng về A Trản là sai?
"Ha ha ha ha...!Ta vui quá đó." A Trản lau nước mắt cười nói.

"Ngươi tới đây có việc gì hả?"
"Không có việc gì." Thương Kính không muốn nói quá nhiều.

Nàng rất thích A Trản, nhưng cũng không hiểu rõ, càng chưa nói tới tin tưởng.
"Vậy thì tốt quá!" A Trản tiến lên khoác tay Thương Kính.

Nhân dịp hai đứa nhỏ thích xen vào chuyện của người khác đều ở trong cung, rốt cục nàng có thể phóng túng giải nghiện một chút rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui