Lý Chiêu rời khỏi hồ tắm nước nóng trước Nhạc Chức một bước, cẩn thận cho những người thủ bên ngoài lui ra, lại phân phó Thường Hoan chuẩn bị chút rượu và đồ nhắm trong tẩm điện.
Nàng không nắm chắc được khẩu vị của quỷ, càng không rõ bọn họ ăn uống thế nào, cho nên căn dặn: "Lạnh nóng đều chuẩn bị một phần, lại chuẩn bị một cái lò đồng và một đôi hương nến."
Nóng là cho nàng, lạnh là cho Nhạc Chức.
Còn lư đồng hương nến chính là lễ nghĩa đối với khách nhân.
Thường Hoan ngơ ngác đứng đó không nhúc nhích.
Giờ này khắc này trên mặt bệ hạ tràn đầy nụ cười tươi nhẹ nhõm, nói chuyện cũng dồi dào sức sống, bệ hạ thế này đã lâu rồi hắn chưa được thấy.
Nhưng rất nhanh đã lâm vào lo lắng càng sâu, người bệnh nặng bỗng nhiên chuyển biến tốt đẹp...!Không phải là hồi quang phản chiếu* đó chứ?
*hiện tượng người 'sắp đi' bỗng nhiên minh mẫn phút chốc rồi 'đi hẳn'...
"Lão nô tuân chỉ." Thường Hoan không dám lắm lời, ngoan ngoãn lĩnh mệnh lui xuống.
Qua chưa bao lâu, Thường Hoan trở về, sau lưng có hai cung nữ cùng nhau giơ lên một cái bàn nhỏ.
Trên bàn bày đầy thịt rượu rau xanh, chỉ có nửa bên là bốc hơi nóng, chính giữa là lư đồng hương nến Lý Chiêu cố ý dặn dò.
"Cứ bỏ xuống rồi lui ra ngoài hết đi!" Lý Chiêu phân phó xong thấy Thường Hoan không nhúc nhích, còn đứng bên cạnh bàn giúp nàng sửa soạn bát đũa, lại bồi thêm một câu: "Thường Hoan, ngươi cũng ra ngoài đi."
Thường Hoan nghi hoặc nhìn Lý Chiêu một chút, muốn nói lại thôi cúi thấp đầu thưa: "Vâng.
Lão nô sẽ ở ngay cửa, đại gia có việc gì cứ gọi lão nô là được." Hôm nay bệ hạ thật quá khác thường làm hắn vô cùng lo lắng.
"Ừm." Lý Chiêu cười cười với Thường Hoan.
Hôm nay nàng trở nên thích cười đến lạ, không cần phải phí sức chịu đựng đau đớn mà Phục Linh đan mang tới, đương nhiên sẽ kiên nhẫn hơn nhiều.
Thường Hoan vừa đi, Lý Chiêu cầm chén đũa lên, đốt hương nến, ngồi dậy khỏi đệm, đang tính đứng dậy vào hồ tắm mời Nhạc Chức tới, ngẩng đầu một cái, Nhạc Chức đã ở trước mắt.
Không hổ là quỷ, quả nhiên xuất quỷ nhập thần.
"Mời ngồi.
Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Lý Chiêu rót hai ly rượu, giơ ly lên kính Nhạc Chức.
Nhạc Chức cảm thấy quy củ trong cung có phần quái lạ.
Ăn một bữa cơm thôi mà cũng đốt hương nến làm gì? Khói lửa mịt mù như cúng tế tổ tiên không bằng.
Cũng may nàng không phải ở cái chỗ chết tiệt này, quy củ trong cung dù ít dù nhiều cũng đều không liên quan đến nàng.
Nàng nhận rượu uống một ngụm cạn sạch, đặt ly xuống cộp một cái đang tính khuyên Hoàng đế lại thấy Hoàng đế hắt rượu văng đầy đất...
Kính rượu kiểu này sao giống như kính người chết vậy!
Nhớ lại tràng pháp sự ở Bắc Sơn, Nhạc Chức trừng Hoàng đế một cái, không phải thật sự xem nàng như quỷ đó chứ? Hây dà, nàng cũng không thể giải thích, nếu nói mình là Sơn Thần thì khi đàm phán sẽ phải chịu thiệt thòi.
Thế nhân đều biết thần tiên không thể làm xằng làm bậy, ở nhân gian, Địa Tiên các nàng kỳ thật là quần thể yếu thế a! "Rượu cũng đã uống, chúng ta vào chuyện chính đi!"
"Được." Lý Chiêu thấy khỏe trong người nên ăn uống cũng hứng thú hơn, ăn vài miếng đồ ăn mới nói: "Trên thư ngươi nói rất đúng, trẫm không nên vì ý niệm nhất thời mà hao người tốn của.
Thế nhưng, người ở trấn Liêm Thủy đều dọn đi cả rồi, nhà cũng đều phá hủy, lúc này mà lại không dời cung -- chuyện phải an trí bách tính tạm thời không đề cập tới, nhưng chuyện dời cung tiến triển được một nửa trẫm lại nuốt lời, thì đó quả là trò đùa a!"
Nhạc Chức không vui trợn nhìn Hoàng đế một cái.
Tiểu nha đầu ranh mãnh này biết ăn nói đấy!
"Còn nữa, trẫm dời cung là vì quốc vận của Đại Đường, nước bất an thì nhà bất ổn.
Ngươi có tình cảm với Bắc Sơn không nỡ rời đi là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng trẫm tin rằng ngươi là người hiểu rõ đại nghĩa, phân rõ cái gì nhẹ cái gì nặng.
Đúng không?" Lý Chiêu bưng ly rượu lên lại muốn kính Nhạc Chức: "Ngươi đã có ân với ta trong hồ tắm, điều kiện rời khỏi Bắc Sơn ngươi cứ nói, trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi."
Có một câu nói rất hay, có tiền có thể sai khiến quỷ thần.
Nàng sẽ mua sạch giấy tiền vàng bạc của các hàng mã ở thành Trường An đốt qua đó, không tin là Nhạc Chức sẽ không động tâm! Có điều, sau khi chết Nhạc Chức chưa xuống minh gian, đồ đốt qua đó không biết có nhận được không?
(Được nha chị, Hell Express hân hạnh tài trợ một chuyến tới địa cung của Nhạc Chức )
Nhạc Chức không phủ nhận Hoàng đế nói rất có đạo lý.
Nhưng nàng là người đến đây để thuyết phục người ta chứ không phải để bị người ta thuyết phục.
"Ta chỉ nói một câu.
Chỉ cần có ta ở đây, người của ngươi ngay cả Bắc Sơn cũng không thể lên được! Có tin hay không? Chẳng bằng ngươi nói xem, làm thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha Bắc Sơn, điều kiện cũng cứ việc nói, ta nhất định thỏa mãn ngươi."
Đó là một lời đề nghị rất tốt a! Lý Chiêu hỏi: "Thật chứ?"
Nhạc Chức trái lại luống cuống, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Coi như là thật."
"Được." Lý Chiêu đứng dậy lấy ra một trang giấy, trên giấy viết đầy lít nha lít nhít những cái tên.
"Ngươi thay ta lấy mạng những người này, chuyện dời cung chúng ta sẽ dễ thương lượng hơn."
"Ngươi tưởng ta ngốc à?" Nhạc Chức nhận giấy vội vàng nhìn lướt qua, ném trả lại Lý Chiêu nói: "Nhiều người như vậy...!Chi bằng ta giết quách ngươi đi cho rảnh việc."
"Chiếu thư đã hạ.
Ta chết đi chuyện dời cung vẫn sẽ tiếp tục." Lý Chiêu cười lắc lắc tờ giấy kia: "Thử suy xét xem?"
Suy xét cái rắm! Làm sao nàng có thể giết người được chứ! Hoàng đế cũng thật là độc ác, suốt ngày chỉ nghĩ đến giết người còn không nói, thế mà còn muốn mượn đao giết người.
Nhạc Chức xoay đầu, bỗng nhiên cười giảo hoạt: "Hoàng đế bệ hạ, tên người trên giấy ta đều nhớ kỹ cả rồi.
Hoặc là ngươi ngoan ngoãn hạ chỉ đi nơi khác xây cung, hoặc là ta sẽ nói cho bọn người kia là ngươi muốn giết bọn hắn!"
"Ai sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi?" Lý Chiêu không nhịn được bật cười.
Lời này một câu hai nghĩa, kỳ thật Lý Chiêu chưa hề có ý nói Nhạc Chức là quỷ, mặc dù nàng quả thực xem Nhạc Chức là quỷ.
Nhưng Nhạc Chức lại hiểu lầm, nàng thẹn quá thành giận chỉ vào Lý Chiêu nói: "Lão nương không phải quỷ! Không phải quỷ! Còn chưa chịu dừng đúng không? Bàn ăn mà làm cứ như tế đàn, muốn kiếm chuyện với ta đúng không?"
"..." Lý Chiêu ngây ngẩn cả người.
Đến khi hiểu được là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên lại có cảm xúc thất vọng khó tả, nàng hi vọng Nhạc Chức là quỷ, bởi vì nàng cũng muốn sau khi chết trở thành quỷ như Nhạc Chức.
Hay là do những người làm quỷ đều tương đối kiêng kị chữ này? Lý Chiêu không hiểu nói: "Nhưng người phía dưới nói, trên Bắc Sơn không có người ở, chỉ có một cái miếu và vài cái mộ thôi mà."
"Ta ở Bắc Sơn tu luyện đạo sĩ!" Nhạc Chức nửa thật nửa giả nói: "Sợ người quấy rầy nên mới đào một cái địa cung cư trú."
Lý Chiêu hồ nghi quan sát Nhạc Chức.
Cung điện dưới đất nghe sao giống nghĩa địa quá vậy!
Nhạc Chức thấy Hoàng đế không tin, tiện tay làm một pháp thuật nhỏ, biến ra một con cá trong ly rượu.
"Lần này tin chưa?"
"Tin." Nụ cười dần tắt trên mặt Lý Chiêu.
Mạc Điệp đã bày trận pháp đạo sĩ không vào được, trận nhãn đèn lưu ly bên trong tẩm điện vẫn còn nguyên không chút tổn hại, chứng tỏ trận vẫn chưa bị phá.
Thế thì Nhạc Chức này không thể nào là đạo sĩ, vậy rốt cuộc nàng là thứ gì? Yêu quái sao? Thế chẳng phải yêu khí của Phục Linh đan đã bị phát hiện rồi?
Lý Chiêu sợ hãi.
Thái Sử Lệnh từng nói, nếu Phục Linh đan bị đạo sĩ hoặc yêu vật ăn vào đều sẽ pháp lực đại tăng.
Nhưng Nhạc Chức cứu mạng nàng ở hồ nước, nói chuyện chỉ một mực quan tâm tới Bắc Sơn không hề nhắc tới Phục Linh đan một chữ.
Có thể nào do tu vi của tiểu đạo cô này còn thấp, chưa từng nghe nói đến Phục Linh đan?
Nhạc Chức thuận nước đẩy thuyền nói: "Bắc Sơn phong thuỷ tốt, thích hợp Linh tu.
Lần này ngươi đã biết vì sao ta không muốn rời đi rồi chứ?"
"Biết." Lý Chiêu ra vẻ trấn định nói: "Trẫm có hơi mệt, chuyện dời cung hay là hôm khác chúng ta hãy bàn lại?"
"Chịu hay không chịu không phải chỉ dựa vào một câu nói của ngươi sao?" Nhạc Chức cảm thấy Hoàng đế thật là loanh quanh phiền phức.
"Chuyện đó, trẫm còn cần thương nghị với các đại thần." Lý Chiêu vội vã đứng dậy tiễn khách: "Đại Minh cung lúc nào cũng hoan nghênh Nhạc tiên sư."
Nhạc Chức nghĩ ngợi thấy cũng có lý, Hoàng đế ốm đau bệnh tật, nếu không được nghỉ ngơi tốt lại lăn ra chết thì hỏng việc.
Dù sao nhìn ý tứ này có lẽ Hoàng đế đã định buông tha Bắc Sơn, nàng liền vô cùng cao hứng rời đi.
Ra khỏi Đại Minh cung Nhạc Chức mới nhớ tới, ai dà, thế mà quên hỏi yêu khí trên người Hoàng đế là chuyện gì xảy ra.
Kỳ thật nếu Hoàng đế gặp phải yêu vật gì khó chơi thì nàng cũng không ngại giúp đỡ một chút.
Xác định Nhạc Chức đã đi xa, Lý Chiêu vội gọi Thường Hoan tới phân phó: "Nhanh mời môn thần! Lại dán bố cáo, mời tất cả đạo sĩ lợi hại nhất trên đời này đến đây cho trẫm!"
*
"Tiên sư, đã đến Vương phủ rồi."
Hộ vệ đồng hành xếp hàng trước xe ngựa một đội, cung nghênh Cù Thanh Liên.
"Hừm...." Cù Thanh Liên vén rèm lên nhìn Đằng vương phủ, không hài lòng nhíu mày.
Đằng vương cũng quá không biết tự lượng sức mình, rõ ràng không có mệnh đế vương mà cứ không an phận! Đằng vương phủ mời hắn đến đối phó Nữ Đế, chi bằng nói hắn muốn mượn thế Đằng vương phủ diệt trừ Lương Bẩm Thiên.
Hắn chưa vội xuống xe mà nhìn qua môn lâu cao lớn của Đằng vương phủ cất giọng lạnh lùng: "Đại môn đóng chặt.
Đây chính là đạo đãi khách của vương gia các ngươi à?"
Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau.
Bọn hắn phụng mệnh xuôi Nam mời vị Cù tiên sư này đến Trường An, dọc đường đã được chứng kiến sự lợi hại của người này, đương nhiên không dám thất lễ.
Nhưng nghe ý trong lời Cù tiên sư, hình như là muốn vương gia đích thân ra ngoài nghênh đón? Chuyện này...
Cù Thanh Liên bay ra khỏi xe ngựa, đứng trên trần xe nhìn xuống chúng nhân nói: "Bần đạo về khách điếm trước.
Nếu Vương gia của các ngươi thành tâm mời ta tương trợ thì bảo ông ta một mình đến khách điếm gặp mặt." Nói xong cũng không quay đầu lại bay mất.
*
Trên đường về Bắc Sơn, Mạc Điệp hỏi thăm A Trản nam tử trong cước điếm kia.
"Người và vị đạo trưởng kia có quen biết ạ?" Mạc Điệp cùng A Trản sóng vai bay lên.
A Trản cười nhìn Mạc Điệp, tiểu nha đầu thật đúng là nhiều chuyện.
"Muốn hỏi cái gì?"
"Ta thấy hắn có chút quen mặt, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Hắn tên gọi là gì ạ?" Mạc Điệp ngóng trông người kia không phải sư thúc Cù Thanh Liên.
"Chậc..." Vấn đề này làm khó A Trản, nàng trả lời ngay thẳng: "Làm sao mà ta biết được a! Nam nhân mà ta từng ngủ qua đều chỉ nhớ tên hiệu.
Ta chỉ quen gọi hắn là đạo sĩ thúi, không biết người khác gọi hắn là gì.
Các người đều là đạo sĩ, không chừng đã thực sự từng gặp qua rồi đấy."
Mạc Điệp quả thực bị lời này làm lật đổ nhân sinh quan, hoa yêu nãi nãi sống thật là tùy hứng a! Nàng thật sự càng ngày càng thấy tội cho Sơn Thần bà bà, nhưng nghĩ lại, có khi nào tác phong của Sơn Thần bà bà cũng giống như vậy không? Quả nhiên nàng chỉ là phàm nhân, hoàn toàn không hiểu được thế giới của hai vị tổ tông.
Cuối cùng, Bắc Sơn đã ở trước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...