Quả nhiên trong danh sách phong thưởng, Đỗ Hà đứng trước Lý Đạo Tông.
Bởi vì Lý Thế Dân phi thường xem trọng việc thảo phạt Cao Ly, Lý Đạo Tông
cơ hồ mang theo hơn phân nửa chiến tướng của Đường triều cùng quân tốt
dũng mãnh hơn người. Đương nhiên những vị tướng quân đi theo Đỗ Hà xuất
chinh đều tài năng, mỗi người mỗi vẻ. Nhưng so sánh với Lý Đạo Tông có
Tô Định Phương, Chấp Thất Tư Lực, A Sử Na Xã Nhĩ, Tiết Vạn Quân, Tiết
Vạn Triệt, Lý Đại Lượng, Quách Hiếu Khác vẫn còn kém hơn một bậc.
Mặt khác Cao Ly cũng không cường đại như Thổ Phiên, năm xưa Dương Quảng ba
lần xuất chinh Cao Ly, xuất động đại quân, tổng cộng tới ba trăm năm
mươi vạn. Ba lần chiến có bại có lui, không tiêu diệt Cao Ly cuối cùng
vẫn làm Cao Ly nguyên khí đại thương. Tuy nói trải qua hơn mười năm nghỉ ngơi dưỡng sức, thực lực có điều tăng cường, nhưng chung quy vẫn có
hạn. Cũng giống như Đường triều, bởi vì thời cuối Tùy triều náo động,
nhân khẩu trong thiên hạ giảm mạnh bảy thành, mấy ngàn vạn dân chúng
chết trong tai nạn chiến tranh, vào năm Vũ Đức dân cư chỉ có hai trăm
hộ, bởi vì quan hệ tới loạn lạc, trong đó còn là người già chiếm đa số.
Dù thời kỳ Trinh Quán là một trong những kỳ tích lịch sử, nhưng dù sao
phát triển đến cuối cùng nhân khẩu vẫn không thể so sánh với thời Tùy
cường thịnh.
Đời sau có rất nhiều người đều dùng chuyện này tỏ vẻ thời kỳ Trinh Quán xa xa còn kém hơn thời Tùy cường thịnh, điều này
hiển nhiên đối với thời Đường cực độ bất công.
Bởi vì khởi điểm của hai thời đại hoàn toàn chênh lệch thật lớn.
Bởi vì thời kỳ ngũ hồ thập lục quốc náo động, thiên hạ dân cư không hộ khẩu rất nhiều, sau khi Dương Kiên lên ngôi, điều tra rõ hộ khẩu, làm cho
dân cư thời Tùy tăng vọt. Lực lượng của người cổ đại thật mạnh mẽ, có
nhân lực đương nhiên sẽ phát triển thần tốc. Đường triều không có vận
khí tốt như vậy, khởi điểm của thời Đường thấp hơn thời Tùy gấp mấy lần, nếu dưới tình huống như vậy mà dân cư kinh tế còn có thể siêu việt thời Tùy, vậy mới là nghịch thiên.
Nói đơn giản một chút, một phú hào có tài sản một triệu cố gắng trong một năm lật ra gấp mười, thành mười
triệu. Phú hào khác chỉ có trăm ngàn tài sản, hắn cố gắng một năm đem
tài sản lật ra gấp hai mươi, biến thành hai triệu. Tuy rằng bọn hắn có
chênh lệch về kinh tế, nhưng có thể nói hắn không bằng người trước sao?
Thực lực Cao Ly có hạn, nhưng Thổ Phiên lại khác, bọn họ là bá chủ tây nam,
là cường quốc nhuệ khí đang thịnh, có được lực lượng không thể xem nhẹ.
Đỗ Hà lãnh binh trong hoàn cảnh điều kiện càng thêm tồi tệ, hiện tại hắn
thắng đẹp như thế, công tích đương nhiên phải vượt qua Lý Đạo Tông.
Chiến công không phân vai vế, dù Lý Đạo Tông là nhạc phụ của Đỗ Hà, là trưởng bối, nhưng Đỗ Hà vẫn được xếp hạng trước hắn, là người thứ nhất nhận Lý Thế Dân sắc phong.
Kiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân Đỗ Hà mang theo lòng phá địch, xông vào trận địa, ra mưu ra kế, liên tục thắng
lợi, tiêu diệt hai nước, bắt nhị vương, công cao tới vĩ, đặc thụ Hữu Uy
Vệ đại tướng quân, gia phong Vinh Quốc Công…
Đỗ Hà được phong tước vị Quốc Công, vừa làm quần thần ồ lên nhưng lại hợp tình lý.
Lấy công tích của Đỗ Hà thăng nhiệm Quốc Công, không hề có chút vượt quá sự thật. Nhưng hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi, mới hai mươi ba nhưng đã là
Quốc Công gia nhất phẩm, từ xưa tới nay chưa có một người.
Đỗ gia một môn hai Quốc Công, nhất thời trở thành danh môn vọng tộc nóng phỏng tay.
Những người khác đều được phong thưởng, nhưng Lý Đạo Tông thân là hoàng thân, đã ở vương vị cao xa, còn kiêm Hình Bộ thượng thư, không thể phong thêm được nữa, chỉ nhận lấy ngợi khen.
Ở hoàng cung, Lý Thế Dân thiết yến chúc mừng binh mã chiến thắng trở về, chỉ cần là tướng lĩnh có chút thân phận đều được mời, kể cả văn võ đại thần cũng ở lại bồi tiếp.
Đỗ Hà nhìn lên Phòng Huyền Linh ngồi trên chỗ cao nhất, nghi vấn trong
lòng càng sâu. Nơi đó nguyên lai là chỗ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng bây
giờ?
Nhất định đã có chuyện gì xảy ra.
Nếu như là người
thường, Đỗ Hà cũng không để ý đến mức như thế, nhưng đối phương là
Trưởng Tôn Vô Kỵ, là một nhân vật có lập trường chính trị hoàn toàn
ngược hẳn với hắn. Lập trường chính trị đối lập cũng ý nghĩa là kình
địch thủy hỏa bất dung. Kình địch bình thường Đỗ Hà có thể không cần để
ý, nhưng kình địch như Trưởng Tôn Vô Kỵ nếu không thường xuyên lưu ý
hướng đi của hắn, khi nào bị hắn bán đứng cũng không hay biết.
Cũng như câu tục ngữ, người hiểu biết mình vĩnh viễn đều là kẻ địch của mình.
Cho nên Đỗ Hà trở lại Trường An, không tự chủ được liền lưu ý hướng đi của
Trưởng Tôn Vô Kỵ, lại nhìn thấy đối phương giống như đã tiêu thất, không hề có bất kỳ dấu hiệu hoạt động nào.
Hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đem sự tình chôn xuống đáy lòng, không ngừng ứng phó lời mời rượu khắp bốn phía.
Yến hội chấm dứt, Đỗ Hà cùng Đỗ Như Hối cùng nhau rời đi.
Nói là cùng đi, nhưng cũng lui ra sau một đầu ngựa, đây là cổ nhân kính trọng đối với trưởng bối.
Đỗ Hà đã sớm thành thói quen.
Phụ thân, vì sao không thấy Trưởng Tôn đại nhân?
Đỗ Hà cùng Đỗ Như Hối xuyên qua khu náo nhiệt, đi tới nơi yên tĩnh, liền hỏi ra vấn đề luôn nghẹn trong lòng.
Đỗ Như Hối cũng không biết vì sao, Trưởng Tôn Vô Kỵ có bán đứng tình báo
của Đường quân hay không cũng không có chứng cớ sự thật, cũng không hỏi
tội. Đại Lý Tự cùng Thượng Thư Tỉnh lại không thuộc một hệ thống cơ cấu, người biết chuyện cũng chỉ có Ngụy Chinh, vài vị quan chức Đại Lý Tự,
dù hắn là tể tướng cũng không biết rõ tình hình cụ thể tỉ mỉ. Mặt khác
Đỗ Như Hối đa mưu túc trí, biết không nên hỏi thì đừng hỏi, chỉ cùng
Phòng Huyền Linh hàn huyên vài câu về việc này, cũng không xâm nhập điều tra. Hắn trả lời:
Ở mấy tháng trước Trưởng Tôn đại nhân đã cáo lão, từ đi hết thảy chức vị, ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng!
Đỗ Hà bị lời nói của hắn làm kinh hãi, vội hỏi:
Bệ hạ đồng ý?
Hắn hiểu được địa vị của Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng Lý Thế Dân, người anh
vợ này từ rất sớm đã là tri kỷ của Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy tư
cách huynh trưởng đem Trưởng Tôn hoàng hậu gả cho Lý Thế Dân, thành tựu
một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Lý Đường tranh giành thiên hạ thì Trưởng
Tôn Vô Kỵ là người thứ nhất trở thành phụ tá tâm phúc của Lý Thế Dân,
một đường trung thành cùng tận tâm, sau đó còn cùng Lý Kiến Thành trở
mặt. Lý Thế Dân bị đoạt binh quyền, Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối bị
trục xuất khỏi kinh thành, tình thế vạn phần nguy cấp. Trưởng Tôn Vô Kỵ
vẫn đứng bên Lý Thế Dân, thiết kế cho Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối lấy
thân phận đạo sĩ trà trộn vào kinh thành, cùng nhau trù hoạch chính biến Huyền Vũ Môn chuyển bại thành thắng.
Lý Thế Dân đối với địch
nhân lãnh khốc vô tình, dù địch nhân là huynh đệ của hắn, hắn là một vị
đế vương thủ đoạn thiết huyết, nhưng đối với tâm phúc luôn đi theo bên
cạnh lại rất nhớ tình bạn cũ. Rất nhiều công thần bởi vì công thành danh toại tính cách đại biến, thường hay làm ra những chuyện khó thể tha
thứ.
Lý Thế Dân đối với loại tình huống này chỉ cần không phải
quá mức, bình thường chỉ khuyên bảo là chủ yếu, cũng không đành lòng
trừng phạt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng chưa già tới mức về hưu, nếu
không phải đã làm ra chuyện gì đó khiến Lý Thế Dân thật sự thương tâm,
Lý Thế Dân tuyệt sẽ không để Trưởng Tôn Vô Kỵ cáo lão.
Đỗ Như Hối nói:
Đã đồng ý, lần này thái độ của bệ hạ thật đoạn tuyệt, Trưởng Tôn đại nhân
chỉ sợ thật khó xoay người, đáng tiếc nhân tài như thế, nếu có thể đem
tâm tư dùng vào chính sự quốc gia, chính là phúc của Đại Đường ta…
Đỗ Hà thấy Đỗ Như Hối nói chuyện thận trọng, đáy lòng lại bĩu môi, Đỗ Như Hối cũng không phải là Phòng Huyền Linh.
Phòng Huyền Linh là người hiền lành, là một vị tể tướng rộng lượng khoan dung, không thích dùng mưu kế.
Mặt ngoài Đỗ Như Hối là người hiền lành, sau lưng lại âm hiểm không thôi.
Nếu không phải có hắn luôn ở sau lưng hỗ trợ cho mình, chính mình nhiều
lần đã vì kinh nghiệm đấu tranh chính trị không đủ mà bị thiệt thòi lớn. Hắn cùng Phòng Huyền Linh một người thiện mưu một người thiện đoạn, đều dùng trong quân sự, tuy họ là thư sinh, nhưng không như Ngụy Chinh,
khéo việc chính trị, là thuộc loại văn nhân giỏi quân sự, là tể tướng,
xử sự có tính xâm lược rất mạnh, rất đúng khẩu vị khai cương khoách thổ
của Lý Thế Dân. Có tính khác biệt thực tế với loại người bảo thủ như
Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trưởng Tôn Vô Kỵ ngã, bọn họ đạt được chỗ tốt thật
lớn.
Tuy miệng Đỗ Như Hối nói thật đáng tiếc, nhưng đáy lòng có phải cao hứng hay không cũng có ai biết được.
Ở tướng phủ Đỗ Hà bái kiến mẫu thân, người một nhà tụ một chỗ ăn bữa cơm
đoàn viên, sau đó cùng Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương quay về
Đỗ phủ.
Đi tới trước Đỗ phủ, Đỗ Hà ngẩng đầu nhìn tấm biển chợt ngẩn ngơ.
Tấm biển “Đỗ phủ” đã thay đổi, biến thành “Vinh Quốc Công phủ”.
Tấm biển “Vinh Quốc Công phủ” huy hoàng, cạnh góc có một lạc khoản nho nhỏ, còn có một dấu ấn tỳ.
Lạc khoản “Trinh Quán Lý Thế Dân”, ấn tỳ là “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”.
Trường Nhạc tiến lên một bước cười nói:
Đây là phụ hoàng đưa tới…
Trong lòng Đỗ Hà mơ hồ có chút cảm động, khẽ mỉm cười nói:
Đi thôi!
Nói xong bước vào trong Vinh Quốc Công phủ.
Vào ban đêm, Đỗ Hà đi về hướng khuê phòng của Trường Nhạc, nhìn chung quanh, nói:
Hai hài tử đâu?
Trường Nhạc hơi đỏ mặt, thấp giọng nói:
Đã cho nha hoàn mang đi…
Đỗ Hà có thâm ý cười ha ha, cũng hiểu được nguyên do.
Trường Nhạc nghe hắn cười, đầu càng cúi thấp, da mặt nàng dù mỏng nhưng cô đơn khuê phòng suốt một năm hơn, sao có thể không tịch mịch, ở mặt ngoài dù không tỏ vẻ nhưng vẫn âm thầm phân phó. Giờ phút này bị trượng phu phát hiện, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Đỗ Hà có chút hổ thẹn,
so với ái thê cô đơn phòng trống, hắn ở bên ngoài lại kết giao với Dao
Trì, luôn thầm nghĩ có nên thẳng thắn khai ra việc này hay không.
Trường Nhạc đã tháo xuống trang sức, nằm vào trong mền.
Đỗ Hà cũng không nghĩ nhiều, Trường Nhạc e thẹn, nếu hắn không chủ động
đêm nay sẽ lãng phí vô ích, dùng tay đặt lên vai nàng, vuốt nhẹ khuôn
mặt mềm mại, ngửi lấy hương thơm cơ thể, ôn nhu nói:
Nhớ nàng!
Trường Nhạc bị câu nói của hắn làm nhũn ra, thấp giọng đáp:
Thiếp thân cũng thế!
Đỗ Hà ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát, hai mắt thưởng thức thân thể mỹ
diệu, hương vị thực cốt tiêu hồn, đôi tay không ngừng âu yếm…
Trường Nhạc thở gấp, đôi mắt đẹp khẽ khép, dáng vẻ động lòng người.
Ngay khi Đỗ Hà tính toán cởi bỏ áo Trường Nhạc, đột nhiên dừng tay lại. Ngay sau đó đông đông đông vang lên tiếng đập cửa, thanh âm thanh túy của
tiểu Bách Hợp vang lên:
Phụ thân, phụ thân, con vào đây!
Nói xong không đợi Đỗ Hà cùng Trường Nhạc lên tiếng, đã đẩy cửa vào.
Đỗ Hà đang định “thúc ngựa vung roi, đại sát tứ phương” đột nhiên xảy ra
dị biến, trong lòng buồn bực không tự chủ được tăng cao thanh âm:
Tiểu nha đầu, đã trễ thế này còn không chịu đi ngủ, chạy loạn cái gì?
Tiểu Bách Hợp bị mắng, hai mắt lập tức tràn đầy nước mắt, khổ sở nói:
Con nhớ phụ thân, muốn cùng phụ thân ngủ thôi…
Bộ dáng đáng thương làm Đỗ Hà đau lòng, hắn vốn đã có lòng áy náy đối với hài tử, lửa giận liền tản mất, vội nói:
Được rồi, mau đóng cửa, lại đây, coi chừng bị lạnh!
Tiểu Bách Hợp hì hì cười, nước mắt biến mất, trực tiếp nhảy lên giường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...