Lý Thế Dân là một quân vương hợp cách, một quân vương hợp cách, điều
kiện tiên quyết không phải tài học của bản thân, mà là nhìn người, chỉ
dùng người mình biết.
Điểm này, Lý Thế Dân đã làm vô cùng xuất
sắc. Hắn hiểu Ngụy Chinh, hiểu quan viên Đại Lý Tự, nếu không thật sự
tra ra được manh mối gì, với tính cách của bọn họ thế nào, làm gì nói ra được những lời kia.
Trong lúc này, hắn có suy nghĩ sâu xa và hàm xúc.
Lần này bán đứng tình báo quân Đường, bất luận Vũ Nguyên Khánh có phải là
kẻ chủ mưu hay không, hắn cũng không thoát khỏi liên quan. Hắn trọng
phạm quan trọng thứ hai, phải tiếp nhận thẩm vấn, sau đó bị chế tài.
Nhưng bây giờ trọng phạm quan trọng thứ hai, đã biến mất, biến mất vô
tung vô ảnh, điều này làm cho người ta cảm thấy hoài nghi chuyện ẩn ở
trong đó.
Vũ Nguyên Khánh biến mất có hai loại khả năng, một loại khả năng là Vũ Nguyên Khánh phát giác được dị thường, để bảo vệ tính
mạng mà bỏ trốn. Một loại khác, chính là có người diệt khẩu, tro cốt
không còn.
Vũ Nguyên Khánh đã sớm không phải là quốc công nữa,
lực lượng tại Trường An có hạn, bây giờ có thể lăn lộn ra sóng gió như
thế, toàn bộ là dính vào đùi của Trường Tôn Thuận Đức.
Trường Tôn Thuận Đức bị bắt thẩm vấn, việc này cũng không có truyền ra. Bởi vì
Trường Tôn Thuận Đức là người của quốc công, chuyện này không phải đùa,
sẽ không công bố ra ngoài.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bởi vì là gia chủ
Trường Tôn gia, cho nên mới biết được chuyện này. Những người khác cho
dù là Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, trước khi chuyện này chưa xác định
được, cũng không biết bất cứ tin tức gì, càng đừng nói tới một thảo dân
như Vũ Nguyên Khánh.
Cho nên, khả năng đầu tiên là cực nhỏ. Lại
nói cho dù Vũ Nguyên Khánh biết được dị thường, hắn cũng không có khả
năng biến mất vô tung vô ảnh, không lưu một chút dấu vết, hắn không có
bản lãnh đó.
Vậy chỉ có khả năng bị người ta diệt khẩu là lớn khả năng chạy trốn.
Vấn đề nằm ở chỗ này.
Nương theo tình thế phát triển, Vũ Nguyên Khánh có khả năng bị diệt khẩu sao?
Hoàn toàn không có, Trường Tôn Thuận Đức đã thẳng thắng khai báo hành vi
phạm tội, ý nghĩa tồn tại của Vũ Nguyên Khánh chỉ là quá trình, trần
thuật sai lầm của mình, sau đó nhận hình phạt, sẽ bị trừng phạt xứng
đáng.
Nhưng sự thật không phải thế, Vũ Nguyên Khánh bị diệt khẩu
chiếm tỷ lệ đa số. Vậy chỉ có một giải thích, Vũ Nguyên Khánh có lý do
để diệt khẩu, hắn biết rõ chuyện mình không nên biết. Trường Tôn Thuận
Đức thẳng thắn thành khẩn nhận hết tội cũng không hẳn là sự thjat, hắn
đang gánh tội thay người.
Trường Tôn Thuận Đức thân là quốc công
gia, ai có bản lĩnh khiến hắn nhận tội thay, ai có năng lực đó, có thể
làm cho hắn cam tâm tình nguyện nhận tội thay.
Đáp án được miêu tả rất sinh động.
Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn là hiềm nghi lớn nhất.
Ngụy Chinh tâm tư cơ cảnh, đã hiểu được Lý Thế Dân nghe ra ý của hắn, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng:
- Đúng như bệ hạ suy nghĩ, thần cảm thấy Trường Tôn đại nhân là hiềm nghi lớn nhất, chỉ là không có chứng cớ.
Lý Thế Dân xanh mặt, nói:
- Ngụy khanh, nói chuyện phải biết nặng nhẹ, Vô Kỵ là đệ nhất văn thần
của chúng ta, địa vị hết sức quan trọng, không thể kết luận qua loa như
thế.
Ngụy Chinh không sợ giương giọng nói:
- Thần tuyệt
đối có lý do hoài nghi, Trường Tôn Thuận Đức xác thực nhận tội, hắn ôm
tất cả tội trạng. Nhưng hắn căn bản không nói ra chi tiết, tỉ mĩ, hắn
chỉ nói hợp mưu với Vũ Nguyên Khánh, thu mua Lỗ Cường. Nhưng hắn làm thé nào thu mua Lỗ Cường, làm thế nào có thể tiếp xúc với Lỗ Cường khi xuất chinh, thông qua thủ đoạn gì, đem tình báo rơi vào tay Thổ Phiên...,
tất cả những chuyện này hắn không biết, trong nơi này chủ mưu là ai?
Ngoài ra theo ta hiểu, Vũ Nguyên Khánh tâm địa gian giảo một đống, tham
tài háo sắc, nhưng thực sự không phải là nhân vật tâm cơ thâm trầm. Hắn
không có khả năng là nhân vật đứng sau màn nắm tất cả. Ở phía sau bọn
họ, tất nhiên còn có một người. Trường Tôn đại nhân cùng Đỗ đại nhân có
tình bạn cố tri, hắn có động cơ và năng lực. Thần xem ra, hắn là lớn
nhất, cũng là người tình nghi duy nhất trước mắt.
Lý Thế Dân vẫn
rất để ý tới Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng với tư cách một quân vương, một
chén nước phải giữ thăng bằng, trầm giọng nói:
- Án này không kết, tiếp tục tra đi.
...
Vũ Nguyên Khánh đương nhiên không có hư không tiêu thất, chỉ khi cần thì hắn xuất hiện, hiện tại là lúc cần hắn biến mất.
Sử Duy Cung khôi phục lại bộ dáng vốn có, thoải mái gặp mặt Vũ Mị Nương.
Thân phận của hắn là một quản sự của Đỗ phủ, Vũ Mị Nương chưởng quản tất cả
sự vụ của Đỗ phủ, bọn họ gặp nhau cũng không có bất cứ kẻ nào hoài nghi.
- Tuân theo phu nhân phân phó, đã làm cho tên Trần Thành kia biến mất trên đời này, ngay cả tro cũng không còn lại.
Thần sắc Sử Duy Cung thản nhiên, giống như nói ra một chuyện không có ý nghĩa.
- Rất tốt...
Vũ Mị Nương cười khen một câu, gật đầu nói:
- Kế tiếp tránh đi một đoạn thời gian, ngươi an tâm làm tổng quản đi. Né qua đoạn thời gian này, sau đó làm tiếp.
Sử Duy Cung cung kính lãnh mệnh, mặc dù hắn không phải là quân nhân, nhưng đã bị Vũ Mị Nương quản chế, kỷ luật nghiêm cẩn như quân nhân, lui
xuống.
Vũ Mị Nương một mình một người ngồi trong phòng, nhẹ nhàng cười cười, thấp giọng nói:
- Lần này, lão hồ ly ngươi cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan uổng của mình đâu.
Vũ Mị Nương có sở trường lớn nhất chính là lợi dụng nhân tâm, nàng còn nhỏ đã gặp trắc trở, có một đôi mắt nhìn thấu bản chất của con người, nhân
tính con người, tính ác... Cho dù là Thánh Nhân, cũng có lòng hoài nghi
của mình, mà lòng nghi ngờ, có cả hoàng đế như Lý Thế Dân.
Vũ Mị
Nương lúc này dùng biện pháp vô cùng đơn giản, nàng không để lại bất cứ
manh mối nào gây họa cho Trưởng Tôn Vô Kỵ. Bởi vì nàng biết rõ năng lực
của Đại Lý Tự cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ, lưu lại bất cứ manh mối nào, đều
trở thành chứng cớ cho đối phương đột phá.
Nàng làm đoạn tất cả manh mối, xóa sạch các manh mối sẽ bị tra ra, đem tất cả manh mối bất lợi cho Trưởng Tôn Vô Kỵ xóa đi.
Nàng là người sắp đặt chân chình, làm chuyện này, đúng là dễ dàng.
Lý Thế Dân hạ lệnh tra rõ đến cùng, có thể Ngụy Chinh, một đám quan viên Đại Lý Tự, lại phát hiện mình tra không ra cái gì.
Bọn họ cũng giống như con rười không đầu bay loạn, bay loạn bốn phía, tìm không thấy cách giải quyết vấn đề mấu chốt.
Mấu chốt của bản án có hai người, một là Vũ Nguyên Khánh, hắn là người kích động, tham dự cả kế hoạch, chỉ cần tìm ra hắn, tất cả sẽ rõ. Một người
khác là Trần Thành, hắn là tâm phúc của Trường Tôn Thuận Đức, mà hắn phụ trách liên hệ với Lỗ Cường, cũng là người tiếp xúc với nội ứng của Thổ
Phiên, hắn cũng biết rất nhiều chuyện.
Nhưng Vũ Nguyên Khánh biến mất, Trần Thành cũng biến mất, tất cả manh mối cũng bị đoạn tuyệt.
Ngụy Chinh cùng quan viên Đại Lý Tự không phải là người không có bản lĩnh, trái lại bọn họ là tay thiện nghệ xử án.
Nhưng không ai đem ánh mắt nhìn vào Vũ Mị Nương, nhìn một thiếu phụ nhỏ nhắn xinh xắn khả ái thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...