Trưởng Tôn gia chiếm địa vị hết sức quan trọng trong Đường triều, có thể nói đệ nhất thế gia, phong quang vô hạn.
Đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Thế Dân ban hết ân sủng, để cho Trưởng Tôn Vô
Kỵ trở thành đệ nhất nhân văn võ trong triều, mấu chốt sau lưng Trưởng
Tôn Vô Kỵ là tập đoàn Quan Lũng.
Vào Tùy triều, thế gia phát
triển đến cực thịnh. Lý Thế Dân áp dụng để một tập đoàn mới quật khởi để đối kháng. Họ Lý vốn là một trong tám dòng họ của tập đoàn Quan Lũng,
Lý Đường quật khởi, tập đoàn Quan Lũng xuất lực không nhỏ. Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập…đều là nhân vật của tập đoàn Quan Lũng, Trưởng Tôn Vô Kỵ còn là thủ lĩnh của tập đoàn
Quan Lũng.
Tập đoàn Quan Lũng so ra kém nhất trong các thế gia có lịch sử lâu đời, cũng không có quan hệ thâm căn cố đế, đoàn kết cũng
không phải bền chắc như thép, Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối nhiều lần vì chính kiến bất hòa mà tranh chấp.
Nhưng mặc kệ có mâu thuẫn gì, tập đoàn Quan Lũng do người của Trưởng Tôn gia đứng đầu là sự thật.
Bất quá Đại Lý Tự là cơ cấu đặc thù nhất của vương triều. Người có thể đảm
nhiệm Đại Lý Tự Ngự sử trung thừa, Đại Lý Tự khanh đều là nhân vật Lý
Thế Dân chọn lựa kỹ càng, không hề sợ cường quyền. Ngụy Chinh càng phải
như vậy, chỉ cần hắn có lý, Thiên Vương lão tử cũng không để vào mắt, Lý Thế Dân sợ Ngụy Chinh như hổ, là ví dụ chứng minh tốt nhất.
Cho dù Trưởng Tôn gia phong quang như thế nào, Đại Lý Tự cũng không quan tâm.
Sau khi phát hiện Trưởng Tôn Thuận Đức có hiềm nghi lớn, Ngụy Chinh cùng
Ngự sử trung thừa, Đại Lý Tự khanh hợp lại tính toán rồi cùng ngày phái
người bắt Trưởng Tôn Thuận Đức tới Đại Lý tự để tra hỏi.
Trưởng
Tôn Thuận Đức cho rằng sẽ không bị phát giác, không ngờ nhanh chóng bại
lộ, thấy ba người mặt sắt đen sì trên ghế thẩm vấn, thần sắc không khỏi
hoảng hốt. Hắn tự nhiên biết đám Ngụy Chinh nổi danh khó chơi, lục thân
không nhận.
Trưởng Tôn Thuận Đức cuối cùng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đối mặt thẩm vấn gặp chiêu phá chiêu, hết lời phủ nhận. Hắn cũng
không dám thừa nhận vì thông khoản địch quốc, bán đứng tình báo tuyệt
mật có tội không thua tạo phản, cho dù hắn là người của Trưởng Tôn gia,
công huân to lớn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đối mặt với Trưởng Tôn Thuận Đức quyết tâm phủ nhận, đám Ngụy Chinh dù phát hiện Trưởng
Tôn Thuận Đức khác thường nhưng vẫn thiếu căn cứ chính xác.
Với
tư cách một Quốc Công gia, bọn họ cũng không thể đối xử như thường nhân. Sau khi ba người thương nghị quyết định đầu tiên bắt giữ Trưởng Tôn
Thuận Đức, bẩm báo tình tiết vụ án lên Lý Thế Dân, sau đó mới tiếp tục
điều tra.
Lý Thế Dân nhận được tin tức, vừa sợ vừa giận. Vốn hắn
cũng ẩn ẩn cảm thấy đây là chuyện tốt của các thế gia, kẻ thù chính trị
của Đỗ Hà cũng chỉ có bọn họ, nào ngờ lại rơi vào đầu thúc nhạc phụ của
mình.
- Điều tra, mặc kệ hắn là ai, điều tra đến cùng!
Lý
Thế Dân thật sự nổi giận, cũng thực khó tưởng tượng, Trưởng Tôn Thuận
Đức lại vì chút mâu thuẫn nhỏ mà đưa Đỗ Hà, đưa toàn bộ Đại Đường tại
tuyệt.
Tin Trưởng Tôn Thuận Đức bị Đại Lý Tự bắt giữ rất nhanh
truyền vào tai Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất thời xanh mặt,
không như người khác còn hoài nghi, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã có thể khẳng
định việc này là Trưởng Tôn Thuận Đức làm.
Vào lúc Đỗ Hà còn chưa xuất chinh, bọn họ từng vì chuyện này gây chuyện, đến nỗi gặp mặt như người qua đường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm giác thúc phụ mình dù có chút hỗn đãn nhưng còn không đến mức làm ra chuyện bán đứng lợi ích Đường triều, chỉ cho là hắn là tùy
tiện nói nói nói nhảm. Kỳ thật Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn nhìn rất rõ Trưởng
Tôn Thuận Đức. Trưởng Tôn Thuận Đức quả thật rất muốn gây tai họa cho
nhưng tâm động chưa phải là hành động, Trưởng Tôn Thuận Đức là không
phải loại người dám nghĩ dám làm.
Chỉ là Trưởng Tôn Vô Kỵ thật không ngờ độc thủ sau màn lại là Trưởng Tôn Thuận Đức.
Trưởng Tôn Thuận Đức cũng là người nhà Trưởng Tôn, với tư cách tộc trưởng của
dòng tộc Trưởng Tôn, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không thể khoanh tay đứng
nhìn.
Suy tư đối sách, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền vào cung gặp thánh
thượng, tỏ vẻ hy vọng có thể gặp mặt Trưởng Tôn Thuận Đức một lần, quỳ
trên mặt đất nói:
- Bệ Hạ, thúc phụ đến nước này, Vô Kỵ sợ hãi
khó có thể bình an, mong mỏi có thể gặp thúc phụ một lần hỏi xem thật
giả. Nếu như chuyện là thực, thần tất nhiên khuyên hắn cung khai hết
thảy. Nếu như không phải hắn gây nên, mong rằng Bệ Hạ có thể nhìn rõ mọi việc trả lại trong sạch.
Lý Thế Dân nhìn anh vợ quỳ sát đất,
trong lòng cũng một hồi khó xử. Hắn đã đem chuyện này giao cho Đại Lý
Tự, giao cho Ngụy Chinh, giờ tự tiện nhúng tay chẳng phải coi như không
tin năng lực xử lý án của bọn họ? Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ cầu khẩn như
thế, hắn cũng không thể nào hạ quyết tâm cự tuyệt.
Đối với địch
nhân, hắn có thể lãnh khốc vô tình, dù là địch nhân là huynh đệ của
mình, nhưng đối với thân nhân luôn theo sát bên cạnh bất chấp phong ba
thì hắn không thể nào chỉ nói phép tắc mà không nghĩ đến tình. Tựa như
Trưởng Tôn An Nghiệp lúc trước.
- Được rồi, theo ý ngươi lần này.
Lý Thế Dân cuối cùng thở dài.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gặp được Trưởng Tôn Thuận Đức.
Trưởng Tôn Thuận Đức chưa định tội danh, thân là Quốc Công gia nên cũng không
bị nhốt trong lao mà bị giữ tạm thời ở thiên viện của Đại Lý Tự.
Trưởng Tôn Thuận Đức một mình đối mặt bốn vách tường trong phòng, trong nội
tâm hoảng loạn, trước mặt người khác hắn có thể cố gắng trấn định, nhưng đến lúc một mình, nghĩ đến hậu quả không khỏi mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ như gặp được cây cỏ cứu mạng, nhào đến kéo tay, cũng
mặc kệ mâu thuẫn lúc trước, rung giọng nói:
- Vô Kỵ, sai rồi, ta thật sự sai rồi, cứu cứu thúc phụ, thúc phụ không muốn chết.
Hắn biết không thể gạt được Trưởng Tôn Vô Kỵ nên không hề giấu diếm.
Trưởng Tôn Vô Kỵ có chín thành nắm chắc biết rõ chuyện này là Trưởng Tôn Thuận Đức làm nhưng bây giờ nghe hắn chính miệng thừa nhận vẫn nhịn không
được run lên:
- Ngươi...... quá hồ đồ rồi......
Hắn không biết nói cái gì cho phải, thở dài:
- Thúc phụ, nhận đi, nghe Vô Kỵ, khai báo hết hành vi.
Trưởng Tôn Thuận Đức ngây dại, đẩy Trưởng Tôn Vô Kỵ ra, cả giận nói:
- Ngươi đang bảo ta vào đường chết.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Ngươi sai rồi, đây là đường sống duy nhất, chuyện đến nước này, có thể
cứu ngươi chỉ có Hoàng Hậu. Ngươi cho rằng ngươi phủ nhận hết thảy có
thể thoát tội? Thực đem quan viên Đại Lý Tự đều là hạng kiếm cơm ăn, còn có Ngụy Chinh, có người nào là hạng người bình thường? Tìm được chứng
cớ, làm cho ngươi không thể không nhận tội là chuyện sớm hay muộn. Đến
lúc đó sẽ không ai cứu được ngươi. Thành thành thật thật nhận tội, thành khẩn nhận hết thảy lỗi. Hoàng Hậu mềm lòng, sẽ ra mặt cầu tình, ngươi
còn nhớ Trưởng Tôn An Nghiệp không?
Trưởng Tôn Thuận Đức chấn động.
Dĩ nhiên hắn biết Trưởng Tôn An Nghiệp là người nào. Người này có thể nói
là bại hoại của Trưởng Tôn gia, con thứ ba của Tùy triều Đại tướng
Trưởng Tôn Thịnh. Quan hệ của hắn với Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Trưởng Tôn
Hoàng Hậu là anh em khác mẹ. Hắn thích rượu như mạng, không làm việc
đàng hoàng, nhưng vì là con trưởng, kế thừa gia nghiệp của Trưởng Tôn
gia, đem Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Trưởng Tôn Hoàng Hậu đuổi ra khỏi cửa,
may có cậu của Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Trưởng Tôn Hoàng Hậu là Cao Sĩ Liêm cứu vớt.
Lý Thế Dân sau khi kế vị, Trưởng Tôn Hoàng Hậu bất kể
hiềm khích lúc trước vẫn đối xử tốt với Trưởng Tôn An Nghiệp. Trưởng Tôn An Nghiệp tuy là bại hoại, nhưng dù sao cũng là con của danh tướng, vẫn còn có chút năng lực nên đã rất nhanh thăng lên tướng quân Hữu giám
môn. Gia hỏa này cũng không biết dừng, sau khi thăng quân thì nổi ý làm
phản, cùng Lợi châu Đô Đốc Nghĩa An vương Lý Hiếu Thường, Hữu vũ vệ
Tướng quân Lưu Đức Dụ và thống quân Nguyên Hoằng Thiện mưu đồ bí mật dựa vào cấm quân làm phản.
Tạo phản là tội lớn, đủ để diệt tộc, lúc
ấy người nhà Trưởng Tôn đều sợ hãi, chỉ hận không thể vứt bỏ hết thảy
quan hệ với Trưởng Tôn An Nghiệp để khỏi liên lụy. Cho dù là Trưởng Tôn
Vô Kỵ lúc đó cũng biết thế nào là sống một ngày bằng một năm, sợ tai bay vạ gió. Chỉ có Trưởng Tôn Hoàng Hậu đứng ra cầu tình cho anh trai khác
mẹ này.
Kết quả thân là hoàng thân Lý Hiếu Thường bị xử tử, Trưởng Tôn An Nghiệp vì Trưởng Tôn Hoàng Hậu cầu tình mà miễn đi tội.
Trưởng Tôn Thuận Đức phạm sai cũng chưa lớn như Trưởng Tôn An Nghiệp, cũng chưa gây nên đại họa.
Trưởng Tôn Thuận Đức thầm nghĩ: với địa vị của Hoàng hậu nương nương trong
lòng bệ hạ, chỉ cần nàng cầu tình, Bệ Hạ chưa chắc sẽ lấy mạng của ta,
liền nói ngay:
- Vô Kỵ, vậy ngươi đi cầu Hoàng hậu nương nương để nàng cầu tình cho ta?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Vô dụng, ngươi không phải không biết tính cách của Hoàng hậu, nàng sẽ
không tận lực trợ giúp Trưởng Tôn gia. Nếu như nàng không muốn cầu tình, dù ta nói toạc môi cũng là vô dụng. Cho nên ngươi cần thẳng thắn thành
khẩn thừa nhận hết thảy để lấy hành động thực tế đả động Hoàng hậu nương nương mới có thể khiến cho nàng ra mặt cầu tình.
Trưởng Tôn
Thuận Đức do dự một hồi rồi quyết định nghe theo Trưởng Tôn Vô Kỵ cung
khai hết thảy hành vi phạm tội, nói hết thảy đều là hắn chủ mưu.
Lý Thế Dân nghe Đại Lý Tự dâng lên bản khai của Trưởng Tôn Thuận Đức thì
xanh mặt không thể nghĩ đây là sự thật, Trưởng Tôn Thuận Đức thật là chủ mưu phía sau màn:
- Theo như luật nên xử lý như thế nào?
- Hồi hoàng thượng, Trưởng Tôn Thuận Đức dù chưa phạm lỗi nặng, nhưng dù
sao bán rẻ cơ mật tình báo quân ta, theo như luật nên chém!
Ngụy Chinh chi tiết bẩm báo.
Lý Thế Dân cắn răng nói:
- Trẫm thấy không đúng, theo bản khai thì Trưởng Tôn Thuận Đức là bị
người giật giây, hắn chạy không thoát liên quan, nhưng tội không đáng
chết, chính thức chủ mưu hẳn là Vũ Nguyên Khánh.
Lý Thế Dân nhìn tránh đi, không dám đối diện với Ngụy Chinh. Hắn biết rõ nói vậy là trái với lương tâm.
Nhưng hắn không hy vọng Trưởng Tôn Thuận Đức chết, không phải là vì Trưởng
Tôn Thuận Đức mà vì Trưởng Tôn Hoàng Hậu. Trưởng Tôn Hoàng Hậu từ nhỏ đã yếu ớt, không thể buồn phiền giận dữ, hắn không muốn chứng kiến Trưởng
Tôn Hoàng Hậu bởi vì Trưởng Tôn Thuận Đức chết mà tái phát bệnh cũ.
- Bệ Hạ nói rất đúng.
Ngụy Chinh ngoài ý muốn nhận đồng ý kiến của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân không dám tin vào tai mình, hắn đã chuẩn bị tư tưởng liều chết đánh một trận với con lừa bướng bỉnh này.
Ngụy Chinh cao giọng nói:
- Kỳ thật thần cũng hiểu được Trưởng Tôn Thuận Đức thực sự không phải là
chủ mưu, bởi vì Vũ Nguyên Khánh biến mất, biến mất sạch sẽ, không có bất kỳ tung tích, thật giống như không có người này xuất hiện.
Trong đầu Lý Thế Dân nổi lên một ý nghĩ đáng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...