Đây chính là điểm mấu chốt nhất, trước khi đại quân Đỗ Hà đuổi tới, bọn
họ phải hoàn thành bước giáp công. Nhưng nếu giáp công sớm quá, có chút
khó khăn.
Trong lòng La Thông biết rõ năng lực của Tiết Nhân Quý
cao hơn hắn, cho nên đại quân của Tùng Tán Kiền Bố sẽ do hắn đối phó.
Bản thân mình ở lại, đối phó với năm ngàn quân thủ thành có khả năng
phối hợp với Tùng Tán Kiền Bố đánh lén.
Tiết Nhân Quý cũng không
có cự tuyệt, hắn đúng là muốn đấu một trận với Tùng Tán Kiền Bố là đội
quân cường đại nhất Thổ Phiên này một trận.
...
Cự Thương ở thành La Sa, tin tức Cự Thương bị đốt cháy truyền vào tai của Tùng Tán
Kiền Bố, vị bá chủ tây nam này ngốc trệ, ngây ngốc đứng một hồi lâu, mới hoàn hồn, có chút thất hồn lạc phách nói:
- Hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn.
Tùng Tán Kiền Bố biết rõ mình đã thất bại thảm hại, đối mặt với Đỗ Hà có
tuổi tác không chênh lệch với hắn bao nhiêu, hắn bại hoàn toàn.
- Cách Nhĩ Đán, kế tiếp, chúng ta phải làm gì?
Hỏi ra vấn đề này, Tùng Tán Kiền Bố ái tướng Cách Nhĩ Đán, vị đại tướng thô bạo của Thổ Phiên lúc này, đối mặt với tình thế mà lo sợ. Hắn là một
tướng quân, cũng không phải đồ ngốc, cho dù là người không ưa động não
như Cách Nhĩ Đán, cũng biết mạch máu kinh tế bị hủy là khái niệm gì.
Tùng Tán Kiền Bố bắt buộc chính mình cố gắng giữ tỉnh táo, suy nghĩ sâu xa nói:
- La Sa đã không cần thiết, cho dù có thể đột quân Đường ở trước La Sa,
nội thành cũng không có lương thực, đi tới đó chính là tử lộ của chúng
ta, bị quân Đường vây khốn ở trong thành.
Hắn cắn răng nói:
- Truyền lệnh toàn quân đi vòng tây nam, tụ hợp với bộ đội Khâm Lăng.
Hắn mang theo lương thảo không nhiều lắm, các thành trấn lân cận không có
lương thảo trợ giúp, cũng chỉ có thể cống cự lại tới lúc tụ hợp với Khâm Lăng.
Tùng Tán Kiền Bố lúc này phát hiện, lúc trước mình cho
rằng quyết định rất quá cao minh, nhưng chính vào lúc này, đã biến thành tử địa của hắn.
- Vậy La Sa làm sao bây giờ?
Nghe được mệnh lệnh này của Tùng Tán Kiền Bố, rất nhiều tướng quân bất mãn.
La Sa chính là thủ đô của bọn họ, đồng dạng cũng là nhà bọn họ. Bọn họ
buông tha cho La Sa, chỉ bằng năm ngàn quân thủ thành La Sa, căn bản
không có khả năng chống cự hơn mười vạn quân Đường. Chỉ cần La Sa bị
chiếm đóng, trên ý nghĩa người nhà của bọn họ biến thành tù binh, trở
thành nô lệ.
Tuy Đường triều đối đãi với tù binh không tệ, nhưng
tù binh là tù binh, không có khả năng xem bọn họ như phụ mẫu mà nuôi
dưỡng vô điều kiện, phải chịu khổ sai. Bởi vì chính mình vô năng, làm
cho người nhà chịu khổ, đây chính là sự thật đàn ông không thể tiếp
nhận.
- Tân Phổ, chúng ta có lẽ giết vào, dùng đao của chúng ta
giết hết những tên đang cản đường đi, La Sa là đô thành của chúng ta, là nhà chúng ta, không thể bỏ qua.
Một vị đại tướng cao giọng nói, con mắt hồng lên.
Tùng Tán Kiền Bố cũng đỏ mắt, lạnh lùng nói:
- Ta hiểu, La Sa là nhà của chúng ta, nhưng ta làm sao không có người nhà và con cái? Vương hậu của ta đang ở La Sa. Nếu như có thể, ta cũng
không muốn buông tha cho. Có thể không buông bỏ thì thế nào? Trong thành đã không có lương thực, đại quân chúng ta căn bản không thể chèo chống
qua tháng. Lương thảo chỉ cần dùng cạn, chúng ta chính là tù nhân, mà
người nhà các ngươi trở thành tù nhân. Các nàng bị bắt buộc đi cùng nam
nhân khác, ai có thể cải biến. Nhưng chỉ cần chúng ta vẫn còn, quân
Đường không có khả năng thắng, bọn chúng bắt người nhà của chúng ta thì
thế nào, chúng ta cũng có cơ hội cứu bọn họ lại. Các tướng sĩ, Tùng Tán
Kiền Bố ta ở chỗ này dùng danh dự đảm bảo, nhất định sẽ trục xuất quân
Đường, cho các ngươi đoàn tụ với người nhà.
Tùng Tán Kiền Bố
trong đáy lòng của tướng sĩ Thổ Phiên rất có uy tín, nghe hắn vừa nói
như vậy, chư tướng cảm xúc cũng lắng xuống.
Tùng Tán Kiền Bố cũng thở ra một hơi, nói:
- Truyền lệnh của ta, tam quân nhanh chóng đi, tụ với Khâm Lăng...
Hắn không có nói ra chữ "Hợp", thần sắc khẽ động, Đỗ Hà trí kế vô song,
thận trọng từng bước, từng bước một đoán ra hành động của mình, đào lấy
hố, chờ mình nhảy vào, hắn có thể đoán trước bước rút quân của mình,
trước đây đã phái quân chặn mình lại, chẳng lẽ còn không tính ra đường
lui của mình sao? Nếu thật sự tới một bước này, bố trí bẫy rập trên
đường ta tụ hợp với Khăm Lăng, chẳng phải quân ta sẽ bị dồn vào tuyệt
địa ba đường giáp công sao?
Tâm niệm nghĩ tới đây, Tùng Tán Kiền Bố thấp giọng hô nói:
- Chậm đã, đi về hướng đông, truyền lệnh toàn quân, đi về hướng đông.
Chỉ cần né qua kiếp nạn này, giữ cho không bị bại, trong tay của hắn vẫn còn hai vương bài, có thể thắng.
...
Quân doanh quân Đường.
Thám mã đã nói hành động của Tùng Tán Kiền Bố cho Đỗ Hà nghe.
Trên mặt của Đỗ Hà xuất hiện nụ cười thong dong, lẳng lặng nghe, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trương Lượng, Ngưu Tiến Đạt, Lưu Lan, Tân Lão Nhi, Lưu Bá Anh cảm thấy bội
phục Đỗ Hà bây giờ, từ khi quyền chủ động nằm trong tay quân Đường, bọn
họ biết rõ toàn bộ bố cục của Đỗ Hà, đều minh bạch Đỗ Hà bố cục quá sâu, làm cho không người nào có thể tưởng tượng. Hiện tại hắn thiếu chính là đại thắng, để chứng minh bố cục của mình có hiệu quả hoàn mỹ.
Trương Lượng tiếc nuối kêu đáng tiếc.
Hắn đã biết rõ toàn bộ bố cục của Đỗ Hà, biết rõ Đỗ Hà có ý định bố trí mai phục trên đường Tùng Tán Kiền Bố tụ hợp với Khâm Lăng, lợi dụng phục
binh, quân chủ lực, bộ đội của La Thông, hiện ra thế tam giác, vây quanh quân Thổ Phiên, một lần hành động ăn sạch khối thịt này.
Mục đích sắp đạt được, Tùng Tán Kiền Bố lại chạy ra khỏi vòng vây, thật sự làm người ta tiếc hận.
Đỗ Hà lơ đễnh nói:
- Không sao, còn rất nhiều cơ hội, hắn tránh được bế tắc, vậy thì ý nghĩa Khâm Lăng lâm vào tử địa... Trương phó tổng quản, ngươi lĩnh năm vạn
binh mã hành quân hôm nay, cùng binh lực La Thông, Tiết Nhân Quý, đánh
thành La Sa. Ta tự lĩnh bộ đội còn lại, đi gặp chiến thần Thổ Phiên...
Đỗ Hà dùng binh trọng mưu, thiện bố cục, hơn nữa bố cục bế tắc liên hoàn, hoàn hoàn đan xen.
Từ khi phát giác vật tư là điểm trí mạng của Thổ Phiên, Đỗ Hà đã triển
khai bố cục, dùng La Thông, Tiết Nhân Quý làm cho Tùng Tán Kiền Bố rút
quân. Bế tắc chính là chiến thuật giáp công của Tiết Nhân Quý, bế tắc
thứ hai là Tùng Tán Kiền Bố phát giác ba đường giáp công, bế tắc thứ ba, Khâm Lăng.
Bởi vì phía nam có bộ đội La Thông, phương bắc có
quân chủ lực của Đỗ Hà, phía tây có phục binh của quân Đường, cũng tức
là hướng đi của Khâm Lăng.
Tùng Tán Kiền Bố muốn tránh được bế
tắc chỉ có hướng đông, điều này cũng càng cách bộ đội của Khâm Lăng càng ngày càng xa, Khâm Lăng sẽ lâm vào tử địa do mình bố trí.
Cho dù Tùng Tán Kiền Bố tránh được bế tắc, Khâm Lăng, La Sa sẽ bị quân Đường ăn.
Cho dù quân Tùng Tán Kiền Bố đi thế nào, đều chạy không khỏi điểm này của
quân Đường, cũng không có thoát ra khỏi tính toán của Đỗ Hà...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...