Đại Đường Đạo Soái

- Không, không có khả năng, tại sao có thể như vậy?

Thần sắc Dao Trì hốt hoảng, không ngừng bước qua lại, không cách nào tin được.

- Làm sao vậy?

Đỗ Hà kinh ngạc, sự tình đã thật rõ ràng, Dao Trì cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi ngây thơ, có điều gì không thể chấp nhận?

Dao Trì run giọng nói:

- Chúc Hoắc là hi vọng cuối cùng của chúng ta. Vì phòng ngừa vạn nhất,
việc này chỉ có bốn người biết. Ta, phụ vương, còn có hai vị ca ca…

Đồng tử trong mắt Đỗ Hà co rụt lại, hiểu rõ nguyên do. Nếu không phải tin
tức vô tình truyền ra, như vậy nội gian rất có thể là người thân nhất,
một trong hai vị ca ca của Dao Trì.

Khó trách Dao Trì sẽ có phản ứng như vậy.

Đỗ Hà nói:

- Nàng cũng đừng quá đa nghi, cũng có thể chỉ là vô tình bị tiết lộ ra ngoài mà thôi, chưa chắc đã là ca ca của nàng!

Trong miệng hắn tuy nói như thế, nhưng trong lòng hắn cũng cho rằng hai vị ca ca kia chiếm khả năng thật lớn. Bởi vì Tùng Tán Kiền Bố tính kế là bắt
sống Tượng Hùng Vương, nếu không có nội ứng địa vị tương đối, dù là hộ
vệ bên cạnh Tượng Hùng Vương cũng khả năng cực nhỏ, muốn thành công cũng không dễ dàng. Nhi tử thì khác hẳn, dù nhi tử vô năng ra sao, không
tiền đồ thế nào, Tượng Hùng Vương là phụ thân, cũng không bao giờ đề
phòng tới con của mình.

Đỗ Hà băn khoăn tâm tình của Dao Trì nên cũng không nói ra, chỉ nói:

- Bất kể là ai, nội ưu chưa trừ diệt, họa ngoại xâm khó thể giải quyết, muốn giải quyết ngoại phải an nội trước!

Dao Trì trải qua một năm lịch lãm, cũng có được sự đoạn tuyệt quả quyết của một thống soái, gật đầu nói:

- Cứ theo kế sách của huynh mà làm việc, trước khi bọn hắn hành động bắt giữ bọn hắn, như vậy nội gian cũng xét ra được!

Nàng nói xong dự định khởi hành, trong lòng chợt nhớ một chuyện, dừng chân chần chờ nói:

- Huynh không thể bại lộ, vậy nên ở nơi nào?

Đỗ Hà khẽ cười nói:

- Chuyện này nàng không cần quan tâm, ta ở ngay phụ cận quân doanh, lấy
trời làm chăn đất làm nền, có việc thì xuất doanh thương nghị với ta là

được!

- Như vậy sao được?

Dao Trì vội vàng lắc đầu nói:

- Nơi này không phải như Trường An, trời đất giá rét, vạn nhất bị lạnh phá hủy thân thể thì thế nào!

Đỗ Hà biết nàng quan tâm cho mình, nói:

- Đừng xem ta quá yếu ớt, dầu gì cũng là thân nam nhi, nào có dễ dàng bị phá hủy như vậy…

- Vậy cũng không được!

Dao Trì nói:

- Huynh từ xa tới là khách, để huynh bị lạnh giá sao ta có thể an tâm.
Hơn nữa nếu có việc lại chạy ra ngoài tìm huynh thương nghị cũng không
phương tiện. Vạn nhất có chuyện gì cần quyết đoán gấp gáp, lúc đó làm
sao kịp chạy đi báo tin?

- Như thế cũng là vấn đề!

Đỗ Hà
nghĩ nghĩ, không nghĩ ra được phương pháp gì tốt hơn. Người của Thanh
Tàng cao nguyên tuy rằng cũng là người da vàng, nhưng ngoại hình lại có
chút khác biệt với hắn. Huống chi Đỗ Hà không rành thuật dịch dung, cũng không biết phương ngôn của bọn họ, muốn lẩn núp vào cũng không dễ dàng, chỉ đành nói:

- Vậy nàng nói nên làm sao bây giờ?

- Vậy ẩn trong doanh trướng của ta đi!

Dao Trì không chút suy nghĩ buột miệng nói ra.

Lập tức nàng liền hiểu được câu nói này có vấn đề, dù nàng lớn mật thế nào cũng cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, vội giải thích nói:

- Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là, ách…muốn phương tiện một ít mà thôi!

Nàng lại không biết đối với loại sự tình này nếu giải thích sẽ càng thêm mờ tối.

Đỗ Hà thoáng ngây người cũng lo lắng vấn đề kia, cô nam quả nữ ở chung một doanh trướng, cùng ăn cùng ngủ, thật không nảy sinh chuyện gì ngoài ý
muốn hay sao?

Nghĩ tới đây trong lòng Đỗ Hà cũng có chút ngứa ngáy.


Đây là thiên tính của nam nhân.

Phương tiện thì phương tiện, nhưng có phải không tốt lắm hay không?

Hắn có chút do dự, tuy trong lòng động tâm, nhưng không nhất định phải giữ
lấy, càng không nhất định phải chiếm được đến. Dù sao hiện tại Đỗ Hà đã
có gia đình thê tử, không còn là một người đàn ông độc thân muốn làm gì
thì làm.

Dao Trì có chút không vui, dù sao mình cũng là nữ nhân,
đã mở miệng mời như vậy mà Đỗ Hà còn chưa đáp ứng, chẳng lẽ thật bài
xích không muốn sống chung một chỗ với mình sao? Nàng lập tức ai oan
nói:

- Ta đã không thèm để ý, huynh còn do dự cái gì. Hơn nữa cũng không phải là chưa từng xem qua…

Thanh âm của nàng rất nhỏ, nàng đối với thân hình của mình vẫn thật có tự
tin, không tin Đỗ Hà đi theo nàng mà lại thành thật tới mức chưa từng
liếc nhìn nàng một lần nào.

Đỗ Hà nghe được cũng cảm thấy phi thường xấu hổ, hắn nghĩ tới việc rình xem trước đó, có cảm giác làm tặc bị bắt quả tang.

Thấy bộ dáng của Đỗ Hà, trong lòng Dao Trì cũng xác định suy nghĩ của mình,
cảm thấy thoáng đắc ý, bản thân mình đúng là vẫn còn có chút mị lực.

Lời cũng đã nói tới đây, việc đã quyết định, Đỗ Hà cũng không tiện thoái thác, gật đầu nói:

- Một khi đã như vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh!

Chuyện chân chính xấu hổ cũng không lập tức phát sinh.

Dao Trì biết rõ tình huống của Tượng Hùng quốc, vì chống cự Thổ Phiên xâm
lấn, Tượng Hùng đã dốc ra toàn bộ lực lượng. Bởi vì một năm rưỡi trước
chủ lực của Tượng Hùng quốc bị Thổ Phiên đánh bại hoàn toàn, Tượng Hùng
quốc đã không còn khả năng gì phản kháng, quân tốt có được chiến lực chỉ có cấm binh hộ vệ hoàng cung cùng thân vệ của Tượng Hùng quốc vương.

Dao Trì dựa vào những tinh nhuệ này ngăn cản bước tiến công của Thổ Phiên.
Tuy rằng trong quốc nội vẫn luôn huấn luyện tráng nam, không ngừng bồi
đắp cho tiền tuyến. Nhưng những tân binh viên lâm thời đi tới chiến lực
hiển nhiên có hạn, chân chính dựa vào vẫn là cấm binh, thân vệ là những
lão binh, những người này đều nằm trong tay Dao Trì, bên cạnh Tượng Hùng Vương đương nhiên không còn hộ vệ, nếu gặp phải võ lâm cao thủ vây
công, ngay lực lượng phản kháng cũng không có. Tình huống đi tới tình
trạng đó, Tượng Hùng quốc sẽ rơi vào bi kịch của thời kỳ Tam Quốc Thục

Hán.

Vì phòng ngừa điểm này, sau khi Dao Trì quay lại Bình Đô sơn khẩu, đem công việc phó thác cho tướng quân mà mình tín nhiệm nhất để
cho hắn đề cao cảnh giác, dự phòng Thổ Phiên đến tấn công, chính mình
dẫn theo một bộ phận binh mã lặng lẽ quay về đô thành Tượng Hùng quốc.

Sở dĩ nàng yên tâm rời đi là vì nghe được lời nói của Đỗ Hà. Thổ Phiên
xưng hùng tại tây nam, trên thực tế thực lực không cách nào so sánh với
Đại Đường. Đối diện với Đại Đường binh mã tiếp cận, Thổ Phiên không khả
năng tác chiến cả hai hướng. Khả năng bọn hắn tiếp tục tiến công sẽ cực
kỳ bé nhỏ.



Quỳnh Long Ngân Thành, hoàng cung Tượng Hùng.

Hai thân hình trần trụi không ngừng dây dưa, thở dốc, dục vọng nguyên thủy
nhất giữa nam nữ dâng tràn, đang không ngừng cùng nhau vận động.

Theo sau một trận tiến công mãnh liệt, trong tiếng gầm nhẹ, chiến đấu hạ xuống màn che.

Đôi nam nữ kia, nam trắng trẻo, chừng ba mươi, bộ dạng rất tuấn mỹ, chỉ
thiếu khuyết một ít khí dương cương, có chút ẻo lả. Nữ tuổi khá lớn, đã
chừng bốn mươi, nhưng năm tháng cũng không lưu lại dấu vết trên người
nàng ta, có một cỗ phong tình mê người, nhất là đôi mắt phượng, tràn
ngập vẻ yêu mị khiến người ta dâng lên dục vọng chinh phục.

Quốc vương của ta, ngài vẫn anh dũng như vậy, làm ta khoái hoạt muốn chết!

Nữ nhân vẻ mặt đỏ hồng, mị hoặc cười, dùng lưỡi liếm lên ngực nam nhân.

Nam tử cười to nói:

- Thật là một yêu tinh mê chết người, không lâu nữa đâu, đệ đệ của ngươi
đã phái người tới, lấy được liên hệ với ta, chờ tới thời cơ động thủ là
được. Lão bất tử kia hiện tại rất ít đi ra ngoài, muốn động thủ cũng
không phải dễ dàng như vậy!

Trong ánh mắt mỹ phụ hiện lên vẻ mừng như điên, càng thêm ra sức phục vụ, cúi người xuống ngậm đồ vật vừa mềm xuống kia vào trong miệng.

Đôi nam nữ này có thân phận không tầm thường trong Tượng Hùng quốc.

Nam nhân chính là con trai trưởng của Tượng Hùng Vương, là người thừa kế
thứ nhất tên Tất Long Tú. Mà nữ nhân chính là vương phi Sát Nhĩ Phỉ của
Tượng Hùng quốc, nàng còn một thân phận, là thân tỷ của Tùng Tán Kiền
Bố.

Tượng Hùng quốc là một quốc gia cổ xưa của Thanh Tàng cao
nguyên, cường đại dồi dào tài nguyên. Mà Thổ Phiên là một quốc gia mới
nổi lên, khi Tùng Tán Kiền Bố còn chưa thống nhất Thổ Phiên Tùng Tán
Kiền Bố đến ôm chân Tượng Hùng quốc, đem thân tỷ của mình gả cho quốc
vương Tượng Hùng quốc, dùng thủ pháp hòa thân lấy sự ủng hộ của Tượng

Hùng quốc.

Nhưng khi Thổ Phiên ngày càng hưng thịnh, Thổ Phiên đã dần dần không xem Tượng Hùng quốc vào trong mắt.

Sát Nhĩ Phỉ vốn có tính dâm đãng lẳng lơ, thích dụ dỗ nam nhân, ở sau lưng
Tượng Hùng Vương lăng nhăng với nhiều nam nhân khác, trong đó có cả con
trai trưởng của Tượng Hùng Vương là Tất Long Tú. Khi chiến sự giữa Tượng Hùng quốc cùng Thổ Phiên được mở màn, quốc vương liền sai người đem Sát Nhĩ Phỉ nhốt vào lãnh cung.

Tất Long Tú đã gục dưới váy của Sát Nhĩ Phỉ, thừa cơ hội này liền trà trộn với nàng ta.

Sát Nhĩ Phỉ muốn trợ giúp thân đệ chiếm lấy Tượng Hùng quốc, nhu tình như
nước lấy lòng Tất Long Tú, cho hắn hưởng thụ niềm vui lớn nhất của nam
nhân, còn thổi vào bên tai, tỏ vẻ nguyện ý cùng hắn vĩnh viễn sống chung một chỗ, quang minh chính đại.

Tất Long Tú vô cùng động tâm,
nhưng Sát Nhĩ Phỉ là vương phi của Tượng Hùng quốc, trên danh nghĩa là
mẹ kế của hắn, rõ ràng giữa đôi bên có một khe rãnh cực sâu không thể
san bằng.

Sát Nhĩ Phỉ liền tỏ vẻ chỉ cần Tất Long Tú trở thành
quốc vương Tượng Hùng quốc, hết thảy sẽ không còn là vấn đề. Sở dĩ Thổ
Phiên dụng binh với Tượng Hùng là vì Tượng Hùng kết minh với Đường
triều. Chỉ cần thay đổi sách lược, Tượng Hùng cùng Thổ Phiên trở thành
đồng minh, mà nàng ta sẽ quang minh chính đại trở thành hoàng hậu của
Tất Long Tú, chỉ phục tùng hầu hạ một mình hắn.

Bị Sát Nhĩ Phỉ mê hoặc, Tất Long Tú bắt đầu liên lạc với Thổ Phiên, bắt đầu kế hoạch đoạt vị của mình. Bức vua thoái vị là phương pháp thực tế nhất.

Tất
Long Tú thật ngu ngốc cho rằng đương kim hoàng đế Đường triều là nhờ vào thủ đoạn này mới lấy được ngôi vị hoàng đế, hắn được thì mình cũng
được.

Ngay ba ngày trước hắn chiếm được tin tức của Thổ Phiên,
hơn năm mươi cao thủ võ lâm đã đi tới Quỳnh Long Ngân Thành tùy thời đợi lệnh.

Tất Long Tú tự mình gặp mặt bọn hắn, hiện tại chỉ còn chờ cơ hội.

Khi Đỗ Hà đi tới Quỳnh Long Ngân Thành, hắn tìm được ký hiệu cho Vưu Huy
lưu lại, theo chân bọn hắn ở chung một khách điếm, chờ tin tức bọn hắn
động thủ.

Về phần Dao Trì trộm tiến vào hoàng cung, cùng tiếp xúc với Tượng Hùng Vương, bàn bạc kế hoạch cho hắn phối hợp hành động lần
này.

Ngày hôm sau Tượng Hùng Vương mang theo thân thể bị bệnh ở
trên triều tuyên bố vì muốn khích lệ sĩ khí, hắn quyết định tự mình đến
quân doanh an ủi tân binh đang huấn luyện.

Tất Long Tú chiếm được tin tức, biết cơ hội tới.

Đỗ Hà cũng nhận được tin tức, biết thời gian thu võng cũng đã tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui