Đại Đường Đạo Soái

Vệ Quốc Công phủ.

Hậu viện rộng lớn, hương thơm Long Đản Hương vờn quanh, Lý Thế Dân, Lý Tĩnh đang đánh cờ trên một bàn cờ cổ.

Lý Thế Dân nước đi hào phóng khí phách, từng bước một, sát cơ tứ phía, Lý
Tĩnh công thủ vẹn toàn, một con một con, thận trọng từng bước.

So sánh với Lý Tĩnh, Lý Thế Dân thắng tại gan lớn, có ánh mắt lâu dài, lại có tâm tính liều lĩnh của dân cờ bạc, dũng mưu đều xem trọng. Nhưng Lý
Tĩnh ổn trọng, quyết thắng thiên lý, từng bước có dấu hậu chiêu, cũng
không thua Lý Thế Dân.

Hai người đều là lương tài trên bàn cờ, kỳ phùng địch thủ. Hai người bọn họ đánh cờ, giống như hai vị tướng quân
cái thế chém giết trên sa trường, lẫn nhau có tính toán, thiên hôn địa
ám.

Thời điểm đang kịch liệt. Đột nhiên Lý Tĩnh nói:

-
Hoàng Thượng hình như có chuyện phiền lòng, lão thần mặc dù tuổi già,
cáo biệt triều đình, nhưng tâm vẫn hướng về Hoàng Thượng, không giảm
chút nào, nguyện vì Hoàng Thượng phân ưu...

Lý Tĩnh đã sớm cáo
lão về hưu, không hỏi thế sự, cũng không hiểu biết đại sự trong triều,
càng không biết Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố có thủ đoạn càn rỡ, nhưng hắn biết rõ Lý Thế Dân tuyệt đối không phải tới đi chỉ vì đánh cờ, mà tới
vì thời cuộc, cho nên hỏi ý đồ tới đây của Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ thản nhiên nói:

- Phía nam có loạn, trẫm chỉ hận không thể đi tới trừ họa.


Người thông minh nói chuyện không cần nói nhiều, cho dù Lý Thế Dân cũng không nói gì Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố như thế nào, nhưng chỉ một câu "Trẫm
chỉ hận không thể đi tới trừ họa", đã ám chỉ tai vạ sinh ra ở phương
nam, không thể không chiến. Đồng thời, Lý Tĩnh cáo lão về nhà, mà nhốt ở nhà, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.

Hắn không biết vừa thế cục vừa truyền từ phương nam tới, lại biết Lý Đạo Tông xuất
chinh Cao Ly, Binh Bộ Thượng Thư Lý Tích bị bệnh, đây là hai chuyện xôn
xao khắp Trường An. Kết hợp cao thấp, cũng chỉ có một câu "Trẫm chỉ hận
không thể đi tới trừ họa", trong nội tâm Lý Thế Dân sầu lo, đương nhiên
đã trồi lên mặt nước.

Lý Tĩnh có trí tuệ thông thiên, làm sao có thể nghe ra ý tứ huyền diệu trong đó?

Với tư cách là hoàng đế, trong lịch sử cũng không thiếu ví dụ ngự giá thân
chinh, Dương Quảng ba lần xuất chinh Cao Ly là ví dụ tốt nhất. Lý Thế
Dân ngự giá thân chinh cũng không phải không được. Nhưng hoàng đế có
trách nhiệm với thiên hạ, đi xa chinh phạt, phải có người giám quốc. Mà
người giám quốc, tất nhiên là thái tử, hiện nay quốc trữ không lập, Lý
Thế Dân không cách nào phó thác chính vụ trong tay, làm sao có thể trao
cho chúng thần?

- Thiếu người thống lĩnh!

Trong đầu Lý Tĩnh hiện ra mấy chữ này.

Lý Tĩnh hạ cờ xuống, nói:

- Trong nội tâm của thần có người thích hợp...

Trong lòng Lý Thế Dân khẽ động, nói:

- Ai?


Lý Tĩnh thản nhiên cười cười, trong tươi cười tràn đầy ý tứ hàm súc, trong lời nói có ngụ ý:

- Trong nội tâm của thần có người thích hợp, mà trong nội tâm bệ hạ cũng có người thích hợp...

Lý Thế Dân nói:

- Tiểu tử Đỗ Hà đúng là không tệ, nếu qua thêm vài năm, trẫm cũng không
chần chờ như hôm nay. Hắn tuổi còn rất trẻ, mặc dù là kỳ tài ngút trời
như Hoắc Khứ Bệnh, tuổi giống như hắn, khi lãnh binh, cũng chỉ năm vạn,
còn có Vệ Thanh là hậu thuẫn kiên cố ủng hộ. Nếu một mình Đỗ Hà, lĩnh
hơn mười vạn đại quân, đúng là quá mạo hiểm...

Lý Thế Dân cũng không phải là người quan tâm tới tuổi tác, hắn quan tâm là kinh nghiệm.

Kinh nghiệm chênh lệch, không cách nào đền bù được.

Lý Tĩnh đặt quân cờ vào trong chén, hai mắt nhìn chăm chú vào Lý Thế Dân nói:

- Bệ hạ sợ?

Lý Thế Dân ầm ầm một hồi, hai mắt cũng đối mặt với Lý Tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ tàn khốc, nhìn chăm chú thật lâu, cười to:

- Đúng vậy, Dược Sư nói là, trẫm đúng là có chút sợ, cũng chỉ có Dược Sư mới dám nói chuyện như thế với trẫm thôi.

Đại Đường do nhược chí cường, lại bị quốc gia như Đột Quyết giết tới cửa,
đến bây giờ uy chấn bốn vực, thiên hạ kính sợ, không phân cao thấp với
Lý Thế Dân.


Hắn đi tới hôm nay, cũng không dễ dàng.

Đứng càng cao, càng sợ ngã, đạt được càng nhiều, cũng càng sợ mất đi.

Đây là chuyện thường tình của con người. Giống như heo chết không sợ nước
sôi, người thường bại, có thể không coi thất bại là gì, người thường
thắng, nhưng không cách nào thắng nhiều.

Sau khi Đại Đường xác
định bá quyền xong, chiến tranh toàn thắng không bại. Giống như một đội
bóng tốt, bởi vì toàn thắng, mỗi người đều mong mỏi có lần thất bại đầu
tiên.

Đại Đường cũng là như thế, quốc cùng quốc gia, có chỉ lợi
ích. Mặc dù là minh hữu, bọn họ cũng không hi vọng minh hữu, có thực lực vượt xa mình.

Bọn họ mong mỏi Đại Đường bại lần đầu tiên, hi
vọng có người đánh vỡ thần thoại bất bại của Đại Đường. Tại loại tình
thế này, sức ép của Lý Thế Dân cũng càng lớn, dần dần có chút không bỏ
được, trong nội tâm đối với thắng lợi, cũng có chấp niệm.

Lý Tĩnh nói:

- Bẩm bệ hạ, thần mạo muội hỏi một câu, nếu như Đại Đường ta thua, sẽ như thế nào?

Lý Thế Dân khẽ giật mình, lập tức cười lớn.

...

Triệu quốc công phủ.

Trường Tôn Thuận Đức hai mắt nhìn thẳng vào Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ hi vọng chất nhi này của mình có thể gật đầu đồng ý, hắn tin tưởng với địa vị của
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong triều đình, chỉ cần hắn chịu xuất thủ tương trợ.
Không dám nói trăm phần trăm được chuyện, nhưng bảy thành nắm chắc vẫn
có.


Trưởng Tôn Thuận Đức cũng là tướng lãnh có năng lực, đối với
khả năng quân sự của mình có tự tin. Đối với Thổ Phiên, hắn cũng khó
hiểu, trong nội tâm chỉ cho rằng Thổ Phiên cũng chỉ là phú hào ở Tây
Nam. Khi dễ thế lực địa phương còn được, cùng Đại Đường so sánh. Xuất
binh đánh hắn, chẳng khác gì đánh con nít, độ khó không lớn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thăm dò suy nghĩ của Trưởng Tôn Thuận Đức, không chút nghĩ ngợi, lắc đầu cự tuyệt nói:

- Không được, bệ hạ tuy đang do dự, nhưng người quyết định cuối cùng, chắc chắn vẫn là Đỗ Hà...

- Lại là Đỗ Hà?

Trưởng Tôn Thuận Đức nghe cái tên này, tức giận đến nhảy lên. Hầu Quân Tập bởi vì một chuyện Cao Xương bị nhốt vào nhà lao của Lý Thế Dân, Tả Uy Vệ
Đại tướng quân Lý Tích thăng nhiệm Binh Bộ Thượng Thư, hắn là Hữu Uy Vệ
Đại tướng quân không được thăng chức, cần phải có người tiếp nhận. Lúc
tình huống ấy, Trưởng Tôn Thuận Đức là nhân tuyển chắc chắn. Nhưng vẫn
bị Đỗ Hà chặn ngang một cước, chữa tốt cho Tần Quỳnh, làm cho Tần Quỳnh ở nhà dưỡng bệnh đoạt vị trí của hắn.

Tần Quỳnh trung nghĩa vô
song, nhiều lần trên chiến trường cứu được tính mạng của Lý Thế Dân, bất luận là văn thần võ tướng đều kính trọng với hắn ba phần, Trưởng Tôn
Thuận Đức cũng không dám tranh chấp với hắn, cho nên oán hận đỗ lên
người của Đỗ Hà. Cộng thêm những năm nay, Đỗ Hà có ân oán với Trưởng Tôn gia, cho nên hắn càng hận Đỗ Hà, thậm chí vượt qua bất cứ người nào ở
Trưởng Tôn gia.

- Tại sao tất cả chuyện tốt đều nằm trên người của hắn...

Lời này nói vô tâm, nhưng làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe hổ thẹn muốn chết,
hắn đề phòng không cho Đỗ Hà lại lập công tích, địa vị trong quân càng
ngày càng vững chắc, đặc biệt an bài một cái bố cục, liên tục ám chỉ Đỗ
Hà, cơ hồ tất cả chiến sự đều có hắn tham gia, đạt được rất nhiều lương
tướng và chiếm rất nhiều cơ hội, bất động thanh sắc Đỗ Hà có khả năng
chinh phạt Cao Ly. Lý Thế Dân điểm tướng trên triều đình, chỉ Đỗ Hà,
nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc lúc ấy của Đỗ Hà, hắn còn âm thầm đắc ý
trong chốc lát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận