Đại Đường Đạo Soái

Lý Tích vừa ngã khiến Lý Thế Dân, Đỗ Hà trong điện hoảng sợ hấp tấp xông ra.

Lúc này thị vệ ở cửa ra vào cũng đã nâng Lý Tích dậy.

Lý Tích từ trước đến giờ đối đã Đỗ Hà không tệ, vừa thấy lão thủ trưởng khác thường liền nhảy mấy bước tới gần:

- Lý thúc thúc, Lý thúc thúc?

Hắn kêu hai tiếng, thấy Lý Tích hôn mê liền đưa tay lên sờ mũi, phát hiện vẫn còn thở liền thở phào nhẹ nhõm.

Lý Thế Dân lúc này cũng đã tới gần, thấy tình hình Lý Tích như vậy liền lấy từ trong người ra một miếng kim ấn, quyết đoán nói:

- Cầm kim ấn, dùng ngựa trẫm nhanh chóng mang Lý ái khanh tới thái y thự cứu chữa.

Đỗ Hà liếc kim ấn, kim ấn trong Đường triều chẳng khác nào thượng phương
bảo kiếm thời Tống Minh, cầm nó coi như thấy Lý Thế Dân. Có nó nơi tay,
đừng nói là xông hoàng cung, dù phóng hỏa đốt hoàng cung, cũng không có
người dám ngăn cản. Hắn tự tay tiếp nhận, không do dự vác Lý Tích trên
lưng, nhảy lên ngựa phóng ra khỏi hoàng cung. Đỡ người trên lưng tuy sẽ
mệt một chút nhưng lại giảm được nỗi khổ bị xóc cho người bệnh.

Có kim ấn trong tay, Đỗ Hà phóng một mạch trong cung tới thái y thự.

Đỗ Hà vừa đến xong, Lý Thế Dân cũng lập tức có mặt, lo lắng không để ý đến phong phạm đế vương, nhìn ngự y xem mạch cho Lý Tích.

Hắn thấy ngự y sau khi xem mạch yên lặng một hồi liền sốt ruột hỏi:

- Ngự y, quý ái khanh làm sao vậy?

Ngự y cung kính nói:

- Hoàng Thượng an tâm, chỉ là mệt nhọc quá độ, vất vả lâu ngày thành tật. Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, chú ý điều dưỡng cũng không ngai gì.

......

Lý Thế Dân kinh ngạc:

- Mệt nhọc quá độ té xỉu?

Ngự y giải thích:

- Cái này ta không rõ lắm, theo như phân tích thì trước đó hình như Lý tướng quân gặp phong hàn.


Nếu như nghỉ ngơi tốt sẽ không việc gì nhưng lại làm việc quá độ thì sẽ làm cho thân thể kiệt sức, bệnh nặng thêm gấp mười lần.

Đỗ Hà thấp giọng nói:

- Trước đó vài ngày, đại quân xuất chinh, Lý thúc thúc thân là Binh bộ Thượng thư, nhiệm vụ của hắn nặng nề nhất.

- Đồ ngốc này.

Lý Thế Dân mắng một câu:

- Sinh bệnh còn gắng, đáng đời chịu tội.

Hắn ngừng lại một chút nói:

- Trong nội cung trẫm có nhân sâm ngàn năm, tuyết sâm, linh chi do các
nước khác tiến công, để trẫm sai người đưa tới, các ngươi xem có trợ
giúp gì được cho thân thể Lý ái khanh thì dùng, cần nhanh chóng để hắn
khôi phục. Thanh Liên, ngươi thông tri Binh bộ một tiếng bảo chuyện Binh bộ tạm thời do Binh bộ thị lang thay xử lý, mặt khác thông tri người
nhà Lý ái khanh để bọn họ đem Lý ái khanh trở về, nói cho bọn họ biết
trước khi thân thể Lý ái khanh hoàn toàn khôi phục không để Lý ái khanh
xuất phủ một bước.

Lý Tích bị bệnh đã tạo thành chấn động không nhỏ tại triều.

Với tư cách Binh bộ Thượng thư, nhân duyên của Lý Tích rất rộng. Quý phủ
Anh Quốc Công nườm nượp người thăm bệnh, dù là Lý Thế Dân cũng tự mình
đến. Đỗ Hà cũng không ngoại lệ.

Theo như lời ngự y nói, bệnh của
Lý Tích cũng không nặng, chỉ bởi vì phong hàn lại làm việc quá độ khiến
thân thể suy sụp, trong ngày đã tỉnh lại nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi
phục cần ít nhất thời gian hai tháng điều dưỡng.

Vào lúc Lý Tích sinh bệnh thì phát sinh một chuyện làm kinh động cả triều đình.

Sứ giả mà Lý Thế Dân lệnh cho Trương Lượng phái tới Thổ Phiên gặp phải một đám phỉ thần bí tập kích, toàn quân bị diệt.

Thổ Phiên đưa ra lý do là giặc cỏ Tượng Hùng quốc nhưng cuối cùng vẫn lưu lại dấu vết.

Trương Lượng ngoài sáng trong tối phái ra hai toán nhân mã, một toán là sứ
đoàn quang minh chính đại, một toán là mật thám đi theo điều tra tình

huống của Thổ Phiên.

Hai toán nhân mã một trước một sau, Tùng Tán Kiền Bố phái ra người vây quanh sứ đoàn còn toán mật thám ở phía sau.
Là mật thám nên bọn họ có năng lực tùy cơ ứng biến, vì nhân số không
đông nên không thể cứu viện liền yên lặng theo sau cho đến khi tận mắt
nhìn thấy đám phỉ đi vào quân doanh Thổ Phiên.

Hung thủ là ai, rõ ràng rồi.

Lý Thế Dân sau khi đọc công văn giận tím mặt, nổi trận lôi đình, phẫn hận vỗ án, vì không kiềm chế nên sưng vù như tay gấu.

Địa vị càng cao, càng chú trọng thể diện. Đại Đường với tư cách đế quốc độc nhất vô nhị thiên hạ lại càng không cho phép ai tiểu trên đầu, làm xằng làm bậy. Bất kỳ quốc gia nào đều là như thế, càng cường đại, càng không cho phép kẻ yếu làm càn.

Lý Thế Dân nghiến răng nghiến lợi triệu kiến văn võ đại thần thương nghị việc này.

Tin tức truyền ra, cả triều văn võ nghe xong đều thất sắc.

Với tư cách thần tử của đế quốc Đại Đường, bọn họ đều có phẩm chất ưu việt, tài trí hơn người. Cho dù giữa họ có thể mâu thuẫn nhưng một khi uy
nghiêm của Đường triều bị khiêu khích thì mọi người đều buông thành
kiến, hợp lực đối ngoại.

- Lẽ nào lại như vậy!

Trưởng Tôn Vô Kỵ nổi trận lôi đình, hét to nói:

- Thổ Phiên tiểu nhi, khinh người quá đáng. Bệ Hạ, Sứ giả là tôn nghiêm quốc gia, đại biểu cho bệ hạ.

Thổ Phiên tung binh vây giết, thật sự là không xem Đại Đường vào mắt, tội đáng tru diệt, tru diệt.

Hắn nói liền hai tiếng tru diệt.

Ngụy Chinh cũng đứng ra nói:

- Dụng binh nên tránh, Đại Đường dùng nhân làm gốc, không muốn vọng động
việc binh đao, nhưng cũng không có nghĩa là sợ phiền phức, sợ chiến. Hôm nay bọn giặc tới cửa phải cho biết lợi hại để giữ gìn uy nghiêm Đại
Đường.

Đám văn thần từ trước giờ không chủ chiến như Chử Toại Lương, Mã Chu, Sầm Văn Bản cũng đồng thanh lên tiếng.


Uy nghiêm Đại Đường không để cho bất luận kẻ nào xâm phạm.

Nhìn xem văn võ bị chọc giận, Đỗ Như Hối nói:

- Lão thần cho rằng Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố căn bản cũng không có ý
định dấu diếm chúng ta, hắn chỉ biểu lộ thái độ cho chúng ta biết là
chúng ta đang bận dùng binh với Cao Ly, không rảnh bận tâm đến bọn
chúng.

Một chiêu này của Tùng Tán Kiền Bố cũng không khó suy
đoán, dụng tâm cũng không thể gạt được những nhân tài Đại Đường vương
triều, chỉ có hắn muốn nói rõ thái độ của mình, Đỗ Như Hối một câu nói
toạc ra, mọi người cũng triển khai chính thức thảo luận.

Trình Giảo Kim đứng dậy nói:

- Nói làm gì. Đám vương bát đản Thổ Phiên có lá gan khi dễ trên đầu chúng ta, không quản con mẹ nó thì Đại Đường như thế nào làm các quốc gia
khác thần phục.

Tần Quỳnh cũng cười đứng dậy, nói:

- Bệ
Hạ, Tri Tiết nói vậy tuy thô tục nhưng là sự thật. Thổ Phiên thừa dịp
Đại Đường chinh phạt Cao Ly nên uy hiếp chúng ta, coi như mở đầu. Sau
này có chuyện đồng dạng, nước khác noi theo vậy Đại Đường làm như thế
nào?

Ngụy Chinh nhíu mày nói:

- Nhưng lưỡng tuyến viễn
chinh, hao phí quá lớn. Triều đình của ta tuy trải qua một năm rưỡi tu
dưỡng, tích lũy được vật tư kinh tế không tầm thường nhưng không cách
nào thời gian dài ủng hộ lưỡng tuyến tác chiến. Không phải chúng ta
không muốn phản kích, mà là quốc lực không cho phép. Chiến tranh quá mức sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với quốc gia, với dân chúng.

Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh nói có lý, Ngụy Chinh tại đây cũng nói không sai.

Lý Thế Dân không phải Hán Vũ Đế. Hán Vũ Đế đối ngoại lập nhiều công tích
hiển hách công tích, nhưng đối nội lại tiêu hao quá độ khiến hộ khẩu
giảm phân nửa mà Đường triều mấy năm liên tục chinh chiến, lại thủy
chung có thể duy trì Trinh Quán thịnh thế là vì chinh phạt hợp lý. Lưỡng tuyến viễn chinh, hiển nhiên là vi phạm tới căn bản lệ cũ xuất binh của Đường triều. Cũng là bởi vì như thế, Tùng Tán Kiền Bố mới có thể đoán
chừng Đại Đường sẽ nín nhịn.

Lý Thế Dân ngồi ở trên ghế rồng,
trên mặt lộ vẻ do dự. Hắn muốn đánh nhưng cũng lo lắng tổn hại đến bách
tính, tổn thương đến sự phát triển kinh tế Đại Đường, khiến cho Trinh
Quán thịnh thế kết thúc quá sớm.


Là tể tướng, Phòng Huyền Linh lúc này cười ha hả:

- Cái này phải xem Bệ Hạ quyết định như thế nào, đánh Thổ Phiên, đánh Cao Ly ai nhẹ ai trọng. Đại Đường cũng không phải là không cách nào ủng hộ
lưỡng tuyến tác chiến, mà là không cách nào thời gian dài ủng hộ lưỡng
tuyến tác chiến. Tức là như vậy, thần cảm thấy Thổ Phiên, Cao Ly có thể
đánh cùng lúc nhưng phải căn cứ vào vật tư lực lượng còn lại định một kỳ hạn. Trong kỳ hạn nếu như không thể nào dành thắng lợi thì rút quân,
toàn lực ủng hộ bên còn lại, bên kia tạm thời giữ lại sau này định đoạt.

- Hay!

Lý Thế Dân vỗ án, Đỗ Hà cũng nhếch miệng cười cười, bọn họ căn bản đều sa
vào ý nghĩ muốn đánh phải thắng, lại không nghĩ chiến tranh còn có rút
lui, không cần toàn lực chết sống.

Lý Thế Dân nhìn vào Hộ bộ Thượng thư. Hộ bộ Thượng thư nói:

- Hồi Bệ Hạ, vì khoai lang xuất hiện, Đại Đường năm trước thu hoạch thật
tốt. Lương thực bên trong các phủ khố có thể cung cấp cho hai mươi vạn
đại quân trong hai năm. Nếu như tính cả thu hoạch năm nay thì còn hơn,
đương nhiên còn phải tính toán trường hợp thiên tai nên phải lưu kho một số.

Lý Thế Dân tính toán một hồi, quyết đoán nói:

- Đã
như thế thì truyền ý chỉ của ta tới Giang Hạ Quận Vương cho hắn thời
gian nửa năm để đối phó Cao Ly, nếu không thành công, lui về Liêu Đông,
tùy ý tái chiến.

Tiếp đó hắn nhìn cả triều đình, vỗ án, cao giọng nói:

- Tôn nghiêm Đại Đường không thể bị chà đạp, Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố
cả gan làm loạn, giết sứ giả Đại Đường, coi như tuyên chiến. Hắn muốn
chiến, trẫm liền chiến. Không diệt Thổ Phiên, trẫm thề không bỏ qua.

Lý Thế Dân nói lời này kết hợp hào tình tráng chí với uy nghiêm quân vương khiến cả triều dâng trào nhiệt huyết, đều hô:

- Đại Đường Vạn Thắng.

Lý Thế Dân quyết định vẫn cực kỳ lý trí, đánh Cao Ly là để thu hồi đất đai bị mất, báo thù cho con dân Trung Quốc còn đánh Thổ Phiên là để rửa
nhục. Hiện nay Liêu Đông đã thu phục, về phần báo thù, đã kéo nhiều năm
như vậy, không quan tâm nhất thời một ngày. Thổ Phiên là quốc gia duy
nhất có thể đối kháng với Đại Đường, lại đang đánh Tượng Hùng quốc, tình thế cấp bách. Lựa chọn Thổ Phiên, không thể nghi ngờ là chính xác nhất.

Tùng Tán Kiền Bố tính toán tường tận, lại không để ý đến huyết tính, kiêu ngạo cùng tự tôn của một vương triều.

Đã quyết định xuất binh, lựa chọn Đại tướng thống binh là việc cấp bách.

Trong lúc nhất thời, mọi người phát giác nhân tuyển thích hợp nhất là Lý Tích đang nằm trên giường bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận