Hôm nay là ngày đại quân xuất chinh chinh phạt Cao Ly.
Trước ngày xuất chinh, Đỗ Hà đã đem tất cả tư liệu mình nắm giữ về Cao Ly chỉnh
sửa lại thành một bộ đưa cho thống soái lần này là chuẩn nhạc phụ Lý Đạo Tông của hắn.
Lý Đạo Tông cũng là một danh tướng, biết tầm quan
trọng của tin tức tình báo khi xuất chinh bên ngoài, hơn nữa là người
trong nhà nên cũng không nói câu khách sáo thừa thãi, thận trọng tiếp
nhận.
Ngoài thành Trường An, Đỗ Hà dẫn Lý Tuyết Nhạn từ biệt lần cuối với Lý Đạo Tông.
Nhìn dáng vẻ oai hùng của phụ thân, Lý Tuyết Nhạn cũng không biết nên hỷ nên bi.
Lý Đạo Tông nói:
- Con gái ngốc, phụ vương của ngươi đã nhiều năm chinh chiến, có sóng gió nào chưa trải qua. Đám nhãi nhép Cao Ly sao đáng để vào mắt. Về chờ tin chiến thắng của phụ vương.
Hắn biết dây dưa sẽ càng thêm yếu lòng, nhìn lại lần cuối, vẫy tay rồi giục ngựa đi xa.
Lý Tuyết Nhạn nặng nề nhìn theo bóng lưng, tâm trạng u ám.
Đây cũng tình cảm bình thường của con người, Đỗ Hà cười nói:
- Nàng cứ yên tâm, với tiêu chuẩn quân sự của nhạc phụ đại nhân, cộng
thêm rất nhiều tướng sĩ trí dũng phụ tá, Cao Ly thật không có phần
thắng. Nàng an tâm chờ tin chiến thắng của nhạc phụ đại nhân.
Đỗ
Hà cũng không có bao nhiêu lo lắng với trận chiến này. Tuy hắn không có
cơ hội xuất chinh nhưng vẫn biết Đại Đường lương tướng xuất hiện lớp
lớp.
Thêm một Đỗ Hà hắn cũng không thêm nhiều lắm, thiếu đi một
Đỗ Hà hắn cũng không thiếu đi bao nhiêu. Thiên hạ chưa bao giờ vì thiếu
một cá nhân mà chuyển hướng, Đại Đường cũng sẽ không bởi vì thiếu hắn mà chiến bại.
Cao Ly hôm nay cũng không phải Cao Ly mà Lý Thế Dân
xuất chinh trong lịch sử. Khi đó kỳ Cao Ly, từ sau lần Dương Quảng chinh phạt lần thứ ba chưa hề trải qua chiến sự, dốc lòng phát triển gần ba
mươi năm, thực lực đã khôi phục. Bọn họ phát binh cả nước, làm con rùa
đen tử thủ, chiếm cứ lấy thiên thời, địa lợi, nhân hòa nên rất khó đánh. Hiện giờ Cao Ly vì nội loạn, chó cắn chó, tử đấu một năm rưỡi, thực lực đại tổn, với thế công của Đường quân khó có thể chống cự.
Lý Tuyết Nhạn nghe Đỗ Hà nói như thế cũng thoáng an tâm.
..................
Một tuấn mã chạy như bay cuốn theo bụi đường màu vàng lao tới. Kỵ sĩ từ trên ngựa nhảy vụt xuống, hét lớn:
- Cấp báo tám trăm dặm! Quân tình cơ yếu, nhanh chóng nhường đường!.
Lại thấy cả người ngựa đã phóng đi, hình thành mây bụi trên đường, hiển nhiên tốc độ lên đến cực hạn.
Đường triều lãnh thổ rộng lớn, cả nước có 1386 trạm dịch để phục vụ công sự,
nhân viên tới hơn hai vạn người, trong đó dịch trạm binh một vạn bảy
ngàn người. Bưu dịch trạm chia làm lục dịch, thủy dịch, thủy lộ, còn có
dịch xá, cộng với dịch mã, dịch lư (vận chuyển bằng lừa), dịch thuyền và dịch điền, chuyên dùng để chuyển quân tình.
Căn cứ quân tình
khẩn cấp, chia làm cấp báo ba trăm dặm, bốn trăm dặm, sáu trăm dặm, tám
trăm dặm, trong đó tám trăm dặm thuộc về cấp bậc cao nhất, người truyền
cấp báo này có quyền sinh sát, chỉ cần người nào dám ngăn trở có thể tại chỗ xử quyết.
Tuy người truyền tin cấp báo tám trăm dặm có quyền lực cực lớn như vậy nhưng hệ số nguy hiểm cũng cực cao, chỉ cần hơi có
sai lầm sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Chỉ cần quân tình đến chậm một khắc thì tội thêm ba cấp, nếu chậm trễ gây họa thì có thể xử tử.
Cho nên không có một lính truyền tin nào vì sính uy phong mà lạm dụng chức quyền, lãng phí thời gian.
Lính liên lạc ngựa không dừng vó, trực tiếp đến hoàng cung, đem công văn khẩn cấp giao cho thị vệ cửa cung.
Thị vệ cửa cung lúc này cũng có quyền phóng ngựa trong cung, nhanh chóng đem công văn trình lên Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân đang xử lý điều phối lương thảo tới Cao Ly, nhận được công văn
cấp báo tám trăm dặm cũng không dám lãnh đạm, nếu không thật sự phát
sinh chuyện lửa cháy đến nơi thì quan viên địa phương cũng không dám làm loại chuyện này.
Lý Thế Dân đọc qua giận tím mặt, vỗ án, phẫn nộ quát:
- Lẽ nào lại như vậy!
Thổ Phiên tiểu nhi lại dám làm càn như thế.
Tin tức cấp báo là nói về Thổ Phiên đánh Tượng Hùng quốc vốn đã bày tỏ thần phục Lý Thế Dân. Tùng Tán Kiền Bố đánh Tượng Hùng quốc cũng coi như
đánh vào mặt Lý Thế Dân.
Kỳ thật Tùng Tán Kiền Bố cũng minh bạch
điểm ấy, cho nên trước khi phát động chiến tranh đã phong tỏa toàn bộ
biên giới Tượng Hùng quốc.
Tượng Hùng quốc không chỉ một lần phái người cầu viện, nhưng Tượng Hùng quốc nằm trên cao nguyên Thanh Tàng,
địa thế hiểm yếu, chỉ có Thục đạo có thể qua, bị Thổ Phiên phong tỏa rất khó ra vào.
Tượng Hùng quốc phái ra viện binh cơ hồ không có một người nào có thể may mắn phá vây, đều bị Tùng Tán Kiền Bố ngăn ở trên
đường, hoặc bắt hoặc giết. Tượng Hùng quốc cũng bởi vậy bỏ đi ý niệm cầu viện, bất quá trời không tuyệt đường, vào lúc nguy cấp thì một tiểu
nhân vật vô danh Chúc Hoắc được Tượng Hùng quốc để ý đến. Hắn vốn lớn
lên trên dãy Himalaya, thân thủ nhanh nhẹn như khỉ nên việc trèo đèo lội suối là thường xuyên.
Hắn được Tượng Hùng quốc kỳ vọng cao, vượt qua vách đá ngàn trượng, thành công phá vây. Nhưng không biết sao, tin
tức để lộ, Chúc Hoắc trên đường tới Đại Đường bị phục kích.
Cuối cùng rơi vào tay Thổ Phiên, chính là Nhâm Hạo.
Thổ Phiên vì tăng cường thực lực nên chiêu mộ cường nhân khắp nơi. Chỉ cần
có bổn sự, mặc kệ ngươi là cùng hung cực ác tội phạm giết người, hay đạo tặc, Tùng Tán Kiền Bố đều nhiệt thành thu nhận giao nhiệm vụ.
Nhâm Hạo đang bị truy nã không thể kiếm ăn, phiêu bạt tới Thổ Phiên, mưu cầu sinh kế, nhờ vào võ nghệ không tầm thường nên được thu dụng.
Sau khi hắn bắt Chúc Hoắc liền áp giải về La Ta lĩnh thưởng. Xảo diệu thế
nào mà trên đường lại gặp phải Lý Dật Phong, Chu Linh Linh cũng đang
truy kích hắn.
Chúc Hoắc là một thiếu niên cực kỳ thông minh, sau khi bị Nhâm Hạo bắt vẫn nghĩ cách thoát thân.
Trên đường áp giải hắn nhìn thấy Lý Dật Phong, Chu Linh Linh ăn mặc kiểu
Đường nhân, lại biểu lộ đồng tình với mình nên nảy ra ý cố tình đi chậm
để bị Nhâm Hạo đã ngã rồi viết trên mặt đất hai chữ “Cứu, Đường”.
Hành động của hắn là tuyệt vọng cầu sinh nhưng vừa khéo lại gặp “danh y”.
Lý Dật Phong nhìn hai chữ, cân nhắc thấy rất có thể quan hệ tới cơ mật
Đường triều, dù sao hắn cũng đối phó Nhâm Hạo nên dứt khoát cứu Chúc
Hoắc.
Lý Dật Phong võ nghệ cực cao, Nhâm Hạo sao có thể là đối thủ. Huống chi hắn ra tay bất ngờ nên trong chớp mắt đã cứu được người.
Theo Chúc Hoắc kể lại, Lý Dật Phong biết về tin tức Tượng Hùng quốc. Tuy
cũng không quan hệ tới tồn vong của Đại Đường như Lý Dật Phong nghĩ
nhưng người trong giang hồ cũng không quen nhìn lấy mạnh hiếp yếu nên
cũng không cầu hồi báo hộ tống Chúc Hoắc đến Thanh Hải, đem tình huống
báo cho Thanh Hải Đô Hộ Phủ Đô hộ Trương Lượng.
Việc thành lập
Thanh Hải Đô Hộ Phủ có mục tiêu chính là để phòng ngừa Thổ Phiên. Hôm
nay Thổ Phiên đánh Tượng Hùng quốc đã chạm đến điểm mấu chốt của Đường
triều Đô hộ Trương Lượng với tư cách công thần của Lăng Yên các nên tầm
nhìn rất xa, biết đây là chuyện lớn nên dùng tình huống cấp báo tám trăm dặm báo cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân quả thật giận dữ, phóng mắt
tứ vực cũng chỉ có Thổ Phiên hiện tại có thực lực cùng Đại Đường phân
cao thấp. Bất quá bởi vì Tây Nam xa xôi cằn cỗi, lại ở cao nguyên không
thích hợp với đời sống dân chúng Trung Nguyên nên không xung đột lợi
ích, vì thế từ trước đến nay vẫn không coi trọng.
Lý Thế Dân ở
đâu nghĩ đến Thổ Phiên ngông cuồng như thế, công nhiên dùng binh với
thuộc quốc của Đại Đường, còn ý đồ che dấu hết thảy.
Đổi lại
trước mấy tháng, Lý Thế Dân tất nhiên tập trung hoả lực Tây Nam để dạy
dỗ tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Nhưng hôm nay quân đội đã
xuất chinh Triều Tiên, dùng binh với Thổ Phiên chẳng khác gì là lưỡng
tuyến tác chiến. Từ xưa đến nay, lưỡng tuyến tác chiến đều là tối kỵ
binh gia, huống chi là lưỡng tuyến viễn chinh?
Lý Thế Dân cực kỳ bực bội, muốn hành động lại không có cơ hội.
Lý Thế Dân cuối cùng vẫn là một vị đế vương lý trí, cũng không để cảm xúc
lấn át. Hắn nghĩ một lúc rồi viết một phong thủ dụ để Trương Lượng phái
ra Sứ giả lệnh cưỡng chế Thổ Phiên đình chỉ chiến sự với Tượng Hùng
quốc, bằng không sẽ đối địch với Đại Đường, sẽ phải chịu Đường quân
chinh phạt.
Sau khi cũng đồng dạng phát đi cấp báo, Lý Thế Dân nắm chặt quyền, thầm nghĩ:
- Ta nhớ khoản nợ này, sau khi bình định Cao Ly sẽ tới các ngươi.
..................
Binh bộ.
Lý Tích đang xử lý quân vụ, tuy nói lúc này hắn không xuất chiến nhưng
không vì thế mà nhiệm vụ nhẹ đi. Với tư cách Đại Đường Binh bộ Thượng
thư, chưởng quản toàn bộ quốc phòng của quốc gia, hiện giờ chẳng những
hắn phải quan tâm đến việc điều phối quân lương khí giới ở tiền tuyến mà những việc của các tướng lĩnh ra trận cũng phải nhìn đến để tránh sinh
loạn.
Nhiệm vụ của hắn chẳng những không giảm bớt, ngược lại tăng thêm.
Giờ đang là thời gian đại quân xuất chinh, Lý Tích ngồi tại Binh bộ chỉnh lý một số chuyện phức tạp.
Lý Tích làm việc chăm chú đến suốt năm canh giờ, đến khi xong chuyện mới biết đã sắp tối.
- Ôi!
Lý Tích cảm giác đau đầu, duỗi lưng muốn đứng lên lại thấy trời đất quay cuồng, ngã trên mặt đất.
Giãy dụa ngồi dậy, Lý Tích mới thấy nhất thời không thể, cười khổ:
- Chẳng lẽ ta thật sự già rồi?
Hắn dựa chân chậm chạp ngồi dậy, im lặng nghỉ ngơi hồi lâu mới đứng lên, tắt đèn, chầm chậm về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...