Những chuyện không thể tưởng tượng của Đỗ Hà, cuối cùng đều được chứng
minh là đúng, hơn nữa mang lại lợi ích cực lớn cho Đại Đường.
Hôm nay Đỗ Hà lại nói những tên thầy kiện này là tốt, Lý Thế Dân mặc dù có
chút hoài nghi, vẫn quyết định tạm tiếp thu. Đúng như Đỗ Hà nói, đây
không phải chiến tranh.
Thất bại, cũng không mang tới bao nhiêu nguy hại cho Đại Đường, đã như vầy, nếm thử một chút, thì có làm sao?
Cả triều văn võ, đã bị Đỗ Hà thuyết phục không ít, nghe Đỗ Hà biện luận,
bảo trì trung lập vẫn còn một ít. Hiện giờ nghe Lý Thế Dân ủng hộ, việc
này cũng được quyết định xuống.
Cuối cùng, Lý Thế Dân cao giọng nói:
- Trưởng Tôn ái khanh, Luật Lễ sẽ là pháp lực chính của Đại Đường, tuyệt
không thể bỏ. Tiểu Đỗ ái khanh sáng tạo ra Luật, cùng các chế độ, đơn
giản dễ hiểu, cũng cao minh. Trẫm quyết định, đem hai quyển sách này hợp làm một, tập trung sở trường lẫn nhau, làm căn cứ trị thế cho Đại Đường về sau, mà sách mới này, sẽ được gọi là Đường Luật Sơ Nghị. Về phần
chọn người biên tập, đương nhiên do hai người làm chủ, học sĩ ở Hoằng
Văn Quán do các ngươi tùy ý điều phối, mau chóng hoàn thành Đường Luật
Sơ Nghị.
Bảo điển luật pháp truyền lưu ngàn năm, vào lúc này, được Lý Thế Dân truyền lưu xuống, cứ vậy mà quyết định.
Bởi vì thân phận địa vị của Trưởng Tôn Vô Kỵ cao hơn Đỗ Hà, cho nên thành
người chủ biên, dùng Trưởng Tôn Vô Kỵ làm đầu, Đỗ Hà làm cuối, nhưng chỉ cần người am hiểu.
Thì bản Đường Luật Sơ Nghị này, Đỗ Hà tồn tại, thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ rất nhiều.
Cũng bởi vì như thế, cho nên vô số năm sau, phàm làm nhắc tới biên tập Đường Luật Sơ Nghị, tên của Đỗ Hà, vĩnh viễn được nhắc trước Trưởng Tôn Vô
Kỵ.
Mà bản thân của Đỗ Hà, cũng không nghĩ tới mình trong ngàn
năm sau đó, hắn giống như Chư Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, gắt
gao dẫm nát Chu Du.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
...
Cuộc chiến tranh không khói thuốc súng ở cung điện Đường triều, vừa mới chấm dứt.
Ở Tây Nam xa xôi, chiến tranh chính thức, lại mở màn.
Tùng Tán Kiền Bố đang mặc mũ giáp ngồi trên yên ngựa, mái tóc dài tán loạn
của hắn đang tùy ý bay trong gió. Hắn nhìn lên bầu trời, mây đang bay
nhanh, cho dù là chim chóc dũng mãnh nhất cũng không thấy. Gió thật to,
cuốn quay dãy nũi phập phồng, lay động tầng tầng lớp lớp, cánh rừng bao
la bạt ngàn xanh um tươi tốt. Âm thanh núi đồi san sát vang lên trong
gió, từ phương xa nghe được tiếng biển gầm va vào bờ.
Thân hình
người Thổ Phiên cao lớn, cơ bắp như cây cột, bộ dáng hùng tráng uy mãnh
như mãnh sư. Gương mặt ngũ quan góc cạnh tương xứng, tản ra hào khí lỗ
mãng của dị tộc. Ánh mắt lạnh như băng cứng, trên trán mang theo hàn khí bức người.
Hắn cau mày, làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn có chút âm trầm.
Phía dưới của hắn, tiếng giết vang vọng trời cao. Quân đội hai bên đang cầm vũ khí giao chiến, đang chém giết lẫn nhau.
Chỗ của bọn họ là ở Tây Nam cao nguyên Thanh Tàng, ở đây nhiều núi, địa thế bắc thấp nam cao, đồi núi khe rãnh giăng khắp nơi, hoàn cảnh hết sức
phức tạp. Cho nên Đường triều có kinh nghiệm sa trường mà ở chỗ này, bộ
đội cũng không cách nào hình thành thế trận bao vây, chỉ có những tốp
binh lính nhỏ mới có thể phát huy sở trường.
Tại loại địa hình này, sử dụng tiểu đội mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Quân Thổ Phiên phân thành hơn hai mươi cánh quân, không ngừng triển khai thế công với địch nhân phía bên kia.
Lúc trước Đỗ Hà chính là người mang họa dẫn sang đông, gài bẫy Tùng Tán Kiền Bố là bá chủ Tây Nam này.
Bọn hắn y theo kế hoạch của Đỗ Hà, triển khai chinh phạt với phía Nam Chiếu.
Nam Chiếu có thực lực kém xa Thổ Phiên, nhưng Nam Chiếu vào thời kỳ Tần Hán và thời kỳ Nam Man, người ở đây vô cùng dũng mãnh, địa thế lại cực kỳ
ác liệt, cho dù sử dụng mấy chục vạn quân, trong núi rừng, cũng khó có
thể phát huy.
Tùng Tán Kiền Bố dùng tất cả kế sách, biện pháp
cũng khó lấy được chiến tích lý tưởng, cả hai đều có thắng bại, Nam
Chiếu liều chết lưỡng bại câu thương.
Tùng Tán Kiền Bố dù sao
cũng không phải thường nhân, rất nhanh liền phát giác sách lược tiến
công Nam Chiếu không có gì cao minh cả, cải biến phương pháp, giảng hòa
với Nam Chiếu.
Tùng Tán Kiền Bố chỉ có thể dùng binh, dùng chiến
tranh, nội chính, ngoại giao. Bắt Nam Chiếu tiến vào vùng núi này, nhược điểm giao thông không thuận tiện, lợi dụng thông thương và các điều bất lợi khác, kết minh với Nam Chiếu, dốc lòng phát triển Thổ Phiên, nghỉ
ngơi lấy lại sức.
Cho tới nay, trong nội tâm Tùng Tán Kiền Bố
nghi hoặc tự hỏi, Lộc Đông Tán là lão sư của hắn, là Chư Cát Lượng của
Thổ Phiên, tính toán không bỏ sót, nhưng tại sao khuyên hắn đánh Nam
Chiếu. Thẳng tới khi Hầu Quân Tập xuất hiện, hết thảy nghi vấn, đều được giải trừ.
Tất cả đều là vì Đại Đường, đều là trò quỷ của Đỗ Hà.
Tùng Tán Kiền Bố tức giận, nhưng cũng không tránh được. Đại Đường mạnh như
thế, mặc dù hắn có tâm tranh hùng, cũng không có lực, cho nên mở rộng
thực lực của bản thân trước. Trải qua hơn năm phát triển, đến ngày hôm
nay, Tùng Tán Kiền Bố rốt cục đã có thể tiêu diệt địch thủ vốn có, cho
nên Thổ Phiên liền khai chiến với Hùng quốc. Hùng quốc có lịch sử đã
lâu, luận nhân khẩu và binh lực không thua gì Thổ Phiên. Nhưng Thổ Phiên nằm dưới sự lãnh đạo anh minh của Tùng Tán Kiền Bố, cao thấp một lòng,
văn thần không tham, võ tướng không sợ. Mà quốc vương Hùng quốc tuổi già sức yếu, dưới trướng chỉ có mấy con là thế hệ tầm thường. Duy nhất có
thể ra tay, chỉ có một, hơn nữa lại là nữ nhân.
Cả triều văn võ cũng không có thực học, Tùng Tán Kiền Bố có tự tin tuyệt đối chiến thắng Hùng quốc.
Nhưng chiến sự cũng không giống như suy nghĩ của hắn, bởi vì Hùng quốc có
quan hệ với Đại Đường, trang bị có cải thiện, cộng thêm lịch sử đã lâu,
quân tốt dân chúng đều có lực ngưng tụ hiếm thấy.
Giao phong
chính diện, không giống như thực lực biểu hiện bề ngoài của Hùng quốc,
không chút thua kém Thổ Phiên. Mà binh sĩ lại gặp phải rừng cây và bụi
cỏ, chém giết vô cùng thảm thiết.
Không đến nửa canh giờ, ba ngàn tám trăm lính, cứ như vậy mà biến mất giữ núi rừng.
Ngay vào lúc này, đột nhiên phía sau Hùng quốc hỗn loạn, gương mặt của Tùng Tán Kiền Bố nở nụ cười thắng lợi.
Tùng Tán Kiền Bố thấy sau lưng Hùng quốc đại loạn, trong lòng biết "Khâm Lăng" thành công.
Tên Khâm Lăng này chính là con trai trưởng của Chư Cát Lượng Lộc Đông Tán
của Thổ Phiên, người này cũng giống như phụ thân, là một nhân tài cực kỳ ưu tú, là nhân tài mới xuất hiện của Thổ Phiên, nhưng luận tài hoa dùng binh, Tùng Tán Kiền Bố cũng có chút mặc cảm. Đương nhiên người biết rõ
lịch sử, sẽ biết Khăm Lăng là nhân vật thế nào.
Hắn là chiến thần của Thổ Phiên, Tiết Nhân Quý bách chiến bách thắng và Đại Phi Xuyên
cũng thua trong tay hắn. Vào thời kỳ đỉnh phong của hắn, hắn diệt mười
vạn quân Đường của Tiết Nhân Quý, sau lại toàn diệt mười tám vạn quân
Đường của Lý Kính Huyền, Lưu Thẫm Lễ, làm cho Đường triều vô cùng kiêng
kỵ. Bởi vì có hắn tồn tại, Thổ Phiên mới năng lực áp chế Đường triều khi đó.
Đương nhiên hiện tại Khâm Lăng còn rất trẻ, chỉ có hai mươi lăm tuổi, nhưng vào lúc này, hắn đã lộ ra phong mang của danh tướng.
Lần này cũng trước khi quyết đấu với Hùng quốc, Khâm Lăng cũng bày mưu tính kế từ trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...