Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà lúc này đã tiếp nhận hai sinh mạng nhỏ bé, một cảm giác khó nói thành lời xuất hiện trong lòng...

Đây là hài tử của mình, là bảo bối trọng yếu nhất.

Hai tiểu Oa Nhi đã mở đôi mắt linh động, hiếu kỳ nhìn qua cái thế giới mới
tinh này, nhìn gương mặt ngây ngốc của Đỗ Hà, trong miệng "Oa oa" khóc
lớn, thanh âm to điếc tai.

Bà đỡ nhao nhao vui mừng nói:

- Công tử tiểu thư khóc to, tương lai nhất định bất phàm.

Đỗ Hà vào lúc này cũng không để ý lời nịnh nọt của hai nàng, nghe vui mừng liền hào phóng cho mỗi người mười lượng bạc.

Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương cùng với Đỗ Như Hối nhanh chóng tiến lên.

Nhìn xem tiểu oa nhi, Lý Tuyết Nhạn vui mừng khôn xiết duỗi hai tay ra nói:

- Đúng là bảo bảo đáng yêu, ta muốn một, ta muốn một...

Đỗ Hà đem lưỡng tiểu oa nhi phân biệt giao cho Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương, cao hứng đi vào trong phòng.

Trong phòng đàn hương lượn lờ, giống như sương mù. Trường Nhạc vô lực nằm
trên giường, dung nhan gầy gò rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, bờ môi hồng nhuận phơn phớt không còn chút máu nào, đầu tóc rối bời, trên đầu đổ mồ hôi, đủ thấy nàng sinh nở khó chịu thế nào.

Đỗ Hà nhìn mà thương tiếc, ngồi ở trước giường, thò tay khẽ vuốt sợi tóc, ôn nhu nói:

- Trường Nhạc, ta đã trở lại, khổ cho ngươi...

Trường Nhạc đang hư nhược, bởi vì mang long phượng thai, lại trong lần đầu
tiên sinh con sinh hai hài tử, thân thể cực kỳ suy yếu, trong lúc nửa
tỉnh nửa mê, hình như nghe được âm thanh của Đỗ Hà, trên mặt hạnh phúc,
dáng tươi cười, mệt mỏi thiếp đi.


Đỗ Hà hỏi thăm bà đỡ, đại phu, tình huống Trường Nhạc.

Một lão phu nhân hơn năm mươi tuổi, nói:

- Tạm thời không có nguy hiểm, nhưng cần phải chờ. Công chúa từ trước đến nay thể chất yếu, có sinh non, một lần sinh hai hài tử, đối với thân
thể nguy hại thật lớn, cực kỳ suy yếu. Trước khi nàng khôi phục, tốt
nhất không nên đi loạn... Mặt khác, ta bốc một thang thuốc hoạt huyết,
cho công chúa bồi bổ thân thể...

Đỗ Hà biết rõ lão phu nhân trước mặt là người chuyên đỡ đẻ trong nội cung, bổn sự ở phương diện này,
không người nào có thể so, nghe nàng nói, mỗi chữ mỗi câu, đều nhớ vào
lòng.

Đỗ Hà không quấy rầy Trường Nhạc, đi ra ngoài trước.

Bên ngoài sân nhỏ, hai tiểu gia hỏa đang biến thành đối tượng chú ý của mọi người..

Vào lúc này, hai tiểu gia hỏa đang hưởng thụ vinh quang cao nhất của cả Đại Đường này.

Đỗ Hà thấy mà ghen ghét, rốt cuộc ai mới là lão tử, tại sao hai tiểu gia hỏa này lại không nằm trong ngực mình?

Đi đến gần, Đỗ Hà nhìn nhìn hai mắt hai mũi và lông mi, nhưng không phân
biệt được, hắn không biết tiểu gia hỏa nào là lớn, tiểu gia hỏa nào là
nhỏ, chỉ cảm thấy gia hỏa ở trong ngực của Lý Thế Dân chính là nhỏ, bởi
vì Lý Thế Dân có tư tưởng trọng nữ khinh nam, cực kỳ nghiêm trọng.

Trưởng Tôn hoàng hậu thấy Lý Thế Dân không nỡ buông tay, cười đến mức đưa một tiểu gia hỏa cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà không biết nên mở miệng thế nào, đành phải tiếp nhận tiểu gia hỏa
vào trong lòng, Trưởng Tôn hoàng hậu đưa hài tử, hắn ôm vào ngực.

Chẳng biết tại sao, tiểu gia hỏa vừa nằm trong tay của Đỗ Hà liền khóc "Oa
oa", làm Đỗ Hà luống cuống tay chân, tiếng khóc lây bệnh, tiểu gia hỏa
trong tay Lý Thế Dân cũng khóc lớn.

Lý Thế Dân liên tục trấn an, tức giận nhìn Đỗ Hà, nói:

- Làm gì có ai bồng hài tử như ngươi, như trẫm nè, ôm hơi xéo, một tay
nâng hài tử. Tay kia thì bợ mông, như vậy hài tử mới có thể thoải mái,
tiểu tử ngươi ôm loạn, làm sao làm phụ thân đây?

Đỗ Hà bị giáo
huấn khóc không ra nước mắt, đây không phải lần đầu tiên... Nhưng tình
huống thực hành không có, liền học theo, Lý Thế Dân chỉ điểm, hắn học
bước đầu tiên, thế nào mới ôm hài tử.

Quả nhiên, sau khi ôm, tiểu gia hỏa đang khóc liền nín khóc, dưới sự trêu đùa, cười khanh khách.

Trưởng Tôn hoàng hậu cũng yêu thương nhìn hai tiểu gia hỏa, ưa thích không được, cười hỏi:

- Làm phụ thân, Hà nhi, cho hai tiểu gia hỏa này nhũ danh đi.

Hài nhi ở cổ đại không gọi tên, đặt tên, đều dùng nhủ danh mà gọi, đây là
nhũ danh, thẳng tới khi hiểu chuyện, mới gọi tên, thời điểm làm lễ
trưởng thành, mới lấy chữ. Đương nhiên lấy chữ cũng có ngoại lệ, nói thí dụ như Đỗ Hà, sau khi sinh ra, hắn có nhủ danh Thanh Liên. Nhưng sau
thời kỳ hài tử, tiểu hài tử đúng là không có thói quen, mà ngay cả hoàng gia cũng giống như vậy, giống như Lý Thái là Thanh Tước, Lý Trị là Trĩ
Nô, Tấn Dương công chúa là Tiểu Hủy Tử..., đều là nhủ danh.


Đỗ Hà sợ người ta nói, từ lúc Trường Nhạc mang bầu, hắn đã nghĩ kỹ, cười nói:

- Hài tử đều là bảo bối của phụ mẫu, đã kêu là Tiểu Bảo nhi, Tiểu Bối nhi a...

Nhũ danh chính là thứ ký thác tấm lòng của phụ mẫu, không cần phải có ngụ ý, chỉ cần êm tai.

- Không thành...

Đỗ Hà nói lời này, vừa dứt không lâu, Lý Thế Dân đã phản đối, nói:

- Tiểu Bảo nhi, coi như cũng được, tiểu Bối nhi, quá khó nghe chút ít... Tôn nữ của trẫm, sao có thể gọi tiểu Bối nhi?

Hắn bất mãn nhìn Đỗ Hà.

Đỗ Hà nuốt nước bọt, nói không ra lời.

Lý Thế Dân ngẫm lại nói:

- Tiểu nha đầu này giống như Trường Nhạc khi còn bé, lớn lên nhất định
cũng xinh đẹp giống Trường Nhạc. Hoa bách hợp cao nhã thuần khiết, thanh lệ thoát tục, đã kêu Bách Hợp cũng được, lại có danh xưng "Vân Thường
Tiên Tử", danh tự này cũng được, lớn lên thì gọi là Đỗ Vân Thường...

Đỗ Hà không nghe lời đằng sau, trong đầu đang bị hai chữ Bách Hợp làm trấn trụ, một nữ oa nhi tên gì không tốt, tại sao gọi là Bách Hợp?

- Không được...

Đỗ Hà không còn quản đó là tên của hoàng đế Đại Đường đặt hay không, cho
nên cái danh xưng này không thể gọi là Bách Hợp được, nàng có tên này
chẳng phải nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao? Âm thanh
phản đối liền nói ra.

Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà cũng dám cự tuyệt cái tên tuyệt hảo của mình, mắt hổ trừng lên, đằng đằng sát khí nói:

- Như thế nào? Tên trẫm đặt không tốt?

Đỗ Hà lúc này mới tỉnh ngộ, tên của Lý Thế Dân đặt, hoàng đế Đại Đường, lập lòe nói:

- Cái này... Không phải không tốt?

- Hay là ngươi cảm thấy ta không xứng là ông ngoại, không có quyền lực đặt nhủ danh cho ngoại tôn?


Trong mắt Lý Thế Dân tràn đầy sát khí.

Đỗ Hà xấu hổ cười làm lành, nói:

- Đương nhiên không phải...

Lý Thế Dân nói tiếp:

- Cái tên Bách Hợp không được, ngươi cho rằng tên gì?

Đỗ Hà tâm mát một nửa, cái tên này đã gọi ra, còn nói cái gì, hắn cũng
không biết nên nói cái gì, mình là phụ thân của nữ nhi, quyền lực đặt
tên cũng không có, chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào bụng, trái lương tâm nói:

- Đã kêu Bách Hợp, Đỗ Vân Thường...

Lý Thế Dân thu hồi tức giận, vẻ mặt hòa khí, cười nói:

- Vậy là tốt! Bách Hợp, nhủ danh tốt...

Bốn phía mọi người cảm thấy Đỗ Hà cổ quái, mà Lý Thế Dân ban tên có bao nhiêu danh dự nha.

Trừ hoàng tử hoàng nữ, cũng chỉ có Bách Hợp, Đỗ Vân Thường mới có.

Đỗ Hà không tạ ơn, làm sao dám ngây ngốc cự tuyệt?

Hắn biết rõ hoa Bách Hợp ở thế kỷ hai mươi mốt đại biểu cho cái gì.

Đỗ Hà ngắm tiểu gia hỏa trong tay của Lý Thế Dân, lo lắng lo lắng thầm nghĩ:

- Gọi Bách Hợp cũng không tính, cũng đừng chơi hoa Bách Hợp nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui