Đây cũng không có biện pháp, cũng không phải người Đỗ phủ ưa thích phô
trương, nhưng tất cả chuyện này, phần lớn đều là hoàng đế Đại Đường Lý
Thế Dân, quốc mẫu Trưởng Tôn hoàng hậu tự mình an bài. Muốn không long
trọng, cũng là không được.
Cho nên nữ nhi bảo bối Trường Nhạc lần đầu tiên hoài thai, trong nội tâm Lý Thế Dân, trưởng tôn hoàng hậu cũng có cảm giác khẩn trương không kém trượng phu là Đỗ Hà.
Trường Nhạc đi cùng Lý Tuyết Nhạn, tản bộ trong hoa viện nội phủ.
Trường Nhạc trải qua nhiều thứ bổ dưỡng, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dung
quang xinh đẹp, không bút mực nào có thể miêu tả hết toàn bộ dung nhan
tuyệt thế và nụ cười tràn đầy hạnh phúc của nàng, càng sáng lạng kinh
người, dáng người vốn xuất chúng, càng trở nên mượt mà đầy đặn.
Tuy Lý Tuyết Nhạn là giai nhân hiếm thấy, nhưng so sánh với Trường Nhạc, cao thấp lộ rõ.
Ánh mắt Lý Tuyết Nhạn thỉnh thoảng nhìn bộ ngực của Trường Nhạc, lại nhìn
bản thân mình, muốn nói lại thôi, thấy hai bên không có người, vụng trộm đưa lỗ tai nói khẽ:
- Trường Nhạc tỷ tỷ, ngươi phát hiện không, bộ ngực của ngươi hình như to ra một vòng đấy...
- Khục...
Trường Nhạc nghe ngẩn ngơ, không nghĩ tới Lý Tuyết Nhạn lại nói ra câu này,
kinh ngạc nhìn xuống, làm cho nàng sặc nước miếng, liền khục vài cái,
nổi giận, nhéo nhéo Lý Tuyết Nhạn mấy cái, sẳng giọng:
- Tìm đường chết à, nào có...
Lý Tuyết Nhạn trợn mắt nói:
- Tại sao không có, thì có, thì có... Bộ ngực của ngươi vốn chỉ lớn hơn
ta một chút, nhưng cũng không nhiều... Ngươi nhìn ngươi, hiện tại có thể so với Mị Nương rồi.
Giọng nói của nàng ê ẩm, trong số ba nữ
luận tướng mạo, đương nhiên Trường Nhạc hoàn toàn xứng đáng, so dáng
người, không ai cùng cấp bậc với yêu tinh Vũ Mị Nương, muốn hơn hẳn một
bậc. So hung khí thì Trường Nhạc hiện giờ còn lớn hơn một chút, Lý Tuyết Nhạn nhỏ hơn người khác, nhỏ nhất trong số ba nữ. Tuy ngực chưa tính là quá nảy nở, nhưng cũng không phải là sân bay, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Cho dù Đỗ Hà thường nói cái gì nghe không hiểu "Ngực chưa
nở thì cao, ngạo kiều vạn tuế" các loại, nhưng mà Lý Tuyết Nhạn vẫn rất
để ý, nhất là nghe nam nhân trong lúc khuê mật nói tới ưa thích nữ nhân
ngực lớn, sau chuyện này, càng để ý hơn.
Nàng cảm giác tuổi của
mình nhỏ hơn Trường Nhạc, có lẽ còn lớn lên nữa. Không dám so với Vũ Mị
Nương, nhưng có thể thắng Trường Nhạc, nhưng so với Trường Nhạc, cũng
cảm thấy mỹ mãn rồi.
Nhưng mấy tháng gần đây, sau khi Trường Nhạc mang thai, Lý Tuyết Nhạn phát hiện bộ ngực của Trường Nhạc biến hóa
từng ngày, càng ngày càng lớn, hiện tại đã có thể so với Vũ Mị Nương.
Chuyện này làm cho tâm tình của Lý Tuyết Nhạn không chịu nổi.
Hôm nay cuối cùng không nhịn nổi, lên tiếng hỏi.
Trường Nhạc cũng có cảm giác này, dù sau thịt trên người, có lớn hơn hay
không, vẫn chú ý tới. Nhưng khi bị Lý Tuyết Nhạn hỏi vẫn cảm thấy thẹn
thùng, mới quả quyết cự tuyệt. Nghe Lý Tuyết Nhạn nói khẳng định như
thế, cũng không biết nên trả lời thế nào, thầm nghĩ tìm cái lỗ nào mà
chui xuống.
Không chịu nổi xấu hổ, Trường Nhạc đi nhanh vài bước, muốn trốn tránh cục diện khó xử này.
- Chớ đi nha...
Lý Tuyết Nhạn khẩn trương, làm sao buông tha Trường Nhạc, đuổi theo mau, thấp giọng nói:
- Ta nghe đã người sau khi sanh hài tử, phụ nữ có thai sẽ có dấu hiệu béo phì lên, có một ít phu nhân gầy yếu, thậm chí có khả năng biến thành
mập mạp béo phì... Nhưng vóc người của ngươi vẫn bảo trì như cũ, đúng là rất tốt... Trừ cái bụng đang to ra... Còn có...
Nàng vô cùng oán niệm nhìn hai ngọn núi đôi kia, nói:
- Hai khối thịt trên ngực...
Trường Nhạc không thể nhịn được nữa, đánh đầu của nàng ta, bỏ qua Lý Tuyết Nhạn, chạy trối chết.
- Đừng chạy nha...
Lý Tuyết Nhạn ôm đầu bị đánh, đuổi theo phía sau, kêu lên:
- Trường Nhạc hảo tỷ tỷ, ngươi nên nói đi, rốt cuộc là ăn cái gì thế... Người ta, người ta cũng muốn lớn như vậy nha...
Đến cuối cùng, Lý Tuyết Nhạn cũng không biết được nàng ta ăn cái gì mà hai khối thịt trước ngực lại lớn lên như thế cả.
Tối hôm đó, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương tụ tập cùng dùng cơm.
Lý Tuyết Nhạn thấy núi đôi của hai người, vô cùng hùng vĩ, còn nhìn núi
đôi phẳng lỳ của mình, oán niệm vùi đầu gặm một khối đậu hủ, sau đó nhắm mắt làm ngơ.
Trường Nhạc thấy Vũ Mị Nương có chút tiều tụy, gắp một cục thịt nướng vào chén nàng, cười nói:
- Những ngày này muội muội mệt mỏi rồi, chuyện trong phủ đều do muội quản lý, thân thể cũng mệt mỏi...
Từ khi bụng lớn lên, những sự vụ trong phủ do Trường Nhạc quản lý, đem
quyền lực giao cho Vũ Mị Nương tài giỏi, thấy Vũ Mị Nương mệt mỏi, có
chút băn khoăn.
Vũ Mị Nương nhoẻn miệng cười nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, Mị Nương biết chừng mực.
Nàng không cảm thấy mệt mỏi khi làm việc vặt trong Đỗ phủ. Với tài năng của
Vũ Mị Nương, có tài chưởng quản thiên hạ, trở thành quốc chi đế vương
cũng đủ khả năng. Việc vặt trong phủ, không làm khó được nàng.
Làm cho nàng mệt mỏi như vậy, đều bởi vì lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cao điệu nhậm chức, cho nên triều đình oanh động không nhỏ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đúng là làm hơi quá, tài trị quốc của hắn có lẽ không bằng
Ngụy Chinh, trên mưu lược không có khả năng sánh bằng Phòng Huyền Linh,
tầm nhìn xa quyết đoán cũng không bằng Đỗ Như Hối, nhưng trên việc chế
định luật pháp không ai hơn hắn.
Tại trước kia, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã biên soạn Trinh Quán Luật, đối với luật pháp, có lý giải rất
sâu, cũng có kinh nghiệm nhất định. Cho nên lần này chấp bút, hấp thụ
kinh nghiệm trước kia, lấy thừa bù thiếu, đem Trinh Quán Luật vốn có
thay hình đổi dạng, khiến cho cả sảnh đường ủng hộ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ là nhân vật đi theo Lý Thế Dân sớm nhất, cho nên nhân mạch cực lớn,
ba năm cấm đoán, làm cho danh vọng của hắn bị hao tổn, nhưng bằng vào
một lá thư Luật Lệ, hắn đã thu hồi lại danh vọng đã mất trước kia, tiếp
tục có vị trí vững chắc trong triều.
Vũ Mị Nương lo lắng Trưởng
Tôn Vô Kỵ sẽ không tiếc trả giá mà gây nguy hại cho Đỗ Hà, cho nên tâm
thần gần đây đặt lên Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên thần sắc có chút mệt mỏi.
Dùng bữa tối, tam nữ tụ lại, tản bộ sau cơm tối.
Chủ đề trong bất tri bất giác, lại nói về chiến sự, các nàng lại nói tới phu quân Đỗ Hà.
- Trường Nhạc tỷ tỷ còn bốn tháng nữa là sinh rồi, Đỗ lang có thể sẽ về kịp a...
Lý Tuyết Nhạn nói xong, thần sắc có chút dị thường, ánh mắt rơi vào ngọn núi đôi và bụng của Trường Nhạc, chăm chú thầm nghĩ:
- Trường Nhạc tỷ tỷ nhất định là vì sinh hài tử, cho nên mới to ra, nếu ta cũng có Bảo Bảo, cũng sẽ to ra a.
Thời điểm nàng nghĩ ngợi lugn tung, đột nhiên tổng quản Đỗ phủ báo lại, nói là có Tần Dực cầu kiến.
Trong nội tâm tam nữ khẽ động.
Bọn hắn biết rõ Tần Dục sớm đi theo Đỗ Hà bắc thượng, giờ phút này trở lại, trên người chắc chắn mang theo tin tức của Đỗ Hà.
Ba người không hẹn mà cùng đi vào đại sảnh.
- Bái kiến ba vị phu nhân...
Sắc mặt Tần Dục phong trần, trên áo khoác bằng da dính đầy bụi đất, hiển
nhiên ngựa không ngừng vó mà đi tới, da miệng khô nước, xem ra nước cũng chưa kịp uống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...