Ngươi chính là tên lớn tuổi còn bĩnh ra quần Hầu Quân Tập?
Lời
nói này vừa ra khỏi miệng, Đại Độ Thiết, Luyên Lục Hồn, Tu Bặc Phá Tuyền Đái cùng với chư tướng trong doanh trướng đồng loạt nhìn về phía Hầu
Quân Tập, trong ánh mắt xen lẫn giật mình, tức cười, xem thường. Một đại nam nhân đủ tứ chi mà bĩnh ra quần thì là chuyện mất mặt thế nào.
Hầu Quân Tập danh tướng cái thế, đường đường nam tử hán, uy danh hiển hách
vậy mà ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng làm không xong, còn dây cả ra
người?
Tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí không thể tin được.
Hầu Quân Tập úp sấp trên mặt đất, một cước kia của Tần Dục không nặng nhưng chạm vào vết thương sau lưng khiến hắn trong lúc nhất thời không cách
nào đứng dậy.
Cũng không biết là hữu ý vô ý, chư tướng Tiết Duyên Đà không ai nâng dậy, chỉ đứng một bên lạnh nhạt bỏ đá xuống giếng.
Có một câu ngạn ngữ “đánh người không đánh mặt, vạch trần người không nói rõ chỗ yếu.”
Nhân vô thập toàn, chẳng ai hoàn mỹ, dù cho thần thương khẩu chiến cũng phải bảo vệ mặt mũi cho đối phương.
Vạch trần chỗ yếu của người là hành vi không đạo đức.
Trong lịch sử bởi vì vạch trần chỗ yếu của người mà bị giết là chuyện hết sức thường thấy.
Chu Nguyên Chương khi còn trẻ từng vì bị hảo hữu vạch chỗ yếu mà giết
người. Ngay cả rộng lượng như Lý Thế Dân cũng vì Ngụy Chinh trước khi
chết tập khuyết điểm mà hắn phát hiện cho sử quan ghi lại mà trong cơn
giận dữ đẩy đổ mộ bia của Ngụy Chinh.
Hầu Quân Tập lúc ở Cao
Xương vì bị Đỗ Hà cho ăn bã đậu mà không nín được bĩnh ra quần trước mặt Đỗ Hà, Phòng Di Ái là sỉ nhục lớn nhất đời hắn.
Hôm nay lại để cho người đang tại đại chúng, đối với một đại nam nhân sao có thể chịu được.
- Phốc.
Trong cơn cuồng nộ, một búng máu phun ra từ miệng hắn, hai mắt tái dại, hôn mê bất tỉnh.
Đại Độ Thiết phất phất tay, trên mặt một mảnh xem thường. Người trong thảo
nguyên coi trọng anh hùng Vô Địch Thiết Huyết, đàn ông chỉ biết uất ức
như Hầu Quân Tập thì coi như không cần ngó tới.
Khiêng Hầu Quân
Tập đi, Đại Độ Thiết nhiệt tình khoản đãi Tần Dục, còn cho người giết
một đầu dê, cử hành yến hội, không thèm hỏi thăm tin tức Đường quân. Chớ nói Tần Dục không phải là người trong quân nên không biết việc gì, dù
biết hắn cũng sẽ không lộ ra nửa câu. Ngược lại hắn lại ra vẻ vô tình
tránh đi chủ đề về Hầu Quân Tập, lại càng đạt được hiệu quả.
Khách và chủ tận hoan, Tần Dục rượu thịt no bụng thảnh thơi thảnh thơi trở về phục mệnh.
Tiễn Tần Dục xong, Đại Độ Thiết cùng tâm phúc Luyên Cổn Lục Hồn, Tu Bặc Phá Tuyền Đái tụ lại với nhau.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái là một hán tử thẳng thắn, nói:
- Thiếu chủ, Hầu Quân Tập quả là đáng giận, không có bản sự lại tự cao tự đại, làm hại bên ta tổn binh hao tướng. Không bằng để cho ta một đao
kết liễu hắn.
Đại Độ Thiết ngậm miệng không nói, trầm mặc một lát, hỏi Luyên Cổn Lục Hồn:
- Ngươi thấy thế nào, lời của Tần Dục thật hay giả?
Luyên Cổn Lục Hồn có trí có mưu nên vẫn đóng vai trò là túi khôn của Đại Độ Thiết, thấy hắn hỏi ý, trầm ngâm nói:
- Đầu tiên có thể khẳng định Hầu Quân Tập tuyệt đối không phải như Tần
Dục nói là một phế vật. Nhưng khi bị Tần Dục khinh thường, biểu hiện của Hầu Quân Tập cũng làm cho người hoài nghi. Hắn không đưa ra bất kỳ giải thích mà chỉ giận đến ngất đi, đủ để chứng minh có một phần là thực
khiến Hầu Quân Tập không thể biện giải. Mặt khác, Hầu Quân Tập hai lần
bại vào tay Đỗ Hà, đây cũng là sự thật không thể cải biến. Bởi vậy có
thể thấy được, Hầu Quân Tập danh khí tuy lớn nhưng không hề bách chiến
bách thắng như trong truyền thuyết, càng thêm không lợi hại như trong
suy nghĩ, có thể so được với Thiếu chủ. Mặt khác Hầu Quân Tập dĩ vãng
đều lĩnh Đường binh, phong cách tác chiến khác biệt với binh mã Tiết
Duyên Đà, Hầu Quân Tập chưa hẳn thích ứng. Hắn có thể bách chiến bách
thắng tại Đại Đường nhưng với Tiết Duyên Đà chưa hẳn. Từ hai trận chiến
với Đỗ Hà cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.
Đại Độ Thiết vốn
đã không phục Hầu Quân Tập, nghe hai vị tâm phúc nói thế cũng dao động,
nhớ tới phụ thân của mình Di Nam, cắn răng nói:
- Bỏ đi, bổ nhiệm Hầu Quân Tập là ý của phụ hãn, không thể nghịch ý lão nhân gia. Như vậy đi, ta viết thư đem tình huống nói cho phụ hãn để người quyết định.
Đại Độ Thiết tâm tính cao ngạo, nhưng rất tôn trọng Di Nam. Tuy trong lòng
hắn muốn phế bỏ Hầu Quân Tập nhưng vì Di Nam nên vẫn không thể nào mở
miệng.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái, Luyên Cổn Lục Hồn thấy Đại Độ Thiết không quyết định được chỉ có thể thở dài, từng người rời trướng.
- Đáng giận.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái tràn ngập tức giận về tới doanh trướng, trong nội tâm cực độ phiền muộn.
Hầu Quân Tập xuất hiện, chẳng những ảnh hưởng đến Đại Độ Thiết mà ngay cả bản thân hắn cũng bị kiềm chế nhất định.
Hắn là mãnh tướng tận trung với Đại Độ Thiết, trước kia mỗi lần Đại Độ
Thiết lãnh binh bên ngoài thì hắn đều đi đầu giết địch, chiến lợi phẩm
cướp được cũng là tối đa nhưng Hầu Quân Tập lại làm cho hắn ngồi trên
ghẻ lạnh.
Hầu Quân Tập kỳ thật cũng không phải không muốn dùng Tu Bặc Phá Tuyền Đái, nhưng Tu Bặc Phá Tuyền Đái nói rõ là người của Đại
Độ Thiết, không hề có ý tôn trọng. Hầu Quân Tập sao có thể dùng một kẻ
không theo lệnh mình ra tiền tuyến tác chiến?
Tu Bặc Phá Tuyền
Đái cũng không để ý nhiều như vậy. Người trong thảo nguyên coi trọng vũ
huân, không cho hắn trên chiến trường là địch nhân của hắn.
Đại Độ Thiết không muốn ngỗ nghịch mệnh lệnh Di Nam cũng coi như hắn vẫn như cũ, không có được cơ hội trên chiến trường.
- Đương đương đương.
Một hồi dồn dập tiếng binh khí va chạm truyền vào trong tai, còn kèm theo trận trận hô quát.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái dữ tợn cười cười, lửa giận trong lồng ngực đã tìm
được chỗ thổ lộ. Hắn dù chưa thấy tận mắt là chuyện gì xảy ra, nhưng
giác đấu, luận võ là giải trí cơ bản nhất trên thảo nguyên. Tu Bặc Phá
Tuyền Đái cũng yêu thích trò này, tâm tình đang lúc bực bội tìm mấy
người để xả giận.
Hắn vòng qua tới một bãi đất trống bên cạnh
doanh trại, hơn trăm người làm thành một vòng ngồi đó xem hai vị tráng
hán chiến đấu.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái xem khẽ giật mình, mặt lộ
kinh nghi. Trong hai người đối chiến có một người chính là mãnh tướng Ba Kiệt Lạp dưới trướng hắn. Võ nghệ Ba Kiệt Lạp tuy không tính là tốt
nhất nhưng múa thiết bổng lên cũng làm hơn mười người khó có thể cận
thân.
Vậy nhưng một người lạ mặt lại có thể nhờ vào đôi trọng
thiết chùy đánh cho Ba Kiệt Lạp liên tiếp bại lui, cơ hồ không có sức
hoàn thủ, cái này......
- Phanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Thiết chùy người xa lạ đập vào thiết bổng của Ba Kiệt Lạp khiến nó thoát khỏi tay, hiển nhiên vô lực tái chiến.
- Tốt.
Tiếng hô quát lần nữa vang lên.
- Lợi hại, lợi hại, trên tay ngươi ta cơ hồ không có sức hoàn thủ.
Ba Kiệt Lạp thua tâm phục khẩu phục, tự đáy lòng tán thưởng.
- Ba ba ba.
Tiếng vỗ tay vang lên, Tu Bặc Phá Tuyền Đái cười lớn đi vào đám người nói:
- Hảo dũng sĩ, Ba Kiệt Lạp, trong quân chúng ta từ lúc nào xuất hiện một nhân vật cao minh như vậy.
Ba Kiệt Lạp thấy là Tu Bặc Phá Tuyền Đái, vội vàng kéo tráng hán bên cạnh, tiến lên vấn an:
- Đại nhân, ta giới thiệu cho ngươi vị này chính là bạn hồi còn trẻ con,
tên gọi Ba Vũ Hưng. Quan hệ của chúng ta tựa như hai sói con cùng một
mẹ, hắn mạnh hơn ta. Vốn định giới thiệu cho đại nhân nhận thức, chỉ là
gần đây đại nhân tâm tình không tốt nên không quấy rầy.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái cả giận nói:
- Đây cũng là ngươi không đúng, ta kính trọng nhất dũng sĩ, có dũng sĩ
đến đầu nhập, ta cao hứng cũng không kịp, nào có giận gì. Vị dũng sĩ Ba
Vũ Hưng này, người trong thảo nguyên dùng nắm đấm nói chuyện, chúng ta
đánh một chầu, nếu ngươi khiến ta thỏa mãn thì ta lập tức đề bạt ngươi
làm Thiên phu trưởng, cho ngươi mấy trăm tên sói con cùng ta cùng tiến
lên trận giết địch.
- Tạ đại nhân.
Ba Vũ Hưng làm người
trung thực, cũng không biết cách gạt người nhưng đi theo đám Hoàng Phủ
Hạo Hoa, Tần Dục nên cũng học được một ít bổn sự. Dù không cao minh
nhưng bộ dạng thành thật của hắn lại rất thuyết phục khiến Tu Bặc Phá
Tuyền Đái rất có hảo cảm. Bởi vì người trong thảo nguyên đều thích tranh đấu, muốn ra chiến trường.
- Đến đây đi.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái dương rút ra bội đao, triển khai tư thế.
Ba Vũ Hưng không chút do dự múa song chùy đánh về Tu Bặc Phá Tuyền Đái.
Ba Vũ Hưng thân thể khoẻ mạnh, vốn là thần lực kinh người, làm người thành thật, không cần hao tốn tâm tư, chỉ cần học cái gì sẽ chuyên tâm, lại
được danh sư Chu Chấn Uy chỉ điểm, học tập Thiết Huyết tâm pháp, một
thân võ nghệ sớm đã là cao thủ nhất lưu.
Trên ngựa có lẽ so ra kém Tu Bặc Phá Tuyền Đái, bộ chiến lại dễ dàng chiến thắng.
Bất quá vì đạt mục đích, Ba Vũ Hưng vẫn ẩn giấu mấy thành công phu, cũng
không sử xuất toàn lực, cùng Tu Bặc Phá Tuyền Đái đại chiến hơn ba trăm
hiệp bất phân thắng bại. Cuối cùng lấy cớ kiệt sức tự động nhận thua,
lưu lại mặt mũi cho Tu Bặc Phá Tuyền Đái.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái
cực kỳ thưởng thức người có thể đối chiến với 300 hợp chẳng phân biệt
được cao thấp, phá lệ đưa hắn đề bạt làm Thiên phu trưởng.
Trong
Đại Đường thăng quan cần chú ý thân phận công tích, nhưng ở Tiết Duyên
Đà chỉ nói thực lực, chỉ cần có võ nghệ kinh người thì dù ngươi là một
nô lệ hạ tiện nhất cũng có thể nhảy lên trở thành tướng soái lãnh binh.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái mời Ba Kiệt Lạp, Ba Vũ Hưng uống rượu.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái vốn là tâm tình không tốt nên uống vài chén đã ngà ngà.
Ba Vũ Hưng hỏi hắn có tâm sự gì.
Nếu là thường nhân hỏi như vậy, Tu Bặc Phá Tuyền Đái có lẽ còn sẽ có vài
phần cảnh giác, nhưng Ba Vũ Hưng chất phác khiến người cảm giác là đang
quan tâm, vì thế nói ra chuyện Hầu Quân Tập.
Ba Kiệt Lạp tức giận đến căm phẫn.
Ba Vũ Hưng cũng ra vẻ phẫn nộ:
- Hay cho Hầu Quân Tập vô sỉ, giả như là ta nhận lấy loại nhục nhã này đã sớm trốn đi, không mặt mũi gặp người.
Tu Bặc Phá Tuyền Đái nghe vậy sáng mắt, nhếch miệng cười cười.
Ngày hôm sau, toàn bộ quân doanh Tiết Duyên Đà đều lưu truyền chuyện Hầu Quân Tập vô năng, cùng với hành động bĩnh ra quần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...