Mưa to liên tục năm ngày mới tạnh.
Toàn bộ thảo nguyên
giống như một chiếc bánh mì hấp nước trương phền, nhìn ngoài không có gì khác thường nhưng nếu đụng vào sẽ chảy ra nước, thoáng không cẩn thận
sẽ rơi vào nguy hiểm.
- Thời tiết chết tiệt, rốt cục ngừng mưa rồi.
Đỗ Hà giẫm lên bãi cỏ lầy lội, hít thở không khí trong lành sau mưa, luyện qua vài đường cho dãn gân cốt để xua buồn chán.
Hắn vào bếp húp chén cháo, ăn bánh nướng, nuốt luôn cả quả táo vào bụng,
thấy thời gian còn sớm thì cưỡi Tuyết Vô Ảnh thảnh thơi ra khỏi quân
doanh, tới một chỗ gò đất phía bắc gom ít lá cây rồi lấy dầu hỏa bên
thân tưới lên để đốt.
Dầu hỏa đốt lá cây ẩm ướt làm phát lên tiếng kêu lụp bụp, khói đen bốc lên mù mịt khiến cách xa vài dặm cũng có thể nhìn thấy.
Đỗ Hà nghĩ đến ám mưu bàn luận với Lý Tích mấy đêm trước thì trên mặt lộ
nụ cười cổ quái, ngay cả hắn cũng không ngờ mình có thể nghĩ ra một
chiêu này. Có lẽ là tình thế bức người a, Đỗ Hà không muốn thất tín với
Trường Nhạc, lại càng không nguyện ý bị chiến sự liên lụy, không thể tự
mình đón đứa con ra đời. Vì mau chóng chấm dứt chiến tranh, hiện tại chỉ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi.
Đỗ Hà nhắm mắt ngồi
xuống, ước chừng tới nửa giờ thì nghe tiếng vó ngựa như có như không
truyền vào trong tai. Hắn trợn mắt nhìn ra xa, một đạo bóng đen xuất
hiện trong tầm mắt, bay nhanh từ phương bắc đến.
- Công tử.
Người kỵ sĩ có động tác linh hoạt lưu loát, chính là Tần Dục.
Chỉ là hiện tại hắn mặc trang phục thảo nguyên, mặc áo khoác da cừu, đội mũ da, tóc tết bím thả dài. Khuôn mặt trắng trẻo bôi dung dịch đặc biệt
không phai làm làn da đen nhẻm, nếu không quen sẽ rất khó nhận ra.
Đỗ Hà cười khen một câu:
- Thuật dịch dung của Tuyết Nhạn thật khiến người than thở, nhìn ngươi bây giờ không khác gì người trong thảo nguyên.
Tần Dục gật đầu nói:
- Mấy người chúng ta được Nhị phu nhân cải trang nên không bị người trên
thảo nguyên phát hiện là người Đường, chỉ thiếu không nói tiếng Đột
Quyết. Cũng may Đột Quyết đã diệt vong, trên thảo nguyên lưu hành cả hai tiếng Đột Quyết, Hán ngữ, cẩn thận sẽ không việc gì.
Đỗ Hà biết
Hầu Quân Tập lợi hại, vì một trận chiến này, hắn đem toàn bộ thành viên
của Đạp Nguyệt Lưu Hương lẻn vào Tiết Duyên Đà, tìm hiểu tin tức tình
báo. Bọn họ có ở Vương Đình Tiết Duyên Đà,cũng có tiềm phục trong quân
Tiết Duyên Đà, dùng đủ các loại thân phận thu thập tình báo.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nhanh nhẹn, chuyên môn phụ trách phân tích tình báo. Tần
Dục thân thủ linh hoạt có thể tránh đi hết thảy trinh sát của Tiết Duyên Đà chuyên truyền lại tin tức.
Đỗ Hà bảo Tần Dục tới, chủ yếu là muốn hỏi tin tức Hầu Quân Tập, thuận tiện biết tình huống phân bố tình báo.
Đạp Nguyệt Lưu Hương do Đỗ Hà huấn luyện cũng không phải máy móc, mỗi một
người đều là nhân tài có tính tự chủ. Bọn họ không cần an bài đặc thù,
mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều căn cứ từ sở trường khác nhau để nhập vào vị trí an toàn, lại có thể có được tình báo địa phương. Sau khi chứng
thực sẽ tiếp xúc với thủ lĩnh Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng rồi Hoàng
Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng tự mình kết nối thành mạng lưới tình báo tạm
thời. Bọn họ chưa từng kết giao, cũng sẽ không tiếp xúc tùy tiện.
Như vậy an toàn, thuận tiện cũng mau lẹ, có rất nhiều chỗ tốt.
Đỗ Hà bỏ ra rất nhiều công phu đối với Đạp Nguyệt Lưu Hương mới luyện được bản lĩnh hiện tại của bọn họ.
Nghe vấn đề thứ nhất của Đỗ Hà, Tần Dục lại nói ra đáp án khiến người tiếc nuối.
- Hầu Quân Tập bị trúng một mũi tên, tổn thương nghiêm trọng, nhưng cũng
không vào chỗ hiểm, chỉ là tạm thời hành động bất tiện, cần người nâng,
cũng không có gì khác thường.
Tần Dục bình tĩnh nói.
Đỗ Hà sớm đã biết rõ đáp án này, nếu như Hầu Quân Tập thương thế thật sự
nghiêm trọng thì quân hắn mấy hôm trước đã không bình tĩnh rút lui, bất
quá đáy lòng vẫn hi vọng Hầu Quân Tập bị bắn chết.
Nếu như hắn chết, Tiết Duyên Đà không còn đáng sợ.
- Đáng tiếc đáng tiếc.
Đỗ Hà lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, sao tên gia hỏa này không chết sớm một chút, hỏi tiếp:
- Những người khác thế nào, có tin tức gì hữu dụng?
Tần Dục gật đầu nói:
- Xác thực đã nhận được không ít tình báo, nhưng rất tạp, đều là tình
huống xảy ra do mưa lớn. Thí dụ như lúa mì không kịp cung ứng, thiếu
dược thảo trị liệu tổn thương do giá rét, thiếu áo khoác da….không trợ
giúp gì cho chiến sự. Nhưng có hai điểm Hoàng Phủ đại ca cảm thấy rất
trọng yếu. Thứ nhất, căn cứ tin tức tin cậy thì Tiết Duyên Đà sắm từ Cao Ly mười vạn áo khoác da. Thứ hai, căn cứ theo tin của Ba Vũ Hưng đại
nhân thì trong quân Tiết Duyên Đà hiện giờ rất bất mãn với Hầu Quân Tập.
Đỗ Hà trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Hai tin tức này xác thực rất trọng yếu, Tiết Duyên Đà sắm từ Cao Ly
mười vạn áo khoác da cũng không có gì khác thường. Lúc trước ta từng bắt hai tên Cao Ly ở Tiết Duyên Đà, bọn chúng khai trong Cao Ly có biến,
cần Tiết Duyên Đà trợ giúp. Lúc này Cao Ly bán mười vạn áo khoác bằng da cho Tiết Duyên Đà tuyệt không tầm thường. Mặc dù Cao Ly nắm giữ vùng
Liêu Đông, Trường Bạch Sơn, đều là nơi có nhiều da lông nhưng con số
mười vạn áo da cũng quá lớn, có thể khẳng định Tiết Duyên Đà cùng Cao Ly nhất định có giao dịch. Cũng không quản đám Cao Ly tôm tép nhãi nhép,
giải quyết Tiết Duyên Đà rồi tới bọn chúng. Bất quá mười vạn áo da lại
không thể bỏ qua. Quân đội Tiết Duyên Đà giờ đang ở trong mùa đông, nếu
có thứ này coi như vẫn có thể tác chiến cùng chúng ta. Ngươi trở về nói
cho Hoàng Phủ Hạo Hoa xem hắn có cách gì để đốt đi hơn mười vạn áo bông
này, sau khi hoàn thành sẽ ghi công lớn cho hắn.
- Tuân lệnh!
Tần Dục lên tiếng.
- Bất quá, cũng phải nhắc nhở Hạo Hoa không thể sốt ruột, càng không thể miễn cưỡng.
Nhân thủ bọn họ không đủ, Tiết Duyên Đà chắc cũng nhìn chằm chằm vào số vật
tư này. Một khi hỏng việc coi như tự đem mình vào chậu. Đỗ Hà biết mỗi
người trong Đạp Nguyệt Lưu Hương đều nhận qua ân huệ của mình và Đỗ gia, lòng trung thành không thể nghi ngờ. Nghe mình ra lệnh dù lên núi đao
xuống biển lửa cũng không tiếc nên hắn lo đến mặt trái của lòng trung
thành này.
Tần Dục tỏ vẻ minh bạch.
Đỗ Hà trầm ngâm nói:
- Về phần ác cảm của Tiết Duyên Đà đối với Hầu Quân Tập có thể đoán
trước. Hầu Quân Tập là đệ nhất danh tướng Đại Đường, lập vô số công lao
hãn mã cho Đại Đường, uy danh hiển hách. Nhưng tất cả uy danh của hắn
đều ở Đại Đường, ở Đại Đường ai không kính trọng nhưng ở Tiết Duyên Đà
thì hắn lại là một thành viên mới, bỗng chốc trở thành thống soái ba
quân Tiết Duyên Đà bị đố kỵ là đương nhiên. Giả như hắn có thể hảo hảo
biểu hiện mình, đánh mấy trận xinh đẹp cho Tiết Duyên Đà thì tin tưởng
người Tiết Duyên Đà sẽ phục hắn. Chỉ có điều đánh với quân ta hai trận
không có được kết quả tốt, tướng tá Tiết Duyên Đà đã ôm sẵn hoài nghi
thì càng thêm không thể nghĩ khác rồi.
Kỳ thật Hầu Quân Tập đánh hai trận phi thường xinh đẹp, dù là Đỗ Hà đối với hắn cũng tâm phục khẩu phục.
Trận đầu Hầu Quân Tập tuy là thua nhưng trong tình huống đó bất kể ai chỉ
huy đều chưa chắc có thể so với Hầu Quân Tập. Về phần trận thứ hai càng
phải như vậy, dưới lực tiến công của hắn, Đỗ Hà cơ hồ không có lực chống cự, trơ mắt ếch ra nhìn cánh quân bên trái để cho hắn đánh thành tàn
phế, hơn nữa đem đầu mâu chỉ hướng trung quân. Nếu không có một mũi tên
của Tiết Nhân Quý, quân tiên phong Đỗ Hà suất lĩnh chỉ có một đường toàn quân bị diệt.
Huyền bí trong đó không phải người có lòng thì khó có thể phát giác.
Binh tướng Tiết Duyên Đà phần lớn đều quen cường công, ngạnh công, cũng
không mấy người có thể hiểu rõ đạo lý hành quân đánh trận, đạo khắc địch chế thắng.
Bọn hắn chỉ biết Hầu Quân Tập thất bại trong trận
chiến đầu tiên, trận thứ hai cũng thất bại, căn bản không phân tích
nguyên do trong đó.
Các tướng tá Tiết Duyên Đà vốn đã bất mãn, hiện giờ chắc chắn là càng muốn làm trầm trọng thêm.
- Ba Vũ Hưng bây giờ đang đảm nhiệm chức vị gì ở trong quân Tiết Duyên Đà?
Đỗ Hà hỏi thăm.
Đạp Nguyệt Lưu Hương hai phân đội nhỏ, một có thể hai, hai có thể một, có
thể chia lìa, cũng có thể tổ hợp. Trong đó Đạp Nguyệt đa số sống kiểu
mật thám, bọn họ cũng không am hiểu võ nghệ, mà là nắm giữ đủ loại kỹ
xảo, có thể lợi dụng rất tốt kỹ thuật lẫn cương vị của mình tìm hiểu
tình báo. Lưu Hương phần lớn là người võ nghệ cao cường người, có thể
lấy một chọi mười, bọn họ có thể lẫn vào trong quân, cũng có thể trở
thành hộ vệ, nhưng nhiệm vụ chủ yếu là chấp hành đủ loại mệnh lệnh đặc
thù tựa như yêu cầu hỏa thiêu áo bông lần này của Đỗ Hà.
Võ nghệ
của Ba Vũ Hưng là xuất sắc nhất trong Đạp Nguyệt Lưu Hương, vốn là thủ
lĩnh phụ trách chấp hành nhiệm vụ nhưng bất ngờ gặp lại bạn nối khố ở
Vương Đình Tiết Duyên Đà.
Ba Vũ Hưng là con lai giữa Đột Quyết
cùng người Hán, trước kia sống ở biên giới thảo nguyên, vì chiến sự nên
cả tộc dời vào gần Hoàng Hà. Thời vận không tốt, Hoàng Hà dâng lũ tàn
phá bộ tộc. Cha mẹ Ba Vũ Hưng qua đời, hắn được Đỗ Như Hối thu dưỡng,
sống trong đất phong, còn lại một số tộc nhân sống sót quay về Tiết
Duyên Đà.
Trong đó có một người tên là Ba Kiệt Lạp, là hàng xóm
với Ba Vũ Hưng, giờ là Thiên Phu trưởng, tâm phúc của Đại Độ Thiết. Ba
Vũ Hưng thuận thế gia nhập Tiết Duyên Đà, đã trở thành thuộc cấp của Ba
Kiệt Lạp.
Hiện tại hắn là mật thám tối trọng yếu nhất của Đỗ Hà, rất nhiều chuyện tiếp theo cần Ba Vũ Hưng phối hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...