Đại Đường Đạo Soái

Vừa nghĩ tới đây Đỗ Hà liền quyết đoán, cũng không ngây ngốc chờ đợi Hầu Quân Tập tiến đánh mà quyết định trước khi hắn đánh tới, mình phải tìm
tới cửa trước hắn, không cho hắn cơ hội quấy nhiễu.

- Tịch Quân
Mãi tướng quân, ngươi dẫn Tuyển Phong quân dưới trướng vòng qua bên
phải, đi tìm trung quân của Hầu Quân Tập, triền hắn thật gắt gao, không
cho hắn cơ hội rảnh rỗi!

- Dạ! Mạt tướng lĩnh mệnh!

Tịch Quân Mãi trầm quát một tiếng, dẫn theo ba ngàn Tuyển Phong quân tướng sĩ vòng ra sau trận địa kẻ địch.

Tuyển Phong quân chính là một trong những át chủ bài của Đường quân, có được
uy lực chiến đấu không tầm thường. Tinh binh Tiết Duyên Đà tuy dũng mãnh không sợ chết, nhưng luận trang bị vẫn thật chênh lệch, luận dũng mãnh
gan dạ, hoặc kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật giết địch tinh diệu đều
không thể so sánh với Tuyển Phong quân, bị Tuyển Phong quân trành trúng, dù Hầu Quân Tập tài giỏi thế nào cũng khó thể hóa giải được sự khác
biệt giữa đôi bên.

Đôi mắt như sài lang của Hầu Quân Tập gắt gao
nhìn chằm chằm chiến trường chiến đấu kịch liệt, bình tĩnh chờ mong thời cơ tấn công hiện ra.

Trận đánh đi tới bước này đã vượt xa sự dự
liệu của hắn. Lúc trước hắn lựa chọn đoạn đường này ngăn cản Đỗ Hà cùng
Lý Tích, tuy rằng dự liệu được sẽ gặp phải chút ít phiền toái, nhưng
không nghĩ ra sẽ phiền toái tới mức độ này, càng không thể tưởng được
người gây phiền toái cho hắn chính là cừu địch sinh tử của hắn, Đỗ Hà.

Cuộc chiến hôm nay không phải như lòng hắn mong muốn. Hầu Quân Tập chinh
chiến hơn nửa đời người cho Đường quân, đối với tình hình lợi cùng hại
của Đường quân hắn hiểu rõ như lòng bàn tay. Ngày đó sau khi hắn đạt
được tin mưa sẽ kéo dài nhiều ngày, hắn lập tức nhận ra tai nạn mà Đường quân sắp gặp phải.

Bởi vì quan hệ tới thiên tai địa hình, lại bị vật tư quân nhu liên lụy, Lý Tích nhất định không thể ở trong thời gian quy định tiến đến tiền tuyến trợ giúp Đỗ Hà, quân tiên phong của Đỗ Hà
cơ hồ đã biến thành mâm đồ ăn bày lên bàn cho hắn.

Nhưng Hầu Quân Tập kỳ thật cũng đã chế định hai kế hoạch: Một là vây khốn đánh viện
binh, bọc đánh quân tiên phong của Đỗ Hà, dụ dẫn Lý Tích tiến đến cứu
viện mà đột kích; Hai là ngăn cản đường thối lui của kẻ địch, nếu như Lý Tích cảm thấy nguy cơ, lĩnh quân tới cứu, vậy ý nghĩa hắn phải bỏ lại
quân lương quân nhu cho mười vạn đại quân. Như vậy bọn hắn có thể lợi
dụng tốc độ cướp lấy lương thảo quân nhu kia.

Vô luận là kế hoạch nào đối với Đường quân đều phải trả giá thảm thống. Nhưng điều kiện kế
hoạch này chính là mưa đã tạnh cùng Đỗ Hà không nhận ra được ý đồ của

hắn.

Hầu Quân Tập đối với kế hoạch này cũng nắm chắc vài phần,
bởi vì có câu nói không tồn tại cũng sẽ không nghĩ được tới. Hắn biết
kinh nghiệm trong quân sự của Đỗ Hà, ngoại trừ bắc phạt lần này, chỉ
từng gia nhập qua hai lần chiến dịch, thứ nhất là đánh Thổ Phiên thứ hai là định Cao Xương. Đánh Thổ Phiên Đỗ Hà chỉ là một trung lang tướng,
định Cao Xương địa vị của Đỗ Hà bất quá chỉ là một tướng tiên phong, từ
trước cũng chưa từng tiếp xúc qua việc vận chuyển lương thảo, hẳn không
đến mức nhìn thấu được kế sách của hắn. Nhưng Hầu Quân Tập cũng đã không dám tiếp tục xem thường Đỗ Hà, vì bảo đảm hắn vẫn mạo hiểm phiêu lưu
trong đêm mưa đem hai vạn binh mã dời ra phía sau sườn ngay doanh địa
của Đỗ Hà, đề phòng hắn lui quân.

Tối nay hắn đã nhận được tin
tức Đỗ Hà lui quân, tuy rằng Đỗ Hà hành sự thật bí ẩn, nhưng hai vạn
quân binh chỉ cần có chút âm thanh cũng có thể vang xa vài dặm, huống
chi là lui quân. Muốn không bị phát hiện ở trên thảo nguyên căn bản là
không thể nào.

Hầu Quân Tập vừa hận vừa tức, lúc này Đỗ Hà lui
quân không thể nghi ngờ đã tuyên cáo kế hoạch của hắn thất bại, chỉ có
thể đành lui mà cầu tiếp theo, chặn đánh đường lui của hắn, tiêu diệt
hắn.

- Có!

Hầu Quân Tập nhìn chăm chú vào từng chi tiết
nhỏ của chiến cuộc, thiên phú trực giác của hắn nói cho hắn biết kỵ binh do La Thông suất lĩnh bên trái đã mơ hồ có chút rối loạn. Đường quân
tác chiến kỳ thật không xem trọng vũ dũng cá nhân, mà là phối hợp kỷ
luật, nếu trận hình vừa loạn thực lực sẽ giảm xuống một cấp bậc.

- Nhưng…

Trong mắt Hầu Quân Tập mang theo chút mê mang, hắn nhìn ra được trận hình của La Thông không phải vì nhận lấy áp lực mà bị rối loạn. Tuy rằng cùng La Thông đối chiến cũng là mãnh tướng của Tiết Duyên Đà, nhưng hắn tựa hồ
còn chưa tới mức trong thời gian ngắn đem La Thông đánh bại.

- Đúng rồi!

Hầu Quân Tập rất nhanh liền nghĩ ra nguyên do, mưa to suốt ba ngày, làm
chiến trường biến thành một mảnh lầy lội, nhất là trải qua hàng vạn
chiến mã giẫm đạp, hình thành vô số bùn lầy nhầy nhụa, dù là người giẫm
chân xuống còn bị lún cả bàn chân, huống chi là vó ngựa?


Đường
quân không được huấn luyện về phương pháp tác chiến ở loại địa hình trơn ướt này, đối mặt với địch quân dũng mãnh không thua gì bọn họ, làm sao
có thể duy trì trận hình ổn định trong thời gian dài?

Kỷ luật của Tiết Duyên Đà dù kém, tác chiến dù không dựa vào phối hợp nhưng vẫn có
được thực lực tác chiến trên thảo nguyên, ở nơi này ngược lại những điểm yếu kia biến thành ưu điểm.

Hắn nở nụ cười chiến thắng, hiện rõ trên gương mặt gầy gò.

Phàm là một cuộc chiến nếu bị hắn nhìn ra được sơ hở, đối phương sẽ không còn lực đánh trả.

Ngay trong tích tắc hắn vừa mở miệng định ra lệnh tiến công, Hầu Quân Tập
đột nhiên nhìn thấy một chi kỵ binh đang thẳng tới chỗ mình, uy thế
không thể chống đỡ.

Hầu Quân Tập hừ lạnh một tiếng:

- Tới thật không phải lúc!

Không hề do dự, Hầu Quân Tập đem năm ngàn binh mã do mình suất lĩnh phân ra
ba ngàn chống đỡ, chỉ cần có thể kiên trì mấy khắc là hắn đủ sức bắt lấy nhược điểm của cánh quân bên trái Đường quân.

Sự không như nguyện.

Chi kỵ binh xông tới ngăn cản Tuyển Phong quân do Tịch Quân Mãi thống lĩnh vừa tiếp xúc liền nếm khổ sở.

Hai phe kỵ binh hung hăng xông vào nhau, nhưng chỉ trong vài hô hấp ngắn
ngủi, Tuyển Phong quân đã hung mãnh xuyên thấu qua chi kỵ binh Tiết
Duyên Đà. Một trong ba đội mạnh nhất Đường quân, tinh binh cường tướng
lại một lần nữa bộc lộ ra kỹ thuật chiến đấu của bọn họ, bộc lộ ra huy
hoàng của họ.

Nếu bàn về cận chiến sắc bén, kỵ binh của Tiết
Duyên Đà vô luận về áo giáp hay vũ khí đều kém hơn Tuyển Phong quân một
cấp bậc, võ nghệ cùng trận thế càng không cần phải nói. Lúc này kỵ binh
của Tuyển Phong quân tụ thành năm sáu người một nhóm, đem kỵ binh của
Tiết Duyên Đà chia cắt càng thêm thưa thớt, từ xa dùng trương mâu đâm
chém xung phong, gần thì dùng chiến đao liên hoàn vung chặt, tựa như cắt cỏ đem binh mã Tiết Duyên Đà chém rớt ngựa, máu tươi không ngừng lan
tràn trên bùn lầy ướt đẫm.


Tịch Quân Mãi ra sức xông vào, trong
tay cầm cương thương, một thương liền xuyên thủng ngực một tên kỵ binh
Tiết Duyên Đà, lại thúc giục chiến mã đụng ngã chiến mã kẻ địch, không
khoan nhượng đánh ra một đường máu. Hắn suất lĩnh Tuyển Phong quân kỵ
binh thẳng tiến vào giữa trung quân Tiết Duyên Đà, không tới một khắc
lấy xu thế như chẻ tre xuyên thấu qua trung quân kẻ địch.

Hắn
cũng không quên nhiệm vụ của mình, tìm kiếm Hầu Quân Tập, cắn chặt Hầu
Quân Tập để cho hắn không còn thời gian thể hiện tinh thông tài năng của chính mình.

Hầu Quân Tập nhìn thấy ba ngàn binh mã chỉ trong
giây lát đã bị Tuyển Phong quân giết xuyên qua, cũng nhận ra trang bị
của Tuyển Phong quân, sắc mặt không khỏi biến đổi. Mặc dù hắn am hiểu
tác chiến, nhưng luyện binh không phải sở trường của hắn, tuy dưới
trướng hắn cũng có một đám tử sĩ, nhưng không cách nào so sánh với Huyền Giáp quân, Tiệp Thắng quân cùng Tuyển Phong quân, cũng biết rõ thực lực của Tuyển Phong quân, qua trong giây lát hiểu được dụng ý của Đỗ Hà,
tức giận mắng to một tiếng:

- Giảo hoạt tặc tử…

Trận hình
của La Thông rối loạn cũng bị Đỗ Hà xem vào trong mắt. Nhưng kinh nghiệm thiên phú chênh lệch làm cho hắn nhận xét chậm hơn Hầu Quân Tập rất
nhiều, trong đầu lại hiện lên khuyết điểm mà Khế Bật Hà Lực đã nói,
trong lòng âm thầm lo lắng, nhưng cũng hoàn toàn không có cách nào. Đây
là vì khí hậu địa thế ảnh hưởng, mặc cho Đỗ Hà lanh trí ra sao cũng
không có cách đối kháng với thiên địa.

- Cũng may đã để Tịch Quân Mãi giữ chân Hầu Quân Tập, nếu không thì…

Hắn vừa nghĩ tới đây, chiến cuộc liền nổi lên biến hóa không thể tưởng tượng.

Ở tiền tuyến tác chiến La Thông cũng nhận ra trận hình khác thường, đang
dự tính cố hết sức duy trì, nhưng một chi kỵ binh như lưỡi dao sắc bén
không chút lưu tình cắt xuyên đội ngũ đang yếu ớt của hắn, đem đội ngũ
của hắn cắt thành hai đoạn, hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu chiến đấu.

Chỉ một kích chẳng khác gì độc xà bị đánh vào yếu điểm trí mạng bảy tấc,
làm đội quân của La Thông hoàn toàn tự chiến, không còn giữ được phong
cách tác chiến phối hợp hoàn mỹ của Đường quân.

- Hầu Quân Tập đúng là Hầu Quân Tập…

Đỗ Hà cũng bị dị biến làm chấn kinh, không thể tưởng được Hầu Quân Tập
cũng không bị Tịch Quân Mãi giữ chân, vẫn xuất hiện trên chiến trường,
hơn nữa còn ở chỗ yếu nhất của Đường quân.

Hầu Quân Tập cuối cùng cũng là Hầu Quân Tập, hắn không phải loại người ngồi chờ chết. Vừa biết được ý tưởng của Đỗ Hà, cũng biết mình suất lĩnh theo năm ngàn binh mã
thật sự không phải là địch thủ của Tuyển Phong quân, vì vậy dứt khoát bỏ qua binh mã một mình yên lặng rời đi.


Trong chiến trường vạn
người chém giết, Tịch Quân Mãi toàn lực giết địch lại làm sao có thể cảm nhận được Hầu Quân Tập đã rời khỏi?

Hầu Quân Tập một mình đi tới trung quân, lâm thời điều động ra hai ngàn binh mã giết vào nơi yếu
nhất của Đường quân, lập tức thành công.

Một khắc này Đỗ Hà rốt
cục cảm nhận được sự lợi hại của Hầu Quân Tập, cũng rốt cục hiểu được vì sao Lý Tĩnh không cho hắn với Hầu Quân Tập đánh dã chiến. Bởi vì nếu
Hầu Quân Tập có cơ hội, dù muốn bù đắp thế nào cũng khó thể vãn hồi được thất lợi.

Hầu Quân Tập không ngừng giết hại trong đội ngũ La
Thông, dù La Thông đã liều chết chống đỡ, dù Đỗ Hà đã cử Tiết Nhân Quý
trợ giúp nhưng cũng không thay đổi được cục diện.

Hai ngàn binh
mã của Hầu Quân Tập cũng chẳng khác gì bầy kiến đang làm loạn bờ đê,
muốn xuyên vào trong, phải đập vỡ đê bên ngoài, viện binh của Tiết Nhân
Quý lại không thể đánh chính người mình, vì vậy không tạo được trợ giúp
hữu hiệu nào.

Mà ngay lúc này Đỗ Hà cũng không thể hạ lệnh rút
bớt binh mã bên La Thông, bởi vì chỉ cần hạ lệnh, ý nghĩa cánh quân bên
trái sẽ tan tác, khiến toàn quân hỗn loạn. Nhưng nếu mặc kệ Hầu Quân
Tập, nhất định sẽ làm cánh quân bên trái tan vỡ.

Thế cục đã biến thành vạn phần ác liệt.

Ánh mắt Đỗ Hà dần dần hiện lên một tia đoạn tuyệt, thay vì chờ đợi bị đục
thủng cánh quân bên trái, không bằng ném bỏ dứt khoát. Thay vì để hồng
thủy làm vỡ đê, không bằng ngay khi hồng thủy còn chưa đánh vỡ bờ đê,
lập tức chia lìa liên kết, chỉ có như thế mới có thể đem tổn thất giảm
tới thấp nhất.

- La Thông thối lui, để Tiết Nhân Quý lên đánh…

Đỗ Hà lúc này làm ra quyết định chính xác nhất, nhưng hắn vẫn hiểu rõ để
cánh quân bên trái tháo chạy sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào cho toàn
quân. Dù Tiết Nhân Quý dũng mãnh ra sao, cũng vô lực thay đổi chiến
cuộc, cho hắn lên chống đỡ chỉ là kế sách tạm thích ứng.

Tịch
Quân Mãi phóng ra, Tiết Nhân Quý trợ giúp, bên cạnh Đỗ Hà không còn binh mã có thể sử dụng, nếu Tiết Nhân Quý duy trì không được, quân tiên
phong của Hầu Quân Tập nhất định xông đến.

Đến lúc đó bại cục đã định.

Đỗ Hà rút Bàn Long kiếm, cầm Đường đao, thay vì chờ Tiết Nhân Quý thua
bại, không bằng cùng Tiết Nhân Quý sóng vai tác chiến kiên trì tới một
khắc cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui