Người thứ hai ở sau theo gót hắn, người thứ ba bị trọng thương, nhưng
còn có lực đánh một trận, hắn múa Mạch Đao, chém đứt móng ngựa của chiến mã.
Chiến mã mất đi cân đối, chạy về phía trước và ngã xuống,
tên kỵ binh bị chiến mã đè dưới thân, giãy dụa một lát, rốt cuộc không
nhúc nhích được.
Kỵ binh kinh khủng nhất chính là cổ lực lượng
trùng kích này, chỉ cần ngăn chặn cổ lực lượng này, lực lượng của kỵ
binh yếu đi một nửa.
Mạch Đao Quân không sợ sinh tử, dùng thân thể của mình ngạnh kháng lực trùng kích của kỵ binh.
Phòng Di Ái đứng ở tuyến ngoài, cũng không giống như những quân tốt khác. Hắn trực tiếp giơ Mạch Đao trăm cân trên tay lên, nhìn kỵ binh xông tới
trước mặt, chém xuống.
- Phanh...
Một tiếng vang thật lớn, Mạch Đao tiếp xúc thân mật với tên kỵ sĩ, cổ thần lực không gì sánh kịp kia, trực tiếp đè nặng thân thể tên kỵ sĩ, lưỡi đao phá vỡ bụng của
hắn, cổ lực lượng kia không có yếu bớt chút nào, tiếp tục bổ vào lưng
ngựa.
Bởi vì chiến mã bị lực trùng kích quá mạnh, rên rĩ một
tiếng, té trên mặt đất. Hoa máu bắn ra, một đao kia của Phòng Di Ái,
không ngờ cả người lẫn ngựa, chém đối phương thành hai nửa.
Uy
thế như thế, ngay cả Hầu Quân Tập cũng giật mình, hắn sớm biết Phòng Di
Ái thần lực kinh người, nhưng lại không thể ngờ lại hung mãnh như thế.
Kỵ binh của Tiết Duyên Đà, trong mắt cũng bắn ra ý tứ sợ hãi, phóng nhãn
cả thảo nguyên, cũng tìm không ra được nhân vật gan dạ dũng mãnh như
thế.
Kỳ thật Phòng Di Ái thì vẫn là Phòng Di Ái, dù sao bản lĩnh
của hắn nông cạn, võ nghệ có hạn, nhưng lực uy hiếp này, trừ hắn, không
người nào biết rõ.
- Giết!
Phòng Di Ái tức giận quát một tiếng, đi phía trước triển khai thế giết chóc.
Kinh nghiệm chiến trận của binh sĩ Tiết Duyên Đà, đối với thảm trạng này
nhìn quen mắt rồi, tất cả đều là dũng sĩ có dũng khí phi phàm, mặc dù
biểu hiện của Phòng Di Ái làm cho người ta sợ hãi thán phục, nhưng vẫn
không chút sợ hãi, vung binh khí giết tới.
Tuy lực của trọng giáp kỵ binh được thể hiện ra vào thời điểm này, có trọng giáp bảo hộ, tầm
thường binh khí, thật sự khó có thể bị tổn thương mảy may, mà Mạch Đao
vung lên, uy lực giống như chiếc lưỡi hái của tử thần.
Mạch Đao
đời trước thật ra chính là Trảm Mã Đao, nó xuất hiện vào thời Tây Hán.
Lúc ấy, vì chống cự kỵ binh hung nô, xuất hiện một loại đao hai lưỡi cỡ
lớn có cán dài, xưng là Trảm Mã Đao, là binh khí mới. Cuối cùng trải qua cải tiến không ngừng, phát triển, vào thời Đường, Trảm Mã Đao, biến
thành Mạch Đao.
Hoàn toàn có thể nói một câu, Mạch Đao chính là binh khí xuất hiện để khắc chế kỵ binh.
Kỵ binh mất đi lực trùng kích thì sức linh hoạt còn kém xa bộ binh.
Mạch Đao Quân liên tiếp đứng cùng một chỗ, tạo thành một bức tường người,
từng bước đẩy mạnh, bọn hắn có được trọng giáp bảo vệ tính mạng, hoàn
toàn buông tha cho phòng thủ, tùy ý vung chém, Mạch Đao vô kiên bất tồi, chém xuống là có người chết, trảm ngựa như thái rau, trong khoảng thời
gian ngắn, tình thế nghịch chuyển.
Hầu Quân Tập suất lĩnh kỵ binh, nhưng đã bị Mạch Đao Quân ngăn chặn một cách triệt để.
- Cái này... Làm sao có thể?
Hầu Quân Tập cảm giác mình sắp điên mất, cảm giác bị tên nhị thế tổ bị mình xem thường đánh bại, làm cho hắn còn khó chịu hơn ăn con ruồi.
- Rút lui a...
Hầu Quân Tập không thể tin từ này lại xuất ra từ trong miệng của mình, nhưng hắn không thể không thừa việc này.
Chiến tích bất bại của hắn, đã bại rồi!
Thua trong tay Đỗ Hà, thua trong tay Phòng Di Ái, thua trong tay thiên binh vạn mã của Đại Đường.
Thời điểm khi Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý đuổi tới đông doanh, Hầu Quân Tập đã thối lui.
Mạch Đao Quân có lực lượng vô kiên bất tồi, nhưng tốc độ lại chính là nhược
điểm lớn nhất. Nghĩ cũng đúng, nếu như Mạch Đao Quân có tốc độ giống như kỵ binh, trong thiên hạ, có tồn tại nào có thể ngăn cản bọn họ được
sao?
Mạch Đao Quân có thể chống cự thế công giống như thủy triều
của Hầu Quân Tập, nhưng không thể ngăn cản địch nhân chạy trốn, đành
phải hữu tâm vô lực, đành phải trơ mắt nhìn theo mà thôi.
Đỗ Hà
nhìn thấy đông doanh mất đi bóng dáng của binh sĩ Tiết Duyên Đà, nhìn
thấy trong đông doanh là một mảnh bừa bộn, bất mãn lầu bầu một câu:
- Trốn thật nhanh...
Nhưng trong lòng nhịn không được thán phục, biết tiến biết lùi, chính là danh tướng.
Hầu Quân Tập kịp thời lui lại, làm cho tổn thất giảm xuống mức thấp nhất, không thể nghi ngờ chính là quyết định cao minh nhất.
Chiến thuật của Hầu Quân Tập vô cùng cao minh, dùng kế giương đông kích tây,
nhưng thấy chính diện không thể công kích, cho nên cải biến chiến thuật, âm thành công kích đông doanh, một lần hành động công phá đông doanh.
Nếu không phải có sự tồn tại của Phòng Di Ái, đối mặt lực lượng kinh
khủng của Hầu Quân Tập, bọn họ sẽ chịu hai mặt giáp công ở cửa chính, do đó lâm vào kết quả bại vong.
Có thể Phòng Di Ái xuất hiện, triệt để hủy đi hi vọng của Hầu Quân Tập.
Chiến thuật của Hầu Quân Tập chỉ chú ý một chữ "Nhanh", dùng thế sét đánh
không kịp bưng tai, làm cho Đỗ Hà không có năng lực phản ứng. Trên thực
tế Hầu Quân Tập làm được, Đỗ Hà không ngờ Tiết Vạn Triệt lại bại nhanh
như thế, đông doanh ở trước mặt Hầu Quân Tập không chịu nổi một kích,
nếu không có ẩn dấu đòn sát thủ Phòng Di Ái từ trước, hiện tại chỉ sợ
hắn đã lâm vào hiểm địa.
Nhưng chiến trường chỉ nói tới sự thật, cũng không có giả như nếu như.
Sau đó mỗi người đều là Chư Cát Lượng, nhiều giả thuyết hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Phòng Di Ái ngăn cản thế công của Hầu Quân Tập, đây cũng có nghĩa là làm mất
đi hiệu lực của chữ "Nhanh" do Hầu Quân Tập dựng ra.
Đỗ Hà không
phải ngu ngốc, cũng không có khả năng không tranh thủ thời gian quý giá
do Phòng Di Ái tranh thủ được. Nếu hắn không nhanh chóng rút lui, sẽ bị
Đỗ Hà dẫn binh đột kích, khi đó muốn đi cũng không dễ dàng.
Quyết đoán lui lại, là lựa chọn duy nhất.
Công nhanh chóng, rút lui quyết đoán.
Hầu Quân Tập không thẹn là danh tướng thân kinh bách chiến nổi danh lịch sử.
Hầu Quân Tập vừa rút lui, binh mã Tiết Duyên Đà trước doanh cũng nhanh chóng thối lui.
Đỗ Hà cũng không có truy kích, cũng không phải hắn không muốn, mà là Hầu Quân Tập không cho hắn cơ hội này.
Hầu Quân Tập dù bại, nhưng có thể giảm thiểu thiệt hại khi bại xuống thấp
nhất, cho dù bọn họ chiến thắng, cũng không có khả năng hưởng thụ vui
sướng thắng lợi.
Đỗ Hà tiếp tục an bài phòng ngự, an bài tướng tá quét dọn thanh lý chiến trường.
Đột nhiên La Thông phụ trách trước doanh lại chạy tới trước mặt của hắn, hoảng sợ nói:
- Đỗ tướng quân, Đỗ tướng quân, ngươi xem, ngươi xem, doanh trại của Hầu Quân Tập hình như xuất hiện khác thường...
Đỗ Hà nghe vậy cả kinh, đưa mắt nhìn qua, quả thật nhìn thấy quân doanh
của Hầu Quân Tập đứng cách đó vài dặm, bầu trời đỏ rực, đó là dấu hiệu
của lửa.
- Tại đây thấy không rõ lắm, đi lên đài cao, chỗ đó nhìn rõ ràng...
Trong mắt La Thông xuất hiện một mảnh mờ mịt, không rõ ràng lắm.
Trong nội tâm của Đỗ Hà xuất hiện một ý niệm, bước nhanh chạy lên trên đài
cao dựng trước doanh, từ đài cao ba mét nhìn ra xa, doanh trại của Hầu
Quân Tập xa xa đúng là lâm vào biển lửa, thế lửa ngập trời, cháy hơn
dặm.
Tiết Nhân Quý, Phòng Di Ái, Tịch Quân Mãi nghe thế cũng chạy tới.
- Đây là tình huống gì?
Cũng giống như La Thông, Tiết, Phòng, Tịch Quân Mãi tam tướng cũng vẻ mặt mờ mịt.
Trên mặt Đỗ Hà xuất hiện nụ cười, vui vẻ vạn phần nói:
- Tuy không có thể xác định, nhưng ta có thể nói, đây là thời điểm chúng ta tiến công tốt nhất.
Nghe được hắn nói như thế, mọi người cũng giật mình.
La Thông lo lắng nói:
- Nếu như tiến công đúng là hơi mạo hiểm một chút, Đại tổng quản ra lệnh
cho chúng ta đảm nhiệm tiên phong, liên tục dặn dò, không thể tiến hành
dã chiến với Hầu Quân Tập. Chúng ta tùy tiện xuất kích, vạn nhất lọt vào quỷ kế của Hầu Quân Tập, vậy cũng không ổn...
Tiết Nhân Quý gật đầu nói:
- Phóng hỏa tự đốt quân doanh, dụ quân ta xuất chiến, cũng không phải là không được.
Đỗ Hà cười thần bí nói:
- Các ngươi nói cũng không phải không có lý, nhưng đó cũng không phải là
quỷ kế của Hầu Quân Tập. Hầu Quân Tập tự cho mình rất cao, hắn căn bản
sẽ không vì một trận chiến bại với chúng ta, hoàn toàn không xét chuyện
sau khi chiến bại. Hiện tại bọn chúng vừa mới lui lại, còn chưa lui về
quân doanh, chính là kế sách tìm thắng lợi trong bại cục, nhưng cũng
không có khả năng áp dụng ngay. Ta không có đoán sai, tập kích quân
doanh Hầu Quân Tập chính là Khế Bật Hà Lực... Khế Bật Hà Lực được ta
phái đi dạ tập đại quân Tiết Duyên Đà sau lưng Hầu Quân Tập, căn cứ tính toán thời gian, song phương vừa vặn ăn khớp...
Khế Bật Hà Lực
lãnh binh ra khỏi doanh, chư tướng cũng biết, nhưng nhiệm vụ của hắn là
gì không ai rõ ràng. Đỗ Hà với tư cách đại tướng, cũng không cần phải
nói quyết định của mình cho bọn họ nghe, cũng không cần phải nói. Cho
nên bọn họ cũng không rõ ràng mục đích của Khế Bật Hà Lực đi ra ngoài.
Lúc này mới biết được, trong mắt sáng ngời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...